- Việc này, ha ha…
Diệp Phàm cười gượng một tiếng, nói
- Chú Tề, việc này có thể xử lý. Đến lúc đó tin tức đến tận hội nghị thường vụ tỉnh thì lời mắng vừa rồi của cháu thật sự khó nghe. Vậy, nếu thật sự lặp lại nữa thì cái mặt này chẳng biết giấu vào đâu.…
Diệp Phàm thật sự đau đầu, không thể tưởng tượng được việc này Yến Xuân Lai lại ác hơn. Hắn muốn chủ tịch tỉnh Yến Xuân Lai chú ý là được, không ngờ y nói trên Hội nghị thường vụ tỉnh. Việc này có chút cao ngạo.
- Cậu tự gây ra, cậu tự đi mà hứng lấy.
Tề Chấn Đào hừ nói, định gác điện thoại. Diệp Phàm vội vàng kêu lên:
- Chú Tề, từ đã, nếu đã bị mất mặt rồi, chú xem, cháu có thể đưa ra phương án của sông Vượng Phu không. Đến lúc đó mong chú ủng hộ một chút. Nếu hội nghị thường vụ có thể thông qua, thì Lệ Chí Đạt có thế làm được gì chứ?
- Đây là chuyện của cậu, đừng hỏi tôi.
Tề Chấn Đào hừ một tiếng, cúp điện thoại. Không kìm nổi mắng một câu, nghĩ một chút vẫn lo lắng gọi điện thoại cho Thiết Thác và Đoàn Hải Thiên bàn bạc.
- Mẹ nó, lần này thực sự lớn chuyện rồi.
Sau khi buông điện thoại, Diệp Phàm không kìm nổi tức giận nói.
Không lâu đã đến phòng họp của Tỉnh ủy, từ xa đã thấy thư ký của Yến Xuân Lai đứng ở hành lang. Vừa nhìn thấy Diệp Phàm y lạnh lùng nói:
- Cậu chính là Diệp Phàm đến từ Hải Đông?
- Vâng, thư ký Tào, xin chào.
Diệp Phàm thân thiết chào hỏi.
- Chủ tịch tỉnh Yến bảo cậu chờ ở bên ngoài, khi nào gọi thì vào.
Tào Lâm lạnh lùng nói, quay sang chỗ khác ngồi trên ghế dài, lấy trong cặp ra công văn giấy tờ, chẳng thèm để ý đến hắn nữa.
- Các đồng chí, hôm nay tập trung mọi người lại đây, chủ yếu là theo yêu cầu của đồng chí Yến Xuân Lai, thảo luận về vấn đề cải tạo khu Đông Thành.
Khu Đông Thành quả thật đã cũ, cải tạo liên quan đến nhiều mặt. Tỉnh ủy có nhiều đơn vị đều đặt ở khu Đông Thành. Mặt đường quá nhỏ, chật chội đã không thể đáp ứng được yêu cầu của hiện đại hóa đô thị.
Buổi thảo luận hôm nay các đồng chí cứ cho ý kiến, nhằm vào cải tạo khu Đông Thành. Tốt nhất là có thể đưa ra những đề xuất thiết thực có thể áp dụng vào thực tế. Chúng ta không làm chơi, không nói lời nói xuông.
Bí thư Tỉnh ủy Phí Mãn Thiên nhấp một ngụm trà, sau khi đặt chén xuống nhìn mọi người một cái, vẻ mặt không thay đổi nói.
- Bí thư Phí, nói đến khu Đông Thành tôi vừa nghe một sự kiện, có thể nói trước được không?
Lúc này, Phó Bí thư Tỉnh ủy Nạp Lan Nhược Phong nhìn Phí Mãn Thiên một cái nói.
- Nếu không liên quan đến khu Đông Thành thì không phải nói. Chuyên đề thảo luận ngày hôm nay là về khu Đông Thành. Chúng ta không có thời gian dài dòng về các chuyện khác. Sau này có thời gian nói tiếp.
