Quan Thuật

Chương 161

- Tiên sư nó, con cọp không ra uy thì các ngươi lại cho là con mèo ốm.

Các ngươi thế này không phải là bắt người trái phép, là hãm hại, ông đây sẽ kiện đó!

Diệp Phàm hét lớn, vọt lên tránh mấy viên đạn rồi cuồng bạo rót nội kình xuống chân nhanh như tia chớp phi ra ngoài, nhấp nhoáng ba cái đã chạy qua.

Ba cái ổ súng tạm thời bị phá rồi.

Mấy cước của hắn ra lực cực mạnh, mấy tên bắn đạn thuốc mê đều thấy tay cầm súng bị chấn động mạnh, cả súng cũng bị đạn thoát khỏi nòng đẩy quay về phía phòng bắn tập bên cạnh.

Hơn nữa ba tay súng đều cảm thấy tay có chút tê dại thiếu chút nữa ngay cả súng gây mê cũng đánh rơi xuống dưới đất.

- Thằng này rốt cuộc là thứ gì, lợi hại! WOW!!, sợ rằng chẳng phải là cao thủ chứ!

Một tay súng có cặp mắt to vẫn còn sợ hãi lẩm bẩm.

- Đúng đấy! Chúng ta làm gần 10 năm chưa từng phát sinh ra loại chuyện này, đoán chừng chính là cao thủ võ thuật truyền thống Trung Quốc trong truyền thuyết, thời cổ gọi là đại hiệp võ lâm.

Giống như kiểu Thái Cực đại sư Trần Vô Ba một chiêu đánh tan cả đám người Nhật Bản ở trong TV vậy.

Một tên cao lớn dáng vẻ rất yêng hùng không ngớt tấm tắc bội phục.

- Hừ! Chớ nói nhiều, con mồi có lợi hại cũng không có thể thoát được đám thợ săn chúng ta.

Chờ lát nữa sẽ mở ra ổ súng dự phòng, lần này sử dụng súng gây mê uy lực cao mà quân đội mới nghiên cứu chế tạo ra.

Nghe nói có thể giải quyết được cả voi thậm chí là cả cá nhà táng nữa.

Hừ! Chúng ta bắn bốn phát cùng một lúc, ta không tin hắn không ngã! Đại sư Võ thuật truyền thống Trung Quốc, đại sư võ thuật truyền thống Trung Quốc có lợi hại mà ở trong mật thất chúng ta thì cũng chỉ là con muỗi mà thôi.

Đây chính là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, ha ha.

Một gã cao lớn, vô cùng cường tráng hơi có vẻ tự đắc cười âm hiểm.

- Cứ thế này mãi thì không được, nếu bọn họ tiếp tục bắn mãi thì thể lực của ta tốn hao không thể chịu nổi.

Đã giằng co gần nửa ngày, phải nghĩ biện pháp mới được.

Diệp Phàm tĩnh táo tự nhủ, khi nhìn thấy chiếc ghế sa *** thì hai mắt tỏa sáng.

Diệp Phàm vận nội kình mấy cái vặn gãy mấy cái chân ghế sa ***, thuần thục nhanh chóng bóc hết lớp vải bọc và mút ra.

- Thằng nhóc này không phải là điên rồi chứ?

Triệu Tuấn Võng khẽ cằn nhằn rất là buồn bực.

- Điên! Loại người như thế rất khó bị điên.

Không ngờ thằng nhóc này còn là một cao thủ võ thuật truyền thống Trung Quốc mà không để lộ ra ngoài.

Đoán chừng tương đương với võ sĩ, Vũ Sư cấp ba cấp bốn trong truyền thuyết.

Tuấn Võng, ngươi đi chuẩn bị lưới thép, còng tay của cục chúng ta đi.

Ta không tin hắn có thể xé đứt đồ vật làm bằng hợp kim nhôm công nghệ cao.

