Diệp Phàm đưa hai tay qua, cười nói:
- Hôm nay tôi đến Hải Đông làm việc ngày đầu tiên, nên muốn đặc biệt đến xin chỉ thị của Bí thư Phạm.
- Chủ tịch thành phố Diệp nói quá lời, xin chỉ thị thì không cần đâu, chúng ta là đồng nghiệp, cùng nhau thúc đẩy công tác, cùng nhau học tập thôi!
Phạm Viễn cũng đưa một tay bắt lấy tay Diệp Phàm, đương nhiên, trên mặt cũng nở nụ cười. Để người ngoài có cảm giác đồng chí Diệp Phàm thực sự đến xin chỉ thị, báo cáo công việc.
Diệp Phàm là cấp dưới của Bí thư Phạm.
Lão già này đúng là thích làm cao mà. Diệp lão đại vừa bắt tay vừa mắng thầm trong long.
Miệng cũng giả bộ chân thành nói:
- Không thể nói như vậy được, Đảng chỉ huy tất cả. Ủy ban nhân dân thành phố luôn làm việc dưới sự lãnh đạo của Đảng. kỳ thực, ở Hải Đông này,đều làm việc dưới sự chỉ huy của Bí thư Phạm, không có Bí thư Phạm chỉ huy, tôi đây có cầm súng thì cũng chẳng biết mình nên bắn vào đâu.
- Hahaha...
Phạm Viễn vười thoải mái, cố ý quay đầu ra sau nói với Trưởng ban thư ký Thành ủy Cao Hoa:
- Cậu thấy không, Chủ tịch thành phố của chúng ta biết cách nói chuyện lắm. Tuy nhiên, nói Đảng nắm quyền chỉ huy thì cũng đúng.
Sau đó, Phạm Viễn cố ý hỏi:
- Trưởng ban thư ký Thành ủy Cao, chỗ ở của Chủ tịch thành phố sắp xếp xong chưa?
Đây là chuyện lớn, chỗ ở mà không sắp xếp cho tốt thì làm sao mà yên tâm công tác được. Các anh nhất định phải chú ý, phải để Chủ tịch thành phố ở chỗ nào thoải mái, an tâm một chút mới được.
- Bí thư Phạm, chuyện này tôi sẽ đích thân xử lý. Nhưng...
Nói đến đây, Cao Hoa cố ý dừng lại một chút, giống như hơi ngượng ngùng.
- Sao? Cứ dài dòng như đàn bà ấy, tôi không có thời gian mà cù nhầy với anh đâu.
Phạm Viễn nhướng mày, vẻ mặt nghiêm túc, hừ giọng nói. Gương mặt tươi cười lập tức biến mấy, sắc mặt lão già này thay đổi nhanh thật, Diệp lão đại trong lòng thầm ngạc nhiên.
- Cái này...
Cao Hoa do dự một chút, nhìn Diệp Phàm một cái, mới nói:
- Ngại quá, chủ tịch thành phố Diệp, vốn các Ủy viên thường vụ đều sẽ có một tòa nhà nhỏ.
Nhưng, tòa nhà dành cho anh hiện nay cựu Chủ tịch thành phố đồng chí Trần Khải vẫn chưa dọn đi. Trần Khải là đồng chí lão thành, cả đời tận tụy vì Hải Đông.
Gần đây lại bệnh phải nghỉ ở nhà, hơn nữa, nghe nói đồng chí Trần Khải rất thanh liêm. Già rồi mà cả tiền gửi ngân hàng gì đó cũng không có. Cho nên, đến bây giờ, cha con họ vẫn ở trong tòa nhà của thành ủy. Chưa mua nổi nhà!
- Haizz...
Phạm Viễn thở dài nói:
- Các tiêu chuẩn của Hải Đông chúng ta đều xếp hạng trung trong toàn tỉnh.
Khối tài chính thì lại ở thế hạ phong. Thành phố Đức Bình và địa khu Nam Lĩnh sắp đuổi kịp đến nơi rồi.
