Quan Thuật

Chương 1320

Cái này đương nhiên là Diệp Phàm sai khiến cố ý đuều đồng chí Vương Triều đến Sở công an tỉnh đảm nhiệm Đại đội trưởng đội phó Trung đoàn cảnh sát hình sự.

Nếu thủ trưởng yêu cầu mình điều tra triệt để thảm án Ngư Đồng Việt Đông, thì cũng phải làm một số chuyện. Thảm án dù nói đã kết án rồi, nhưng vẫn có nhiều chi tiết chưa làm rõ đến cùng.

Chẳng hạn như bí mật dưới sơn trang Đông Pha mà Lô An Cương nói trước khi chết, gút mắc của cha Lô An Cương với Quản Nhất Minh. Hóa thạch chim kia ở đâu. Còn nữa, Diệp Phàm vẫn nghi ngờ, thân thủ của Lô An Cương không cao, chỉ mạnh hơn người bình thường một chút.

Người dùng "An lạc cầu" giết người chắc chắn không phải là Lô An Cương làm. Có lẽ, là do một người khác. Sát thủ sau tấm màn chắc chắn là một cao thủ, có thể là ngũ đẳng đỉnh bật, thân thủ còn cao hơn cả Thanh Lang.

Người này vẫn chưa lộ diện, người này chưa tra ra bắt về quy án, Diệp Phàm trong lòng cảm thấy khó chịu. Hơn nữa, nói từ góc độ lương tâm, Diệp Phàm tuyệt đối phải bắt được người này về quy án.

Nhưng, tình hình Việt Đông rất phức tạp. Thut tướng yêu cầu điều tra rõ vụ án này, nhưng thái độ của nhân vật số một Việt Đông Triệu Xương Sơn có chút không rõ ràng, giống như muốn "dừng tại đây".

Nếu như bản thân mình phải điều tra, thì chỉ có thể điều tra vụng trộm. Điều tra lộ liễu, chắc chắn sẽ chọc giận Triệu Xương Sơn. Cho nên, Diệp Phàm đang bị vây trong tình thế lưỡng nan.

- Trưởng ban Diệp chắc là quên rồi, Tưởng Vân đang còn bị nhốt ở sở tỉnh. Chuyện này, con trai ông ta Tưởng Lâm cũng đang chạy khắp nơi, nhưng cầu trả lời của sở tỉnh rất mơ hồ. Anh cũng biết đó, Tưởng Lâm là Phó giám đốc sở Tài chính của tỉnh chúng ta, có ảnh hưởng rất lớn đến Ngư Đồng chúng tôi.

Lý Quốc Hùng sắc mặt khó coi.

- Chuyện này, trước đay chưa điều tra rõ, tạm giam ông ấy cũng là bình thường. Có lẽ khi nào sở tỉnh điều tra rõ tình hình sẽ xử lý thôi. Một ông già, trước đây còn là Phó tư lệnh quân phân khu Ngư Đồng, nếu như không có trách nhiệm lớn quá thì sở tỉnh có lẽ cũng không làm khó ông ta.

Diệp Phàm thản nhiên nói, bắt đầu câu cá. Biết chỗ yếu của Lý Quốc Hùng đã bị Tưởng Lâm nắm, bằng không sẽ không đến cầu xin mình.

- Trưởng ban Diệp, nghe nói đồng chí Vương Triều nguyên Phó cục trưởng thị cục Ngư Đồng phụ trách vụ này, anh xem, chuyện này có thể nói với đồng chí Vương Triều một chút, yêu cầu xử lý nhanh chóng không?

Lý Quốc Hùng cuối cùng cũng đã lòi đuôi cáo.

- Chuyện này e là không ổn, tuy nói trước kia tôi là lãnh đạo của Vương Triều, nhưng giờ tôi đã rời khỏi hệ thống công an rồi. Mà, thảm án 88 liên lụy lớn lắm, có một số chuyện, do trước đây tôi là lãnh đạo chủ chốt của thảm án 88, nên không tiện ra mặt.

