Lúc này, một chiếc Mitsubishi dừng ở bên cạnh xe Diệp Phàm, người bên trong thò đầu ra nói:
- Đại ca, sao anh lại ở đây? Có phải bị chặn lại không?
Diệp Phàm ngẩng đầu lên, không phải Lô Vĩ thì là ai chứ?
- Chú em đến đây là tốt rồi, mau cứu anh ra khỏi đây, bằng không chắc phải qua đêm trong xe này mất.
- Ha ha, có mỹ nhân làm bạn, em lại tình nguyện qua đêm trong xe.
Lô Vĩ nhìn thấy Kiều Viên Viên bên trong, nên nói đùa.
Gã liền nhảy xuống xe, nói:
- Anh vào hiện trường trước đi, tôi nói chuyện với đại ca một lát đã. Còn nữa, nghĩ cách đưa xe ra đi.
Lô Vĩ nói. Sau đó quay sang nói với Diệp Phàm:
- Đại ca, cứ đưa xe cho anh ấy, chúng ta xuống xe nói chuyện đi.
- Vâng, cục trưởng.
Một cảnh sát trung niên trả lời rõ ràng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Diệp Phàm cũng xuống xe, Kiều Viên Viên đương nhiên cũng xuống xe. Lô Vĩ bỗng sửng sốt, trong lòng có chút ghen tị, trêu ghẹo nói:
- Vẫn là đại ca lợi hại, cải trắng một mình đại ca hưởng rồi, có để dư ra chút nào cho em và Tề Thiên không?
- Cải trắng!
Diệp Phàm cảm thấy mắc cười, nhìn Kiều Viên Viên một cái. Giơ tay định đánh cho Lô Vĩ mấy cái. Khiến cho mấy người đứng cạnh cảm thấy rất ngạc nhiên, bởi có người còn dám đánh cả cục trưởng Cảnh sát.
Nào ngờ, cục trưởng cục cảnh sát kia còn tươi cười, tỏ vẻ cung kính, mọi người liền hiểu ra, thanh niên này chắc là một đại nhân vật nào đó.
Còn về mấy cảnh sát đến báo cáo công tác, cũng âm thầm đánh giá Diệp Phàm.
- Còn không cúi chào đi.
Lô Vĩ đột nhiên hô, mấy cảnh sát liền ngây người, sau đó vội vàng chào theo kiểu cảnh sát, miệng hô:
- Chào Cục trưởng Lô.
- Sai rồi.
Lô Vĩ kia nhướn mày, hừ nói.
- Sếp Lô, sai chỗ nào ạ?
Một cảnh sát có vẻ cũng có chút quan hệ với Lô Vĩ, bước lên phía trước, nhỏ giọng hỏi.
Chào như vậy rồi tại sao lại nói là sai chứ, cái này, thực sự có chút mơ hồ, chẳng lẽ lễ kính chưa đạt tiêu chuẩn hay sao? Hình như không có chuyện này.
- Nhìn thấy Phó giám sát trưởng Diệp còn không chào, muốn phạt có phải không?
Lô Vĩ nghiêm mặt, nói.
Nghe Lô Vĩ nói, Diệp Phàm mới nhớ ra là mình còn kiêm chức nữa, đó chính là chức Phó giám sát trưởng cục Cảnh sát Bộ cảnh vụ.
Cái này, đương nhiên là chủ ý của Trân Đông Hải, nói là về sau Diệp Phàm làm việc, về sau gặp phải việc gì khó giải quyết thì có thể dựa vào.
Tháng 9 năm 1998, qua sự phê duyệt của Quốc vụ viện, thành lập thêm cục Giám sát cảnh vụ chính là cảnh sát chấp pháp…Nói bọn họ là cảnh sát quản cảnh sát cũng chưa đủ.
Đến hiện tại, Diệp Phàm kiêm chức vụ tương đối nhiều, hơn nữa danh hiệu cũng hàng đống.
