Quan Thuật

Chương 1399

Tổ điều tra có tổ trưởng Diệp Phàm, đặc phái viên của thủ tướng- Trần Hằng Phong, đặc phái viên Báo Săn- Tề Thiên, Phó giám đốc Sở giám sát Túc Nhất Tiêu, đại căn cứ Hùng Sơn ở Ngư Đồng cử thượng tá Mã Hán. Đồng chí Vương Triều vì có vụ án quan trọng cho nên vắng họp. Mà người mới gia nhập là Giám đốc Sở An ninh quốc gia Khổng Đông Vọng.

- Các đồng chí, hôm nay có mặt ở văn phòng đơn sơ này tất cả đều là tinh anh của nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa. Có Trần Hằng Phòng đặc phái viên của thủ tướng, có đặc phái viên của Báo Săn tham mưu trưởng Tề Thiên.

Chúng ta mang trọng trách nặng nề trên vai. Thảm án ở Việt Đông đã phá xong nhưng sau đó còn rất nhiều điểm đáng ngờ. Vừa rồi mọi người đều có tài liệu, tôi nghĩ mọi người hiểu được một chút. Đó là tập đoàn Dương Điền có vấn đề quan trọng.

Mà lại liên quan đến bí mật trong hang của núi Xương Bối. Cho nên, gọi riêng Giám đốc Sở An ninh quốc gia Khổng Đông Vọng và thượng tá Mã Hán của căn cứ Hùng Sơn đến. Tiếp theo các vị biết cái gì thì nói cái đó, cố gắng kể lại tỉ mỉ một chút, chúng ta phải tranh thủ trong nửa năm kết thúc thảm án 88.

Cho nhân dân Việt Đông và nhân dân cả nước một lời giải thích. Còn về bí mật của núi Xương Bối, chỉ có thể theo dõi chặt chẽ, tùy cơ ứng biến. Chúng ta phải có kiên nhẫn, nhiều việc nhỏ. Mỗi đồng chí đều phải xốc lại tinh thần hoàn toàn…

Diệp Phàm nghiêm túc dặn dò.

- Hoạt động của tập đoàn Dương Điền gần đây đều do tôi theo dõi từ sau khi Quản Phi bị thương trở về coi như là rất thành thật. Căn bản là không có biểu hiện gì khác thường. Tào Dục cũng rất quy củ. Dương Điền ngoài một số hoạt động buôn bán quặng ngọc thạch và một số hoạt động buôn bán bình thường khác cũng không có biểu hiện gì lạ. Kỳ lạ chính là điểu hóa thạch kia không có một chút manh mối nào. Chẳng lẽ tập đoàn Dương Điền kia gần đây ngừng tìm kiếm, hay là bọn họ đã tìm xong rồi?

Túc Nhất Tiêu nói.

- Thảm án 88 rắc rối phức tạp, Trí Dã hành tung bí ẩn. Căn bản là khó tìm một người như vậy, y giống một âm hồn.

Trần Hằng Phong nhăn mặt.

- Vậy theo dõi Vu Thăng.

Tề Thiên lạnh lùng hừ nói.

- Theo dõi Vu Thăng nói dễ hơn làm. Người ta thân phận như thế nào, đường đường Tư lệnh quân khu tỉnh Việt Đông, thiếu tướng, là một trong những lãnh đạo cấp cao của nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa. Nếu thảm án 88 thật sự do y bày ra, thì lòng y khó lường. Chúng ta theo dõi y, không khác nào nói cho y chúng ta đang điều tra y. Tôi sợ y chó cùng rứt giậu, tiêu hủy toàn bộ chứng cứ, cuối cùng không điều tra ra cái gì.

Trần Hằng Phong vẻ mặt lo lắng nói.

- Ừ, sức ảnh hưởng của Vu Thăng ở Việt Đông chúng ta quá lớn. Nếu bảo các đồng chí An ninh quốc gia đi theo dõi y, phương pháp này y càng quen thuộc. Hạ mệnh lệnh dễ dàng, nhưng sự thật thì khác khó, chỉ sợ rút dây động rừng.

Khổng Đông Vọng trong lòng cả kinh, miệng nói. Anh ta vừa biết tin tức này, đương nhiên khiếp sợ tột đỉnh.

- Quan trọng nhất chính là tung tích Trí Dã không rõ. Người này thân thủ rất cao, nếu chúng ta theo dõi Vu Thăng, chỉ sợ người này sẽ ở một nơi bí mật theo dõi.

Diệp Phàm khoát tay áo nói, trầm ngâm trong chốc lát nói:

- Việc này giao cho Tề Thiên của Báo Săn theo dõi, tin tưởng người xuất sắc chưa chắc làm cho Vu Thăng phát hiện. Trước mắt chỉ có một cách này, Trí Dã nếu có liên hệ với Vu Thăng chúng ta theo dõi có thể phát hiện điểm này.

- Cũng tốt, Báo Săn là quân đội, bọn họ ra mặt cũng có độ mạnh yếu một ít.