Nghe nói lão tổ tông Hoa Hạ chúng ta đã sớm ứng dụng loại hợp kim này rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

** đốt một điếu thuốc, nhả vài vòng chữ O xong thì tâm trạng cũng có chút phức tạp.

Y nằm mộng cũng không ngờ bản lĩnh của thằng nhóc ngày tựa hồ không thấp, thậm chí có chút nghi ngờ lần này làm như vậy là đúng hay sai, dần dần có cảm giác ớn lạnh.

Vốn tính toán là chỉ cần truy hỏi thằng nhóc này một vài chuyện cơ mật của Vu Kiến Thần rồi tùy tiện ghép cho một tội danh giam giữ một thời gian ngắn, đoán chừng bị đe doạ thì thằng nhóc sẽ vãi tiểu ra quần.

Khi đó Vu Kiến Thần có cứu được nó thì cũng không gây được bao nhiêu sóng gió.

Không ngờ là thực tế tình huống bây giờ lại trở nên phức tạp, người này có bản lĩnh như thế, nếu không cho một gậy đánh chết toi luôn thì chuyện về sau đoán chừng sẽ rất tai hại, một quả bom hẹn giờ không biết nổ lúc nào, làm không tốt thì khéo mình lật thuyền trong cống nước.

Cho nên từ đó nghĩ tiếp lên,** liền thay đổi cách tính toán.

Y hạ quyết tâm dù như thế nào cũng phải cho thằng nhóc này toi đời, ghép cho tội tư thông với địch phản quốc, hạ độc thủ giải quyết ở cục an ninh quốc gia là mọi chuyện tốt lành.

Mới vừa rồ, ** cũng nói chuyện điện thoại với Chu Chính Dương, hai người thương lượng trong chớp mắt thì Chu Chính Dương phê chuẩn tính toán của hắn.

Nói thật, thì lần này cũng hơi áy này trong lòng.

Tuy nhiên nghĩ đến cái ghế Cục trưởng sau khi xong chuyện này thì chút xíu sợ hãi trong lòng hai người đã bị hào quang của cái ghế Cục trưởng đánh bay đi hết, hơn nữa chuyện bây cũng không thoát khỏi tay được rồi.

Chỉ có thể làm binh sĩ qua sông chỉ tiến không lui.

Cho dù tên nhóc này xuất thân từ lính đặc công chính quy thì hôm nay cũng phải bắt lại.

Không bắt được nó thi mình sẽ bị nó bắt lại, vô độc bất trượng phu chính là tâm trạng của ** và anh họ Chu Chính Dương của gã trong giờ phút này.

Diệp Phàm lấy mút tháo ra từ ghế sa *** quấn lên trên người mình, rồi lấy vải bọc sa *** khoác ra phía ngoài.

Như thế một thoáng thì ấm hẳn lên, không còn cảm thấy lạnh thấu xương nữa, hiển nhiên là một cái áo bông làm tạm thời từ ghế sa *** vậy.

Một thời gian sau,

Bốn họng súng dự bị sau khi được mở ra liền bao quanh bắn về phía Diệp Phàm.

" Cách" một tiếng, Diệp Phàm đã đặt chiếc khung gỗ ghế sa *** lên trên người, còn mình thì ẩn cả người ở bên dưới, dán chặt xuống sàn nhà bằng đá lạnh băng.

làm như vậy khiến cho cả loạt đạn thuốc mê vừa rồi đều bắn trượt, loạt đạn thuốc mê thứ hai bắn tới đều bị khung ghế sa *** chặn lại, phát ra những tiếng " phạch phạch" nhưng không cách nào xuyên thấu khung ghế sa *** dày chắc được.

- Mẹ kiếp! Tên nhóc này rất quái, có thể dùng cái mưu ma chước quỷ trốn trong mai rùa như vậy.

Cục trưởng Hồ, có nên sử dụng thủ đoạn Cục an ninh quốc gia chúng ta mới có được hay không?

Trưởng phòng Triệu Tuấn Võng cũng có vẻ hơi ngạc nhiên, trước kia trong mật thất vốn không có ghế sa *** và bàn trà.

