- Làm lãnh đạo thì thích cảm giác thoải mái, chỉ cần em làm cho anh ta thoải mái thì chuyện gì cũng giải quyết được hết.
Đương nhiên, chị dâu không phải bảo em đi làm những chuyện đáng xấu hổ. Nhà chúng ta còn chưa đến nỗi phải làm những chuyện đáng xấu hổ đó. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Mà chỉ là tài nghệ pha trà của em, đối với lãnh đạo mà nói, nghệ thuật pha trà cũng là môn cách hưởng thụ. Tất cả lãnh đạo bây giờ đều thích học đòi làm sang. Em làm cho anh ta có thể diện, thuận theo ý anh ta, khi anh ta thoải mái rồi thì không phải đã thành rồi hay sao?
Hơn nữa, em phải để lại ấn tượng tốt cho Bí thư Diệp mới được.
Chị dâu nói, nhìn Lý Ngọc, hàm ý sâu xa.
- Em biết, nhưng chị dâu à, nếu Bí thư Diệp đề nghị làm chuyện đó thì em phải làm thế nào?
Lý Ngọc mặt đỏ hồng hỏi.
-Sẽ không như vậy đâu, nếu thật sự là như thế thì chúng ta không cần cầu xin hắn.
Lý Ngọc cảm giác chị dâu nghĩ một đằng nói một nẻo.
Nhưng Lý Ngọc cũng không bóc mẽ, chỉ gật gật đầu. Vì vậy bây giờ mới ngồi trước bàn làm việc suy ngẫm xem làm thế nào mới có thể tiếp cận đồng chí Diệp Phàm. Lý Ngọc thật sự đang rất phiền não. Diệp Phàm đang trò chuyện, lúc này, một nhân viên lễ tân từ trong đi ra, thông báo cho Chu Sâm Mộc, Diệp Phàm và Vu Tây Dương đi vào.
Mấy người đều sửa sang lại quần áo đi vào phòng họp.
Toàn bộ mười ba ủy viên thường vụ Tỉnh ủy đang ngồi bên một chiếc bàn bầu dục lớn tại trung tâm. Hai bên còn xếp hai hàng ghế.
Chủ tịch thành phố Chu Sâm Mộc đi đến hàng ghế bên trái trước, Diệp Phàm tự nhiên bước đến một cái ghế hàng bên phải, trật tự vị trí ngồi y như trong một vụ tranh luận tại tòa án.
- Bắt đầu đi!
Phí Mãn Thiên ngồi ở chính giữa, nói giọng đều đều. Yến Xuân đến ngồi ở sườn bên trái của Chủ tịch tỉnh Chu, ngồi bên phải chính là Tề Chấn Đào đang gạt tàn thuốc.
Các ủy viên thường vụ phía dưới đều tự chọn chỗ ngồi. Còn đồng chí lãnh đạo quân khu Hồ Trung Minh lạnh lùng nhìn liếc Diệp Phàm một cái, khóe miệng như nhếch lên thành một đường cong đẹp.
Phó Bí thư Nạp Lan Nhược Phong cũng thản nhiên nhìn liếc Diệp Phàm một cái, sắc mặt không thay đổi chút nào. Về phần bọn người Thiết Thác thì đang ngồi với vẻ mặt trang nghiêm như một pho tượng Bồ Tát bằng bùn.
Diệp Phàm liếc mắt ra xa thì thấy đồng chí Trưởng ban thư ký Quận ủy Phạm Đông Bằng hai chân run lên như đang đánh đàn, cậu ta đặt cái túi da trên mặt bàn, tay hơi run rẩy
Diệp Phàm biết rằng cậu ta có chút căng thẳng, ở đây chính là trung tâm quyền lực của tỉnh Nam Phúc. Mười ba nhân vật ngồi ở đây đại diện cho bộ máy đầu não của tỉnh Nam Phúc, mỗi người đều là lãnh đạo chủ chốt trong các lĩnh vực, nói mỗi người trong bọn họ đều là bá chủ của một phương diện nào đó cũng không ngoa.
Diệp Phàm giơ tay nhẹ nhàng gạt tàn thuốc trên mặt bàn, nhìn Phạm Đông Bằng một cái, hít một hơi sâu, tình hình dường như trở nên tốt hơn nhiều.
Rồi Diệp Phàm lại nhìn Vu Tây Dương phía đối diện, gã này so với Phạm Đông Bằng không khác là mấy, cũng đang run rẩy. Còn Chu Sâm Mộc vẻ mặt nghiêm túc nhìn Phí Mãn Thiên và Yến Xuân, không để ý đến đồng chí Vu Tây Dương.
