- Tề Thiên, bình tĩnh một chút. Anh mà như vậy khác nào tự sa vào bẫy do Lỗ Tiến dựng sẵn. Phỏng chừng khi anh vừa nhúc nhích người ta sẽ lập tức sẽ động thủ. Đến lúc đó, nhiệm vụ của anh không những không hoàn thành mà còn phải nhận thêm tội danh không chấp hành mệnh lệnh, đây là sai lầm lớn, chống lại quân lệnh sẽ bị bắn bỏ.
Diệp Phàm lớn tiếng giáo huấn Tề Thiên.
- Đại ca, vậy làm sao bây giờ? Thế này không được thế kia cũng không được, cứ kiểu này chịu con mẹ nó thế nào được.
Tề Thiên tức khí quát.
- Nói cho cùng cái mác quân hàm này tôi cũng chả cần. Có trách lỗi nặng đi nữa thì đã làm sao. Tôi tin thời thế xoay vần,ắt sẽ có một ngày Lỗ Tiến rơi vào tay Diệp Phàm này. Cười cho đến cuối cùng mới là người thắng cuộc!
Diệp Phàm lạnh lùng khẳng định, khí phách mười phần hào sảng.
- Tôi cũng tin sẽ có ngày đó, nay đại ca đã khôi phục công lực. Nhất định sẽ có ngày mọi việc được làm sáng tỏ.
Trương Cường cũng tin tưởng khẳng định.
Tuy nhiên, Diệp Phàm vẫn trở về Hải Đông dạo một vòng, sau đó ra mặt xin nghỉ phép với đồng chí Phạm Viễn, về lại Thủy Châu. Đồng chí Phạm Viễn còn an ủi Diệp Phàm vài câu sáo rỗng kiểu như bảo hắn không cần gấp gáp, cứ ở nhà nghỉ ngơi.
Tối hôm đó liền nhận được thông báo, và khi Diệp Phàm tới vịnh Lam Nguyệt thì nhận được thông tri xử phạt.
Nhưng khi Diệp Phàm bị cách hết chức vụ trong quân, lái xe ra khỏi vịnh Lam Nguyệt, tư lệnh căn cứ Lâm Hoành, Phó tư lệnh viên Mai Trường Phong cùng với Quân đoàn trưởng Hầu của quân đoàn 2, còn có Trấn Trung Lương, Kiều Thế Hào tất cả đích thân đưa ra tận cổng.
- Dù sao đi nữa, Chủ tịch Diệp. Lâm Hoành tôi cảm tạ anh luôn ủng hộ công tác của tôi cho tới tận hôm nay.
Tư lệnh viên Lâm Hoành vươn hai tay ra nắm chặt tay Diệp Phàm rất chân thành.
- Cảm ơn.
Diệp Phàm cảm kích.
- Chủ tịch Diệp, tuy nay anh không phải là quân nhân. Nhưng chỉ cần tôi có thể làm được, bất cứ lúc nào anh cần cứ gọi điện thoại, họ Hầu tôi đây hai mắt không có mù vẫn nhìn thấy được.
Quân đoàn trưởng Hầu có thái độ rất trong sáng.
Sau đó, Kiều Thế Hào đưa Diệp Phàm về Thủy Châu. Ở trong xe, Kiều Thế Hào nói:
- Việc này, trong nhà đã biết. Ba tôi có nói qua, bảo anh không cần gấp, cũng không nên tức giận. Chức vụ trong quân ngũ, đối với anh mà nói thì dù sao tác dụng cũng không lớn. Về sau, khi cần cùng tới quân đội ba sẽ ra mặt. Chú hai không có nói gì cả. Tuy nhiên, tôi tin tưởng chuyện của anh chú đã ghi tạc trong lòng. Việc này, Viên Viên còn không biết được nên tạm thời sẽ không nói cho Viên Viên biết, bằng không sẽ náo động lên cho mà xem.
- Ha ha ha, không có việc gì, tôi sớm đã có chuẩn bị về tâm lý. Có vẻ việc này cấp trên vẫn đang cân nhắc.
Diệp Phàm thản nhiên cười cười.
