Có một lần Vương Nhân Bàng tính lười biếng trốn việc, kết quả là bị Mai Thiên Tuyết phát hiện, bị bà ta làm cho một phen ra trò.
Không ngờ bị bà gọi người đến lột hết quần áo, quăng vào hầm băng suốt hai ngày, thiếu chút nữa thứ đó bị đông cứng.
Chàng Vương này sau khi đi ra khỏi nơi đó chuyện đầu tiên làm chính là sờ vào cái thứ đó của mình xem thế nào, sau đó đi tìm một cô nàng để thử dùng, thấy nó vẫn còn có thể cương cứng lên được thì lúc này mới hoàn toàn yên tâm. Nhủ thầm may mà không biến thành cây kem.
Bằng không, anh chàng Vương này thật sự sẽ khóc đến chết mất. Tuy nhiên, khổ thì có khổ, nhưng nhờ vậy mà khiến cho Vương Nhân Bàng ở cái tuổi ba mươi mấy đã bước chân vào hàng ngũ cao thủ bát đẳng. Giờ mà nhắc lại những việc thê thảm này sẽ khiến Vương Nhân Bàng rùng mình. Tuy nhiên, Vương Nhân Bàng cũng vẫn âm thầm cảm kích mẹ nuôi Mai Thiên Tuyết.
Cái này gọi là chịu được khổ trong khổ thì mới thành người bề trên!
Vương Nhân Bàng biết rất rõ tư vị trong đó.
- Chưởng thứ ba anh nhường tôi tới rồi!
Diệp Phàm quỷ dị cười, một chưởng đánh ra không có chút phong thanh nào. Vương Nhân Bàng vừa thấy, lập tức thả lỏng tâm tư, cười nói,
- Tôi còn tưởng rằng chiêu thứ ba củacậu có gì tuyệt diệu lắm, hoá ra cũng chỉ được có thế thôi, thật thất vọng!
- Vậy phải thử xem đầu súng của anh đây có tịt hay không!
Họ Diệp một tiếng cười gượng, phát lực thật mạnh.
Khai Bi Thủ của Lô gia dung hợp với bí thuật của Phí gia trang xuất chiêu đột xuất. Linh hoạt, sắc bén Diệp lão đại tóm lấy ngọn gió xoáy tung thế chưởng hướng về phía Vương Nhân Bàng.
- A!
Mai Thiên Tuyết đột nhiên ngồi thẳng người lên, không ngờ lên tiếng, chớp chớp mi nhìn chằm chằm bàn tay Diệp Phàm. Giống như có chút gì nghi hoặc vậy.
- Mẹ, có phải chưởng của Diệp Phàm có gì đặc biệt hay không?
Lạc Tuyết đứng một bên có chút cao hứng hỏi.
- Tiểu tử này, che dấu công lực, Nhân Bàng gặp xui xẻo rồi!
Mai Thiên Tuyết không ngờ thản nhiên cười. Trên mặt lộ ra vẻ hoan hỉ, Diệp Phàm hiện tại là con rể của chính mình, con rể có năng lực thì làm mẹ vợ như bà đương nhiên rất cao hứng.
Thình thịch...
Một đạo thanh âm chói tai vang lên, không khí trong không trung bị khuấy động khuếch tán ra cả bên ngoài. Giống y như phương thức xoắn ốc bị xoay vòng khuếch tán ra vậy.
Cách xa mấy chục mét mà Lạc Tuyết Phiêu Mai cũng cảm giác được sự dũng mãnh của luồng khí. Quần áo bị luồng khí tốc cả lên, những nhánh cây to bằng mấy đầu ngón tay ở cách xa mấy chục mét cũng răng rắc vài tiếng không chịu nổi lực, không ngờ bị luồng khí trong không trung truyền đến làm cho gãy nát.
Tại hiện trường, đầu tiên là nghe một tiếng hô, mọi người phát hiện Vương Nhân Bàng giống như con chim to bay ngược ra sau. Nói đúng hơn thì không phải gọi là bay mà gọi là bị đập mới có lý, bởi vì tốc độ đó quá nhanh.