Thấy Phí Mãn Thiên vừa ra hiệu với mình, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Kiều Chí Hòa đứng lên, liếc mắt nhìn hai người Chu Sâm Mộc và Diệp Phàm một cái rồi mới nói:
-Ngày hôm qua, văn phòng ủy viên thường vụ Tỉnh ủy nhận được tài liệu khiếu nại tập thể của ban lãnh đạo khu Hồng Liên trực thuộc thành phố Thủy Châu.
Trong bản khiếu nại nói là chính quyền thành phố Thủy Châu cắt xén khoản tiền hai trăm triệu chuyên dùng để trị thủy mà Ủy ban nhân dân tỉnh cấp cho khu Hồng Liên.
Đáng lẽ là hai trăm triệu này của khu Hồng Liên phải chuyển cho khu Đông Hồ. Còn khu Đông Hồ quyên tặng một trăm triệu cho chính quyền thành phố Thủy Châu dùng để bồi thường giải phóng mặt bằng ở khu vực phía tây thành phố.
Khu Hồng Liên có đồng chí Diệp Phàm là đại biểu bộ máy chính quyền Đảng uỷ lập biểu quyết tập thể, yêu cầu chính quyền thành phố Thủy Châu đem hai trăm triệu của Ủy ban nhân dân tỉnh hoàn trả lại cho chính quyền khu Hồng Liên, bởi vì việc xây dựng khu sinh thái nhân văn sông Hồng Liên sẽ mang đến nhiều lợi ích to lớn trong một tương lai gần.
Việc cấp bách cần một khoản tài chính lớn, việc này không thể làm qua loa được.
Tuy nói Kiều Chí Hòa tiếp thu nhiều thông tin hỗn độn cùng một lúc nhưng đang ngồi lại nghe ra được cái gì. Lời phát ngôn này hình như có tính thiên vị nhất định, tất nhiên là nghiêng về phía chính quyền khu Hồng Liên rồi.
-Hai bên các anh đều nói đi. Rốt cục là chuyện gì thế này?
Phí Mãn Thiên sắc mặt không chút thay đổi, vừa nhẹ nhàng đưa chén trà có nắp đậy lên uống một ngụm trà, nói.
-Kính thưa các vị lãnh đạo, đây là khoản kinh phí mà khu Hồng Liên bồi thường cho khu Đông Hồ chúng tôi để xử lý ô nhiễm. Tôi ở đây cũng có tài liệu, xin mời các vị lãnh đạo xem xét.
Vu Tây Dương đưa tài liệu ra, nhân viên lễ tân phân phát tài liệu lên trên.
Đợi sau khi các vị các ủy viên thường vụ đều xem qua một lượt, Vu Tây Dương tiếp tục nói:
-Các vị cũng thấy đấy, đây là tài liệu chi tiết về tình trạng ô nhiễm nguồn nước mà Ban Bảo vệ Môi trường quận của khu Đông Hồ chúng tôi đưa ra, còn có các chỉ số về chất lượng nước tương ứng của sông Ngọc Diệp trực thuộc khu Đông Hồ của chúng tôi khi khu Hồng Liên xả nước.
Từ tài liệu này cho thấy, sự khác biệt so sánh tương đương rõ ràng. Hàm lượng sắt rõ ràng vượt quá tiêu chuẩn cho phép, còn có hàm lượng chất thải kim loại khác có hại cho cơ thể con người, sẽ gây nguy hại lớn cho con người.
Kể từ khi sông Hồng Liên bắt đầu xả nước vào sông Ngọc Diệp của chúng tôi, chất lượng nước đã bị ô nhiễm nghiêm trọng. Trước kia nước sông Ngọc Diệp vô cùng trong sạch, là kết quả của sự chỉ đạo mạnh tay của Thành ủy Tỉnh ủy trực thuộc ban lãnh đạo khu Đông Hồ chúng tôi. Theo thống kê, từ trước đến nay chúng tôi đã bỏ ra khoản kinh phí không dưới một trăm năm mươi triệu để chống ô nhiễm cho sông Ngọc Diệp.
Mà hôm đó, khi Chủ tịch tỉnh Yến xuống kiểm tra công tác, chúng tôi đã đến hồ Ngọc Tuyền trực thuộc khu Đông Hồ, tình trạng ô nhiễm của hồ Ngọc Tuyền đến dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Để giải quyết vấn đề ô nhiễm hồ Ngọc Tuyền, tổng kinh phí chúng tôi đã phải bỏ ra không dưới năm trăm triệu.
Trong tình hình rõ ràng như thế, Phó chủ tịch thành phố Chu dẫn đầu ban lãnh đạo Ủy ban nhân dân thành phố đã quyết đoán ra nghị quyết định trên.