- Còn chưa đâu, Lỗ Tiến đối với anh như thế. Tin rằng Chú hai sẽ không ngồi nhìn mà mặc kệ. Tạm thời cứ cho Lỗ Tiến đắc ý một chút. Chuyện lần này là Chủ tịch Trấn tự mình hỏi đến. Có một số việc Chú hai tạm thời không tiện ra mặt. Dù sao thì nói thật nhé đại ca, chuyện lần này anh dùng ngôn từ quá khích rồi. Lỗ Tiến dù sao cũng là uỷ viên quân ủy, tai to mặt lớn một phương trong quân giới. Quyền uy của ông ta trên cả các đại Tư lệnh quân khu. Anh nói ông ta như vậy tất nhiên cá nhân ông ta chịu không nổi rồi. Tuy nhiên, Lỗ Tiến cũng làm quá.
Kiều Thế Hào nói.
- Ha ha ha, Lỗ Tiến là lãnh đạo, ông ta có thể quá khích, tôi không thể quá khích sao. Ông ta quá khích không có việc gì, tôi quá khích thì bị xử phạt. Đây chính là sự thật. Yên tâm, việc này tôi không vội, tôi cũng không tức khí. Tuy nhiên, tôi sẽ chờ Lỗ Tiến. Một ngày nào đó ông ta sẽ biết đắc tội với tôi hậu quả sẽ như thế nào.
Diệp Phàm bắt đầu cười cười, sau vẻ mặt lại nghiêm túc trở lại.
- Đại ca, ý tứ của ba tôi là nếu trực diện xung đột với Lỗ Tiến là hành động không khôn ngoan. Gia tộc Lỗ Tiến cũng khá có thực lực.
Hơn nữa, so với Kiều gia chúng ta, thực lực mạnh hơn rất nhiều. Huống chi, Lỗ Tiến trong mắt Chủ tịch Trấn có thể đảm nhiệm chức tổ trưởng, điều này có ý nghĩa gì?
Rất rõ ràng, Chủ tịch Trấn tin tưởng ông ta. Cho nên, ba cùng Chú hai tạm thời nói cũng không có tác dụng gì. Ba muốn nói với anh một câu, việc này Kiều gia rất xin lỗi anh.
Bảo anh tạm thời nhẫn nại, anh còn trẻ, cái anh có chính là cơ hội, đó mới là mấu chốt. Hơn nữa, chuyện Lão Từ anh cũng bị liên lụy theo.
Nếu Kiều gia vẫn giữ thái độ cứng nhắc, phỏng chừng cả hai mặt đều gặp địch thủ. Lui một bước trời cao biển rộng, ba bảo anh phải nhẫn. Trở về xem cho kỹ chữ mà Chủ tịch Đường đã tặng cho anh.
Kiều Thế Hào vẻ mặt lo lắng, nói.
Nói nghe rất đường hoàng, Diệp Phàm trong lòng cười lạnh một tiếng, khoát tay áo, hừ nói:
- Không cần nói, Kiều gia là Kiều gia, chả liên quan gì đến tôi cả.
Diệp Phàm biết rằng, trước mặt cường địch Kiều gia đã lựa chọn cách im lặng. Nói nào là tạm thời nhẫn nại, đều là thối tha cả!
Chẳng qua là Kiều gia tung ra một miếng vải để che đi cái xấu hổ mà thôi. Kiều gia sẽ vì mình mà gây sự với Lỗ Tiến hay sao, đó là chuyện không có khả năng.
Trừ phi là Kiều Báo Quốc hoặc Kiều Thế Hào rơi vào tình thế bị đả kích như vậy, Kiều gia phỏng chừng mới ra mặt. Con rể và con ruột kém xa nhau.
- Diệp Phàm, việc này, ôi...
Kiều Thế Hào cũng không còn gì để nói tiếp, chua xót nghiêm mặt.
- Thế Hào, có chuyện tôi phải nhờ anh một chút.
Diệp Phàm đột nhiên mở lời.
- Có chuyện gì xin mời nói.
Kiều Thế Hào nói vậy cũng là muốn chống chế cho sự xấu hổ vừa rồi.
- Hồng Kiếm Sư đoàn của các anh là sư đoàn kết hợp, vậy có tàu ngầm không?
Diệp Phàm hỏi.
- Anh hỏi cái này để làm gì?