Thực ra trong đó có nhiều chức chỉ là hư danh mà thôi. Diệp Phàm cũng chẳng quản.
Đương nhiên việc Diệp Phàm mặc kệ cũng phải là nói những danh hiệu này vô dụng, đôi khi những ưu đãi từ nó cũng khá lớn.
Nói ngay như chức Phó trưởng ban Quân vụ - bộ Tổng tham mưu này, lúc đi ra thì tư lệnh quân phân khu Ngư Đồng là Lô An Cương cũng phải bật người tỏ thái độ ủng hộ Diệp Phàm.
Cái này chính là lực lượng uy hiếp, thực ra cũng là Trấn Đông Hải và Triệu Bảo Cương tranh thủ quyền lực cho Diệp Phàm.
Còn về chức suông ở bộ cảnh vụ, thì đó là do mấy ngày hôm trước Thiết Chiêm Hùng nghĩ ra, mà Trấn Đông Hải cũng đồng ý giúp đỡ.
Đương nhiên, nếu không có sự giúp đỡ của Trấn Đông Hải thì chức Phó trưởng giám sát này cũng không đến tay được.
Mặc dù Thiết Chiêm Hùng là phó trưởng ban, nhưng cũng chưa có được phân lượng như vậy.
Đương nhiên, cũng chẳng khó phát hiện những chức hư danh mà Diệp Phàm đeo trên người đều là phó. Đối với cán bộ trong thể chế Trung Quốc mà nói, mười phó cũng chẳng bằng một chính, có đặt mấy chức phó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến toàn cục. Đương nhiên, đối với Diệp Phàm mà nói thì vẫn có lợi nhiều.
Chức phó trưởng giám sát này cũng là thưởng cho Diệp Phàm vì nắm được Đỗ gia ở Phổ Hải mà thôi.
- Chào sếp Diệp.
Mấy viên cảnh sát lại hành lễ chào hỏi Diệp Phàm.
- Thôi được rồi. Tôi chẳng phải là giám sát gì, chỉ là dân đen thôi.
Diệp Phàm khoát tay nói.
Đương nhiên, mấy thủ hạ của Lô Vĩ còn có chút nghi ngờ, không biết vị Phó giám sát trưởng này có lai lịch như thế nào. Có lẽ là từ trên tỉnh xuống, bởi vì chủ nhiệm cục đốc thúc thành phố bọn họ đều biết.
- Thấy chưa, mấy người này trong lòng không phục.
Lô Vĩ chỉ vào mấy người, cười nói.
- Ha ha, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?
Diệp Phàm thuận miệng hỏi. Cũng không để ý lắm.
- Đội trưởng Hướng, anh nói cho Phó trưởng giám sát Diệp đi, kể cho tỉ mỉ một chút.
Lô Vĩ nói với người đàn ông trung niên có ánh mắt sắc lẹm, nói. Diệp Phàm nhìn ông ta một cái, rốt cục cũng đã nhớ ra, người này chính là đội trưởng đội cảnh sát hình sự Thủy Châu Hướng Minh Huy.
Hướng Minh Huy trông thấy Diệp Phàm cũng hơi ngây người một chút, rồi lại lắc lắc đầu. Diệp Phàm cảm thấy buồn cười, biết Hướng Minh Huy chắc cũng nhớ ra mình rồi, chỉ có điều không dám chắc chắn mà thôi.
Lần đó biết ông ta qua một vụ bắt cóc. Lúc đó mình chỉ là một trưởng phòng nhỏ bé, tuy nhiên thời gian ba năm rồi, nhưng Hướng Minh Huy vẫn chỉ là một đội trưởng đội cảnh sát hình sự, còn mình thì đã lên chức vu cao hơn đó là phó giám sát trưởng phòng Đôn đốc.
- Anh có quen Phó giám sát Diệp à?
Lô Vĩ dường như cũng phát hiện ra. Vì Hướng Minh Huy cũng ủng hộ công tác của mình, quan hệ của Lô Vĩ và ông ta cũng không tệ lắm, bình thường cũng khá thoải mái.