Thành viên ban lãnh đạo Thành ủy tại hiện trường lúc đó có mười một người, theo hình thức ban lãnh đạo lâm thời chính thức ra nghị quyết: đem khoản tiền hai trăm triệu còn lại của khu Hồng Liên ở Cục Tài chính thành phố bồi thường cho khu Đông Hồ chúng tôi để xử lý ô nhiễm.
Phó chủ tịch thành phố Chu lúc ấy chủ yếu là suy xét đến khu Hồng Liên cũng đang muốn kiến thiết xây dựng lớn nên mới không rút nhiều tiền lắm. Khu Đông Hồ chúng tôi cũng nghĩ đến khu Hồng Liên là khu vực anh em thân cận nên chỉ lấy hai trăm triệu...
Lời nói của Vu Tây Dương cũng khá thuyết phục, hơn nữa tài liệu chuẩn bị đầy đủ, nguyên do cũng thỏa đáng, tài liệu đưa ra đều có đóng dấu xác nhận của cơ quan liên quan.
Sau khi Vu Tây Dương nói xong liền nhẹ nhàng ngồi xuống, Chu Sâm Mộc nhìn gã một cái với ánh mắt khen ngợi. Lúc này, tất cả các vị ủy viên thường vụ kia dồn ánh mắt chăm chú nhìn về phía đồng chí Diệp Phàm. Diệp Phàm đang sắp xếp lại ý nghĩ trong đầu, đang định mở miệng thì một giọng nói vang lên.
- Hai trăm triệu quả thực là không nhiều lắm, vấn đề ô nhiễm môi trường từ trước đến nay đều khó giải quyết. Chắc hẳn khu Đông Hồ các anh còn phải tự bỏ ra thêm một trăm triệu nữa.
Lúc này, phát ngôn thản nhiên của Tư lệnh Quân khu tỉnh Hồ Trung Minh ở trên hội nghị thường vụ về cơ bản có khuynh hướng rõ ràng là đang phê bình đồng chí Diệp Phàm.
Các ủy viên thường vụ đang ngồi ở đây đều biết rõ trong lòng rằng Tư lệnh Hồ bắt đầu nổi trận lôi đình vì chuyện nhà khách quân khu tỉnh. Nhà khách quân khu tỉnh khi đó đồng ý rời khỏi đường sông đã khiến các vị các ủy viên thường vụ cảm thấy kinh ngạc, cũng thầm khâm phục khả năng của Diệp Phàm: không ngờ có thể làm Tư lệnh Hồ dời chuyển tòa nhà. Chuyện này tưởng rằng đã kết thúc rồi, không ngờ Tư lệnh Hồ bây giờ lại tiếp tục mở miệng:
-Gây ô nhiễm cho người khác thì nên bồi thường. Chuyện này dù đi đến đâu cũng đều thấu tình đạt lý rồi. Hai trăm triệu, không nhiều, không nhiều!
Một số đồng chí có tư tưởng chưa được, cậu hãy dùng tâm mà nghĩ thử xem, nếu con sông của cậu bị người khác làm ô nhiễm, cậu cũng sẽ đề xuất bồi thường phải không nào?
- Thưa các đồng chí, đều phải suy nghĩ cho đối phương một chút. Không thể chỉ làm ô nhiễm mà không xử lý ô nhiễm phải không nào?
Lúc này, ủy viên Tỉnh ủy ngồi ở hàng ghế thứ tư - Phó Bí thư Nạp Lan Nhược Phong cực lực phê bình đồng chí Diệp Phàm, thể hiện rõ ràng đang ủng hộ cho Chu Sâm Mộc và Vu Tây Dương.
- Ha ha, gây ô nhiễm đương nhiên phải xử lý ô nhiễm. Điều này là hoàn toàn chính đáng.
Đúng lúc này, Tề Chấn Đào đột nhiên mở miệng, không ngờ cũng bắt đầu phê bình Diệp Phàm.
Khi tất cả mọi người đang cảm thấy kỳ lạ thì Tề Chấn Đào đột nhiên kia mặt nghiêm, nói:
-Khoản tiền bồi thường cần phải bỏ ra, nhưng thôi. Cái giá mà đẩy lên tận trời như vậy cũng không được.
Đó là hành vi kiểu gì vậy, nói khó nghe một chút: không khác gì so với đám gian xảo ở ngoài chợ. Nói ra một ví dụ đơn giản, anh đi đường không cẩn thận đâm vỡ cái cốc giá hai trăm tệ của người ta, chỉ cần bồi thường cho người ta hai trăm tệ là được rồi.
Thế nhưng người ta lại đòi hai chục ngàn, vậy có còn hợp lý nữa không?