Kiều Thế Hào không trả lời mà hỏi ngược lại.
- Muốn anh giúp bọn tôi lên thuyền, đương nhiên, sẽ không xa lắm, ngay trên hải phận của chúng ta thôi.
Diệp Phàm nói.
- Cái này...
Kiều Thế Hào có chút do dự, dù sao việc này nói ra cũng là chuyện lớn.
- Không tiện thì thôi.
Diệp Phàm khoát tay áo.
- Được!
Kiều Thế Hào cắn răng chấp thuận.
- Cho anh một lời hứa, về sau gặp lúc khó khăn, tôi sẽ ra tay giúp anh một lần.
Diệp Phàm vỗ vỗ bả vai Kiều Thế Hào.
Ngày thứ Hai lặng lẽ đến.
Tàu Phương Đông dừng ở bến tàu, bên trên chất đầy hàng hóa. Lô Vĩ dẫn theo một tay đánh đấm của Lô gia, chạy chiếc Jeep tới bến tàu.
Không lâu sau, gần hai mươi người lên thuyền. Hết thảy mọi thủ tục đều đã sẵn sàng,
- Tàu Phương Đông kéo vang còi hơi, lái xa khỏi cảng.
Ở bến tàu, khắp mọi ngõ ngách bày đầy kính viễn vọng cùng với một vài thiết bị đặc thù. Một người xốc lại điện thoại, báo cáo tình hình của tàu Phương Đông.
Sau khi buông điện thoại, gia chủ Phượng gia là Phượng Lăng Không sắc mặt đặc biệt nghiêm túc.
- Lần này Lô gia cũng bỏ ra số tiền lớn, đến cao thủ Diệp Gia của Thủy Châu cũng đều mời tới vài người. Nghe nói, còn bỏ ra hơn ba mươi triệu mời người trong chốn giang hồ đến.
Phượng Tín Thu lạnh lùng hừ nói.
- Hạng người làm việc vặt thôi.
Phượng Lăng Không lắc lắc đầu.
- Ba, lần này bọn họ cũng bị ép quá nên nóng nảy. Nghe nói Lô Vĩ có thân thủ ngũ đẳng.
Phượng Tín Thu nói, nhìn Phượng Lăng Không liếc mắt một cái, hỏi,
- Lý đạo trưởng có tới không?
- Ông ta có tới, lần này có dẫn theo vài đệ tử xuống. Đều là người có thân thủ tam tứ đẳng, chính ông ta cũng tự thân xuất mã. Thêm người nhà của chúng ta, tôi nghĩ Lô gia trốn không thoát đâu.
Phượng Lăng Không nói xong ngón tay liền siết chặt đến vang lên răng rắc.
- Không phải nói ông ta còn mời cả sư thúc tới sao? Lý ĐươngĐạo Trưởng ít nhất cũng là cao nhân thất đẳng.
Phượng Tín Thu hỏi.
- Bọn họ muốn con số này.
Phượng Lăng Không có chút phẫn nộ, nói rồi đưamột đầu ngón tay ra.
- Một trăm triệu? Ăn thịt người sao!
Phượng Tín Thu không kìm nổi chửi má nó.
- Chỉ cần có thể thu phục Lô gia, một trăm triệu thì một trăm triệu. Tín Thu, lần này chúng ta cũng đã dồn toàn lực vào rồi, nếu thất bại thì về sau ở Thủy Châu này sẽ không có Phượng gia nữa. Ôi...
Phượng Lăng Không vẻ mặt ngưng trọng, thở dài. Sắc mặt lập tức như già nua hẳn đi.
- Lần này hẳn là không thành vấn đề, chúng ta có cao thủ thất đẳng lục đẳng, Lô gia có cái gì, hiện tại chỉ còn lại mỗi Lư Đông Phong là lục đẳng.
Ngay Lô Bạch Vân là gia chủ cũng không ra gì. Chúng ta chỉ một Lý Đương thôi là có thể giải quyết xong toàn bộ bọn họ.
Hơn nữa, theo tin tức vừa rồi truyền đến, Lô Bạch Vân cũng không theo cùng trên thuyền. Chỉ có Lô Vĩ cùng Lư Đông Phong ở trên thuyền.