Huống chi, trên không trung Vương Nhân Bàng còn kêu thảm thiết một tiếng a, hai tay hai chân quơ quơ như muốn tìm gì đó để bám lấy. Đáng tiếc Mai Thiên Tuyết nhìn nhưng không thấy, nên không tung dây tơ lụa của mình ra cứu cứu lấy Vương Nhân Bàng đáng thương.
Tiếp theo là một tiếng vang khác, lập tức cây cỏ hoa lá bay tứ tung, bùn đất bắn tung tóe lên cao. Trên không trung hình thành một vòng bụi đất mù mịt tràn ngập hết thảy mọi nơi. Nhìn qua cảnh tượng này thấy vô cùng quỷ dị.
Đợi đến khi bụi mù tan hết, sau khi cây cỏ rơi xuống đất, mọi người mới chăm chú nhìn lại thì lập tức bị kinh ngạc.
- Sao có khả năng?
Lạc Tuyết Phiêu Mai kinh ngạc đưa hai tay bưng kín miệng, vẻ mặt khó tả.
- Không có khả năng!
Đến Mai Thiên Tuyết cũng không kìm nổi phải nói thầm một câu, hai mắt xuất thần nhìn chằm chằm vào Diệp lão đại.
- Tuyệt quá!
Trong mắt lão thái bà vui mừng sung sướng.
- Xem anh Bàng thảm ghê chưa Thu nhi?
Lúc này một trong hai cô nàng đang đứng chỉ vào Vương Nhân Bàng cười nói.
- Thảm thì đã thảm rồi, bình thường thấy bộ dạng chó của gã chỉ biết ức hiếp chúng ta. Nghe nói chị Xuân nhi bị gã làm chuyện kia rồi? Nếu để cung chủ biết thì cái cây gậy dưới khố gây chuyện kia của gã đã bị cắt đi rồi.
Trong mắt cô nàng Thu nhi trông hết sức khinh miệt nói.
- Thu nhi, cái này thì cô không biết rồi. Anh Bàng tuy nói thích gái, nhưng cũng không dám động vào người trong cung như chúng ta đây. Cô có nhìn thấy không có, đôi khi gã mang theo từ bên ngoài vào hai ba cô nàng để bản thân chơi đùa. Anh Bàng là loại người phong lưu, bộ dạng anh tuấn, dáng người cũng rất tây, là mẫu người mà cô nàng nào cũng thích.
Đông nhi vẻ mặt mờ ám nói.
- Có phải ni cô như cô đây cũng động tâm hay không, nếu không tôi sẽ nói với cung chủ một tiếng, đem cô gả gấp cho anh Bàng làm vợ ba vậy. Lúc ấy, song tê song phi, khoái hoạt thoải mái biết bao, hì hìi.
Thu nhi nhỏ giọng mỉm cười.
- Cô mới thích gã thì có, tôi không thích. Nhưng quả thật cô gia có bộ dạng rất khá, cô xem, nhìn qua thì thân hình vừa không thô thiển cũng không cường tráng, nhưng người ta lại có nhiều uy phong. Cô nhìn thấy không, anh Bàng vừa rồi bị cô gia chưởng cho một phen khiến bay vào vũng bùn, giống như con tê tê vậy hiện giờ cái ổ của mình còn không nhớ ra. Phỏng chừng là muốn chây ra chứ không dám tiếp tục.
Đông nhi cười nói. Hai mắt sáng quắc nhìn Diệp lão đại. Cô nàng này đã có chút động xuân tình rồi.
- Cũng phải, vừa rồi cô gia không phải nói phải đánh cho gã răng rơi đầy đất. Cô không biết đó thôi, mấy ngày hôm trước dượng bị anh Bàng đánh cho rất thê thảm. Hiện tại, phỏng chừng gặp xui xẻo rồi.
Thu nhi nói xong chỉ vào đó la lớn.
