- Chuyện này chúng tôi đang điều tra lấy chứng cứ, nếu như chuyện công ty Liên Kim Kỳ đều liên quan đến nhà Đới Chí Quân, việc đó có chút phức tạp.
Diệp Phàm vẻ mặt bình tĩnh nói, liếc nhìn Vu Thăng một cái, lại nói thêm:
- Về chuyện quân phân khu thành phố trách nhiệm chủ yếu ở tôi, Lô tư lệnh đứng ở lập trường chính nghĩa, thấy sự việc nguy hiểm nên mới điều binh đến.
Hơn nữa, lúc đó hiện trường không thể nói
"trấn áp" dân chúng thỉnh nguyện, cái này, chỉ là đám nhà báo tỉnh dùng từ lệch lacj.
Về việc này, tôi sẽ đề nghị Ban tuyên giáo tỉnh ủy can thiệp. Các binh lính được đưa đến đều hiệp trợ cơ quan công an duy trì trật tự, không hề động thủ đả thương người dân.
Đương nhiên, đối với những phần tử lưu manh có ý đồ tấn công Ủy ban nhân dân thành phố, đả thương nhân viên công an thì chúng tôi chẳng thể nương tay được, đúng không nào?
Huống hồ, lúc đó chỉ huy hiện trường là tôi, Tư lệnh Lô chỉ phối hợp với cục công an vì tình thế cấp bách thôi.
Căn bản chẳng hề tồn tại
"trấn áp". Diệp Phàm nhận toàn bộ trách nhiệm, khiến cho trong lòng Vu Thăng có chút kinh ngạc.
Vốn muốn mở miệng là đã quy tội cho Diệp Phàm, đem trách nhiệm chính của chuyện này đổ lên người Diệp Phàm, không thể ngờ mình còn chưa tung hết bài, người ta đã chủ động nhận toàn bộ trách nhiệm.
Vu Thăng mờ mịt quan sát Diệp Phàm, trong lòng thầm khâm phục người này gan dạ sáng suốt.
- Đồng chí Diệp Phàm, anh cần phải suy nghĩ cho kỹ, trách nhiệm chuyện này tương đối lớn. Dù là có những tài liệu đó, nhưng nếu anh không thể điều tra rõ ràng tất cả, giải thích nguyên nhân với tổ chức, hậu quả này tương đối nghiêm trọng đấy.
Vu Thăng có chút cảm động, đặc biệt nhắc nhở Diệp Phàm một chút.
- Tôi hiểu điều này, cảm ơn Tư lệnh đã nhắc nhở.
Thái độ Diệp Phàm rất kiên quyết. Trong lòng biết Triệu Xương Sơn người ta sớm đã sắp đặt xong cả rồi, anh chỉ là một người trong đó mà thôi.
Chiều hôm sau, Tổ điều tra tiến hành điều tra chậm rãi, điều tra tất cả các hướng. Bọn họ đã điều tra đến Công ty xây dựng Ngư Đồng 1 rồi.
Diệp Phàm bình tĩnh ngồi ở văn phòng xem lại hướng đi của thảm án 88, lúc này, Lý Cường gọi điện thoại đến, nói là biểu hiện của Lý Nguyệt gần đây càng kỳ lạ lạ, hình như càng lúc càng giống người điên, nhưng, hình như lại càng giống một người bình thường.
Và, gần đây cô nàng thường xuyên mò đến mỏ Dương Điền. Điều làm người ta đặc biệt khó hiểu là, nơi cô nàng thích đi nhất chính là chỗ cách công ty khai thác mỏ Dương Điền 5 dặm, một nơi được gọi là Ngưu Quy Lĩnh để chơi. Mà, còn ngồi ở đó nửa ngày trời.
- Ngưu Quy Lĩnh là chỗ nào?
Diệp Phàm giật mình, hỏi.
- Thượng du khe suối Đương Đình của thị trấn Mai Khê, cách mỏ Dương Điền hơn 5 nặm. Một ngọn núi bình thường.
Nhưng, mảnh đất đó cũng thuộc phạm vi của Công ty khai thác mỏ Dương Điền, xung quanh đều có những loại cây gai nhọn cao tới hai mét, hơi giống hàng rào cây vậy.
