- Ha ha, lúc tôi đến Ngư Đồng nhậm chức, có đến chỗ Trưởng ban Kim báo cáo. Cũng đã gặp mặt vài lần, vừa hay ông ấy lại được điều đến Bắc Kinh rồi. Tôi ở Bắc Kinh cũng chẳng có mấy người quen, cho nên đã mời ông ấy.
Diệp Phàm cười nói.
- Hừ, anh không dám nói ra thân phận của hai người trung niên, có phải là vì sợ chúng tôi sẽ đến tìm ông ta không?
Phí Thảo Thảo bĩu môi, hừ nói. Nhìn Diệp Phàm một cái, nói thêm:
- Yên tâm, chúng tôi chỉ đánh mông bọn họ thôi, không ức hiếp đâu mà sợ.
Nói xong, đắc ý nhìn Diệp Phàm.
- Làm càn, mông bọn họ là để cô đánh hay sao?
Diệp Phàm đột nhiên biến đổi sắc mặt, hừ nói với Phí Thảo Thảo. Thấy sắc mặt Ninh Chí Hòa có chút biến đổi, liền nói:
- Tôi chỉ sợ lời nói của Thảo Thảo sẽ đến tai bọn họ thì sẽ không hay. Hai người bọn họ đều là bạn của tôi. Một người tên là Thiết Chiêm Hùng, là thứ trưởng bộ công an. Còn một người là Lang Phá Thiên, là trung đoàn trưởng, trung đoàn nội vệ văn phòng Trung ương. Rất xin lỗi sếp Ninh, chuyện này…
Quả nhiên, thân phận của Lang Phá Thiên cũng khá dọa người. Tất cả mọi người trên bàn đều trầm mặc, Ninh Chí Hòa cũng mỉm cười, nói:
- Hóa ra là hai người bọn họ, cái mông này không đánh được rồi. Thảo Thảo, nếu đánh thì chắc tôi cũng không đánh lại được bọn họ.
- Trung đoàn trưởng nội vệ đó rất oách sao? Chỉ là một trung đoàn trưởng thôi mà.
Phí Thảo Thảo có chút không rõ, cũng không càn quấy nữa. Chỉ có điều, lúc này lại chuyển thành tò mò.
- Đương nhiên là oách rồi, cô nghĩ xem, người ta là vệ sĩ đầu lĩnh của Trung Nam Hải, có oách hay không?
Ninh Chí Hòa cười cười.
- Hả, thật đúng là lợi hại. Vệ sĩ của Trung Nam Hải.
Phí Thảo Thảo thốt lên, vẻ mặt tràn đầy sự hâm mộ.
- Phó trưởng ban Diệp, lần trước đến Bắc Kinh, may mắn được ăn cơm với Thứ trưởng Thiết. Lần sau nếu ông ấy có đến Việt Đông, thì nói cho tôi một tiếng nhé, bữa này, tôi mời!
Trần Bố Hòa cười nói, giơ một chén rượu lên chạm với Diệp Phàm.
Bởi vì, Trần Bố Hòa gặp khó khăn vì chuyện chuyển chính thức ở Bộ công an. Lâm Thiên Dân chính là trở ngại lớn nhất. May mà Thiên Dân đã chết một cách lãng xẹt, mà Thiết Chiêm Hùng đã bỏ công sức lớn. Ân tình này, Trần Bố Hòa đương nhiên là nhớ đến Diệp Phàm rồi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
- Được, lần sau anh Thiết dến, tôi sẽ báo anh. Đến lúc đó sẽ uống hết rượu của anh, ha ha.
Diệp Phàm vui vẻ cùng Trần Bố Hòa cạn một ly.
Không lâu sau, Túc Nhất Tiêu cùng mấy đồng sự đến cửa Diệp Phàm. Đương nhiên cũng là để khoe khoang một chút, vì Túc Nhất Tiêu mời đến đều là cán bộ cấp Phó giám đốc sở trở lên, thậm chí còn có cả Phó chủ tịch tỉnh Lưu Trường Thanh cũng đến.
Điều này cũng là nghe nói Phó bí thư Diệp Đông sẽ đến. Mà Diệp Đông cũng đến thật, chỉ có điều uống được một chén rượu rồi đi rồi, ý là có lòng đến là được rồi.
Đương nhiên, mọi người ngồi ở đây cũng không phải là những kẻ ngốc, dễ dàng đoán được Phó bí thư Diệp Đông và Túc Nhất Tiêu có giao tình sâu đậm với nhau. Bằng không, người ta sao chịu đến chứ.
