Quan Thuật

Chương 1681

- Ha ha, cảm ơn. Cũng là cửu tử nhất sinh, chó ngáp phải rười nên mới có đột phá.

Diệp Phàm thuận miệng cười nói.

- Đột phá?

Vẻ mặt Lý Long nghi ngờ, không biết Diệp lão đại nói vậy là có ý gì.

- Ông anh, anh có đột phá, có phải nhân họa đắc phúc không, hay lại được thăng cấp?

Lúc này, Tề Thiên từ bên ngoài đi vào, nghe được mấy câu liền hét lớn.

- Nói nhỏ một chút, không mọi người lại phải tới thầy lang chữa tai. Thằng nhóc này, ba mươi tuổi rồi mà vẫn như trẻ con. Chẳng điềm tĩnh ra dáng đồng chí thượng tá Tề Thiên gì cả.

Diệp Phàm trêu chọc nói.

- Em không thể điềm tĩnh được, cả đời này không chừng vẫn thế. Cho dù sau này làm tướng quân, chắc em vẫn như vậy.

Hơn nữa, em cũng không muốn thay đổi. Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, vì sao phải thay đổi chứ, thay đổi làm sao còn là mình nữa?

Cho nên, em vẫn là em, không phải vì người khác mà hùa theo thay đổi.

Tề Thiên nói một hồi, đủ các triết lý, Diệp Phàm cảm thấy câu ta rất có chính kiến.

- Anh Diệp hiện đang ở cấp độ mấy của bát đẳng?

Trương Cường và Trương Hùng từ trong đi ra hỏi.

- Ha ha, trước kia tôi là cấp độ một của bát đẳng.

Diệp Phàm thản nhiên cười nói.

- Hiện tại, ít nhất anh cũng phải ở cấp độ hai.

Vẻ mặt Lý Long hứng thú, cười nói.

- Không đúng, ông em, cậu hẳn là phải ở cấp cao hơn.

Thiết Chiêm Hùng giương mắt nhìn Diệp Phàm, lắc lắc đầu, mấy người ngồi ghế ở trên đại sảnh, ở giữa để một chiếc bàn vuông, vào mùa đông, ở đây có hệ thống sưởi ấm khá tốt.

- Được rồi, các vị đều là anh em vào sinh ra tử của Diệp Phàm tôi. Tôi sẽ không gạt mọi người, hiện tại tôi đạt tới cửu đẳng.

Diệp Phàm nói, có thể dùng từ "Thạch Phá Thiên kinh" để diễn tả sự kinh ngạc của mọi người trong phòng.

Tề Thiên hét lớn:

- Sao có thể được, cửu đẳng…có muốn cho người ta sống nữa không.

- Này, anh Diệp, thật sự là cửu đẳng sao, nghịch thiên quá đó.

Vẻ mặt Trương Cường ngạc nhiên nhưng có vẻ rất vui sướng.

- Chúc mừng ông em.

Thiết Chiêm Hùng cầm chén rượu lên, nhìn mọi người nói:

- Trước kia, Diệp Phàm có thân thủ bát đẳng, giữa chúng ta hắn có công lực cao nhất.

Sau lại bị phế đi, anh em chúng ta đều rất buồn. Hắn là người tâm phúc của chúng ta, cùng ở Tổ đặc nhiệm A, võ công không thể phế đi có đúng không?

Hiện tại, ông em nhân họa đắc phúc, đã đạt đến cửu đẳng, ông em đã bước vào hàng ngũ cao thủ đỉnh bậc của thế giới rồi.

Ông em có phúc là mọi người cũng có phúc, người tâm phúc của chúng ta đã trở lại. Chúng ta hãy cùng nhau uống một ly, hạ nhất hạ lão đệ. Nếu ông em có thể đạt tới đỉnh cao, chúng ta thấy rất tự hào.

- Đỉnh cao, anh Thiết, nói dễ vậy sao. Có lẽ cả đời này chỉ dừng lại ở cửu đẳng. Hơn nữa, nói thật với mọi người. Tôi đạt được đến cửu đẳng là do chó ngáp phải ruồi, đánh gần đến cửu đẳng.

Diệp Phàm khiêm tốn nói.

- Này, ông em, cậu sai rồi. Phạm vi đột phá chính là không hiểu tại sao lại đột phá. Nhìn chung từ cổ kim, các đại môn phái võ lâm đều phá bỏ phương thức không có. Nhưng, để mọi người cảm nhận được đột phá. Cái này chỉ có thể cảm nhận thôi, không thể nói rõ ra được.

Thiết Chiêm Hùng nói quan điểm của mình.

- Điểm ấy tôi tán thành, nếu lúc đột phá trải qua rõ ràng. Các đại môn phái cổ kim sớm đã ghi lại một bộ các kinh nghiệm đột phá cho các đệ tử tham khảo.