Lý Cường nói.
- Lý Nguyệt sao đi vào được, loại cây đó có thể đâm vào người mà.
Diệp Phàm hỏi.
- Cái đó không làm khó được cô ta, cô ta đã tìm được một động cây bí mật, động cây đó thông vào bên trong Ngưu Quy Lĩnh. Lần nào Lý Nguyệt cũng điên khùng leo vào, Công ty khai thác mỏ Dương Điền có phái tổ chuyên đi tuần tram chia làm 3 nhóm, mỗi nhóm 8 người, mỗi ngày đi tuần tra quặng Dương Điền 6 lần. Không cho người ngoài đi vào khu vực khai thác mỏ, nếu bị bắt được thì đều đánh một trận cảnh cáo rồi mới thả ra.
Lý Cường nói.
- Hừ! Khu vực khai thác mỏ Dương Điền biến thành vùng cấm của họ rồi.
Diệp Phàm hừ nói, trầm ngâm một lát, nói:
- Cậu tiếp tục theo dõi thật sát, nhưng, tôi định vài ngày nữa Tổ điều tra đi rồi sẽ thử tiếp xúc với Lý Nguyệt. Có lẽ bệnh điên của cô nàng này là giả. Mục đích vì cái gì? Lẽ nào Ngưu Quy Lĩnh có bí mật gì? Cậu âm thầm xem thử, có thể tìm được chỗ nào kỳ lạ không?
- Em biết rồi, anh Diệp, cảm ơn anh, bệnh chân của mẹ em ngày càng đỡ hơn, giờ đã cử động được rồi. Không chừng một năm sau đã có thể chống gậy đứng lên được.
Lý Cường vô cùng cảm kích, nói.
- Dễ như trở bàn tay ấy mà, từ tết tới giờ cậu cứ phải theo dõi Lý Nguyệt, cũng vất vả lắm rồi.
Diệp Phàm có chút cảm động.
- Không đâu, có thể làm việc cho anh Diệp là vinh hạn của Lý Cường em mà.
Lý Cường nói rất kiên cường, chân thành.
Diệp Phàm lại tổ chức những nhân vật chủ chốt trong cục nghiên cứu thảo luận thảm án 88. Đưa ra phương hướng của thảm án 88.
- Bí thư Diệp, đã điều tra xong. Công ty Xây dựng số 1 Ngư Đồng gần hai năm nay kiếm được không ít. Theo như lượng công trình họ nhận về mà tính, lợi nhuận ròng chắc chắn là phải hơn trăm triệu, trong đó những vụ làm ăn ngầm vẫn chưa điều tra ra, chắc hẳn con số không dừng lại ở đó.
Đội trưởng Điền Thất Hòa nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Thật kỳ lạ, hơn một trăm triệu, khoản tiền nhiều như vậy mà ngay cả lương cũng không phát, vậy tiền đi đâu hết? Bàng không các cán bộ nhân viên sẽ không làm náo loạn rồi.
Cục phó Lỗ Đông Phong hơi nghi hoặc hỏi.
- Đều bị Tổng giám đốc Đới Chí Quân vơ vét đi rồi, trên sổ sách có thể hiện, một phần là vào Công ty khai thác mỏ Dương Điền, một phần khác là Đới Chí Quân trực tiếp lấy đi. Chắc hẳn phải hơn năm chục triệu, không biết là dùng làm gì.
Điền Thất Hòa cũng không hiểu, liếc mắt xem xét Diệp Phàm, lại nói thêm:
- Hai năm dùng năm chục triệu, dùng vào việc gì? Làm sao mà xài hết được?
- Kiểm tra phạm vị sử dụng, tra kỹ một chút.
Diệp Phàm dặn dò, liếc nhìn Vương Triều, nói:
- Chuyện điều tra tập đoàn Dương Điền thế nào rồi? Ngay mai anh đích thân đưa người đi điều tra đi.
- Bí thư Diệp, cái này, hành động không có lý do chính đáng chúng ta không tiện điều tra đến trung tâm được. Nếu như có được một lý do thì dễ làm hơn.
Vương Triều liếc nhìn Diệp Phàm, bộ dạng hơi khó khăn.