Phí Mãn Thiên nhìn Nạp Lan Nhược Phong một cái, nói. Biết y muốn gây sự cho nên chặn trước.
- Bí thư Phí, việc này xảy ra bất ngờ, ảnh hưởng cực kỳ lớn. Nghe nói cả Ủy ban nhân dân tỉnh đều đồn đại. Ảnh hưởng nghiêm trọng đến hoạt động của Ủy ban nhân dân tỉnh, cũng mang đến ảnh hưởng lớn cho hình ảnh của Đảng.
Nếu không khống chế, truyền ra ngoài nhân dân nghe được sẽ cực kỳ nguy hiểm.
Nạp Lan Nhược Phong kiên trì, hơn nữa nói rất nghiêm túc.
- Ồ,chuyện gì mà ảnh hưởng lớn như thế? Lại còn vừa xảy ra nữa?
Nếu Ủy ban nhân dân tỉnh đều bàn tán thì đồng chí Yến Xuân Lai hẳn là chưa biết?
Phí Mãn Thiên nhìn Nạp Lan Nhược Phong một cái rồi nhìn Chủ tịch tỉnh Yến hỏi.
- Tôi mới từ bên kia sang, lúc ấy Phó Bí thư Tề cũng ở cùng tôi khi mọi việc xảy ra. Thật sự quá bất ngờ, đồng chí Lê Chí Đạt không ngờ bị một người mắng đến mức choáng váng ngã ngay ngoài hành lang, ảnh hưởng rất lớn. Việc này là thế nào, làm bừa bãi thôi.
Yến Xuân Lai vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Mắng cho choáng váng? Người nào lại lợi hại như thế, không ngờ có thể mắng cho người khác choáng váng. Lợi hại, loại cao thủ này tôi thật sự muốn gặp một lần.
Tư lệnh quân khu tỉnh Hồ Trung Minh vẻ mặt kinh ngạc, nói ra điều trái với suy nghĩ. Thật ra, y đã từng bị nghe rồi, nói như vậy chỉ để trợ uy cho mình thôi.
- Thật sự là công lực rất cao, ai có bản lĩnh đó?
Phó chủ tịch thường trực tỉnh Tống Sơ Kiệt thản nhiên hừ nói.
- Hắn đang ở bên ngoài, tôi gọi sang đây. Tôi nghĩ để hắn lặp lại lời mắng chửi cho các đồng chí ngồi đây nghe một chút. Nghe xem hiện tại một số đảng viên tư tưởng đã bại hoại đến mức nào. Thực sự là tồi tệ.
Yến Xuân Lai thản nhiên hừ nói.
- Bí thư Phí, có thể để hắn vào đây không?
Nạp Lan Nhược Phong hỏi.
- Gọi hắn vào, tôi thật sự cũng muốn nhìn xem, ai có khả năng mắng như vậy. Về sau cần vẫn là một nhân tài, có thể sử dụng được. Hiện tại trên tivi không phải đang nói về chuyện quốc mắng sao. Đây cũng là nhân tài mà.
Phí Mãn Thiên thản nhiên hừ.
Không lâu sau, nhận được thông báo, Diệp Phàm không người mỉm cười, ngẩng đầu đi vào hội trường hội nghị thường vụ Tỉnh ủy.
Nơi này, hắn đã đến đây nhiều lần, cũng không có gì xa lạ. Hơn nữa, ngay cả Trung Nam Hải Diệp Phàm cũng đã từng đi qua. Cho nên, so với ở đấy những người ở đây chỉ là trẻ con. Cũng không có gì là đáng sợ.
Tuy nhiên, Diệp Phàm đi vào, các vị ủy viên thường vụ cũng cảm thấy ngạc nhiên, cảm thấy người này sao có khí thế mắng người như thế giường như cũng chỉ bình thường.