Bên kia chúng ta còn có nhóm sói hoang Card Doyle. Có bọn họ phối hợp thì làm mọi việc càng tốt. Tuy nhiên, giá mà bọn người kia đưa ra cũng rất cao.
Chỉ giúp cho rất mau chóng, không ngờ phải chi đến cả trăm triệu. Tôi thấy so với phái Thanh Thành cũng không sai biệt lắm, đều là lang sói, khó trách tên là sói hoang, tôi xem nên sửa lại kêu là chó dữ sẽ không sai biệt lắm, mẹ nó!
Phượng Tín Thu khí giận ngút trời.
- Nhân mã chúng ta đương nhiên không sợ, chỉ sợ bọn họ có người ẩn phía sau. Tuy nhiên, trước mắt còn chưa có phát hiện gì. Tuy nhiên Tín Thu ở bên kia là địa bàn của bọn họ. Nếu không có hung lang tương trợ, chỉ dựa vào chúng ta thì e xử lý không xong việc. Hơn nữa, bọn họ cũng từng chịu cảnh sóng gió phiêu lưu rồi, chúng ta cho bọn chúng một trăm triệu cũng đáng!
Phượng Lăng Không hừ nói.
- Tôi hiểu được. Không có việc gì, chỉ cần chúng ta theo sát. Thuyền đó vừa cập bờ đã có người của chúng ta chằm chằm quan sát. Ngay tại trên vùng biển quốc tế chỉ cần có thuyền tới gần chúng ta đều có thể biết.
Phượng Tín Thu hừ nói.
- Ừ, chỉ cần ở trên biển không ai lên thuyền, Lô gia chết chắc rồi.
Phượng Lăng Không trên mặt sát khí càng ngày càng nặng.
- Lô gia lần này cũng cẩn thận quá, toàn bộ thuyền viên đều thay đổi hết. Phỏng chừng cũng cảm nhận được cái gì đó.
Phượng Tín Thu nói.
- Đương nhiên là cảm nhận được cái gì rồi, bọn họ không phải người ngu xuẩn. Tuy nhiên, Ha ha ha, bọn họ, vẫn còn kém lắm, cứ cho bọn họ đổi đi. Thay đổi thì hữu dụng sao? Ẩm IC quá rồi, có một số việc phải tẩy não từ cấp trên kìa.
Phượng Lăng Không đột nhiên mỉm cười.
- Ha ha ha, quân cờ mà chúng ta dùng mai phục đã vài thập niên, lần này cuối cùng đến lúc gã nên hiện thân thủ rồi.
Phượng Tín Thu cũng quỷ dị mỉm cười.
- Ôi, một bàn cờ thế, giằng co vài thập niên, mất của chúng ta mấy chục triệu, gần cả trăm triệu rồi. Cái giá phải trả này, cũng quá lớn.
Phượng Lăng Không nhìn về phương xa, thở dài.
- Ta thấy đáng, lần này chỉ một lần thôi sẽ kiếm về đủ. Nuôi quân ngàn ngày, dụng binh nhất thời.
Phượng Tín Thu mỉm cười.
- Ừ, đáng giá!
Phượng Lăng Không gật gật đầu.
Sau khi thuyền chạy được mấy trăm hải lý thì màn đêm cũng tiến đến, thuyền chậm rãi tiến về phía trước. Hơn nữa trong đêm tối, bên dưới thuyền có bóng đen đang bám theo.
Không lâu, một khối sắt đen sì chậm rãi trồi lên, nhưng không hoàn toàn trồi lên hẳn trên mặt biển. Trong phạm vi cơ thể người có thể chịu đựng, cách mặt nước khoảng trăm mét thì dừng lại. Gần mười người nhái lặng lẽ từ trong nước trồi ra, trong bóng đêm lặng lẽ lên tàu Phương Đông. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Trên tàu Phương Đông có một không gian rất lớn, bên trong có vài phòng rất lớn. Mấy người Diệp Phàm đi vào phòng.
- Đại ca, trong khoảng thời gian này anh thiệt thòi một chút rồi.
Lô Vĩ nói.
- Không có việc gì, huynh đệ cả mà, không cần nói thế.
Diệp Phàm khoát tay áo, đặt mông ngồi xuống.