- Cái đó thì dễ thôi, Đồng chí tổ điều tra Kiều Báo Quốc không phải kiêm Chủ nhiệm phòng Đôn đốc tỉnh ủy sao? Tôi đã bàn bạc qua với anh ấy rồi, anh ấy nói có thể mượn danh Phòng đôn đốc tỉnh ủy, kết hợp với Cục đất đai, kiểm tra quặng, giám sát an toàn cùng với Công an Thành phố Ngư Đồng tiến hành kiểm tra an toàn sản xuất toàn bộ các mỏ ở Ngư Đồng. Dĩ nhiên, đây chỉ là ngụy trang, mục tiêu của chúng ta là Tập đoàn khai thác mỏ Dương Điền.
Diệp Phàm nói.
- Được, có danh phận chúng ta dễ làm việc rồi.
Vương Triều gật đầu, Diệp Phàm nhìn anh ta, anh ta gật đầu, bởi vì chuyện Ngưu Quy Lĩnh Diệp Phàm tối qua đã dặn dò anh ta anh ta chuẩn bị tối nay sẽ xuất phát đi thăm dò một chút.
Đúng lúc này, Lô Vĩ gọi đến, nói:
- Đại ca, không hay rồi, mẹ nó.
- Có chuyện gì, vừa mở miệng đã chửi mắng.
Diệp Phàm hừ giọng nói.
- Còn không phải chuyện một nhà bốn người của Phó tổng Mã Văn Tài Tập đoàn Đế Hoa Thủy Châu sau, cấp trên ép kết án, mà bên dưới thì xảy ra chuyện. Cha mẹ Mã Văn Tài yêu cầu hỏa tang thi thể con họ, muốn cho người chết sớm được mồ yên mã đẹp. Nói là con ông ta vì nổ bình gas mà chết, không muốn cục công an dính vào chuyện này nữa.
Lô Vĩ có chút nóng nảy, nói.
- Cậu giải thích với ông ta một chút, nói vụ án này có rất nhiều điểm đáng ngờ, có lẽ, Mã Văn Tài bị làm hại.
Diệp Phàm nói.
- Giải thích hàng chục lần rồi, người nhà người ta yêu cầu hỏa tang thi thể, anh kêu em sao mà ngăn được, dùng cớ gì để ngăn chứ. Hơn nữa, áp lực Bí thư Đoạn càng lúc càng lớn, trên tỉnh chỉ trích người ông ấy đề cử không làm tốt nhiệm vụ trị án Thủy Châu, chính là em đó. Yêu cầu Bí thư Đoạn xử lý em, đem chức Cục trưởng Cục công an hợp lại với chức Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật.
Lô Vĩ nói.
- Cô cậu không phải ở Tỉnh ủy sao? Kêu bà ấy ra mặt éo xuống một chút. Không phải là có bốn người chết thôi sao, Ngư Đồng chúng tôi đây còn chết những 10 người, mà cũng chẳng thấy lãnh đạo Tỉnh ủy ngày nào cũng ép người như vậy.
Diệp Phàm nói, cảm thấy việc này thật đúng là càng ngày càng kỳ lạ, sao lại dính đến lãnh đạo Tỉnh ủy Nam Phúc.
- Chuyện này thực sự có dính đến Việt Đông các anh, cô em nói là gần đây Chủ tịch tỉnh Phí tiếp một vị khách lớn.
Lô Vĩ nói.
- Khách lớn, ai?
Diệp Phàm hỏi, tâm tư chuyển động, cảm thấy hình như hơi rõ nét một chút rồi.
- Chính là Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Dương Điền Quản Phi của Việt Đông các anh, ông ta nói là muốn đầu tư vào Tập đoàn khai thác mỏ Đế Hoa Thủy Châu, hơn nữa, vừa mở miệng đã đưa ra số tiền lớn kinh người.
Lô Vĩ có vẻ hơi thần bí.
- Đầu tư bao nhiêu, hơn trăm triệu ấy nhỉ.
Diệp Phàm thản nhiên hỏi.
