Từ xa thấy Kiều Viên Viên đứng ở cổng trường, mặc áo choàng màu đen, tóc dài bay nhẹ nhàng trong gió, trong rất hấp dẫn, lập tức làm cho nhiều người qua đường chú ý.
- Viên Viên, đừng nóng giận. Việc này hẳn là em đã sớm biết, còn không nói với anh.
Diệp Phàm mỉm cười nói.
- Em không biết, ba không nói với em. Vả lại, anh là một cán bộ cấp Sở, căn bản là khó lọt vào mắt ba em. Việc này không tới tay ba em giải quyết.
Kiều Viên Viên nói ra lời này.
- Ha ha
Diệp Phàm cười gượng một tiếng, nói
- Đúng đúng là anh là một cán bộ cấp sở đương nhiên không thể được Trưởng ban Kiều để trong mắt. Một cục trưởng của Ban Tổ chức cán bộ Trung ương cũng có thể quyết định cho anh.
- Biết sức nặng của chính mình rồi sao? Tuy nhiên, em chỉ sợ một số người tự cao tự đại, nghĩ đất nước này này là của riêng hắn, rồi cũng có lúc sẽ ngã đau thôi.
Kiều Viên Viên lườm Diệp Phàm một cái, thái độ dịu đi rất nhiều, về sau có chút chua xót, hừ nói:
- Là đại tiểu thư Phượng quan tâm chứ gì? Biết anh không đến nhờ em, Phượng tiểu thư người ta lợi hại chẳng những chuyển vị trí cho anh, còn trả cho anh chức anh muốn, hừ hừ, Có phải không?
Thì ra là thế, Diệp Phàm trong lòng giật mình Kiều Viên Viên đang ghen, tuy nhiên Diệp Phàm không muốn giải thích, nếu nói là nhà họ Phí tác động càng phiền toái.
Hắn cứng rắn kéo Kiều Viên Viên vào xe, Kiều Viên Viên hét lên:
- Anh muốn làm gì?
Đó là vì Diệp Phàm không có cách trả lời cô, cô cho rằng Diệp Phàm chột dạ muốn nói sang chuyện khác.
- Anh bạn, muốn đánh có phải không? Buông cô giáo Kiều ra.
Lúc này chắc là bạn đồng nghiệp của Kiều Viên Viên, một người thanh niên đứng bên cạnh chạy lại chỉ vào Diệp Phàm quát. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
- Liên quan gì đến anh, tôi nói chuyện với vợ tôi, anh đứng cạnh nói linh cái gì?
Diệp Phàm tức giận, khá khó chịu, đẩy người thanh niên một cái người thanh niên thiếu chút nữa ngã xuống đất.
- Mẹ nó, dám đánh tôi.
Người thanh niên nổi giận, một quyền hướng vào Diệp Phàm thân thủ khá nhanh nhẹ.
- Đừng ra tay, anh ấy là …
Kiều Viên Viên trong lòng quýnh lên, vội vàng khuyên nhủ. Cô không đành lòng Lý Hoan thành bao cát của Diệp Phàm. Tuy Lý Hoan là giáo viên thể dục, hơn nữa có luyện võ vài năm. Bình thường giải quyết mấy cái đầu đường đánh nhau vẫn làm được nhưng so với Diệp Phàm nào có thể so được.
Lý Hoan vừa nghe, nắm tay dừng ở không trung ngơ ngác nhìn Diệp Phàm. Diệp Phàm nhìn trong mắt y thấy được sự ghen tị cùng vị chua xót.
- Lý Hoan phải không? Nhớ kỹ cho tôi, tôi là Diệp Phàm trước kia công tác ở Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy. Kiều Viên Viên ngăn một chút nếu không, cậu tự cầu nhiều phúc đi.
Diệp Phàm đóng cửa xe rầm một cái rồi đi.
- Hừ, em thành chuyên dụng phẩm của anh có phải không?
Kiều Viên Viên lườm Diệp Phàm một cái, cũng mỉm cười. Bởi vì Diệp Phàm gọi cô là vợ, làm trong lòng đại tiểu thư khá thoái mái.
- Ha ha hàng không bán, đương nhiên là chuyên dụng phẩm của anh rồi. Cậu kia dám đến, chỉ đứt chân đứt tay thôi.
Diệp Phàm cười gượng một tiếng, đột nhiên ngang ngược mười phần.
- Anh là sắt đi.
Kiều Viên Viên tức giận hừ nói. Còn hét vào tai Diệp Phàm.
- Cán bộ Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Diệp Phàm, trời ơi, không phải là anh hùng phá thảm án 88, may mắn không ra tay, nếu không…
Lý Hoan ngơ ngác nhìn bóng Diệp Phàm đã đi thì thào tự hỏi. Trong lòng còn sợ hãi sờ sờ đầu, thấy còn trên cổ mới nhẹ nhàng thở ra.