Đáng tiếc, bộ sách đó, chỉ dùng trong môn phái không được truyền ra. Nếu anh muốn tôi nói, chỉ có thể nói một chút thôi.

Diệp Phàm gật gật đầu, nhìn Thiết Chiêm Hùng, nói:

- Để đạt được đỉnh cao, ở trên cửu đẳng còn có thập đẳng, còn " Tiên thiên đại năng giả" tôi chỉ đọc qua, không gặp được tiền bối "Tiên thiên đại năng giả". Tôi mới chỉ gặp qua được cao thủ tiền bối thập đẳng.

- Anh, thập đẳng rốt cuộc là thuộc cấp độ gì.

Lúc này, Tề Thiên không kìm nổi, liền kêu lên.

- Ha ha, tôi nghe một vị tiền bối nói qua. Bà ấy nói cao thủ thập đẳng bà chỉ được gặp qua có một người. Bà ấy nói, một cao thủ thập đẳng hoàn toàn có thể chiến thắng được năm người cấp độ cửu đẳng. Nếu so sánh bát đẳng với thập đẳng, thì khác nhau một trời một vực, căn bản là không thể so sánh được. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Lúc này, Diệp Phàm có vẻ hơi đắc ý, liếc mắt nhìn mọi người trong sảnh một cái.

- Anh, 10 đẳng này rốt cuộc có uy lực như thế nào. Ví dụ như, khó khăn lắm đỉnh bậc tứ đẳng mới có thể đá một cước gãy đôi khối thanh gạch. 10 đẳng kia có thể dễ dàng đá vỡ 10 viên gạch xanh.

- Không phải, cảnh giới của võ công sau khi đạt từ bát đẳng trở lên thì không dùng gạch xanh làm tiêu chuẩn nữa.

Nghe vị tiền bối kia nói, bàn tay cao thủ thập đẳng có thể xuất ra "Kình khí". Tất cả mọi người đều biết, ai luyện công lâu, trong cơ thể có sinh ra một loại khí gọi là "Kình khí", cũng gọi là nội công.

Trải qua quá trình tập luyện có thể dung hợp thành "khí" đặc biệt trong người. Mà loại "Kình khí" này cao thủ bát đẳng có thể rõ ràng cảm nhận được.

Nhưng không thể xuất ra bên ngoài cơ thể, mà cảm giác càng rõ ràng khi đạt tới cửu đẳng, có thể xuất chưởng ra ngoài cách mấy chục mét.

Nói đến đây, Diệp Phàm vận công, một chưởng được xuất ra. Ngay sau đó, trên cái bàn cách đấy mấy mét một chiếc chén bị vỡ làm đôi.

- Lợi hại thật, cách một đoạn mà có thể công kích được người khác, rất tốt.

Hai mắt Tề Thiên sáng lên, liếc nhìn Diệp lão đại một cái, tự nhiên nháy mắt rồi nói,

- Anh, anh thử công kích em xem sao?

- Có thật cậu muốn thử không?

Diệp Phàm cười nhạt, hỏi.

- Cái này….

Thấy Diệp Phàm cười kỳ lạ, Tề Thiên cảm giác giống như được cái gì. Tâm nói anh có mấy chuyện xấu, cho nên, liếc mắt nhìn một cái, có chút do dự.

- Nói còn không can đảm làm sao có can đảm làm?

Lúc này, Trương Hùng thản nhiên hừ một tiếng.

- Ai không dám, anh Diệp, chỉ cho tôi để tôi tiếp đón.

Tề Thiên nói.

- Vậy thì tôi tới đây.

Diệp Phàm thản nhiên cười, quăng một chưởng về phía Tề Thiên.

- Dừng!

Tề Thiên đột nhiên kêu lên.

- Lại làm sao đây, có phải không dám muôn thay đổi ý kiến không?

Diệp Phàm trêu chọc cười nói.

- Anh, ra tay nhẹ thôi, đừng đánh vào mặt nhé. Hai anh em chúng ta thương lượng một tí, mặt mày em nhỏ nhắn anh không được đánh đâu đấy.

Tề Thiên cười gượng một tiếng.

- Thằng nhóc này cậu còn dám đưa Hồng Hạnh ra đấy, không sợ Đại phu nhân ở trong nhà kia nhổ mất mấy dúm lông à?

Thiết Chiêm Hùng cười nói.

Ha ha ha…. Tất cả mọi người đều mỉm cười.

- Thứ trưởng Thiết, anh không phải dìm hàng tôi như vậy. Anh em tôi đã đủ thảm rồi. Hiện tại, chỉ có thể khoái hoạt ở bên ngoài một chút. Về nhà, tuy vợ không nói gì? Nhưng luôn cảm giác không được tự nhiên. Cặp mắt kia của cô ấy, nhìn rất chăm chú. Trong công việc, đều phải cẩn thận chút. Có lẽ ai gặp vợ của tôi cũng toát mồ hôi. Ai cũng bảo cô ấy là cao thủ, cưới được vợ như vậy đúng là xui xẻo! Những việc mà chúng ta làm cô ấy đều đoán được hết..