Tuy nhiên, khi bước vào phòng ăn, đám Túc Nhất Tiêu ai nấy đều trợn tròn mắt, thậ chí tim còn đập thình thịch.
Bởi vì ngồi ở đây đều là những nhân vật cao cấp, so với bên của Diệp Phàm thì Túc Nhất Tiêu cũng cảm thấy phải hổ thẹn, thầm mắng:
" Biến thái thật, thư thể là mở hội nghị thường vụ Tỉnh ủy vậy, mẹ kiếp, tức chết đi được…"Phó chủ tịch Lưu Trường Thanh vốn không muốn đến
"xuyên cửa", mà cho rằng Diệp Phàm phải đến chỗ mình mới phải. Tuy nhiên, Lưu Trường Thanh nghĩ đến Diệp Phàm là Phó trưởng ban Tổ chức, có lẽ trưởng ban Cổ Hoài cũng sẽ đến.
Cho nên, khi bước vào vốn có tâm lý từ một kẻ
"bề trên", không ngờ mình lại chẳng là cái gì, cho nên vẻ mặt đang từ lạnh lùng liền chuyển sang cung kính.
- Phó chủ tịch Lâm, tôi kính ngài một ly.
Lưu Trường Thanh mời rượu đương nhiên là dựa theo thứ bậc trong Đảng để mời rồi.
Trong bốn vị Tỉnh ủy viên Lâm Phong, Cổ Hoải Thanh, Tô Thanh Vân, thì Lâm Phong là Phó chủ tịch thường trực tỉnh, đương nhiên là thứ bậc cao hơn so với ba vị còn lại. Cho nên Lưu Trường Thanh cầm ly lên mời Lâm Phong, thì đó cũng là am hiểu quy tắc chốn quan trường. Nếu sai thì đương nhiên sẽ tự chuốc vạ vào thân rồi.
- Chủ tịch Lưu, chén rượu này ông mời nhầm người rồi.
Lâm Phong cười quỷ dị, đương nhiên là cười nhắc nhở với thiện ý thôi.
- Mời sai ư?
Lưu Trường Thanh có vẻ ko hiểu, thầm nghĩ chẳng lẽ còn có vị đại thần nào nữa sao.
- Nhìn thấy chưa? Mơ hồ rồi phải không? ha ha.
Lâm Phong nói xong liền chỉ vào Ninh Chí Hòa nói:
- Muốn mời thì phải mời Trưởng ban tổ chức Trung ương Ninh trước. Chúng ta là người nhà rồi. Mọi người từ xa đến đều là khách mà.
- Trưởng...Trưởng ban Ninh, tôi..tôi..
Lưu Trường Thanh tay khẽ run rẩy, cũng may mà chưa làm rớt rượu. Sau đó ngượng ngùng nhìn Ninh Chí Hòa mời rượu.
- Ở xa đến thì đều là khách, Chủ tịch Lưu vừa vào cũng không biết, cho nên cũng không thể trách ông ấy được, có phải không nào? Bây giờ đã biết rồi thì bắt đầu từ Trưởng ban Ninh, được không? Mà tôi là chủ nhà, cho nên cũng xin phép được cạn cùng Trưởng ban Ninh, Chủ tịch Lưu một chén.
Diệp Phàm vội vàng đứng ra làm
" sứ giả". Lúc này Lưu Trường Thanh đương nhiên là cảm kích rồi.
Kết quả, đám cán bộ cấp Phó giám đốc, giám đốc sở ai nấy đều cứng cổ lại, rồi từng người cung kính rút lui.
- Phó giám đốc sở Túc, bạn bè của ông cũng không nhỏ nhỉ?
Lưu Trường Thanh sau khi đi ra liền thở dài, nói.
- Người ta là người của ban Tổ chức cán bộ, năng lượng đương nhiên là hơn tôi nhiều rồi.
Túc Nhất Tiêu cũng có chút đắc ý, Diệp Phàm là bạn mình, Diệp Phàm có năng lượng như vậy, mình cũng nở mày nở mặt.
Hơn nữa, vừa rồi khi mời rượu, Diệp Phàm cũng giữ thể diện cho lão Túc, trước mặt mọi người gọi một tiếng
" anh Túc" hai tiếng
"anh Túc", làm cho lão Túc cảm thấy oai lên nhiều.
