- Đúng là rất kỳ lạ, danh ngạch quan trọng như vậy Triệu Xương Sơn không để cho người của Triệu gia, sao lại đồng ý để cho người ngoài.
Kiều Viễn Sơn lẩm bẩm nói, cũng có chút khó hiểu.
- Diệp Phàm Người ta có năng lực, thảm án 88 là do chính anh ấy phá, còn được Thủ tướng ca ngợi nữa.
Kiều Viên Viên trong lòng đang ghen nhưng vẫn không quên nói vài câu giúp Diệp Phàm, thực sự trong lòng đã tính toán chu toàn.
- Đó là nhiệm vụ của nó, có năng lực gì chứ. Không phá được án, mũ quan trên đầu cũng bay mất. Còn không phải là vì mũ sao, đừng có coi trọng hắn quá. Viên Viên, con cũng sắp 23 rồi, sao còn khờ dại vậy chứ?
Kiều Viễn Sơn nhíu nhíu mày, liếc mắt nhìn con gái một cái, tức giận, hừ nói.
- Ha hả, tôi nghe nói hôm khai giảng Chủ tịch Trấn còn khen nó nữa.
Kiều Hoành Sơn tin tức linh thông, cười nói.
- Em thực sự bực vì chuyện này, thằng nhãi đó sao có thể gặp được Chủ tịch Trấn. Đừng nói là nó, chính bản thân em muốn gặp mặt Chủ tịch một lần cũng phải xin phép rất lâu, hơn nữa, có được gặp hay không còn khó nói.
Kiều Viễn Sơn lại nghĩ tới chuyện bực mình.
- Viễn Sơn, có một số việc không thể suy đoán theo lẽ thường, có lẽ, Diệp Phàm ngẫu nhiên có cơ hội nào đó gặp chủ tịch cũng khó nói. Ít nhất có thể chứng minh, tên của nó đã để lại chút ấn tượng mờ nhạt trong lòng Chủ tịch. Đừng coi thường chút ấn tượng này, đối với cán bộ trong thể chế mà nói, ấn tượng đồng nghĩa với cơ hội đề bạt. Hơn nữa, tôi luôn có cảm giác cảm Chủ tịch Trấn sẽ dừng bước, không chỉ thuận miệng hỏi hai câu đơn giản như vậy chứ?
Kiều Hoành Sơn biết thân phận của Diệp Phàm trong Tổ đặc nhiệm A, sở dĩ, không tiện chỉ ra, đành phải mịt mờ nhắc nhở em trai Kiều Viễn Sơn.
- Có lẽ là vậy, lúc ấy Chủ tịch Trấn có nói nó còn trẻ mà đã làm Phó giám đốc sở, anh, trong lòng em lúc đó cũng tương đối căng thẳng.
Cái chức Phó giám đốc sở đó của nó là do em đề bạt lên, đương nhiên, là lão Lý bộ Quốc phòng mở lời.
Lão Lý này em cũng nhìn không thấu, ông ta chẳng qua là Thứ trưởng bộ Quốc phòng, sao có thể là uỷ viên quân ủy, hơn nữa, hình như Chủ tịch Trấn đối với ông ta cũng tương đối tốt.
Bất cứ lúc nào có thể ra vào Trung Viên Hải. Ngay cả anh với em cũng phải có phê chuẩn đặc biệt mới được vào, lão Lý hình như có đặc quyền, bất cứ lúc nào có thể vào, giấy thông hành của ông ấy là vĩnh cửu đúng không?
Kiều Viễn Sơn có chút buồn bực khó hiểu.
Người ta đương nhiên có thể vào rồi, trước kia nghe đồn còn là người bảo hộ sát bên cạnh Chủ tịch... Kiều Hoành Sơn trong lòng đương nhiên hiểu, miệng nói:
- Bình thường, chuyện này chú xử lý đúng lắm, lão Lý chú phải nể mặt. Người này có năng lực đặc biệt, cho nên mới được Chủ tịch coi trọng.
