Quan Thuật

Chương 1610

Tuy nhiên, đôi mắt chim ưng của Diệp Phàm cảm thấy được hai đồng chí Tào Thắng và Tần Quân Nghĩa chớp chớp vài cái, nhíu mày. Xem ra trong lòng có chút tức giận. Tuy nhiên bây giờ còn chưa chính thức bổ nhiệm, hai đồng chí cũng giữ tức giận ở trong lòng, chắc sẽ hoạt động sau lưng.

- Bí thư Diệp, chuyện đồng chí Lăng Nguyên là tiếng chuông cảnh báo cho tất cả chúng ta. Quy mô xây dựng khu Hồng Liên lớn như thế, liên quan đến mấy trăm triệu.

Hơn nữa, sau này không ngừng có tài chính ủng hộ. Xem ra không dưới mấy tỷ. Trong này, một số đồng chí tư tưởng không kiên định, phạm sai lầm.

Chuyện đồng chí Lăng Nguyên cảnh báo chúng ta, cần phải giám sát nhiều hơn vấn đề tài chính trong việc xây dựng khu sinh thái Hồng Liên. Không thể để một cá nhân một tay che trời.

Làm cho vấn đề quản lý vốn xây dựng của quận chúng ta xuất hiện vấn đề. Việc này, làm cho chúng ta bị động, tạo ra nhiều tổn thất. Giờ nghĩ lại vẫn thấy sợ.

Lúc này Bí thư Đảng đoàn Tào Thắng vẻ mặt nghiêm túc nói.

Diệp Phàm vừa nghe đã rõ, chắc người này đã đánh vào mặt hắn vì chuyện của Vệ Sơ Tịnh. Mà cũng thầm phê bình Vệ Sơ Tịnh. Bởi vì vấn đề xây dựng quận là do Phó Bí thư quản lý kinh tế Vệ Sơ Tịnh phụ trách. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Đúng vậy, quyền lực quá lớn đã nảy sinh vấn đề không tốt này. Tôi nghĩ chuyện đồng chí Lăng Nguyên là hồi còi cảnh báo cho tất cả các cán bộ khu Hồng Liên chúng ta.

Chúng ta không thể phạm sai lầm như thế một lần nữa. Cho nên, trong thời kỳ đặc biệt này. Chủ tịch quận Trương không ở đây. Tôi cảm thấy, về sau liên quan đến vấn đề quản lý tài chính trong việc xây dựng nếu liên quan đến mức quan trọng tốt nhất là thành lập một ban giám sát tài chính của Ủy ban nhân dân để phê duyệt. Chỉ thông qua ban giám sát phê duyệt mới có thể rút ra.

Bằng không, chỉ một chữ ký có thể phê duyệt, cuối cùng sẽ tạo ra sai lầm như Trương Lăng Nguyên.

Chúng ta không thể quên được bài học kinh nghiệm này.

Nếu có thể sớm có chế độ này, có lẽ đồng chí Lăng Nguyên đã không có kết cục như thế.

Phó Bí thư được phân công quản lý Ủy ban Kế hoạch và Phát triển Quân Tần Nghĩa vẻ mặt đau lòng.

Y trắng trợn phê bình đồng chí Trương Lăng Nguyên. Hơn nữa, đưa ra đề xuất. Mục đích đơn giản là hạn chế quyền lực của quyền Chủ tịch quận Vệ Sơ Tịnh.

Làm Chủ tịch quận quyền về tài chính bị khống chế, bút trong tay không có quyền phê duyệt tiền, Chủ tịch quận còn có thể làm gì? Ngoại trừ làm khổ sai còn có cái gì ngon ngọt.

Diệp Phàm cũng hiểu, Quân Tần Nghĩa cũng ủng hộ Tào Thắng. Hai ông này trong lòng ấm ức chuyện hắn sắp xếp Vệ Sơ Tịnh quyền quản lý công tác của Ủy ban nhân dân.

- Giám sát tài chính chắc chắn là phải giám sát, nhưng tôi cảm thấy việc này phải khống chế trong phạm vi nhất định. Không thể nói cái gì liên quan đến tiền đều phải giám sát. Ví dụ như rút ra một trăm hai trăm ngàn đều phải giám sát,thì người phụ trách công tác còn có thể làm gì? Rõ ràng là đổi thành tổ giám sát làm.

Lúc này Trưởng ban thư ký quận ủy Phạm Đông Bằng.

- Bí thư Diệp, đồng chí Lăng Nguyên nhất thời không về được. Về quyền chủ trì công tác của Ủy ban nhân dân có phải là do Thành ủy thông qua mới quyết định được. Dù sao, việc này nói lớn thì không lớn,nói nhỏ cũng không nhỏ. Đặc biệt đang ở thời kỳ mấu chốt trong việc xây dựng khu Hồng Liên. Qua loa không được

Bí thư khu Đông thuộc khu Hồng Liên Ngô Thanh Tùng chu mồm thè lưỡi hừ nói. Vừa rồi nghe Diệp Phàm đề nghị xong cảm thấy chua xót. Lúc này không ngờ lên tiếng, tuy không nói đến Vệ Sơ Tịnh nhưng ý rất rõ ràng.