Khổng Đông Vọng nói, nhìn Diệp Phàm một cái nói:

- Rõ ràng An ninh quốc gia chúng tôi theo dõi núi Xương Bối và khai thác mỏ của Dương Điền.

- Được, hai chuyện này liền giao cho các anh. Núi Xương Bối có bộ đội người của Báo Săn, An ninh quốc gia các anh cùng với đồng chí Mã Hán của Hùng Sơn phối hợp với bọn họ.

Diệp Phàm giải thích.

- Nghe nói Quản Nhất Minh có khả năng thăng chức.

Lúc này Túc Nhất Tiêu đột nhiên nói ra một bí mật.

- Thăng chức, Quản Nhất Minh ở tỉnh đã ngồi một trong ba chiếc ghế quan trọng, nếu thăng chức nữa ít nhất cũng phải là Chủ tịch tỉnh. Đồng chí Túc Nhất Tiêu, tin tức này của cậu có đáng tin cậy không?

Trong lòng Diệp Phàm cũng chấn động, hỏi.

- Có năm phần khả năng, được truyền có bài bản hẳn hoi. Việc này, tốt nhất để Tổ trưởng Diệp thông qua Ban Tổ chức cán bộ Trung ương bí mật hỏi một chút.

Túc Nhất Tiêu nói.

- Ừ, tôi hỏi một chút.

Diệp Phàm cũng không trốn tránh, lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Phó trưởng ban Ban Tổ chức cán bộ Ninh Chí Hòa.

- Trưởng ban Ninh, chào ông, tôi là Diệp Phàm, cho phép được chúc sức khỏe ông.

Diệp Phàm chào hỏi.

- Tiểu Diệp, ha ha, chúc mừng năm mới.

Ninh Chí Hòa thân thiết cười nói. Quay người cũng cười nói:

- Ngày hôm qua Điệp Vũ còn nhắc vài câu đến cậu, thế nào, lễ mừng năm mới cũng không đến một chuyến.

- Ôi, bị giữ đóng đinh.

Diệp Phàm thở dài.

- Bắt lính, thế thì sang năm mới đủ vất vả.

Ninh Chí Hòa cũng không hỏi vì sao, cười cười.

- Trưởng ban Ninh, gần đây bộ máy Tỉnh ủy Việt Đông, ha ha.

Diệp Phàm cười nói.

- Bộ máy tỉnh Việt Đông các cậu vẫn khá vững vàng, tuy nhiên, có đồng chí cá biệt sẽ điều chỉnh một chút. Trước mắt có mấy tỉnh thiếu, phỏng chừng sẽ điều chỉnh vài vị trí Chủ tịch tỉnh, ví dụ như tỉnh Nam Phúc.

Ninh Chí Hòa nói, cũng là không giấu diếm. Biết mình gọi đến chính là muốn nghe tin tức này, còn nói thêm:

- Sao? Chẳng lẽ cậu có bạn bè muốn tranh thủ?

- Ghế Chủ tịch trống, không biết đồng chí Tề Chấn Đào của tỉnh Nam Phúc có phải có hi vọng không?

Diệp Phàm nhỏ giọng hỏi. Tuy nhiên Tề Thiên ngồi bên cạnh Diệp Phàm, cũng nghe trộm được, lập tức tinh thần hoạt bát hẳn lên.

- Ha ha, tốt lắm, cứ như vậy.

Ninh Chí Hòa không đáp, cúp điện thoại, làm Diệp Phàm không hiểu ra sao. Không biết cáo già này có ý gì. Tuy nhiên, suy nghĩ trong chốc lát, cảm thấy Tề Chấn Đào phỏng chừng hi vọng không nhiều. Nếu không, chuyện tốt như vậy, Ninh Chí Hòa hẳn sẽ cho mình một chút tin tức trước. Tuy chỉ là một tin tức nhưng là tin tức hữu ích.

- Xem ra Quản Nhất Minh có lẽ thật sự có khả năng điều chuyển đến địa phương khác đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh.

Sau khi buông điện thoại Diệp Phàm nói.

- Việc này đã chắc chắn, nếu để một sâu mọt như vậy thượng vị mới bắt thì phiền toái.

Trần Hằng Phong hừ lạnh nói, có chút nóng nảy.

- Giải quyết tận gốc!

Diệp Phàm cắn răng hừ nói.

- Làm thế nào?

Tề Thiên không kìm nổi hỏi, mọi người đều chú ý đến việc này.

- Nghe nói Quản Phi là con riêng của Quản Nhất Minh, chung ta đem thân thích của y làm tới.

Diệp Phàm nói.

- Giám định thân nhân?

Túc Nhất Tiêu thốt ra.

- Nói rất hay, giám định thân nhân. Bằng chứng như núi, xem Quản Nhất Minh làm thế nào thăng chức. Tuy nhiên, việc này căn bản không thể ngăn cản Quản Nhất Minh thăng chức. Điều này có chút lông bông như chuyện trẻ con. Lúc đó Quản Nhất Minh chưa kết hôn sinh con riêng là bình thường, làm náo động là gây gièm pha thôi.