Ngày 17 tháng 1 năm 2002.
Diệp Phàm về đến Thủy Châu.
Đứng ở sân bay, Diệp Phàm nhìn thành phố Thủy Châu đang phát triển, miệng lẩm bẩm nói:
- Tôi Hồ Hán Sơn đã trở lại, nơi này, sao Diệp Phàm tôi huy hoàng lại một. Tôi thề, tôi sẽ làm cho nhân dân Thủy Châu mãi mãi nhớ đến danh tiếng của tôi.
Buổi tối, Lô vĩ làm chủ, mở tiệc ở Hội sở Hoàng thị chiêu đãi Diệp Phàm. Diệp Phàm gọi mấy cuộc điện thoại gọi tất cả những người quen đến đây.
Triệu Thiết Hải, Phạm Cương, Vu Kiến Thần, Ngư Thái, Lô Vân, Tề Thiên, Hạ Hải Vĩ đều tới rồi.
- Thiết Hải nghe nói anh thăng chức Phó cục trưởng, không tồi nhỉ. Cũng không thông báo một tiếng, có phải cánh dài cứng rắn.
Diệp Phàm đùa.
- Tôi nào dám, lão đại, anh còn không rút da tôi.
Triệu Thiết Hải vẻ mặt đau khổ, nhìn Vu Kiến Thần một cái nói:
- Việc này tôi còn phải cảm ơn anh Vu, là anh ấy ra tay tôi mới kiếm được chức Phó cục trưởng, nếu không, bây giờ không biết ở góc nào.
- Ha ha..
Vu Kiến Thần cười nói:
- Việc này cậu cảm ơn đại ca Diệp Phàm mới đúng. Đừng tưởng rằng người ta ở Việt Đông cũng không quản đến được chuyện ở Nam Phúc. Thật ra, mỗi lần gặp tôi hắn đều lải nhải vài câu, bảo tôi che trở cậu một chút. Có khi nghe hắn dông dài phiền chết. Cậu là anh em của hắn, chẳng lẽ không phải là anh em của tôi.
- Tôi biết đại ca sẽ không quên tôi, tuy nhiên, đới với sự giúp đỡ của anh Vu, tôi luôn ghi nhớ.
Triệu Thiết Hải miệng rất trơn, làm cho hai người kia nghe xong khá thoải mái.
- Phạm Cương, thăng chức trưởng phòng rồi?
Diệp Phàm nhìn Phạm Cương một cái, cười nói.
- Ha ha, vừa mới thăng chức. Một trưởng phòng nhỏ,
Phạm Cương cười gượng một tiếng nói.
- Trưởng phòng nhỏ, còn thế. Cậu mới bao nhiêu tuổi, tốt nghiệp có vài năm, tôi bằng tuổi cậu đang là ở đồn công an nông thôi không có lý tưởng. Ngày đó khổ thật, mỗi ngày đều cùng đám đầu đường giao tiếp. Ông chủ dài tây gia đoản. Vui nhất chính là đi bắt đánh cuộc. Có lần giúp một bác gái bắt gà, thiếu chút nữa ngã chổng có.
Kiều Thần tức giận hừ nói.
- Ôi, không biết Xuân Hương thế nào. Diệp Phàm nhìn Phạm Cương nghĩ đến người phụ nữa của mình ở Thị trấn Lâm Tuyền, đầu bếp xinh đẹp Phạm Xuân Hương. Tuy nhiên, hiện tại nhiều người, không tiện hỏi việc này.
- Tốt, vài năm nữa cậu cũng là trưởng phòng.
Diệp Phàm vỗ vỗ bả vai Phạm Cương nói.
- Việc này tôi không lo, có đại ca ở đây, trưởng phòng đến lúc đó còn không dễ như trở bàn tya.
Phạm Cương không hổ gọi là
"Yêu Côn", biết nịnh nọt làm Diệp Phàm trong lòng cực kỳ thoải mái. Đàn ông, đều hào hùng, vì phụ nữ làm việc, đều có cảm giác người phụ nữ trước mặt thắc lưng thẳng không ít. Hơn nữa, về sau cuộc chiến kia, người phụ nữ sẽ đặc biệt dịu dàng động lòng anh. Làm người đàn ông rong ruổi chiến trường kia, như mơ trong vườn địa đàng.
- Đại ca, lần này trở lại Hồng Liên chắc chắn phải làm một hồi lớn.
Lô Vĩ cười nói.
- Làm một hồi lớn, toi thật ra muốn thế. Nhưng, tình hình Hồng Liên, cục trưởng tỉnh như cậu chẳng lẽ không biết?
Diệp Phàm thản nhiên nối trên mặt cũng không lạc quan.
- Hồng Liên, tên dễ nghe, hiện tại đã sắp thành bại liên…ôi…
Hạ Hải Vĩ hơi có vẻ lo lắng thở dài.
- Không đến mức gay go như vậy chứ?
