Nhìn tổng thể thì cả thôn đã nhen nhóm hình thành nên xu thế của thành thị hóa, chỉ có điều những con đường đá rộng chừng bốn mét thay cho những con đường quốc lộ rộng lớn, những căn nhà gỗ rách nát thì thay thế cho kết cấu cốt thép. Trong thôn chỉ có mấy căn nhà xây vì thế mà trở nên vô cùng nổi bật, chẳng khác gì một con hạc đứng giữa cả đàn gà.
Chiếc ba bánh vốn định đi vào trong, nhưng giữa đường bị một đám đông chặn lại. Bên trong hình như đang có người đang diễn trò gì đó, khoảng trên một trăm người vây quanh để xem, ấn mấy hồi còi inh ỏi nhưng không có tác dụng nên Diệp Đại Trụ đành phải dừng xe lại.
Khi chiếc xe đã tắt máy, thì tiếng của đám đông này trở nên rõ ràng hơn,
"đét..đét" tiếng của chiếc roi mây như thể đang quất vào da lợn pha lẫn với tiếng kêu rên làm cho người ta có chút ghê sợ.
"Chẳng lẽ có người đang bị tra tấn hay sao?" Diệp Phàm cảm thấy có chút khó tin, hắn cố chen chân vào trong đám người đó xem sao, cảnh tượng trước mắt làm Diệp Phàm cảm thấy có phần bị choáng.
Một người đàn ông trông to béo như tên đồ tể dùng dụng cụ tra tấn làm từ những thanh gỗ to bằng ngón tay bó lại với nhau, đang ra sức quất lên người một thiếu niên quần áo rách nát, đầu tóc rối tung như tổ quạ, toàn thân bẩn thỉu.
Tên đồ tể này vừa đánh lại còn hét lớn một tiếng với mọi người xung quanh một cách đắc ý, những tiếng
"đét.." của chiếc roi cứ thế quất lên người của cậu bé chỉ chừng mười ba tuổi khiến chiếc áo của cậu càng trở nên rách nát hơn. Từ chỗ áo bị rách Diệp Phàm trông thấy rõ những vết roi lằn sâu chằng chịt trên người cậu bé.
Trên lưng cậu đã tóe cả máu tươi, nhưng kỳ lạ là cậu bé không hề kêu đau lấy một tiếng, như thể không chịu khuất phục. Sau mỗi phát roi quất lên người, cậu chỉ nhíu mày và khẽ rên lên một tiếng, đôi mắt thì hiện lên ánh mắt như thể muốn nuốt sống kẻ đối diện, nhưng tên đồ tể đó hình như lại chẳng chút sợ hãi mà ngược lại miệng hắn lại còn mắng một cách đắc ý:
- Còn dám lườm ông mày à? Hôm nay ông sẽ đánh chết mày.
Hàng trăm người vây quanh nhưng chẳng có ai dám đứng ra để xin cho cậu bé, mà đại bộ phận họ chỉ nhìn với ánh mắt cảm thông và vẻ mặt bất lực.
- Dừng tay! Sao anh lại đánh người?
Diệp Phàm không thể nhịn được nữa liền xông lên phía trước nắm chặt lấy tay của tên đồ tể.
Lý Xuân Thủy cũng chen vào trong đám đông để đỡ lấy cậu bé.
- Mẹ kiếp! Mày là thằng khỉ nào hả? Vắt mũi còn chưa sạch mà dám đến đây can thiệp vào chuyện của ông nội Lý Đức Quý mày à, mau cút đi! Nếu không thì tao đánh luôn cả mày bây giờ.
Tên đồ tể định giơ lên thì phát hiện tay của Diệp Phàm giống như một chiếc kìm nhanh chóng khóa chặt lấy cánh tay thô kệch của y, khó mà thoát ra được. Y cảm thấy rất kinh ngạc, bụng nghĩ không biết thằng oắt này từ đâu chui ra mà đôi tay lại mạnh mẽ như vậy.
- Lý Đức Quý! Cậu ấy là tổ trưởng tổ công tác của thị trấn Lâm Tuyền vừa cử đến thôn chúng ta đấy, anh đừng có làm càn.