- Vâng...
Kiều Viễn Sơn nháy mắt đã hiểu, sắc mặt lập tức thay đổi, hỏi:
- Lão Lý tại sao lại bảo Diệp Phàm đi Ngư Đồng? Lão Lý sao có thể quen được Diệp Phàm, chuyện này cũng lạ thật?
- Ha hả, Diệp Phàm có năng lực, lão Lý chắc là muốn đưa nó đi Ngư Đồng, vì thảm án 88, thằng nhãi đúng là không lười biếng, thật sự phá được án. Hơn nữa, hiện nay xem ra, hình như còn được Triệu Xương Sơn coi trọng.
Đương nhiên, đồng chí lão Triệu chắc chắn không có lòng tốt gì, đề bạt trọng dụng Diệp Phàm, đơn giản là mài nó thành con dao sắc, để cho anh ta dọn sạch chướng ngại ở Việt Đông thôi.
Hơn nữa, tôi đoán đồng chí lão Triệu chắc chắn sẽ sắp xếp cho nó một nơi tốt để đi. Diệp Phàm hiện nay, nghe nói trong đầu đã dán chữ
"Triệu" rồi, chắc hẳn, cũng là thủ đoạn của lão Triệu gia.
Diệp Phàm tuy nói gia thế bình thường, nhưng năng lượng của nó so với đám cùng lứa, có thể coi là kiệt xuất. Chú không thấy à, bạn bè của nó, ai cũng có phân lượng.
Người là động vật sống theo bầy đàn, người ta vì sao nguyện ý làm bạn với nó, trong đó, chắc chắn có nguyên nhân. Nhân cách là một sức hấp dẫn, còn những phương diện khách rất phức tạp khí cân nhắc.
Kiều Hoành Sơn dù sao cũng lăn lộn chốn quan trường nhiều năm, cặp mắt kia, cũng sẽ không kém chút nào. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
- Có lẽ là vậy.
Kiều Viễn Sơn gật đầu, Kiều Viên Viên lén trốn ra ngoài, gọi điện thoại tới chỗ Diệp Phàm.
- Diệp Phàm, gần đây ở Ngư Đồng thế nào?
Kiều Viên Viên rất thông minh, tra khảo Diệp Phàm trước. Nếu Diệp Phàm nói dối, Kiều Viên Viên có thể thực sự sẽ biến thành sư tử Hà Đông.
- Ha hả, ở Ngư Đồng cũng được. Nhưng giờ anh lên Bắc Kinh rồi, đến trường Đảng học. Vừa mới khai giảng, thật sự ratá banạ, cho nên vẫn chưa tới tìm em được.
Diệp Phàm giật mình, Kiều Viên Viên đột nhiên gọi điện chắc chắn là đã biết chuyện gì.
Hôm khai giảng Chủ tịch Trấn khích lệ mình một chút chắc là đã đăng báo. Hơn nữa, dù không đọc báo, Kiều Viễn Sơn hôm đó cũng đích thân tới, chắc chắn đã nói cho Viên Viên, còn dám lừa gạt nữa thì sữ chọc cho con cừu nhỏ biến thành sư tử Hà Đông mất.
- Hừ, có phải chạy qua nhờ vả cô nàng Triệu Tứ không?
Kiều Viên Viên căn bản không thèm để ý đến ai đó đang nói nhảm hừ giọng.
- Triệu Tứ, chưa gặp, mấy ngày nay ở trường Đảng chưa đi ra ngoài. Sauk hi thi xong lại đi dạo trường Đảng, không ngờ là không gian ở đây cũng không tệ, có phong cách của lâm viên cổ đại
Diệp Phàm là khẩn trương đem Kiều Viên Viên chuyển sang vấn đề khác, đang chơi trò Càn Khôn Đại Na Di thuật của Trương giáo chủ.
- Có điên mới tin lời anh, giờ anh đang ở đâu?
Kiều Viên Viên hừ nói, trong lòng cũng thoải mái hơn một chút.