Lần này bày ra là để lừa Diệp Phàm giảm đề phòng ai ngờ lại bị Diệp Phàm tạm thời lợi dụng để làm lá chắn che đạn thuốc mê.

Khiến cho Triệu Tuấn Võng và ** hết sức buồn bực là đạn súng gây mê mặc dù xuyên được vào da thịt, nhưng đối với khung gỗ ghế sa *** dày chắc này thì chẳng có chút lực nào.

- Không sao, mất thêm nửa ngày nữa đi, tôi không tin nó là người sắt, đất ở hầm ngầm này lại lạnh thấu xương.

Chắc thằng nhóc này cũng không chịu được bao lâu nữa.

Hừ!

** nghiêm mặt hừ lên, trong lòng thật sự có điểm sợ hãi, thầm nghĩ thằng nhóc này là nhân vật lợi hại, kéo dài gần hai ngày rồi mà vẫn còn giữ được không ngất đi, ông đây cũng nghi mày không phải là người nữa.

** tính toán là trước lợi dụng đòn sát thủ tối hậu hoàn toàn phá hủy phòng tuyến tâm lý của Diệp Phàm, chờ hắn ngất đi thì lấy khóa sắt còng tay lại rồi đột ngột thẩm vẫn thì dễ hơn nhiều.

Nếu ** muốn đối phó thật sự thì Diệp Phàm chỉ còn là một con thỏ chết.

Trong mật thất còn có một loại thuốc mê dạng khí lợi hại hơn còn chưa mở ra, nếu phun ra thì trừ phi mang mặt nạ phòng độc chứ không thì có là đại sư võ thuật truyền thống Trung Quốc lợi hại cuối cùng cũng sẽ phải ngất đi.

Cho nên ** mới không vội, cứ từ từ thử sức chịu đựng của Diệp Phàm, chờ cơ hội chuẩn bị làm một phát phá hủy phòng tuyến tâm lý của hắn.

Lại qua một lúc lâu, Diệp Phàm cảm thấy mắt bắt đầu nổ đom đóm, đây là dấu hiệu mất nước thoát lực nghiêm trọng chuẩn bị chuyển sang hôn mê.

- Ai! Nhìn dáng vẻ thì không chịu được bao lâu nữa, nếu anh Vu không xuất hiện thì chắc ta lần này toi rồi! cho dù kéo dài hai ba ngày nữa thì e chừng cũng sẽ đói đến lả đi, người ta chỉ việc bắt rùa trong hũ! Ông đây chính là con thỏ chết rồi.

Diệp Phàm lúc này ký gửi toàn bộ hy vọng vào Vu Kiến Thần, bởi vì chỉ có anh ta biết mình đến cục an ninh quốc gia.

Nhưng có lẽ Vu Kiến Thần còn cho là mình trở về thị trấn Lâm Tuyền nên không coi trọng đến phải báo cáo.

Cho nên cơ sở để có hy vọng được cứu thoát có lẽ vào khoảng 0,5% đã là không tồi rồi.

Xế chiều ngày thứ ba, Diệp Phàm đang định đẩy khung ghế sa *** ra ngồi xếp chân điều tức một lát để khôi phục một chút năng lượng cơ thể.

Thì đúng vào lúc đó, từ trên đỉnh mật thất truyền đến những tiếng "Xoẹt xoẹt."

Diệp Phàm thi triển Ưng Nhãn thuật nhìn sang thì lập tức hoảng hốt, hét to một tiếng,"Trời cũng hại ta!" rồi ngồi bệt xuống đất nhanh chóng hành khí.

Bởi vì trên đỉnh toát ra rất nhiều hơi nước như sương mờ, Diệp Phàm hít một hơi thì cảm thấy váng đầu hoa mắt.

Hắn biết làn sương chính này là một loại khói thuốc mê gì đó, cái này không có một thân bản lãnh thì không thể chịu được, trừ phi có Quy tức thuật giống như diễn trong TV kia.

Đưa mình vào trạng thái ngủ đông, tận lực giảm hô hấp đến thấp nhất, lợi dụng khí tuần hoàn nội kình trong cơ thể làm tan đi chất độc thì có lẽ có thể giữ được một lát.