- Không chỉ vậy đâu, vừa mở miệng đã nói muốn khống chế Tập đoàn Đế Hoa Thủy Châu, đưa ra hai trăm triệu. Anh nói đi, khoản tiền đầu tư lớn như vậy, dù là Chủ tịch tỉnh Phí thì cũng phải động lòng, chứ đừng nói gì những lãnh đạo khác. Ngay cả Bí thư Đoạn kỳ thực cũng có chút động lòng, tổng bộ Tập đoàn Đế Hoa Thủy Châu dù sao cũng ở tỉnh thành, Bí thư Đoạn cũng có bàn bạc qua, Quản Phi nhắc nhở, nói là có lẽ sẽ xây dựng Tổng bộ mới của công ty ở Khi kinh tế mới Hồng Liên.
Còn Bí thư Cố Nhất Vũ của Khi kinh tế mới Hồng Liên gần đây đang nóng như lửa đốt, khu kinh tế mới hơi loạn một chút, chẳng kiếm được bao nhiêu tiền đầu tư.
Người này có gốc gác ở Bắc Kinh, lần trước đã mạnh mẽ giành lấy vị trí của anh, giờ các lãnh đạo tỉnh đều nhìn chằm chằm, mà Bí thư Thiết Thác cùng với Bí thư Tề Chấn Đào thường phát biểu mấy câu thể hiện sự thất vọng về Cố Nhất Vũ trong Hntv.
Chủ tịch tỉnh Phó trong lòng nóng giận, còn Bí thư Quách Phác Dương thái độ không rõ ràng, không thể hiện gì. Bí thư Đoạn tiến thoái lưỡng nan, thất vọng với Cố Nhất Vũ.
Nhưng, cũng hy vọng khu kinh tế mới Hồng Liên có thể bùng dậy. Dù sao, khu kinh tế mới Hồng Liên cũng do Bí thư Đoạn sau khi đến Thủy Châu dùng thủ đoạn mạnh mẽ làm ra.
Nếu như Hồng Liên làm không tốt, ảnh hưởng trực tiếp đến thể diện của Bí thư Đoạn. Em nghe cô em lờ mờ nói, các vị lãnh đạo trung ương lần trước có đến tuần tra Thủy Châu, cũng có đến khu kinh tế mới Hồng Liên. Vốn công tác tiếp đãi đều được bố trí rất tốt, nhưng, đột nhiên lại xảy ra chuyện, có người lập mưu hại Bí thư Đoạn, đem những vụ bê bối ở khu kinh tế mới Hồng Liên kêu gào ra hết.
Vị lãnh đạo kia lập tức nổi giận, hơi bất mãn với khu kinh tế mới Hồng Liên. Hơn nữa, trực tiếp phê bình Bí thư Đoạn thích việc lớn hám công to, trong điều kiện không trù bị đã làm cái khu kinh tế mới gì đó, mù quáng hợp nhất Long Đô, Mã Cảnh, tạo thành ba khu tạp nham.
Dân chúng cũng có lên tiếng oán than gì đấy.
Lô Vĩ vẻ mặt bất đắc dĩ, nói.
- Bí thư Đoạn nhức đầu rồi. Haizz, nhưng Quản Phi tới Thủy Châu, còn muốn thấu tóm Đế Hoa, chuyện này tương đối kỳ lạ.
Vốn tập đoàn khai thác mỏ Dương Điền đã có vấn đề, ngay lập tức còn muốn xác nhập với Đế Hoa, một nhà Mã Văn Tài của Đế Hoa có bốn người đã chết.
Sau khi chết người nhà yêu cầu lập tức hảo tang, có phải có người đang ngầm gây áp lực cho cha mẹ Mã Văn Tài.
Chuyện Quản Phi đầu tư vào Đế Hoa đáng cân nhắc đây.
Diệp Phàm nói, ngẫm nghĩ một chút lại nói thêm
- Như vầy đi, nếu thực sự không được thì nhờ ông anh Vu Kiến Thần ra mặt, đem vụ án này chuyển lên sở tỉnh Nam Phúc. Thế nào?