Cho nên, không có nhiều tiền nhàn rỗi mà xây thêm vài toàn lầu. Chứ nếu không chuyện này đã được giải quyết ổn thõa rồi.
Nhưng, dù khó khăn thế nào, đồng chí Cao Hoa, anh nhất định phải nghĩ cách tìm được chỗ để lão Trần chuyển đi trước.
Đương nhiên, không thể quá bạc đãi đồng chí lão Trần, anh ấy cũng chẳng sung sướng gì. Chỗ chuyển đi cũng phải sắp xếp sao cho tương xứng với cấp bậc giám đốc sở đấy.
- Tôi nhất định sẽ nhanh chóng sắp xếp, chuyện này chiều nay tôi sẽ nói với cựu chủ tịch thành phố để ông ấy chuẩn bị trước tâm lý.
Cao Hoa thái độ tích cực, lại liếc nhìn Diệp Phàm, nói:
- Chủ tịch thành phố Diệp, kỳ thực chúng tôi vốn định phân cho Bí thư Phạm tòa nhà Ủy viên thường vụ, nhưng Bí thư Phạm không ở.
Bí thư Phạm tặng cho các đồng chí lão thành, giờ ông ấy một nhà bảy tám người chen chúc trong ngôi nhà cũ. Chuyện này tôi cũng có đề cập mấy lần, nhưng Bí thư Phạm cứ dặn dò mãi, không thể khiến các đồng chí lão thành khó xử. Ở đâu thì cũng là ở thôi mà.
Mẹ kiếp, hai tên này nhìn là biết đóng kịch, cứ ép ông đây phải gật đầu. Diệp Phàm suy nghĩ một chút, cười nói:
- Không cần phiền đến cựu Chủ tịch thành phố đâu, dù sao tôi vẫn còn độc thân, ở đâu mà chẳng được. Ngôi nhà kia cứ để cựu chủ tịch thành phố ở đi, đừng để ông ấy chuyển đi. về tôi bảo đồng chí Vu Hữu Hòa sắp xếp một chỗ nào đó là được rồi.
- Cái này sao được, không được, không được!
Phạm Viễn nói, liếc mắt nhìn Diệp Phàm, lại nói tiếp:
- Anh với chúng tôi không giống nhau, chúng tôi sinh ra lớn lên ở Hải Đông. Dù sao thì còn có được cái nhà cũ, anh từ bên ngoài đến xây dựng Hải Đông, không thể để anh ở nơi không thoải mái được.
- Đúng vậy, Chủ tịch thành phố Diệp, tôi sẽ đi nói chuyện với Chủ tịch thành phố cũ, chắc ông ấy sẽ hiểu thôi.
Cao Hoa nói.
- Không cần, cứ quyết định như vậy đi. tôi sống bên ngoài, bảo đồng chí Vu Hữu Hòa sắp xếp một chút là được.
Diệp Phàm lắc đầu.
- Nếu Chủ tịch thành phố Diệp đã có ý chiếu cố đồng chí lão thành như vậy thì Cao Hoa, chuyện này cứ quyết định thế đi. Tuy nhiên, chuyện chỗ ở của Chủ tịch thành phố Diệp vẫn do đồng chí Cao Hoa hoàn toàn phụ trách. Anh chú ý một chút, nhất định phải tìm cho Chủ tịch thành phố Diệp chỗ ở thoải mái mới được. Trang trí như thế nào thì cứ hỏi Chủ tịch thành phố Diệp.
Phạm Viễn thuận nước đẩy thuyền nói.
Mẹ kiếp, ông đây vừa đến các người đã không cho chỗ ở, rõ ràng là ức hiếp tôi từ bên ngoài đến mà. Ngày mai tin này chắc chắn được truyền ra ngoài, Chủ tịch thành phố tôi đây ngay cả một tòa nhà cũng bị người khác chiếm mất.
Diệp lão đại trong lòng cười lạnh một tiếng, miệng cười nói:
- Vậy cũng được, dù sao cũng không gấp, tôi cứ ở tạm bên nhà khách cũng được.