Diệp Phàm thản nhiên nói, đương nhiên sẽ không dễ dàng thả Tưởng Vân như vậy rồi.

Nên biết, Tưởng Lâm con trai của Tưởng Vân là người hầu trung thành của Quản Nhất Minh, ngày đó khi mình bị lột mũ quan chính Tưởng Lâm đã đứng sau Quản Nhất Minh cười châm chọc. Tưởng Lâm biết biểu hiện của bản thân hôm đó quá tệ.

Cho nên, ngại ra mặt, mới phải đi vòng qua Lý Quốc Hùng, ép Chủ tịch thành phố Lý Quốc Hùng này không thể không đi nhờ vả Diệp Phàm.

Đồng chí Bí thư thành ủy thành phố Ngư Đồng Hà Trấn Nam đi Mặt trận Tổ quốc tỉnh dưỡng lão rồi, chức Bí thư thành ủy nửa năm nay vẫn còn trống chưa chọn ai. Có bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm vào vị trí này.

Lý Quốc Hùng đương nhiên là một cán bộ đỏ mắt vì vị trí này, luôn nghĩ cách lập công lớn để các cán bộ ở tỉnh tán thành. Nhưng, một vị trí nặng như vậy, chắc chắn Triệu Xương Sơn phải nắm trong tay rồi. Không có sự tán thành của ông ta, cũng chẳng ai có thể ngồi được vào vị trí này.

Liếc mắt nhìn Lý Quốc Hùng một cái, Diệp Phàm vẻ mặt thận trọng, quyết định nhắc nhở Lý Quốc Hùng một tiếng, nói:

- Chủ tịch thành phố Lý, tôi hy vọng ông không lẫn lộn với chuyện của Tưởng Lâm trong đó. Thảm án 88 bao nhiêu người nhìn vào, chỉ nhầm lẫn một chút là sẽ gây ra phiền phức lớn đó.

- Haizz, tôi biết. Lúc đầu cũng chỉ vì công việc trong thành phố. Nếu trưởng ban Diệp đã nói như vậy thì tôi cũng biết tốt xấu, đúng là không thể nào nói nỗi…

Lý Quốc Hùng thở dài, trầm mặc trong chốc lát, nói,

- Nghe nói, Trưởng ban Diệp đến trường Đảng trung ương học tập là do đích thân Bí thư Triệu tự mình điểm tướng?

- Cái này, kể ta tôi cũng không rõ lắm, không biết rốt cuộc là thế nào, chắc là vậy đó. Haizz, tôi chỉ làm ra chút thành tích, không ngờ Bí thư Triệu lại nhớ. Kể ra, đến giờ tôi vẫn chưa cảm ơn Bí thư Triệu một tiếng, đúng là ngại quá.

Diệp Phàm trên mặt lộ tia cảm kích.

- Đúng vậy, Bí thư Triệu luôn ghi nhớ những đồng chí có công có năng lực. Lần trước đến Ngư Đồng câu cá, tiếc là ông ấy không cho các đồng chí ở Ngư Đồng đi cùng.

Lý Quốc Hùng vẻ mặt tiếc nuối, nói.

Diệp Phàm giật mình, từ trong lời nói của Lý Quốc Hùng, giống như là vẫn chưa cùng chiến tuyến với Bí thư Triệu, lẽ naafo mục đích thực sự của thằng nhãi này đến đây ngày hôm nay là muốn nhờ mình làm "bà mai", chuyện Tưởng Vân chỉ là lớp ngụy trang thôi.

Vì thế cười nói:

- Lúc đó Bí thư Hà bảo tôi đi bảo vệ Bí thư Triệu, không ngờ lại xảy ra chuyện sơn trang Đông Pha. Đợi khi tôi trở lại, Bí thư Triệu cũng đi mất rồi.

Diệp Phàm dĩ nhiên là cũng không nói rõ ngọn ngành.

- Ngày đó chắc hẳn Trưởng ban Diệp cũng có nói chuyện với Bí thư Triệu, nghe nói còn bảo anh câu cá nữa.