- Nhìn thấy không, cô gia phát uy rồi. Tuy nhiên, ni cô như cô đây, nói như vậy có phải động tâm với cô gia rồi hay không. Tuy nhiên theo truyền thống trong cung chúng ta sau khi tiểu thư xuất giá cô có thể đi theo như của hồi môn. Đến lúc đó, có lẽ tiểu thư nhất thời cao hứng sẽ cho phép cô với cô gia ấm chăn ấm giường ấm cả chuyện kia nữa.
Thu nhi che miệng cười, vẻ mặt đắt ý không ngừng.
- Đáng đánh lắm, nên đánh, cả ngày chỉ biết làm hại con gái phụ nữ. Gã còn tự mình đặt cho mình danh hiệu gọi là gì
"xuân thủ". Cô gia thật tốt, không có biệt hiệu gì cả. Nghe nói lúc tiểu thư gả cho cô gia, cô gia đã không còn đi học nữa? Nói là trong lòng đã có người, cô gia thật sự là người chung tình.
Trong tất cả chúng ta có người nào là không thích như vậy.
Đông nhi nhỏ giọng kêu lên.
- Vì sao gọi là
"xuân thủ"?
Thu nhi ra vẻ mặt tò mò nhìn Đông nhi.
- Khanh khách, lại bị đá một phát, hình như mặt còn bị trúng một cái tát, nhìn thấy không, mũi của anh Bàng ra máu rồi. Gọi là
"xuân thủ" ý nói anh Bàng gọi những cô nàng là
"Hoài xuân", cô ngẫm lại đi, cô hoài xuân gã xuống tay. Cho nên, khanh khách, xuân thủ xuân thủ", đó chính là xuống tay đối với những cô nàng hoài xuân.
Đông nhi cười rạng rỡ.
- Thối tha, đáng đánh, cô gia nhằm vào mặt gã mà tiếp đòn, đánh cho vẹo mũi rồi nói sau. Còn nữa, phía dưới đó, chỗ độc ấy bồi thêm một cước vào trọng điểm, tốt nhất là đá cho hỏng luôn đi. Xem gã còn làm thế nào xuống tay với các cô nàng hoài xuân, gã háo sắc.
Lúc này Thu nhi nhất thời cao hứng không ngờ hô lên.
- Trúng rồi, đá trúng phía dưới rồi. Đến lúc đó phải kêu là Bàng thái giám mới đúng, ha hả.
Diệp lão đại vừa nghe thấy liền đá vào một cước. Chỗ đá vào không ngờ thật sự chính là bộ hạ bên dưới của Vương Nhân Bàng. Nếu thật muốn đá trúng thì chắc hẳn anh Bàng chỉ có nước bị phế thôi.
- Tiên nhân đá đào!
Đông nhi hưng phấn đến đỏ mặt kêu lên.
- Cái này mà cô cũng dám kêu lên thật mắc cỡ chết được!
Thu nhi nhìn Đông nhi liếc mắt một cái trêu đùa nói. Chỗ kỳ quái chính là đối với những lời bàn tán ở bên tai của hai cô nàng Mai Thiên Tuyết nghe nhưng không ngờ lại bất động, chỉ chú ý từng chiêu từng thế của Diệp Phàm, giống như đang tìm cách suy nghĩ chuyện gì vậy.
- Chậm đã, phía dưới không thể đá vào, nếu đá trúng thì tôi bị tuyệt chủng mất!
Vương Nhân Bàng khẩn trương che kín bộ hạ bên dưới, nhảy lên như ếch. Bật người phóng lên từng bước một thối lui về sau có đến hơn mười thước.
- Không đá phía trước thì đá phía sau, phía sau mông có thịt. Láo thật, dám đá bố mày, răng rơi đầy đất đây nè. Tìm răng đi nhé!
Diệp lão đại đánh rất hứng khởi, hung hăng một cước đá vào mông. Lại biểu diễn thêm một lần không trung bay lượn, hít thở một chút, tuy nhiên lần này lại giống như vận động viên nhảy cầu nhảy vào hố trên mặt đất.
- Không đánh không đá nữa gì hết, tôi nhận thua. Tôi gọi cậu là lão Đại được chưa, em rể.