- Tôi nhất định sẽ nhanh chóng tìm được nơi thích hợp, cảm ơn lòng tốt của Chủ tịch thành phố Diệp.
Cao Hoa bộ dạng cảm kích nói.
- Haha, đừng khách khí.
Diệp Phàm cười cười, cùng Phạm Viễn nói vài câu, rồi quay về Ủy ban nhân dân thành phố.
Dĩ nhiên, Diệp Phàm cũng cân nhắc được một số điểm. Có lẽ Phạm Viễn muốn tạo mâu thuẫn giữa mình và Chủ tịch thành phố trước.
Trần Khải đảm nhiệm hai kỳ Chủ tịch thành phố, tuy nói thế luôn yếu hơn, nhưng tốt xấu gì cũng là một Chủ tịch thành phố. Không sắp xếp được một số vị trí nào đó là không thể. Thế lực của Trần Khải ở Hải Đông chắc hẳn không quá yếu, Phạm Viễn tính toán hay lắm...
Nhìn thấy bóng dáng Diệp Phàm đi xa, Cao Hoa lạnh lùng nói:
- Thằng nhãi này còn trẻ quá, không biết là có nhịn nỗi không?
- Người này không đơn giản, chúng ta phải chú ý một chút. Những chuyện rõ ràng là bị ức hiếp như thế này có mấy thanh niên là chịu được.
Hắn có thể nhịn được, thì tức là cũng như Câu Tiễn nằm gai nếm mật để sau này quật khởi. Nếu nói người này rất đớn hèn, tôi tuyệt đối không tin. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Đớn hèn mà có thể ngồi lên vị trí Chủ tịch thành phố với số tuổi trẻ như vậy sao?
Đồng chí Phạm Viễn thản nhiên hừ nói, sắc mặt ngưng trọng, ông ta đã mơ hồ cảm nhận được tia uy hiếp.
- Toàn là một đám ngu ngốc, mẹ nó, ngu xuẩn! Cái đám ngu đó thì làm được gì chứ?
Tiếng xoảng chói tai vang ra, bên trong là tiếng la mắn và vẻ mặt tức giận của Phó Chủ tịch thường trực thành phố đồng chí Trương Minh Sâm.
- Haizz, thực sự là bùn không xây nổi tường mà.
Ủy viên thường vụ thành ủy Hải Đông, phó chủ tịch thành phố Đạo Phong liếc mắt nhìn đồng chí Trương Minh Sâm nói, không kìm nổi thở dài, nhìn mấy đồng chí đang ngồi trong phòng, nói tiếp:
- Tôi cũng không rõ, lúc đầu tôi thấy Tô Ngưu Đản cho cả trăm người kêu la. Hơn nữa, còn có mấy chục người xông lên, sao mà vừa bị thằng nhãi đó liếc mắt một cái, cả đám đó đã nằm cả xuống. Cái thằng tên Tô Ngưu Đản này đúng là ngu ngốc bất tài, tôi quả thực hơi nghi ngờ đám này có phải là người giấy không nữa, đúng là không dùng nổi mà!
Biệt Đạo Phong và Trương Minh Sâm hai người đều là Phó chủ tịch thành phố, hơn nữa đều là Ủy viên thường vụ thành ủy, chẳng qua Trương Minh Sâm được tạm giữ quyền Chủ tịch thành phố, nên chức vụ so với Biệt Đạo Phong cao hơn không ít. Tính ra thì Trương Minh Sâm vẫn là lãnh đạo của Biệt Đạo Phong.
Hai người này cùng phối hợp nên căn bản là nắm oàn bộ Ủy ban nhân dân thành phố trong tay, được người ta gọi là song mã sáo của Ủy ban nhân dân thành phố.
Ủy ban nhân dân thành phố Hải Đông có tám Phó chủ tịch thành phố, trước kia đồng chí Chủ tịch thành phố Trần Khải tương đói buồn bực, vì ông ta chẳng những bị nhân vật số một Phạm Viễn chèn ép đến mức không thở nổi. Phạm Viễn thường hay nhúng tay quản chuyện của Ủy ban nhân dân thành phố bên này.
