Quan Thuật

Chương 1817

Thượng Thiên Đồ rất giỏi làm mấy việc khiến người khác thoải mái như này. Ở giữa suối nước nóng còn đặt một chiếc ghế dựa bằng nhựa mềm.

Người nằm trên đó, hơn nửa người ngâm trong nước ấm, mềm mại. Các cô gái bên cạnh mặc áo tắm quỳ xuống giúp mình mát xa, chà xát chân. Vẫy vùng trong dòng nước, thật đúng là cảm giác hưởng thụ tuyệt vời trong cuộc đời.

Triệu Thiết Hải còn đặt hai chân lên người cô gái. Ngón chân nghịch ngợm trên người cô.

Sau một hồi thăm dò núi non, tuy nói chỉ dùng ngón chân, nhưng đúng là thoải mái. Người này, thật kinh khủng.

Tuy nhiên cô gái này chắc là lần đầu tiên làm mấy việc này. Tuy nói trong sơn trang của lão Thượng có người chuyên huấn luyện nghiệp vụ, nhưng động tác vẫn có chút gượng gạo. Hơn nữa mặt ai cũng ngượng ngùng đỏ ửng.

Nhưng bọn Diệp Phàm lại càng thích các cô gái như vậy. Các cô gái thành thục quá tuy phương pháp chà xát có chuyên nghiệp hơn một chút

Nhưng lại mất đi cảm giác mới mẻ. Tuy nhiên, cô gái tên Linh Đang đúng là ưu tú, khiến Diệp Phàm khá thoải mái.

Không lâu sau, còn đặt một chai rượu hồng bên cạnh. Mấy người cạn mấy ly rồi ngồi nghỉ.

Trong lúc đó chẳng ai nói lời nào, chỉ tận hưởng cảm giác các cô gái xoa bóp.

Tuy nhiên ai cũng biết chừng mực, không có hành động gì quá đáng.

- Thiết Hải, Cao Tiềm bị nhốt ở đâu?

Diệp Phàm mở lời.

- Không rõ lắm. Lão già Câu Chấn Nam kia biết quan hệ của chúng ta từ lâu. Cho nên ông ta đã giao cho đội trưởng Trung đoàn cảnh sát hình sự, Thôi Hùng Cương mang người đi rồi.

Đại ca chắc không hiểu, Thôi Hùng Cương là người của Câu Chấn Nam, người này vốn không hề qua lại gì với tôi. Hơn nữa thời gian gần đây lại càng tệ hơn.

Phỏng chừng là Câu Chấn Nam có dặn dò cái gì, dù sao thì đội trưởng gặp tôi cũng có vẻ kiểu bới lông tìm vết không thoải mái.

Hôm trước đến sở tỉnh, Câu Chấn Nam đến đội Cảnh sát Hình sự, xem xét vụ án gần đây của đội. Vừa hay có hai vụ án có chút thủ đoạn độc ác vẫn chưa điều tra xong.

Lão già Câu Chấn Nam kai liền chỉ đích danh phê bình tôi. Nói bốn chi đội do tôi lãnh đạo gần đây phá án không hiệu quả, những cái gì cái gì nữa. Dù sao cũng là không có việc gì mà gây sự ra, vẻ mặt nghiêm khắc phê bình tôi.

Hơn nữa còn tuyên bố, bảo tôi nội trong mười ngày phải phá hai vụ án. Vớ vẩn, trong mười ngày sao mà phá được án, Triệu Thiết Hải tôi cũng không phải thần tiên.

Tôi lúc ấy còn hơi bực, nói lại ông ta vài câu. Nói là mười ngày thì hơi gấp, ít nhất phải nửa năm. Thế là lão già đó đập bàn trước mặt mọi người.

Nói tôi cố ý dây dưa, làm việc lề mề, không nghĩ đến việc tiến thủ, người như vậy sao có thể làm tốt công việc của một cảnh sát hình sự được? Tôi nói lại một câu, thế là xong đời.