- Đồng chí Diệp Phàm, nghe nói cậu mắng đồng chí Lệ Chí Đạt rất dữ dội đúng không? Tôi nghĩ, cậu là quyền Chủ tịch thành phố Hải Đông, một Chủ tịch thành phố lớn hẳn là không vô lý như thế chứ?
Đồng chí Thiết Thác lên tiếng trước.
Thật ra, là thầm nhắc nhở Diệp Phàm. Mặc dù là cậu mắng người, nhưng phải có lý do mới được. Mắng có lý cũng phải có nguyên nhân của nó, đến lúc đó muốn giúp sẽ dễ hơn.
- Haiz, Chủ nhiệm Thiết, tôi không thể không mắng.
Diệp Phàm thay đổi vẻ mặt, tỏ vẻ cay đắng, nói.
- Không thể không mắng, cậu có lý do gì để mắng người khác? Đồng chí Diệp Phàm, Tỉnh ủy giao cho cậu thành phố Hải Đông lớn như vậy chẳng lẽ là để thử trình độ mắng của cậu sao? Làm bừa bãi, hôm nay nếu không giải thích rõ, không đưa ra lý do, xem tôi trừng phạt cậu như thế nào.
Phí Mãn Thiên không ngờ vừa lên tiếng đã quát lên.
Phí Mãn Thiên nói những lời này là có lý do. Nhìn rất nghiêm túc nhưng thật ra là nhắc nhở Diệp Phàm.
Nếu cậu có thể đưa ra lý do tôi sẽ bỏ qua cho cậu. Đương nhiên, ý này ai cũng biết. Mặc dù là biết, nhưng Bí thư người ta cho là thật, thì đó là sự thật. Bí thư Phí cho là giả thì đó là giả, mặc dù sự thật là giả.
Chỉ là một chữ thôi.
- Hãy nói lại không thiếu một chữ những lời lúc nãy.
Yến Xuân Lai lạnh lùng hừ nói.
- Việc này, Chủ tịch tỉnh Yến. Vừa nãy Bí thư Phí bảo tôi giải thích rõ, mà ngài lại yêu cầu tôi mắng lại. Không biết là nói lý do trước hay là mắng lại.
Diệp Phàm tỏ vẻ đau khổ hỏi.
Hắn rất xảo quyệt, không ngờ bày thủ đoạn trước mặt Yến Xuân Lai. Bí thư Tỉnh ủy đã lên tiếng Yến Xuân Lai còn xen vào, có phải là muốn đè đầu Bí thư Tỉnh ủy hay không? Yến Xuân Lai vừa nghe thấy thế không ngờ đỏ mặt, lửa giận bốc lên trong lòng. Tuy nhiên, Yến Xuân Lai dù sao cũng là Chủ tịch tỉnh, lão luyện, lập tức khôi phục bình tĩnh, nói:
- Vậy giải thích rõ trước.
- Vâng, là như vậy. Dự án cải tạo khe suối Vượng Phu ở Hải Đông là kế hoạch được Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố thông qua. Hơn một tháng trước đã báo cáo Sở Thủy lợi tỉnh. Nhưng, vẫn kéo dài không được phê duyệt.
Phó chủ tịch thành phố Ngô Sinh Phát của chúng tôi chuyên ở tỉnh đều chờ phê duyệt. Sông Vượng Phu liên quan đến an toàn sinh mạng và tài sản của mấy trăm nghìn dân chúng Hải Đông. Trận lụt lớn năm trước đã làm chết mấy chục người.
Tổn thất về tài sản không thể đánh giá, ước chừng đến hai ba trăm triệu.
Cho nên, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố suy xét tổng thể, nghiên cứu nhiều mặt. Quyết định đầu tư hai tỷ để cải tạo, phát triển khe suốiVượng Phu. Kết hợp cải tạo và khai thác, phát triển. Đã đầu tư hai trăm triệu khởi động dự án.