Ủy ban nhân dân thành phố vốn là địa bàn của Trần Khải, tuy nhiên, ngay tại địa bàn của ông ta cũng thường xuyên xảy ra nhiều chuyện.
Trần Khải cùng với Phó Chủ tịch thường trực thành phố Trương Minh Sâm không hợp nhau, cái này, tầng cao trong Hải Đông ai cũng biết rõ.
Có khi, Trần Khải đã sắp xếp xong mọi chuyện nhưng khi thảo luận trong Hội nghị thường vụ thì Trương Minh Sâm và Biệt Đạo Phong lại cùng liên kết chèn ép. Còn Trương Minh Sâm và Biệt Đạo Phong đều là Ủy viên thường vụ, hơn nữa đồng chí Trần Khải trên căn bản là chẳng đấu lại với sự uy hiếp do hai người bọn họ hiệp lực.
Mà hai tên này còn mời chào thêm một số phó Chủ tịch thành phố cùng kết hợp vào vòng tròn, lệnh của Trần Khải ở Ủy ban nhân dân thành phố cũng không được thông qua, dĩ nhiên là buồn đến mức muốn đụng đầu vào tường.
- Vốn, tôi biết là đám Tô Ngưu Đản sẽ làm ầm ĩ. Lúc ở hiện trường đã sớm phát hiện đám này. Cho nên lặng lẽ thay đổi bố trí mật độ canh phòng của cảnh sát.
Cho nên, mười mấy người của Tô Ngưu Đản mới thoải mái tiến vào như vậy, hơn nữa, còn thuận lợi tiến đến trước mặt Diệp Phàm. Nhưng...
Nói đến đây, Cục phó thường vụ cục công an đồng chí Triệu Sơn thất vọng, lắc đầu nói:
- Không thể ngờ được tên đó lại vô dụng như vậy, trước kia Tô Ngưu Đản vẫn là thủ lĩnh ở Hải Đông. Ẩu đả đánh nhau là chuyện cơm bữa. Sau này có tiền mới kiềm chế bớt lại.
- Kiềm chế cái rắm!
Phó chủ tịch thành phố Đinh Nghĩa Minh hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn Triệu Sơn một cái, hừ nói:
- Hắn chỉ ngoài mặt kiềm chế, bên trong cũng chẳng động tay động chân. Giờ người ta có năng lực, có tiền là đại gia rồi. Muốn chỉnh ai chỉ cần mồm động mép ra chiêu là được. Có tiền thì cái gì mà làm không được chứ? Cái này gọi là thủ đoạn cao minh. Anh nhìn các đại ca xã hội đen ấy, đánh đông cướp tây, nhưng chỉ cần có tiền là rửa tay gác kiếm, thành ông chủ hết.
- Thôi đi, thôi đi, có nói gì cũng vô dụng.
Trương Minh Sâm tức giận khoát tay, càu nhàu, uống một ly rượu Bắc Kinh.
- Được rồi lão Trương, chuyện này không thành cũng là bính thường. Tô Ngưu Đản là đồ phá hoại, loại người này cả đời chỉ biết ức hiếp người hiền lành, thực sự gặp kẻ mạnh thì xụi ngay. Nhưng, tên họ Diệp đó hình như cũng giỏi võ lắm/.
Biệt Đạo Phong liếc nhìn Trương Minh Sâm, khuyên nhủ.
- Chắc chắn có luyện qua vài chiêu.
Cục trưởng cục tài chính Lưu Nhất Tiêu sờ đầu hói của mình, nói.
- Mấy chiêu, không, không, không!
Triệu Sơn lắc đầu, thấy mọi người đều nhìn mình chằm chằm, nói:
- Những chuyện khác tôi không bằng các anh, nhưng nói chuyện quyền cước, tôi vẫn có chút quyền phát ngôn.
Chí ít tôi đây cũng luyện được vài chiêu cơ mà. Đến giờ thì một cú đấm cũng đấm gãy cục gạch làm hai ba mảnh đấy.