- Bí thư Diệp chỉ nói tạm quyền vài ngày, cũng không phải bổ nhiệm chính thức,lão Ngô, anh lo cái gì? Vả lại công việc ở quận không thể thiếu người chủ trì, thiếu sẽ lộn xộn. Anh xem, xem, tòa nhà mới này, công việc không thể dừng.

Lúc này bí thư khu Mã Cảng Thái Đình hừ nói. Người này gần đây đều hướng dựa vào Diệp Phàm cho nên, lập trường kiên quyết ủng hộ Vệ Sơ Tịnh.

- Ha ha, tôi muốn nói hai cậu, tôi cũng không phải phản đối ai. Tuy nhiên, tôi cảm thấy có một số việc vẫn phải thận trọng một chút là được.

Lúc này người không đứng cùng phe với Bí thư khu Hoành Đô Đinh Mạo Thiên lập tức đưa ra ý phản đối. Thấy người ủng hộ mình, Tào Thắng hơi có vẻ tự đắc, nhìn Diệp Phàm một cái.

- Thận trọng, thận trọng thế nào, thận trọng như thế sẽ không phải triển khai. Tin tưởng rằng, Bí thư Diệp nếu đã chọn người, hẳn đã suy xét thận trọng. Tôi ủng hộ quyết định của Bí thư Diệp.

Trưởng ban tuyên giáo Cung cũng biểu lộ thái độ.

- Trưởng ban Cung, đây là việc lớn. Sao có thể không thận trọng. Nếu lại lại có thêm một Trương Lăng Nguyên nữa thì làm sao bây giờ?

Khu Hồng Liên chung ta cuối cùng bị thương không đứng dậy nổi, hiện tại đã vỡ nát. Tổn thất này không chỉ mấy triệu.

Đây chỉ là tổn thương bên ngoài, gọi là tổn thương cứng. Mà ảnh hưởng tạo thành khó có thể vượt qua được, đây gọi là tổn thương mềm, so với tổn thương cứng còn đáng sợ hơn.

Đồng chí Tào Thắng vẻ mặt nghiêm túc nói.

- Tổn thương cứng hay mềm chúng tôi hiện giờ không thảo luận. Trước mắt quan trọng nhất chính là xây dựng khu Hồng Liên cho tốt. Buổi chiều làm tốt việc dọn vào trụ sở mới để bắt đầu làm việc.

Nói đến đây, Diệp Phàm khách khí mười phần nói:

- Việc này không cần mặc cả, liền quyết định như vậy thôi.

Trước tiên đồng chí Vệ Sơ Tịnh chủ trì công tác của Ủy ban nhân dân quận. Về phần đề xuất thành lập tổ giám sát tài chính của phó Bí thư Tần cũng không tệ lắm.

Phải xây dựng một tổ giám sát như vậy, việc này, để phó Bí thư Tần cụ thể phụ trách một chút, lựa chọn một số đồng chí vào tổ giám sát.

- Được, nếu Bí thư Diệp giao việc này cho tôi, tôi đã suy nghĩ mấy hôm nay.

Quân TầnNghĩa nhìn vẻ mặt khó coi của Tào Thắng một cái.

Thấy Ngô Thanh Tùng còn muốn lên tiếng. Diệp Phàm nhẹ nhàng đập tay lên bàn, hừ nói:

- Chuyện của chúng ta không chờ được, không thể làm sai việc xây dựng khu Hồng Liên. Nếu ai làm sai, chính là tội nhân của khu Hồng Liên. Trong này tôi cũng nói luôn, hết thảy đều vì xây dựng phát triển của khu Hồng Liên. Nếu ai là người ngáng chân, không khách khí sẽ cho đi hóng mát.

Ngô Thanh Tùng vừa nghe thấy, mặt lập tức thay đổi, không dám dài dòng. Diệp Phàm đều nói độc như vậy, nếu y dài dòng, thì không phải sai lầm là tội nhân của khu Hồng Liên. Là tội nhân này, đồng chí Ngô Thanh Tùng không dám làm.

Hừ, cái này gọi là phân hóa quyền lực. Diệp Phàm trong lòng thầm hừ một tiếng. Thấy không có ai đề xuất phản đối, khoát tay áo kết thúc cuộc họp. Tiêp theo là bàn bạc cụ thể công tác quản lý Ủy ban nhân dân quận của Vệ Sơ Tịnh.

Buổi chiều, Hạ Hải Vĩ gọi điện thoại đến, nói:

- Ông em, Trương Lăng Nguyên đã khai, giống như những gì cậu suy nghĩ. Căn cứ vào lời khai của Trương Lăng Nguyên, người tình của y Vu Hồng Liên chắc chăn có vấn đề.

Chúng tôi nói một số vấn đề liên quan, Trương Lăng Nguyên nghe xong mặt biến sắc, chửi ầm lên.

Tuy nhiên, Trương Lăng Nguyên có một tin tức quan trọng. Tên Hoành Đệ thật sự là em trai của Hồng Liên.