Diệp Đại Trụ vốn cũng chẳng muốn đi lo chuyện bao đồng làm gì, nhưng thấy tổ trưởng Diệp ra mặt như vậy thì cũng đành phải chen lên phía trước nói lớn.
- Tổ trưởng Diệp thì cũng là cái thá gì? Chẳng hỏi xem Lý Đức Quý này sợ thằng nào ở cái thị trấn Lâm Tuyền ấy. Ngay cả chủ tịch Ngô trông thấy ông mày cũng còn phải cúi đầu chào đấy.
Lý Đức Quý trông thấy Diệp Phàm buông tay thì cũng vung vung tay, căn bản chẳng để cho Diệp Đại Trụ chút thể diện nào. Nói xong, y lại giơ chiếc roi lên như thể vẫn còn muốn đánh tiếp.
Thực ra thì y nói cũng chỉ là để cho oai thôi, gặp chủ tịch Ngô người phải cúi đầu chào đương nhiên phải là y rồi.
- Hừ! Anh thử vụt tiếp xem. Trời đất bao la, đập Thiên Thủy này còn lớn hơn cả lãnh đạo có phải không? Tôi không tin nắm đấm của Đức Quý anh lại có thể qua được khẩu súng của cảnh sát đâu.
Diệp Phàm nhìn chằm chằm Lý Đức Quý với ánh mắt lạnh như băng, Thuật Dưỡng Sinh tự nhiên được vận lên, khí thế cũng trào lên, hai người thật sự đã hăng máu lên rồi.
- Thằng nhóc, hôm nay mày ăn gan hùm hả! Ông sẽ vụt cho mày xem.
Lý Đức Quý đã ngang ngược quen ở cái thôn này rồi, chẳng thèm coi ai ra gì.
Ở cái thị trấn Lâm Tuyền đó chỉ cần nhắc đến tên Đức Quý ở đập Thiên Thủy thôi thì đám lưu manh cũng phải kiềng mặt.
Lý Đức Quý bị gọi là
"Lâm Tuyền tam phách", bình thường thì y đều trên thị trấn Lâm Tuyền, rất ít khi về nhà ở đập Thiên Thủy, trong tay y cũng có một đám đàn em. Hôm nay y cảm thấy vô cùng mất mặt, vì vậy không kiềm chế nổi nữa nên thừa lúc Diệp Phàm không chú ý liền động thủ.
Chiếc roi quất xuống, vốn là
"dành" cho cậu thiếu niên bẩn thỉu kia, nhưng không ngờ lại vụt vào người của Lý Xuân Thủy, khiến cô đau đớn kêu lên một tiếng
"ái..."rồi ứa cả nước mắt.
- Dừng tay.
Diệp Phàm đã thật sự tức giận.
Một người đàn ông gặp phải cảnh một cô gái xinh đẹp bị bắt nạt mà vẫn có thể bình chân như vại được thì người đó không thể coi là đàn ông được, mà chỉ có thể coi là đồ bỏ đi mà thôi, vì vậy như phản xạ tự nhiên, hắn liền vung nắm đấm.
" Bộp!"Lý Đức Quý thấy vậy liền cười nhạt rồi cũng vung ra một quả đấm về phía Diệp Phàm. Y luôn tin tưởng vào quả đấm thép của mình, vì y cũng từng học được vài chiêu từ một đạo sĩ giang hồ chuyên đi lừa đảo để kiếm ăn.
Nghe nói tên đạo sĩ giang hồ đó thường bắt Lý Đức Quý đấm vào một thân cây, nếu tay bị thương thì đắp lên một ít thảo dược, cứ thế thân cây bị nện như vậy vài năm thì cũng bị lõm vào thật. Mà nắm tay của Lý Đức Quý cũng bị biến dạng, chút nữa thì hình thành cả cục thịt thừa.