- Đang ở Hồng Diệp Bảo, hay là, em tới đây đi, chúng ta cùng ăn tối dưới ánh nến lung linh, sau đó vận động một chút?
Diệp Phàm cười gượng một tiếng.
- Hứ, quỷ háo sắc! Chẳng đứng đắn gì cả!
Kiều Viên Viên mặt đỏ, hừ một câu, tuy nhiên, lại nói thêm,
- Được, chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến đi, em đến. Còn hoạt động khác à, anh đừng có mơ!
- Kia, đáng tiếc quá, vậy thì tiến hành bữa tối dưới ánh nến trước vậy.
Diệp Phàm có chút mất mát, dường như có mấy con sâu đang đục bới trong đầu, trong lòng ảo tưởng đến Kiều Viên Viên thì cây gậy dưới đáy quần cũng sẽ phát hỏa, bất giác nuốt ực một ngụm nước miếng bất nhã.
Tất cả những chuyện này, Cổ Bang dĩ nhiên sẽ xử lý tốt.
Buổi tối khoảng năm giờ, Kiều Viên Viên mặc bộ váy trắng thuần khiết đến Hồng Diệp Bảo, Diệp Phàm vừa thấy, ưỡn ngực, hơi run nói:
- Đến rồi à, ôm lấy tay anh nào.
- Vô duyên!
Kiều Viên Viên liếc mắt nhìn đồng chí đắc ý kia, nhưng vẫn đưa tay ra.
Tàng tang tang tang… tàng táng tàng tang…"
Đồng chí vô sỉ kia miệng lẩm bẩm hành khúc kết hôn, Kiều Viên Viên càng đỏ mặt, nhưng cũng không hé răng, còn dịu dàng nắm tay đồng chí có ý tưởng xấu xa bước vào đại sảnh. Hơn nữa, cặp mắt của Kiều đại tiểu thư hơi mơ màng, giống như đang chìm trong suy nghĩ lãng mạn.
- Cũng được chứ…
Liếc mắt nhìn bàn ăn kiểu châu Âu dưới ánh nến, hắn nhìn chằm chằm vào cô nàng hai má đang ửng đỏ hỏi.
Tuy nhiên, nến trắng đã được thằng nhãi Diệp Phàm này đổi thành nến đỏ. Nến trắng tuy rằng thánh khiết, nhưng người Trung Quốc ăn tối dưới anh nến thì cũng phải chú ý đến đặc điểm của người Trung Quốc mới được, đây là lý luận của hắn.
- Anh... em…
Kiều Viên Viên trong lòng hơi run lên, thùy mị như nướchai chân mềm ra, cả người dán sát vào Diệp Phàm, bước chân cứ như mộng du.
- Lẽ nào vui quá nên bệnh mất rồi?
Diệp Phàm cười gượng một tiếng, việc đáng làm thì phải làm, tay đưa ra, ôm chặt cô nàng vào lòng. Hơn nữa, bên người bị ngực của cô nàng cạ vào, cảm giác như thứ đồ chơi bên dưới hình như bị không khí lãng mạn kích động quá rồi.
- Anh mới bệnh đó.
Kiều Viên Viên hừ giọng nói.
- Hôn một cái được không?
Diệp Phàm vẻ mặt đáng khinh, cười nói.
- Anh dám, các cô ấy đang ở đây.
Kiều Viên Viên nhìn thoáng qua bên cạnh bàn có hai cô nàng thanh lịch đang đứng, hai cô nàng này là do Cổ Bang đăc biệt mời tới từ tửu lâu xa hoa. Ban đầu Diệp Phàm cũng khá khen ngợi, nhưng bây giờ, thằng nhãi này vẻ mặt bực bội.
- Không sao, chỉ có bốn người chúng ta thôi, thoáng một chút cũng không sao. Hai cô ấy là phục vụ của nhà hàng, nhìn mãi cũng quen rồi. Em không thấy, người nước ngoài vẫn hôn nhau trước mặt người khác gì đó, chúng ta đang có một buổi tối lãng mạn, em đang là bá tước phu nhân đấy, thế nào?