Lão già này càng tức giận, không ngờ bắt tôi phá án trong năm ngày. Bằng không, tạm thời cách chức viết kiểm điểm. Nghe nói ông ta còn truyền tin ra ngoài, nếu trong năm ngày tôi không phá được án, sẽ cách chức tôi khỏi cương vị cảnh sát hình sự.

Đến nhà lao khứ can làm việc tạp vụ.

Triệu Thiết Hải căm giận, bất ngờ nhéo một cái vào đầu v* cô gái kia, phỏng chừng xem mảnh đất kia là Câu Chấn Nam.

Cô gái đau đến mức suýt chút nữa rơi nước mắt. Triệu Thiết Hải nhận ra, ngượng ngùng vỗ vỗ, tỏ vẻ xin lỗi.

- Dục gia chi tội, hà hoạn vô từ.

Túc Nhất Tiêu hừ lạnh một tiếng.

(Chú thích: Dục gia chi tội hà hoạn vô từ: Nếu muốn gán tội cho người khác, không sợ không tìm được tội danh.. Hay nếu đã muốn vu oan giá hoạ, thì nói lời gì mà chẳng được.)

- Thiết Hải, anh đúng là chịu thiệt vì tôi. Câu Chấn Nam muốn bắt anh khai đao, trả thù việc ông ta mất uy phong trước mặt ta. Cho dù ông ta không mượn hai việc này để gây sự, thì là Phó bí thư ủy ban chính trị pháp luật tỉnh, Phó giám đốc sở thường vụ tỉnh, ông ta cũng có hàng trăm cách làm anh khó chịu, hoặc là tạm thời cách chức, thậm chí lấy mũ quan của anh.

Diệp Phàm thản nhiên nói.

- Tôi hiểu, tuy nhiên tôi không hối hận. Mẹ nó, cùng lắm thì cá chết lưới rách, Triệu Thiết Hải tôi cũng đấu với hắn. Tôi cũng không tin Câu Chấn Nam ông ta không có điểm yếu gì.

Triệu Thiết Hải mắng.

- Tìm được điểm yếu chưa?

Hạ Hải Vĩ lạnh lùng hừ nói.

- Tạm thời vẫn chưa. Lão già này, làm việc gì cũng rất cẩn thận, nhược điểm nhỏ cũng không có tác dụng gì với ông ta.

Triệu Thiết Hải nhíu mày.

- Các anh nói xem, chúng ta lấy danh nghĩa cục Công an thành phố Hải Đông yêu cầu sở tỉnh giao vụ án Cao Tiềm về địa phương, lý do này ổn không?

- Đương nhiên là ổn, vụ án này là do cục Công an thành phố Hải Đông đang điều tra, đương nhiên các anh được chuyển người đi rồi. Tuy nhiên, nếu sở tỉnh nhất định phải nhúng tay vào, anh cũng không có cách nào. Bọn họ hoàn toàn có thể nói vụ án này phải được chú ý cao độ gì đó, phải do sở tỉnh tiếp nhận. Đến lúc đó, Hải Đông các anh chẳng có tí hy vọng nào đâu.

Lô Vĩ nói.

- Hơn nữa, chú ý cao độ là một chuyện, về phần kết quả, chẳng phải đã được khống chế trong tay Câu Chấn Nam sao.

Một câu cuối cùng, việc này điều tra nhưng không tìm ra chứng cứ là xong chuyện hoặc là nghiêm trọng thì bắt, không nghiêm trọng thì tha.

Túc Nhất Tiêu nói.

- Cái đó nếu phải chú ý cao độ, vậy chẳng phải vài người cấp cao hơn cũng chú ý sao, vậy chẳng phải là càng tốt sao?

Diệp Phàm hừ một tiếng.

- Có phải anh Diệp muốn mời bộ Công an nhúng tay vào?

Triệu Thiết Hải không kìm nổi hỏi.

- Còn chưa quyết định, chắc chắc đã cần bộ Công an ra tay, tỉnh ủy chẳng phải là lãnh đạo cục An ninh tỉnh sao?

Diệp Phàm nói.