Truyền thuyết nói Thiếu Lâm tự thật sự có Thuật quy tức, Khô hải thiền sư ngàn năm trước chính là một vị đại sư cấp đặc biệt ở cảnh giới Thuần Hóa Tiên Thiên.

Có lần sai đệ tử chôn ông ta vào trong lòng đất, dưới tình huống không có không khí lưu thông mà chịu được ba tháng.

Khi đệ tử đào lên, một lúc lâu sau thì Khô hải thiền sư lại khôi phục trạng thái.

Lúc ấy Quy tức thuật của Thiếu Lâm lập tức lừng danh thiên hạ.

Cũng có người nói là Khô hải thiền sư tu luyện Đồng thân Kim Chung Tráo, luyện huyệt đạo toàn thân đạt tới cảnh giới lưới vàng không rách cho nên khi chôn trong lòng đất ba tháng không ăn không uống mới không bị làm sao cả. Lời đồn đại rất nhiều, muốn hiểu được thực chất thì e chỉ có sách mật của chùa Thiếu Lâm mới ghi chép lại.

Diệp Phàm cho là cũng có khả năng, tựa như rắn cũng có thể ngủ đông vậy, vì sao đại sư võ thuật truyền thống Trung Quốc lại không thể đột phá những hạn chế trên thân thể hậu thiên của con người mà bắt chước rắn sáng chế ra loại như Xà tức thuật.

Nhưng chuyện như vậy chưa thấy thì cũng chỉ có thể là phỏng đoán mà thôi.

Tuy nhiên Diệp Phàm vẫn cố hết sức thi triển công hiệu hóa giải độc khí trong thuật dưỡng sinh, nhưng dần dần vẫn cảm thấy không được.

Sao trời hiện lên trong đầu càng lúc càng nhiều, mới đầu mới thấy mấy ngôi, hiện giờ đã bạt ngàn trời sao rồi, hắn biết mình không còn bao lâu nữa sẽ ngất đi.

- Ai! Sư phụ, con bất hiếu.

Mẹ cha anh chị em, cả Nhược Mộng, Xuân Hương có lẽ giờ phút này là vĩnh biệt.

Nếu có kiếp sau, ta sẽ nỗ lực tu luyện hơn, sớm đột phá cấp bậc Tiên Thiên.

Nếu có kiếp sau, ta sẽ càng thêm yêu cuộc sống. Nhược Mộng, nếu có kiếp sau ta sẽ thương yêu nàng hơn...... Ta muốn trả thù! Trả thù! Những ai oán trong lòng Diệp Phàm rốt cục không chống lại được thuốc mê kỹ thuật cấp mới nhất thời hiện đại nên lăn ra hôn mê bất tỉnh.

Cũng không biết bao lâu thì Diệp Phàm tỉnh lại. Cảm thấy trên người nặng trịch hết sức khó chịu, tựa như vác một tòa núi lớn.

Hắn mở cặp mắt còn mờ ảo ra nhìn quanh, phát hiến mình còn đang ở trong cái hầm ngầm bịt kín mít vừa rồi, chẳng qua là bây giờ chiếc ghế sa *** bị phá hỏng kia đã được lật trở lại, bên trên có hai người ** Phó Cục trưởng và Trưởng phòng Triệu Tuấn Tài đang ngồi chễm chệ, còn mình thì bị xích chân, sợi thép cũng không quá to, bằng cỡ ngón tay út, tựa hồ còn nhỏ hơn cái khóa sắt bình thường.

Tội phạm hình sự loại tử tội đeo khóa sắt ít nhất cũng to bằng ngón giữa, làm sao hai cái của mình lại mảnh hơn.

Diệp Phàm âm thầm hành khí một vòng rồi đột nhiên gầm lên dữ dội định phá vỡ ra.

Nhưng cái khóa của sợi xích sắt kia chỉ chấn động kêu loảng xoảng nhưng không thay đổi hình dạng chút nào.

.
Bình Luận (0)
Comment