Diệp Phàm chợt lắc đầu, nhìn mọi người một cái, giải thích:

- Bất luận thế nào, giám định trước rồi nói sau. Còn chứng cứ có thật hay không bàn sau.

- Được, tôi làm cũng khá thích hợp. Dù sao ở Việt Đông cũng không ai quen tôi, chuyện Quản Nhất Minh có con hẳn phải làm, bệnh viện hẳn là còn lưu lại cái gì.

Trần Hằng Phong cười nói.

Ngày hôm sau là thứ Sáu, Diệp Phàm cũng không được thoải mái. Định đưa Kiều Viên Viên đau khổ đi dạo. Đương nhiên đau khổ cũng phải thêm ngoặc kép, đau nhưng vui sướng.

Tuy nhiên, đáng tiếc chính là Kiều Viên Viên nói trường học phải tham gia đại hội thi đấu nhảy múa, cô là giáo viên âm nhạc cũng phải đàn cho nên, nói Diệp Phàm tùy tiện ra đường kéo một người đi dạo cùng là được.

- Anh đi thật, đến lúc đó em đừng bảo anh ba đạo.

Diệp Phàm cười gượng.

- Anh có bản lĩnh đi kéo, em nhắm mắt mặc kệ. Anh là lãnh đạo, ai quản được anh, hừ hừ.

Kiều Viên Viên hừ hai tiếng, đột nhiên nói:

- Lần trước đi Hàn Quốc, nghe nói thiên kim tiểu thư nhà họ Mai thân thiết với anh, hai người vui vẻ, đừng cho là em ở Bắc Kinh không biết.

- Chuyện đó không phải đã nói cùng em, chuyện từ năm trước em lại lôi ra.

Diệp Phàm lập tức trợn tròn mắt. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

- Này có liên quan gì đến năm trước, có phải Mai Diệc Thu thích anh?

Kiều Viên Viên hừ nói.

- Đừng nói lung tung, Viên Viên thật ra, thiên kim nhà họ Mai là có người khác anh chỉ là bóng đèn lớn, Ngày hôm đó rất thảm.

Diệp Phàm kêu khổ nói.

- Có người, ai? Lừa em cũng không phải, anh nói cho em đi, em sẽ lắng nghe.

Kiều Viên Viên chăm chú lắng nghe. Kiều Viên Viên căn bản là không tin.

- Ha ha, điều này em sẽ không biết. Tôi sẽ làm ông mai.

Diệp Phàm cảm thấy nhất thời thắt lưng rất thẳng. thầm nói may mà Tề Thiên giúp mình, nếu không…

- Ông mai, anh làm ông mai, cười chết mất. Đường đường siêu sao Diệp Phàm đi làm ông mai.

Kiều Viên Viên cười khanh khách giống như gà mái đẻ trứng.

- Là nhà ai có khả năng mời anh làm ông mai, không phải là cô bé Phượng xuất giá chứ?

- Không phải cô, Mai Diệc Thu cùng Tề Thiên, việc này vốn tết âm lịch đi làm. Nhà họ Tề nhờ anh đi thưa chuyện, Tuy nhiên, gần đây bận làm lỡ.Hôm nay em nhắc đến mới nhớ ra, anh phải hỏi chú Tề đã. Nếu không, ai được gậy.

Diệp Phàm trong lòng cả kinh, quả thực đã quên chuyện đại sự nhà họ Tề nhờ.

- Tề Thiên cùng Mai Diệc Thu, không tồi, rất xứng đôi.

Kiều Viên Viên lập tức thả lỏng, cười nói.

- Không nói nữa, anh gọi cho chú Tề đã

Diệp Phàm nói xong cúp điện thoại, lập tức gọi đến cho Tề Thiên hỏi:

- Người anh em, chuyện cậu cùng Diệc Thu như thế nào?

- Việc này, cũng không tệ lắm, vững vàng tiến lên.

Tề Thiên đắc ý cười.

- Tiến lên đến mức nào, ví dụ như sờ soạng chưa, hôn chưa, hay là lên giường chưa?

Diệp Phàm hỏi.

- Lên giường, mạng nhỏ của em còn muốn giữ.

Tề Thiên nói.

- Ha ha, xem ra đồng chí Tề Thiên cũng không được tốt lắm. Một người con gái không ngờ không bắt được.

Diệp Phàm châm chọc nói.

- Ai nói, tôi… tôi…

Tề Thiên nghẹn họng, ngừng một chút nói:

- Nụ hôn đầu tiên là em đoạt, thế nào lão Đại, tốc độ này không chậm chứ.

- Không tồi, không tồi, có tiến bộ.

Diệp phàm khen

- Chuyện lão Mai các cậu làm xong chưa?

- Làm cái gì, ông mai anh chưa lên tiếng, chúng tôi lo lắng xuông cũng không được. Lần trước anh mất tích, sau lại biết anh bị thương, chúng tôi không dám nhắc chuyện này. Đều là lão Mã kia cản chuyện tốt của tôi, mẹ nó! Nếu không chết bố rút da làm trống đập.

Tề Thiên nói.

- Cha cậu có ý gì?

Diệp Phàm hỏi.
Bình Luận (0)
Comment