Tuy nhiên, người phối hợp với Hoành Đệ lập công ty Hưng Long 1 Diệp Hưng hình như là liên quan đến tập đoàn Phượng thị Thủy Châu của nhà họ Phượng.

Ông em tôi hình như nghe nói người này từng trợ giúp nhà họ Lô quyết đấu với nhà họ Lô. Việc này, có phải có liên quan đến nhà họ Phượng âm thầm phá rối. Mục địch đơn giản là muốn phá việc xây dựng khu Hồng Liên không.

- Chẳng lẽ thật sự là nhà họ Phượng quấy rối, xem ra, người nhà họ Phượng lúc đó nói cũng không là giả. Nếu muốn làm thế thì cứ làm.

Diệp Phàm giận dữ, không nghĩ nhà họ Phượng không có chừng mực như thế.

- Nhà họ Phượng thế lực rất lớn, ở Thủy Châu rất có thế lực. Ông em, tôi khuyên cậu nên suy nghĩ kỹ xem như vậy có đáng hay không?

Hơn nữa, nhà họ Phượng tuy nói không có người làm quan nhưng nhà họ Phương lại có liên hệ chặt chẽ với các lãnh đạo.

Đây là thời khắc mấu chốt của việc đề bạt cậu, không cần va chạm thì tốt nhất không va chờ khi cậu ngồi vững vào vị trí vững chắc chúng ta tính sổ sau cũng không muộn. Phân biệt nặng nhẹ, tôi thấy hoãn lại tốt hơn.

Hạ Hải Vĩ khuyên nhủ.

- Lão Hạ, y ép tôi vào chỗ chết có thể hoãn sao? Anh xem xe, cùng người khác lừa tiền của phòng tài chính quận Hồng Liên. Bọn họ có liên kết với Vu Hồng Liên lừa gạt Trương Lăng Nguyên hay không tôi có chút nghi ngờ. Cho nên, việc này tôi thấy hoãn cũng không được. Mặc dù là việc Hải Đông thất bại, cũng phải cho nhà họ Phượng đau một cút. Bằng không, nhà họ Phượng thật sự nghĩ tôi là người đớn hèn.

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

- Ôi, tôi biết tính cậu như vậy khuyên cũng vô dụng.

Hạ Hải Vĩ thở dài nghĩ một chút rồi nói:

- Như vậy đi, nếu điều tra thật sự là nhà họ Phượng nhung tay vào, trước mắt còn có Nạp Lan Nhược Phong.

Hai người này một sáng một tối, Nạp Lan Nhược Phong làm lãnh đạo cấp trên áp chế. Nhà họ Phương tính mưu về mặt kinh doanh, rất độc đối với cậu.

Cho nên, tôi cảm thấy, chúng ta có hai con đường để đi. Áp lực trong quan trường tôi tin cậu có thể giải quyết.

Ví dụ như Nạp Lan Nhược Phong hoàn toàn có thể để Tề Chấn Đào ra mặt áp chế hắn. Hơn nữa, nhà họ Phí có quan hệ với cậu nữa.

Phí Mãn Thiên không ép được Nạp Lan Nhược Phong? Mà đối với kinh tế chúng ta có thể mời nhà họ Lô ra tay.

Lần trước gây thù kết oán với nhà họ Phượng là vì nhà họ Lô, tin tưởng nhà họ Lô sẽ hiểu chuyện. Đây gọi là súng đấu súng, kiếm đấu kiếm. Chúng ta đều có thể xuất kích. Hơn nữa, tôi thấy phần thắng khá lớn.

Chủ ý của Hạ Hải Vĩ khá tốt. Diệp Phàm suy nghĩ hỏi:

- Phương pháp này tốt, kỳ thật hai nhà Lô Phượng đã đối đầu từ trước.

Nếu có thể mượn việc này để nhà họ Phượng chịu đả kích. Tin rằng nhà họ Lô sẽ ra sức hỗ trợ. Hơn nữa, nhà họ Lô cũng giữ chữ tín, tôi tin họ.

Còn Nạp Lan Nhược Phong muốn vật tay. Tuy nhiên tôi muốn hỏi một chút. Cậu có nghe được tin tức của Vu Hồng Liên và em trai cô không?

Tôi nghĩ, chỉ cần từ Hồng Liên có thể vạch trần được âm mưu. Giải thích một chút cho hành vi phạm tôi của Trương Lăng Nguyên.

Đương nhiên, người như thế có đáng để chúng ta giúp đỡ không tạm thời không suy nghĩ. Ít nhất trước mắt y cùng chúng ta buộc lại một chỗ.

Thứ hai, nếu là có người nhằm vào tôi, việc này mặc dù có chút thương tổn, bọn họ cũng thể đổ lên đầu tôi.

Hơn nữa, tôi nghĩ, nếu có thể thuận đây tìm ra cái gì càng tốt. Tôi tuyệt đối không thể người ra tay sau lưng tôi sống tốt. Chẳng biết hươu chết về tay ai cũng không dám cam đoan.

Diệp Phàm nói.
Bình Luận (0)
Comment