Về sau, Diệp Phàm cũng lịch sự đến phòng của Túc Nhất Tiêu. Tuy nhiên, Diệp Phàm cảm giác có chút quái dị, các cán bộ cấp Phó giám đốc, giám đốc sở kia đều đối đãi với mình như lãnh đạo. Đến Phó chủ tịch Lưu Trường Thanh cũng thân thiết bắt tay bắt chân chẳng chịu buông tay.
Diệp Phàm biết rằng, ánh mắt Lưu Trường Thanh là đang theo dõi Ninh Chí Hòa. Nếu Trưởng ban Ninh đã là khách mời của mình, thì quan hệ của ông ta với mình hẳn sẽ không tồi.
Lưu Trường Thanh là Phó chủ tịch tỉnh, đương nhiên cũng muốn tiến thêm, mà việc này lại liên quan đến ban Tổ chức Trung ương.
Việc đề bạt quan to câp tỉnh thông thường đều nằm trong tay ban Tổ chức Trung ương.
Ngày hôm sau, Diệp Phàm vào trụ sở Tỉnh ủy, trông thấy tòa nhà mà người bên ngoài đều cảm thấy thần bí, trong lòng cũng có chút cảm thán.
Không thể tưởng tượng được mình cũng có ngày hôm nay, cũng có văn phòng riêng ở chỗ này.
Diệp Phàm chỉnh lại quần áo cho chỉnh tề, chậm rãi đi về phía ban Tổ chức cán bộ.
Tuy nhiên, trên đường đi không có mấy người nhận ra Diệp Phàm. Bởi người trẻ tuổi như vậy, thường cấp bậc không cao, cho nên cũng chẳng có ai để ý đến hắn.
- Không có mắt à.
Đột nhiên từ đằng sau truyền đến một tiếng quát. Diệp Phàm quay lại, mới phát hiện ra mình đã chạm phải một đồng chí đang khuôn vác tài liệu. Tài liệu lập tức rơi đầy nền nhà.
- Không sao chứ đồng chí?
Diệp Phàm đưa tay kéo đồng chí kia dậy, dù sao mình cũng cản đường người ta cho nên mới bị vậy.
- Đi đứng thế nào không biết, tôi đã nói cậu tránh ra rồi. Cậu xem xem, tài liệu rơi hết xuống rồi. Còn không nhặt lên cho tôi. Đúng là xui xẻo, chưa sáng ngày ra..Nếu để chủ nhiệm bắt gặp thì mắng tôi chết mất.
Người thanh niên bực mình nói.
- Ha ha, không sao đâu, tôi sẽ nói với chủ nhiệm của anh.
Diệp Phàm ôn hòa cười, nhìn vào cửa của ban Tổ chức cách đó không xa, phỏng chừng anh chàng này cũng là thư ký gì đó, hoặc ở phòng văn thư cũng không biết chừng.
- Nói với chủ nhiệm của tôi. Nực cười, cậu là ai hả. Tôi đây là sinh viên xuất sắc của đại học Nhân Dân, mấy năm rồi mới chỉ là một phó phòng. Còn cậu...
Anh chàng này nhìn Diệp Phàm nói.
Sau đó không ngờ còn vỗ vỗ vai Diệp Phàm, nói:
- Anh bạn, có phải đến xin việc không?
- Xin việc, ừ, cứ coi là như vậy đi.
Diệp Phàm cười cười, quay sang nhìn bàn tay của anh chàng kia đang đặt lên vai mình.
Người thanh niên này hình như cũng giác được điều gì đó nên cũng buông tay ra. Tuy nhiên gã cũng có vẻ đắc ý, liếc mắt nhìn thấy trên hành lang không có ai liền nhỏ giọng nói:
- Anh bạn, đừng trách tôi nhiều lời. Ban Tổ chức này
"nước sâu" lắm đấy, cậu đừng có không tin, không tin thì sẽ bị dìm chết đấy.
- Tôi biết bơi, không vấn đề gì.
Diệp Phàm vừa giúp anh ta nhặt tài liệu, vừa nói.
- Biết bơi, có tác dụng chó gì chứ. Nói ngay như chủ nhiệm của chúng tôi, đừng có nhìn chỉ là một chánh văn phòng, người ta cũng là cán bộ cấp cục trưởng đấy. Nhưng năng lượng còn hơn cục trưởng nhiều...
Đồng chí Trương này liên miệng nói, coi Diệp Phàm như một sinh viên mới ra trường thật vậy.