Vương Nhân Bàng nằm xấp trên hố bùn đất không đứng dậy nổi, mông vểnh lên cao, gã này thật đang bắt đầu chây ra rồi.
- Ha ha
Diệp lão đại ngửa mặt lên trời kêu, quơ tay rất khí phách.
- Tiếp tôi mấy chiêu!
Mai Thiên Tuyết từ trên ghế bật người đứng dựng dậy.
Diệp Phàm một cước đá ra, sau va chạm cả Mai Thiên Tuyết và Diệp lão đại song phương không ngờ đều thối lui bam bước lớn.
- Luyện đến cửu đẳng rồi?
Mai Thiên Tuyết vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm Diệp Phàm không khỏi nghi ngờ hỏi.
- Hình như là thế, thêm mấy chiêu nữa thử xem, bằng không sẽ không có cách nào xác định. Muốn đánh thì phải đánh cho đã.
Diệp lão đại hào hùng tung chiêu ra bốn phía, kêu một tiếng, đánh một chưởng về phía mẹ vợ rất hào hứng.
Tuy nhiên, khi chưởng lực vừa tung ra, Vương Nhân Bàng ở một bên rung đùi đắc ý nói:
- Vẫn là Tiểu Diệp uy phong, không ngờ dám dùng chưởng chụp cả ngực của mẹ vợ. Mẹ nuôi, ha hả, họ Diệp tự cầu cho mình có thêm nhiều phúc đi. Có người gặp xui xẻo rồi!
- Khốn khiếp!
Mai Thiên Tuyết không ngờ đỏ mặt, hiển nhiên là đang nổi giận.
- Diệp Phàm, sao lại như thế?
Lạc Tuyết Phiêu Mai cũng có chút tức giận, bỉu môi hừ nói.
- Tôi, tôi không chú ý, lỡ tay, may mắn là không đánh trúng.
Diệp lão đại khẩn trương rút tay về, vừa rồi đúng là có chút hơi quá, nhất thời nên không chính xác. Tuy nhiên cũng hiển nhiên cho thấy do quá vội, nên bàn tay vẫn chạm nhẹ vào ngực của Mai Thiên Tuyết.
Diệp lão đại đương nhiên không cảm giác được, tuy nhiên Mai Thiên Tuyết thì thực sự nổi giận nên liền tung ra một cước, Diệp lão đại thấy trong lòng có chút hổ thẹn nên không dám trốn tránh, cho nên lúc này đùi bị nhận ngay một cước, một âm thanh vang lên, mông ngồi phịt xuống bùn. Hơn nữa còn trượt vài mét ở trong bùn, nhìn thấy rất buồn cười.
- Ha ha ha, heo lười ngồi đống phân!
Vương Nhân Bàng đứng một bên cười phá lên.
- Hay chúng ta lại đến so thêm mấy chiêu!
Diệp lão đại thị uy hướng về phía Vương Nhân Bàng nói.
- Miễn đi, bố đây còn phải giữ gìn thân thể để gần gũi em út nữa. Không chơi nữa!
Vương Nhân Bàng khẩn trương lắc đầu nói.
Sau đó Diệp Phàm cùng Mai Thiên Tuyết đánh thêm mấy chục chiêu nữa mới dừng tay.
- Xem ra, con thực đã luyện đến cửu đẳng. Sao có khả năng, kỳ quái thật.
Mai Thiên Tuyết ngồi lên ghế, vẻ mặt nghi hoặc khó hiểu, nhìn Diệp Phàm nói
- Đông nhi, đem một chiếc ghế ra cho cô gia ngồi, cô gia cũng mệt rồi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Dạ cung chủ.
Đông nhi cười ngọt ngào, chạy đi lấy ghế. Hơn nữa, Diệp lão đại còn nhìn thấy Đông nhi hướng về phía mình chớp mắt cười duyện một cái. Xong đời, anh đẹp trai quá, lần này lại gây ra họa rồi.
- Thu nhi, lấy cho tôi ngồi nữa, đánh đấm nãy giờ cũng mệt rồi, ngồi vẫn thoải mái hơn.
Vương Nhân Bàng cười nói.