Diệp Phàm cười cười.
- So với tưởng tượng của anh còn gay go hơn.
Lúc này Lô Vĩ nén cười nói.
- Sao lại thế này?
Diệp Phàm nhíu nhíu mày hỏi.
- Rất loạn, Cố Nhất Võ cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng. Liên tiếp tiến cử rất nhiều đầu tư, kết quả, không bỏ những nhà máy ô nhiễm.
Vì kéo bọn họ vào, Cố Nhất Võ cũng cố gắng nhiều, còn hứa hẹn năm năm không thu thuế, thuế đất cũng miễn hoặc ưu đãi.
Hơn nữa, quy hoạch xây dựng đô thị còn có chút loạn, Cố Nhất Võ đem toàn bộ giao cho Công ty Thuận Đức, là công ty tư nhân, sao có thể suy nghĩ vì dân chúng cái gì?
Trong mắt bọn họ chỉ có lợi ích, kết quả là nhà mới xây dựng đường phố cũng lung tung lộn xộn, căn bản là bất hợp lý. Không được nhất chính là bờ sông Hồng Liên bị các nhà máy ô nhiễm nghiêm trọng gây rối loạn. Dòng sông Hồng Liên hiện đều thành bãi rác.
Lô Vĩ thở dài nói.
- Đúng vậy, mẹ kiếp. Lần trước tôi đến một tiểu khu gần bờ sông Hồng Liên phá ná. Không nghĩ thiếu chút nữa rơi xuống sông.
Triệu Thiếu Hải căm giận nói tục.
- Ban ngày, cậu là người sống, sao lại rơi xuống sông. Thiết Hải cậu không phải càng sống càng thụt lùi chứ?
Diệp Phàm căn bản không tin lắc lắc đầu.
- Anh Diệp không tin có phải không? Khi nào anh đi thử xem.
Triệu Thiết Hải cười trộm một tiếng.
- Rốt cuộc chuyện gì thế này?
Diệp Phàm nhíu nhíu mày hỏi.
- Sao lại thế? Chỗ đó sông khá hẹp, chắc chí còn lại hai mươi phân đến một mét chiều rộng. Kết quả, đều bị rác của các khu bên cạnh chiếm hết, sông đều là tầng tầng rác rưởi, túi nhựa, hộp thức ăn nhanh, cái gì đều có. Căn bản là nhìn không thấy sông. Tôi lúc đó tưởng là đống rác, cũng không để ý, giẫm lên. Đi vài bước, bị lún chân xuống mới biết. May mắn người đi sau hô to một tiếng bằng không, thật đúng là rơi vào sông thối đầy rác rưởi.
Triệu Thiết Hải nói đến đâu còn bảo mình xui xẻo.
- Còn có cá không? Con gián thật ra thành đôi.
Phạm Cương cười cười.
- Không phải rất được Đoàn Hải Thiên quan tâm sao?
Diệp Phàm có chút không rõ, hỏi Lô Vĩ.
- Có quan tâm được suốt không, có nhiều việc phải làm, sao có thể đến thăm. Vả lại, việc này là chuyện riêng của Cố Nhất Võ, người chỉ huy chỉ quản súng, không thể đến chuyện cấp đạn cũng lo. Thế thì cần Cố Nhất Võ làm gì. Thêm nữa Chủ tịch thành phố Thủy Châu Chu Sâm Mộc cũng là người mạnh mẽ, cứng rắn, Đoàn Hải Thiên tuy là ủy viên thường vụ tỉnh nhưng, Chu Sâm Mộc cũng xứng đáng là cán bộ cấp phó tỉnh. Đoàn Hải Thiên không phải sống thoải mái. Hơn nữa trong mắt Tỉnh ủy dù sao cũng phải e dè.
Hạ Hải Vĩ nói xong, buồn nhấp chén rượu.
Buổi sáng ngày hôm sau Diệp Phàm đến Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy báo tin.
Trưởng ban Lô Minh Châu tự mình tiếp Diệp Phàm, giải thích công việc hỏi Diệp Phàm khi nào thì đi xuống.
Diệp Phàm nhìn đồng hồ, nói là nếu có thể đi lập tức đi xuống. Từ Tỉnh ủy đến khu kinh tế mới Hồng Liên không xa, không kẹt xe thì mười phút thôi, chủ yếu là Đoàn Hải Thiên giục gấp.
Lô Minh Châu lật lịch ngày, nói là rảnh, dẫn Diệp Phàm đi một chuyến.Diệp Phàm trong lòng đương nhiên cảm kích. Người nào nhậm chức có thể được Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy dẫn đi. Bình thường đãi ngộ này chỉ dành cho nhân vật số một của thành phố cấp ba mới có cơ hội. Hơn nữa, còn phải xem quan hệ của anh với cô như thế nào. Có thể sắp xếp Phó trưởng ban thường trực cùng đi cũng là hợp quy cách.