- Chắc không phải, chỉ giống thôi.
Hướng Minh Huy tỏ vẻ không chắc chắn, cười nói.
- Ồ! Nói nghe chút xem nào, rút cục là chuyện gì.
Lô Vĩ cũng nổi hứng lên.
- Năm kia…
Hướng Minh Huy kể lại chuyện mình đã trải qua, bỗng liếc nhìn Diệp Phàm một cái rồi nói thêm:
- Lúc ấy một thanh niên đến giúp chúng tôi phá án cũng tên là Diệp Phàm, cậu ấy nói là chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền huyện Ngư Dương, thành phố Mặc Hương. Mà lúc đó Phó giám đốc sở Lý Xương Hải cũng rất chú ý đến vụ án này.
- Ha ha…
Lô Vĩ và Diệp Phàm đều cười, Kiều Viên Viên cũng che miệng cười.
- Chẳng lẽ thật sự là một người? Không thể nào…
Hướng Minh Huy cũng cảm giác được điều gì đó, vẻ mặt kinh ngạc hỏi.
- Không thể giả được, người họ Diệp đó chính là người này.
Lô Vĩ cười nói.
- Thật đúng như vậy sao, giỏi quá, Phó giám sát Diệp, anh hiện giờ đã là phó giám sát trên sở rồi.
Hướng Minh Huy vẻ mặt thoải mái, nói.
Đương nhiên, Diệp Phàm là phó giám sát trưởng thì cũng bằng phó cục trưởng rồi.
Hướng Minh Huy tuy là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, nhưng vì là tỉnh thành, hai là do tư cách lâu năm, cho nên cấp bậc cũng được là Phó cục trưởng.
Ông ta tự cho rằng hai người đều là cấp bậc phó cục trưởng, chỉ là Diệp Phàm công tác ở trên sở tỉnh mà thôi, còn thực quyền thì không bằng mình, cho nên thái độ của Hướng Minh Huy từ cung kính chuyển sang bình đẳng.
- Minh Huy ơi là Minh Huy, ông không phải dốt một chút nữa rồi, với cái đầu dốt nát như vậy thì ông làm đội trưởng đội Hình sự như thến nào chứ.
Lô Vĩ chỉ vào Hướng Minh Huy mắng.
- Thế chắc hẳn là Phó giám sát Diệp hưởng đãi ngộ cấp cục trưởng có đúng không? Thật sự không ngờ được, chỉ có mấy năm…tốc độ thăng quan của anh thật khiến người khác khâm phục.
Hướng Minh Huy thản nhiên cười nói.
- Cục trưởng cái con khỉ, người ta là Phó giám sát trưởng cục giám sát cảnh vụ, đường đường giám sát cảnh sát cấp ba. Anh đúng là…Thôi không dài dòng nữa, mau báo cáo vụ án đi.
Lô Vĩ thực sự thiếu chút nữa thì chẳng có gì để nói nữa/
- Hả?
Mấy viên cảnh sát còn lại đồng thanh kêu lên, vẻ mặt hoảng sợ, cái này thực sự quá nghịch thiên rồi. Mới bao nhiêu tuổi chứ, còn có phải là người nữa không.
Tuy nhiên, mấy người bỗng phục hồi tinh thần lại, cúi đầu chào hỏi, vô cùng cung kính.
- Ha ha, không sao đâu.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Là như thế này Phó giám sát Diệp, vừa rồi xảy ra một vụ thảm án ở địa phương có tên là tiểu khu Thủy Hồ, bốn người trong gia đình đều bị chết. Hai người lớn, hai trẻ con, người đàn ông tên là Mã Văn Tài, là Phó tổng của tập đoàn khai thác mỏ Đế Hoa, người phụ nữ tên là Tống Liên Hương, là phóng viên nhật báo Thủy Châu, Hai đứa nhỏ, một tên là Đông Đông, một tên là Bì Bì, hình như là sinh đôi.
Hướng Minh Huy nói.