Lý Quốc Hùng dĩ nhiên sẽ không buông tha như vậy, đương nhiên là phải bám chặt lấy.

- Đang chuẩn bị câu cá, ai ngờ điện thoại đến, cho nên phải vội vàng bỏ đi.

Diệp Phàm thản nhiên nói, liếc mắt nhìn Lý Quốc Hùng. Nói:

- Bí thư Lý, tôi còn chưa chúc mừng anh thăng chức.

- Thăng chức gì đâu? Chỉ là quyền Bí thư thôi.

Lý Quốc Hùng thở dài.

- Cấp trên chưa quyết định sao? Nửa năm rồi mà?

Diệp Phàm cố ý hỏi. Nguồn: http://truyenfull.vn

- Vâng, đây là Bí thư thành ủy Ngư Đồng, kể ra, canh tranh cũng lớn, nói thật,sức tôi chống cũng không nỗi.

Lý Quốc Hùng nói ra mục đích.

- Tôi tin vào năng lực của Bí thư Lý, chắc chắn là cũng nắm chắc rồi.

Diệp Phàm nói.

- Trưởng ban Diệp, hiện nay anh công tác ở Tỉnh ủy, cơ hội gặp Bí thư Triệu cũng nhiều. Nếu gặp, có thể nói với Bí thư Triệu vài câu, cá Nguyệt đầm hiện nay hương vị rất tuyệt, có cơ hội có thể đích thân đến câu Viên hoàng hậu.

Lý Quốc Hùng nói.

- Ý của Bí thư Lý là mời Bí thư Triệu đến Nguyệt đầm câu cá?

Diệp Phàm thản nhiên cười nói.

- Tôi muốn vậy, nhưng Bí thư Triệu là người bận rộn, lại sắp cuối năm, làm gì có thời gian rảnh.

Lý Quốc Hùng bộ dạng có chút mất mát. Lại liếc mắt nhìn Diệp Phàm, cười nói:

- Nghe nói Trưởng ban Diệp đang làm Đại hội thi đấu thuyền rồng?

- Đúng, cái này mà anh cũng biết, xem ra tin tức của Bí thư Lý không phải nhanh nhạy bình thường nhỉ!

Diệp Phàm trêu chọc một câu, trong lòng cũng có chút kinh ngạc.

- Đâu có, may mắn nghe được thôi.

Trên mặt Lý Quốc Hùng hiện tia xấu hổ, nói:

- Nghe nói năm Bí thư thành ủy thành phố cấp ba là người tổ chức lần này, kể ra thì cũng khéo thật. Thời gian trước đồng chí Chủ tịch thành phố Triều Châu Trần Thụ Lập thăng chức lên trên bộ, cho nên, vị trí Chủ tịch thành phố đó trống.

Theo tin tức thì có năm nhân vật đứng đầu của thành phố cấp ba có cơ hội ngồi vào vị trí Chủ tịch thành phố này. Nhưng vẫn đang ầm ĩ mấy tháng nay chưa quyết định được.

Vậy cũng tốt, Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy tổ chức Đại hội thuyền rồng, là lo nghĩ cho các cán bộ.

Tham gia chèo thuyền rồng, sức khỏe dĩ nhiên tốt hơn. Lần này Đại hội thi đấu thuyền rồng của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy được cấp dưới hưởng ứng rất tốt, tôi thấy hoạt động này nên cách năm tổ chức một lần, tạo thành quy cũ cũng tốt.

- Hoạt động sắp triển khai rồi, sinh mạng là tiền vốn cách mạng. Làm việc, dĩ nhiên cơ thể cũng không thể nào yếu đuối được. Cơ thể cán bộ phải được coi trọng. Vì vậy, bọn họ không thường xuyên hoạt động, sợ lao động, dần dà sẽ làm cơ năng cơ thể giảm, dễ bệnh tật.

Diệp Phàm thản nhiên nói.