- Cũng đúng, đến lúc đó để Bí thư Tề ra mặt một chút, haha, Câu Chấn Nam cũng đau đầu. Nếu giở trò không ra sao thì Tề Đại Pháo cũng không phải loại dễ qua mặt đâu.

- Tề Đại Pháo, ông ta phụ trách Đảng quần chúng, không tiện nhúng tay vào việc này. Dù sao phân công quản lý không giống nhau.

Xen vào quá sâu dễ khiến người khác lời ong tiếng ve.

- Cũng đúng, Bí thư Tề nhúng tay vào, có vẻ rất chướng mắt. Không tốt.

Lôi Vĩ nói xong, ngẫm nghĩ một lúc, cảm thấy cũng không hay, lắc lắc đầu.

- Việc này mặc kệ đi, để mai chúng ta can thiệp Câu Chấn Nam một chút rồi tính sau. Nếu ông ta một mực không nể mặt thì sẽ tính tiếp.

Diệp Phàm thừ mặt ra hừ một tiếng.

- Anh Diệp, tin đồn chuyện của thành phố Hải Đông gần đây rất lớn. Nghe nói thiếu ba vị trí, làm loạn lên khiến tỉnh thành cũng không yên ổn. Thành phố cấp ba phía dưới không có Phó chủ tịch thành phố gia nhập thường vụ hay các ủy viên thường vụ của các thành phố cấp ba hẻo lánh gia nhập thường vụ, còn có các vị cấp phó của sở tỉnh đều chằm chằm theo dõi Hải Đông các anh. Các anh có phát hiện không, gần đây bên có rất nhiều xe từ bên ngoài đến Thủy Châu, đều là đến để vận động.

Lô Vĩ nói, phỏng chừng anh ta nghe phong thanh được chút tin tức gì từ bên người cô anh ta.

- Tỉnh ủy có ý định gì chưa?

Diệp Phàm hỏi.

- Không rõ lắm.

Lô Vĩ lắc đầu.

- Ôi, việc này, chúng ta chỉ có thể giương mắt nhìn. Uỷ viên thường vụ Thành ủy là cán bộ cấp Phó giám đốc sở, được lãnh đạo Tỉnh ủy quyết định. Chúng ta có thể làm gì được chứ?

Diệp Phàm lắc lắc đầu, tuy nhiên trong lòng cũng khẽ động.

Nếu có thể khiến một ủy viên thường vụ đến Hải Đông ủng hộ mình, hơn nữa mình vốn chiếm bốn phiếu. Vậy chẳng phải đã có được năm phiếu trong ủy viên thường vụ rồi sao. Vậy sau khi mở hội nghị thường vụ, lời nói của mình đã được tăng tầm ảnh hưởng lên rất nhiều.

- Anh Diệp, có thể đi vận động một chút. Chọn một người vừa ý đi chẳng phải tốt hơn hay sao.

Lô Vĩ nói.

- Có vẻ cũng có lý.

Diệp Phàm nói. Tuy nhiên sau đó lại lắc đầu, nói:

- Cái này, chọn người vừa ý quá khó.

Đúng lúc này điện thoại kêu, vừa kết nối, không ngờ là đồng chí Chu Sâm gọi điện từ phòng làm việc của đồng chí Đường Hạo Đông.

Chu Sâm nói đang ở Thủy Châu, vừa rồi gọi điện đến Hải Đông. Đồng chí ở Hải Đông nói Diệp Phàm đi Thủy Châu.

Cho nên, Chu Sâm mời Diệp Phàm ăn điểm tâm. Diệp Phàm biết, Chu Sâm đến Hải Đông chắc là bởi gặp phải phiền toái gì, nên mới phải vội vã tìm mình như vậy.

Diệp Phàm suy nghĩ một lúc rồi nhận lời mời của Chu Sâm, rồi lái xe thẳng tới câu lạc bộ Hoàng thị.

Vừa xuống xe phát hiện một hình bóng quen thuộc.

- Anh Trương, anh cũng tới rồi, thật không ngờ, khách quý nha.

Diệp Phàm vội đi tới.

- Đã lâu không gặp người anh em Diệp Phàm, cũng muốn xuống đó thăm hỏi.