Tề Chấn Đào nói đến đây, cào mạnh vào quai chén một chút nói:
-Gặp phải tình huống này, đương sự chắc chắn là có quyền báo cảnh sát có phải không? Một khi điều tra ra, kẻ xảo trá còn bị bắt ấy chứ.
Đương nhiên, tôi chỉ đưa ra một ví dụ để minh chứng chút thôi. Đối với kiểu tình huống như thế này, tuyệt đối không cho phép phát sinh đối với những cán bộ Đảng viên như chúng ta.
Là chính quyền thành phố Thủy Châu thì càng nên biết công trình xây dựng và kinh tế là có liên quan mật thiết với nhau. Khu Hồng Liên trước kia có tình trạng như thế nào thì đến bây giờ vẫn có tình trạng như thế ấy.
Tôi muốn nhắc nhở một số đồng chí: chỉ xem xét biểu hiện bên ngoài là không ổn, mà phải nên suy xét đến bản chất bên trong sự việc mới được.
-Ha ha, lời Bí thư Tề nói là hoàn toàn có lý! Bản thân tôi công tác ở Ủy ban Kỷ luật, không hiểu về phương diện kinh tế và xây dựng.
Thiết Thác với khuôn mặt bánh mì lẫn điệu cười nhạt xưa nay chưa từng thấy, nói tiếp:
-Tôi sẽ nói theo lập trường của Ủy ban Kỷ luật, có chuyện mà biểu hiện bên ngoài là xấu nhưng trên thực tế lại là chuyện tốt.
Điểm xuất phát của người ta không hề sai. Còn có một số đồng chí yêu cầu rất quá đáng, bản chất vấn đề này đã bị biến chất. Yêu cầu bồi thường là hoàn toàn chính đáng, lại biến thành tống tiền rồi.
Những chuyện như thế này, Ủy ban Kỷ luật chúng tôi sẽ không thể mặc kệ mà khoanh tay đứng nhìn được. Chúng ta đều là cán bộ Đảng viên, phải đem lợi ích của quần chúng nhân dân đặt lên trên hết mới đúng.
Khu Hồng Liên muốn kiến thiết xây dựng, suy cho cùng cũng là vì cải thiện cuộc sống của nhân dân Thủy Châu phải không nào? Lẽ nào như vậy cũng là sai? Tuyệt đối không thể sai được!
Khu Đông Hồ là khu kết nghĩa anh em với khu Hồng Liên, lẽ ra càng phải hiểu rõ điều này hơn mới phải. Chẳng hạn như thương lượng khoản tiền bồi thường, đồng chí của hai khu có thể ngồi xuống bàn bạc giải quyết cơ mà!
Tin chắc rằng đồng chí Diệp Phàm hẳn không phải là người không biết lý lẽ. Chỉ cần khu Đông Hồ đề xuất cái gì, song phương đều có thể bàn bạc. Một khi bàn bạc thì chuyện gì cũng đều có thể được giải quyết phải không nào?
Diệp Phàm phát hiện mặt của Chu Sâm Mộc và Vu Tây Dương đều xị xuống, xám ngắt lại. Nhưng bây giờ là đánh giá của lãnh đạo Tỉnh ủy, hai người không dám hé răng, hẳn là trong lòng đang buồn bực khó chịu lắm. Những vị lãnh đạo này thường thường cười nhạt, ở giữa chơi trò giằng co, trong ngôn từ có thể nhận thất được đạo lý lớn.
- Ha ha, hôm đó tôi có đi đến hồ Ngọc Tuyền, quả thực có ngửi thấy mùi lạ. Nhớ rõ vào thời điểm mấy tháng trước hình như tình hình của hồ Ngọc Tuyền khi ấy khá tốt: nước trong, cộng thêm mùi hương của cỏ cây hoa lá quả xứng đáng là một điểm vui chơi giải trí đẹp của nhân dân Thủy Châu chúng ta lúc nhàn rỗi.
Hôm đó nhìn kỹ lại thì phát hiện đến nước cũng chuyển màu đen rồi. Xử lý ô nhiễm lòng hồ như thế không hề dễ dàng. Các đồng chí, chúng ta không thể đợi đến lúc hồ trở nên thối váng lến rồi mới xử lý phải không nào?
Vừa nãy các đồng chí cũng từng nói, ô nhiễm thì dễ, còn xử lý ô nhiễm thì khó mà! Dùng đồng tiền cũ để mua pin gây ra loại ô nhiễm như nhiễm chì thì chắc hẳn phải mất mấy trăm tệ, thậm chí phải trả cái giá rất đắt mới có thể loại trừ được.
Lúc này, Yến Xuân ngầm phê bình hồ Ngọc Tuyền bây giờ vừa bẩn vừa thối, trên thực tế chính là phê bình khu Hồng Liên của đồng chí Diệp xả nước bừa bãi.