Đối với chuyện này, thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố rất coi trọng. Hơn nữa, trước đó một thời gian tôi đến Bắc Kinh, may mắn gặp đồng chí Bộ trưởng Bộ Thủy lợi Văn Cử Đức. Sau khi xem xét phương án cải tạo, khai thác phát triển khe suối Vượng Phu của chúng tôi cũng rất đồng tình.
Sau đó đồng ý cấp cho chúng tôi một khoản tiền. Có lẽ cũng không phải là ba bốn trăm nghìn nhân dân tệ. Tuy nhiên, Bộ trưởng yêu cầu tỉnh chúng ta lập dự án, hơn nữa, yêu cầu chúng ta nhanh chóng lập dự án.
Bởi vì vừa đúng lúc Bộ Thủy lợi đang có khoản tiền rất phù hợp để hỗ trợ dự án. Hơn nữa, bỏ qua cơ hội lần này tôi chỉ sợ không có cơ hội nữa. Cho nên, tôi lo lắng khoản tiền này sẽ bay, những mấy trăm nghìn, không phải là hai ba đồng.
Cho nên, sắp xếp Phó chủ tịch thành phố Ngô Sinh Phát đóng quân ở tỉnh, chỉ là chờ phê duyệt dự án này. Nhưng, trợ lý Lệ ngăn cản bốn phía. Đầu tiên là nói phải cử tổ chuyên gia xuống dưới điều tra nghiên cứu thấy không khả thi không thể được. Tuy nhiên, kéo dài đã hơn một tháng.
Phó chủ tịch thành phố Ngô đã chạy khắp nơi.
Mà chỗ Bộ Thủy lợi nghe nói là khoản tiền này đã cấp rồi. Trong lòng tôi nóng như lửa đốt, nếu chậm, toàn bộ tiền bị người ta lấy đi hết, chúng ta còn được cái gì?
Cho nên, không có cách nào, tôi thật sự không kìm nổi đến hỏi thăm. Y nói rất rõ ràng với chúng tôi là dự án này không thể thông qua. Nói là thời cơ chưa chín muồi, còn nói phải vài năm nữa.
Chúng tôi có chứng cứ của các chuyên gia do bộ Thủy lợi gửi xuống, bọn họ ở tỉnh nói không được.
Hơn nữa, trợ lý Lệ căn bản là không cử tổ chuyên gia đến tìm hiểu, sao có thể nói không được.
Đương nhiên, phong cách làm việc của lãnh đạo chúng tôi không nhận xét gì thêm. Nhưng, có những chuyện không nói không được. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Diệp Phàm vừa nói, vừa đưa ra tài liệu.
- Đây chỉ là lời nói của một mình cậu, có lẽ, trợ lý Lệ nói điều kiện của các cậu chưa chín mồi cũng đã có chứng cứ của các chuyên gia. Làm lãnh đạo, không phải là làm mọi chuyện đều phải giải thích rõ ràng với cấp dưới có phải không? Nếu như vậy thì lãnh đạo sẽ mệt chết…
Tư lệnh Hồ Trung Minh lạnh lùng nói, y khó có cơ hội đả kích Diệp Phàm, có cơ hội này tất nhiên không bỏ qua.
- Tôi thấy việc này phải gọi trợ lý Lệ đến hỏi một chút. Hai bên trực tiếp nói rõ ràng. Có lẽ, đó là một chút hiểu lầm cũng không chừng?
Lúc này Tề Chấn Đào nói.
- Được, lập tức gọi trợ lý Lệ đến đây.
Phí Mãn Thiên hiểu ý gật đầu nói.
Không lâu sau, Lệ Chí Đạt đến phòng họp của Tỉnh ủy. Trên trán không ngờ còn băng bó một chút. Bên ngoài còn có chút nước thuốc màu vàng. Nhìn qua hình như bị thương không nhẹ.