Trương Vệ Thanh cười tươi, vươn hai tay từ xa tới.

Chu Sâm đứng bên trên mặt thoáng tia kinh ngạc rồi biến mất ngay. Chắc sự nhiệt tình của Trương Vệ Thanh với Diệp Phàm khiến anh ta có chút bất ngờ. Bởi vì Trương Vệ Thanh hơi nhiệt tình quá.

Dường như qua hành động của Trương Vệ Thanh, Chu Sâm thấy được anh ta có chút tôn kính Diệp Phàm. Điểm này khiến Chu Sâm có chút khó hiểu.

Trương Vệ Thanh là phó chủ nhiệm văn phòng Trung ương. Tuy nói không đáng kể nhưng tốt xấu gì cũng là cán bộ cấp Thứ trưởng. Hơn nữa lại làm việc ở văn phòng Trung ương, tiếp xúc với tầng lớp người mà vốn một Phó chủ tịch thành phố như Diệp Phàm có thể sánh được. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Phải là Diệp Phàm đưa hai tay nhiệt tình chạy tới mới đúng. Chuyện này đúng là ngược đời.

Diệp Phàm dựa vào cái gì mà có thể khiến cho Trương Vệ Thanh làm vậy. Chu Sâm trong lòng khó hiểu đặt một dấu chấm hỏi.

Đương nhiên, dấu chấm hỏi là dấu chấm hỏi. Chu Sâm ngoài mặt vẫn mỉm cười không lộ vẻ gì cả.

Sau khi đi vào phòng riêng mới phát hiện không ngờ Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Kiều Chí Hòa đã ở bên trong.

- Phó chủ tịch Diệp, chúng ta đã lâu không gặp.

Kiều Chí Hòa không ngờ cũng đứng lên, điều này lại khiến Chu Sâm đặt thêm một dấu hỏi trong lòng. Theo lý mà nói Kiều Chí Hòa là lãnh đạo trực tiếp của Diệp Phàm, đưa một tay ra cũng là được rồi, hôm nay, đúng là lạ quá.

- Đúng vậy, gần đây Hải Đông cũng xảy ra một số chuyện, tin là Trưởng ban thư ký cũng nghe nói qua. Cho nên, bề bộn nhiều việc, vội đến mức mông cũng không chạm đất.

Diệp Phàm cười, đưa hai tay ra ôm chặt Kiều Chí Hòa.

- Vội thì vội, tuy nhiên…

Kiều Chí Hòa nói đến đây, không ngờ dừng lại một chút, liếc nhìn Diệp Phàm, nói:

- Cũng không thể quá bận, bận quá dễ sinh bệnh.

Diệp Phàm nghe xong giật mình. Trong lời nói của Kiều Chí Hoà hình như có ý gì. Liệu có phải Phí Mãn Thiên mượn lời Kiều Chí Hòa nhắc nhở mình hành động gần đây quá ầm ĩ hay không.

Cũng chính là việc điều chỉnh bộ máy cán bộ ở các huyện phía dưới của Hải Đông quá lớn, gây hiềm nghi. Diệp Phàm vừa cân nhắc, liền nghĩ tới việc này.

- Haha, tôi hiểu. Cho nên đến Thủy Châu nghỉ ngơi vài ngày.

Diệp Phàm cười nói.

- Vậy thì tốt rồi, kết hợp lao động và nghỉ ngơi. Có một số việc, vội cũng không xong.

Kiều Chí Hòa lại nói thêm một câu. Diệp Phàm nghĩ một hồi cũng không nghĩ ra cái gì. Lời nói của Kiều Chí Hòa quá thâm sâu, huyền bí đến nỗi người ta nghĩ không ra.

Cái gì mà gọi là " vội cũng không xong". Chẳng lẽ ý nói có những việc, vội cũng vô ích, ngược lại khiến người ta không vui. Xem ra, Phí Mãn Thiên có chút không hài lòng về những hành động gần đây của mình ở Hải Đông.

Diệp Phàm trong lòng sinh cảnh giác.
Bình Luận (0)
Comment