Bây giờ xuống một quyền đánh xuống cũng rất có uy phong, tự cảm thấy có phong thái của đại hiệp tay vung quyền đánh Nam Sơn mãnh hổ, chân đưa cước đá Bắc Hải giao long. Nguồn: http://truyenfull.vn
Y không thể tin được nắm đấm của một thằng nhóc miệng còn hôi sữa như Diệp Phàm lại có thể mạnh hơn của y. Trong lòng y đang rất ngứa ngáy chờ đợi nghe tiếng xương nắm tay của thằng nhóc kia bị vỡ vụn.
Tuy nhiên điều khiến Đức Quý phải tròn mắt là Diệp Phàm vẫn bình tĩnh, chẳng hề thay đổi thần sắc, còn mình tung một quyền lại bị bật phải lùi mấy bước mà thiếu chút nữa thì đứng không vững. Nắm tay thì đau đớn như vừa bị kim đâm, y hoảng sợ quay thì thấy nụ cười lạnh lùng của Diệp Phàm, lần đầu tiên y có cảm giác lạnh cả sống lưng, và cũng chẳng biết có phải mình đang toát mồ hôi ra không.
Y nghĩ bụng lẽ nào thằng nhóc này cũng là con nhà võ hay sao, chắc chắn cũng thuộc vào hàng cao thủ võ lâm rồi, chẳng lẽ nó lại là bộ đội đặc chủng à?
Hai bên đang giằng co thì nghe thấy tiếng nói to vọng đến:
- Lý Đức Quý, cái thằng khốn này lại gây chuyện rồi. Mau cút về thị trấn Lâm Tuyền của mày cho tao nhờ, lâu lắm mới về một lần thì toàn gây phiền toái thêm cho tao thôi.
Sau khi tiếng nói được vọng đến không lâu thì một cụ già với chòm râu lơ thơ điểm bạc chen vào bên trong đám đông. Cụ có gương mặt tròn và đôi tai to như của tượng phật, mặc một chiếc áo choàng dài trông có chút giống với trang phục của thời nhà Thanh, thật đúng là một cụ già cổ lỗ sĩ.
- Là chú ba à! Chú đến rồi à, cháu có việc phải đi trước đây.
Trông vẻ tên Lưu Đức Quý có vẻ rất sợ cụ già này, rồi y như con rùa rụt cổ rời khỏi đám đông, nhưng vẫn quay lại nhìn Diệp Phàm với ánh mắt
"mang hình viên đạn", vừa đi còn vừa giơ nắm đấm lên đe dọa.
- Đứng lại, đánh người xong rồi muốn chuồn hả?
Diệp Phàm không chút khách khí la lớn. Trong chớp nhoáng đã chạy lên chặn trước mặt Lý Đức Quý.
- Mẹ kiếp! Muốn đánh thật chứ gì? Hôm nay ông nội Đức Quý mày sẽ bóp nát mày như bóp một quả trứng.
Lý Đức Quý hung hăng nói. Thực ra, vừa nãy thử một quyền với Diệp Phàm, y vẫn còn hãi, giờ chẳng qua chỉ là để giữ thể diện mà thôi.
Bởi nếu không, để mọi người biết Lý Đức Quý y bị một thằng nhóc vắt mũi còn chưa sạch chặn lại mà chỉ im thít, không dám nói câu nào thì sau này còn mặt mũi nào mà trở về Lâm Tuyền nữa chứ.
- Haha! Thử một chút cũng được, tôi cũng lâu không được giãn gân cốt rồi, vừa hay có thể lấy anh để luyện tay.
Diệp Phàm vẫn chưa động tay, cười nhạt nói.
- Tổ trưởng Diệp, tôi là Lý Kinh Đống bí thư thôn đập Thiên Thủy này, hôm nay việc thằng Đức Quý làm thật sự là không đúng, lát nữa tôi sẽ dạy cho nó một bài học. Thật là chẳng ra thể thống gì, còn vết thương của Nhị Nha Tử thì tôi sẽ chịu trách nhiệm bảo người đưa nó đi chữa trị, cậu cũng…
Cụ già tự giới thiệu về mình, đôi mắt lờ mờ của cụ bỗng hiện lên ánh nhìn nghiêm khắc.