- Nếu chuyển lên sở tỉnh, vụ án này không đến tay em rồi, e rằng, sợ là bọn họ chỉ làm loạn một chút, rồi kết án qua loa. Ví như nói là chuyện này chỉ là vụ nổ gas thì chẳng phải càng không xong sao. Hơn nữa, mảng hình sự của Sở tỉnh không phải phân công quản lý của Vu Kiến Thần, anh ta sẽ khó ngăn cản người ta phá an. Mà Tiếu Duệ Phong thì lại chẳng tiểu chung một chỗ với chúng ta, trước kia hình như còn có mâu thuẫn nhỏ. Người này quản lý mảng hình sự sở tỉnh, cũng có chút quan hệ với Chủ tịch tỉnh Phí.
Lô Vĩ có chút buồn bực nói.
- Chuyện này quả là khó làm, nếu như các cậu cứ giữ lấy mấy thi thể không hỏa táng, người nhà người ta lại làm loạn, mà, làm loạn cũng là đương nhiên, người ta có lý mà. Còn để Sở tỉnh tiếp nhận vụ này thì lại không ổn, chuyện này làm sao đây…
Diệp Phàm miệng nói xong, đem việc này bàn với Vương Triều, nào ngờ tròng mắt Vương Triều đảo qua đảo lại, đột nhiên cười nói:
- Bí thư Diệp, điểm chút thủ đoạn được không?
- Thủ đoạn, thủ đoạn gì, anh nói thử coi.
Diệp Phàm nhíu mày, cảm giác có phải Vương Triều lại muốn làm trò đen tối.
Vương Triều hiện đã rời khỏi Đỗ gia thành phố Phổ Hải, đã được quốc gia triệu tập đặc biệt, hiện nay biên chế tạm thời còn đang ở Bộ công an, không thể làm loạn quá, mà có lẽ phải dùng thủ đoạn thì mới giải quyết được vấn đề này.
Bằng không, bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm, đến lúc đó một số người ở Việt Đông nắm được chuyện này đem ra nói thì càng không thỏa đáng.
- Muốn hỏa táng thì hỏa táng, chúng ta treo đầu dê bán thịt chó, diễn trò hỏa thiêu không phải rất được sao?
Vương Triều cười nói.
- Càn Khôn Đại Na Di, phương pháp này không tệ, Nhưng, nếu như có người giật dây hoặc gây áp lực cho Mã gia, thì chắc chắn người ta sẽ nhìn chằm chằm, muốn đổi thi thể cũng hơi khó.
Diệp Phàm thoáng suy nghĩ, đột nhiên vỗ đùi, nói:
- Làm như vậy đi!
Lập tức gọi điện cho Lô Vĩ, Lô Vĩ vừa nghe, thiếu chút nữa nghẹn họng nhìn trân trối. Lập tức hỏi:
- Lão đại, kiếm đâu thi thể mà đổi?
- Cái này đơn giản, mời anh Thiết ra mặt, đem mấy thi thể của tử phạm đến là được rồi. Còn nữa, cậu phải chú ý, màn hỏa táng phải được bố trí thật toàn diện mới được, không thể để lộ chút phong phanh gì. Nếu lộ chút phong phanh thì sẽ thành chuyện lớn, chuyện vô cùng lớn. Chắc cậu sẽ bị mất mũ quan, vì đây là chuyện phạm pháp.
Dĩ nhiên, nếu có thể không dùng thi thể mà có thể hoàn thành được kế hoạch treo đầu dê bán thịt chó thì càng hoàn hảo. Còn nếu thực sự không được, thế thì hỏa táng thi thể hai đứa trẻ.
Thi thể hai người lớn cứ giữ lại trước, hai thi thể chắc cũng đủ rồi.
Dĩ nhiên, chuyện này đối với cậu mà nói là con dao 2 lưỡi, nếu có thể điều tra được gì từ Mã Văn Tài, mũ quan của cậu dày lên không ít. Còn nếu chẳng điều tra được gì, thực sự ngạt khí gas mà chết.
Diệp Phàm vẻ mặt thận trọng giải thích.
- Sợ cái quái gì, làm!
Lô Vĩ không chút do dự, nói.
- Việc này ai làm? Có phải Chí Quân không?
Phó chủ tịch tỉnh Đới Duy Cường giận dữ, mặt xanh mét, bàn suýt chút nữa bị ông ta coi như cái trống dùng chén trà gõ thình thình rồi.