Biết Lý Quốc Hùng đang ngầm nhắc nhở mình, đại hội thi đấu thuyền rồng này quả là có liên quan đến chọn Chủ tịch thành phố Triều Châu. Xem ra, phán đoán ban đầu của mình đúng là như vậy.

Đại hội thuyền rồng này có mưu mẹo, nếu chỉ tổ chức đơn thuần thì dễ. Còn một khi hoạt động có dính dáng đến mũ quan, thì quả phiền toái, phiền toái chắc chắn sẽ dẫn đến không yên tĩnh.

- Trưởng ban Diệp, chuyện này, anh xem…

Lý Quốc Hùng ăn nói có vẻ khéo nép, xem ra, vì vị trí Bí thư, mặt của ông ta cũng dày thêm không ít.

- Thế này đi, nếu như may mắn gặp, tôi nhất định sẽ nói.

Diệp Phàm gật gật đầu.

Lý Quốc Hùng mới bước chân đi, Diệp Phàm suy nghĩ một lúc rồi gọi điện cho Phó chủ nhiệm thường trực Ủy ban Kỷ luật Vu Chí Hải.

- Ông anh, anh có nghe nói chuyện chọn Chủ tịch thành phố Triều Châu không?

- Đương nhiên có nghe nói, chuyện này đối với tầng cao trong tỉnh cũng chẳng phải chuyện mới mẻ gì. Nghe nói đã qua vòng sơ tuyển. Cuối cùng có 5 đồng chí vào vòng trong, lúc này đang cạnh tranh tương kịch liệt, trên Hội nghị thường vụ cũng không ngừng cãi cọ.

Năm đồng chí cũng tương ứng với 5 Bí thư thị xã của tỉnh Việt Đông chúng ta, đó là… chỉ có điều, quan hệ bên trong hơi phức tạp.

Có thể ngồi vào vị trí Bí thư thị xã có xếp hạng kinh tế tốt, năng lượng đằng sau chắc chắn không thấp.

Năm đồng chí đó đều thể hiện thần thông Bát tiên quá hải, căn cứ theo những gì người trong vòng bàn bạc, nói là ngay cả một số lãnh đạo trung ương cũng đã ra mặt nói giúp.

Chuyện này, cũng đang thế giằng co. Ngay cả Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Việt Đông cũng tương đối khó xử. Cho ai bây giờ? Sẽ đắc tội với đồng chí có bối cảnh thâm hậu nào đây?

Trưởng ban Cổ của ban Tổ chức cán bộ các cậu cũng bị chuyện này làm cho bị thương đó. Đương nhiên, lựa chọn người cho vị trí Chủ tịch thành phố Triều Châu chính là cuộc đua của các nhân vật tầng cao trong tỉnh.

Cuối cùng không nắm được, lãnh đạo tỉnh ủy bực tức, sẽ trút hết lên Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy. Ha hả, Trưởng ban Cổ các cậu chụp phải củ khoai lang nóng phỏng tay nên mặt như mướp đắng. Cái nũ nàu, không phải là mũ nữa, mà đã thành cái bếp lò. Ai nhận thì người đó bỏng tay.

Vu Chí Hải cười nói.

- Ông anh, chuyện này giờ rơi xuống đầu em rồi, đúng là xui xẻo mà! Cái bếp lò này, đừng làm em phỏng đấy.

Diệp Phàm thở dài.

- Rơi xuống đầu cậu, sao có thể chứ? Có gõ cũng gõ Cổ Hoài chứ, mà, Cổ Hoài cũng chỉ là một con rối. Người quyết định thực sự chính là mấy vị có thế mạnh ở tỉnh kìa. Cổ Hoài chỉ cân bằng mối quan hệ của các lãnh đạo thôi, cũng đã đau đầu lắm rồi. Lẽ nào gã lại đem chuyện tuyển chọn Chủ tịch thành phố Triều Châu giao cho cậu, đây là một chức vị cấp Giám đốc sở. Có phải gã lờ mờ giao cho cậu không? Ví dụ cái gì đó?

Vu Chí Hải có chút kinh ngạc.
Bình Luận (0)
Comment