Vẻ mặt Tề Thiên cay đắng.

- Ha ha ha, nếu đã biết như vậy càng hiểu được cách ứng phó. Về điểm này đại ca tuyệt đối không có. Trương Cường cười mãi không thôi.

- Đỡ chưởng của tôi đi! Diệp Phàm xuất ra một chưởng.

- Ừ, cảm giác như thế nào, giống như có cái gì ở trên mặt vậy.

Tề Thiên có chút kinh ngạc, nhìn chằm chằm Diệp Phàm.

- Không phải cậu bảo tôi đánh nhẹ vào mặt, cậu không cảm giác thấy rất nhẹ à, nếu không thì rất mạnh.

Diệp Phàm cười gượng một tiếng.

- Mạnh thì sẽ rất mạnh, vì đó là cảm giác của "Kình khí", mấy anh ơi, bất cứ giá nào Tề Thiên em cũng vẫn đấu!

Đó là tư thế hùng hồn đi cứu nguy đất nước.

- Đúng là người an hem Tề Thiên, có thể lấy thân thử đao.

Thiết Chiêm Hùng cười châm chọc nói.

- Lại đây đi!

Diệp Phàm xuất ra một chưởng trông rất mạnh vào mặt. Tuy nhiên, cái tát của Diệp Phàm lại quăng ra khoảng không, Tề Thiên giật mình liền lé người.

- Còn muốn lé à, đỡ lại chưởng này đi!

Diệp Phàm chưởng một chưởng vào khoảng không, chiếu đúng vào mông Tề Thiên, Diệp Phàm đoán được Tề Thiên sẽ tránh liền xuất một chưởng cách hơn mười thước vào đúng chân tường.

- May mà vào mông, nếu không, mặt mày tôi đã thâm tím. Lợi hại thật, chưởng vào khoảng không thật là hoành tráng! Không ngờ, anh còn có thể dùng "Nội lực", thật là được mở rộng tầm mắt.

Tề Thiên đi lên, không tức giận chút nào, nhìn chằm chằm Diệp Phàm tỏ vẻ khâm phục.

- Anh, anh tiếp tục nói đi!

- Đương nhiên, cái này, nếu quá xa thì sẽ không có tác dụng, mà nghe nói cao thủ 10 đẳng có thể xuất "Nội kình" ra bên ngoài cơ thể mấy chục mét.

Nói một cách đơn giản khác, cách ba mươi mét bọn họ có thể tấn công cậu. Chỉ cần dùng một chưởng "Kình khí" có thể đánh bại cậu.

Không có bí thuật nào có thể đỡ được, một chưởng của họ là giải quyết xong cậu. Đương nhiên, để bức ra "Kình khí" thập đẳng cao thủ cũng có hạn, nghe nói nếu quá 50 mét sẽ không còn uy lực nữa.

Có thể nói là, bọn họ chỉ có thể công kích trong vòng 50 mét. Nếu xa hơn, sẽ bị hao tổn công lực. Nói cách khác, "Nội kình" của bọn họ không phải lúc nào cũng dùng được, chỉ cần một lần dùng không chính xác là hao tổn hết "Nội kình".

Cho nên, nếu cách một khoảng xa thì không công kích được. Bình thường bọn họ vẫn thích dùng công kích người khác, càng gần thì càng có uy lực lớn hơn, và hiệu quả rất tốt.

Hơn nữa, còn có thể tiết kiệm thể lực. Bằng không, cậu dùng nội kình xong, người ở cấp độ cửu đẳng liền giải quyết cậu luôn. Cho nên, cao thủ thập đẳng cũng không phải là quá lợi hại, bọn họ cũng không phải thần.

Diệp Phàm nói xong, mắt của mọi người sáng lên.

- Ôi, tất cả chúng ta cả đời này đều không thể đạt tới đỉnh cao.

Thiết Chiêm Hùng thở dài, lắc lắc đầu.

- Phỏng chừng, nếu công kích ở khoảng cách gần thì chúng ta không thể chịu được một chưởng.

Tề Thiên có chút ủ rũ, nói.

- Với thân thủ của cậu, chỉ cần một chưởng của họ là cậu có thể xuống gặp bà ngoại rồi.

Lúc này, Thiết Chiêm Hùng cười nói.

- Thôi vậy, không nói, chúng ta chúc mừng anh Diệp đi, anh ấy là người duy nhất trong chúng ta có khả năng đột phá cao thủ thập đẳng đỉnh bậc.

Lúc này, Trương Cường nói.

- Tốt rồi, chúc mừng anh Diệp!

Mấy người Trương Cường, Trương Hùng, Tề Thiên, Lý Long cùng hô lên.

Loảng xoảng một tiếng, mọi người cùng nhau cụng một ly.
Bình Luận (0)
Comment