Diệp Phàm vẻ mặt thành thật, nói. Dĩ nhiên, chẳng có lòng tốt gì.
- Bá tước phu nhân, vậy anh là bá tước à?
Kiều Viên Viên cố ý có chút khinh thường liếc mắt nhìn hắn một cái.
- Bá tước đã là cái rắm gì, ông đây là tướng quân
Diệp Phàm kích động, nói lộ ra.
- Tướng quân, anh mơ đi.
Kiều Viên Viên trên mặt lộ vẻ khinh miệt, dĩ nhiên chỉ là đùa thôi. Chợt muốn đả kích ai đó, còn lắc lắc đầu, lẩm bẩm nói:
- Haizz, em cũng muốn được gả cho một tướng quân, hiến thân cho tướng quân cũng đáng. Tướng quân à, hihihi, phu nhân của tướng quân oai phong biết bao.
- Đó là em nói đấy nhé!
Diệp Phàm trong lòng vui vẻ, lập tức ngẩng đầu lên, lén ngắm khuôn ngực căng tròn của Kiều Viên Viên. Trong lòng nghĩ, hai năm rồi, chỗ đó của cô nàng càng ngày càng phát triển, xem ra, mình mà được đụng vào đó sẽ khác, đáng tiếc, đến giờ hình như cũng chưa từng được đụng qua, thằng nhãi, nghĩ đến đây, trong lòng như lửa đốt, lại nuốt một ngụm nước miếng.
- Đương nhiên, chờ anh được thăng tướng quân Kiều Viên Viên em sẽ thật sự cho anh làm một 'Tướng quân '.
Kiều Viên Viên vẻ mặt thành thật, nói.
- Đến lúc đó cũng đừng hối hận nhé đồng chí Viên Viên?
Diệp Phàm giả bộ hơi tức giận, hừ nói. Thằng nhãi này, đang câu cá đó!
- Hi hi hi, Tướng quân... Tuy nói anh giờ đang là phó soái, nhưng, nhưng cách tướng quân xa xôi lắm, thêm 10 năm nữa, có lẽ có thể với đến độ cao này. Cho nên, Kiều Viên Viên em mỏi mắt mong chờ, khi nào anh làm tướng quân thì sẽ thật sự cho anh làm tướng quân.
Kiều Viên Viên cười, giống một yêu linh đáng yêu, đột nhiên, ghé sát bên tai Diệp Phàm thì thầm nói, đương nhiên, là chỉ thân phận phó soái tổ số 8 tổ Đặc nhiệm của Diệp Phàm, cái này, Kiều Viên Viên đã biết, đối với cô ấy mà nói, cũng không phải là bí mật gì.
- Được, ăn tối đi, ăn xong anh sẽ làm em nhớ suốt đời.
Diệp Phàm cười quỷ dị, nắm tay Kiều Viên Viên, đưa cô ngồi chầm chậm xuống ghế.
Bữa tối dưới ánh nến vô cùng lãng mạn, Kiều Viên Viên rất thoải mái, cũng vui vẻ, uống một chai rượu, mặt đã đỏ hồng rồi.
- Viên Viên, hôm khai giảng Chủ tịch Trấn có đến và đã khen anh.
Diệp Phàm có chút đắc ý cười nói.
- Em biết, bác em nói rồi. không phải chỉ chào hỏi anh thôi sao? Đáng đắc ý vậy không?
Kiều Viên Viên không quên đả kích đồng chí này một chút.
- Không biết lúc đó Trương Vệ Thanh đến nhà em, thái độ cha em như thế nào?
Diệp Phàm gấp gáp chuyển đề tài, hỏi.
- Em cũng chanwgr rõ, chuyện này cha em không nói gì, ông ấy luôn làm việc như vậy, chẳng để chúng em biết được gì.
Kiều Viên Viên lắc đầu, trong lòng có chút lực bất tong tâm.