Quan Thuật

Chương 1874

- Ha ha, tạm thời còn chưa có quyết định. Đợi sau khi có việc khác mới có hi vọng. Tuy nhiên, hẳn là có sáu phần chắc chắn.

Hơn nữa xây dựng thành phố Đông Cống chúng ta vẫn có chút ưu thế hơn so với các thành phố khác.

Đó là đất đai rộng rãi, ngoài ra không gian phát triển rất lớn.

Tôi thấy thành phố Đông Cống cũng không có nhiều nhà tầng, mặc dù là giải phóng mặt bằng có lẽ bồi thường cũng không phải là nhiều. Thật ra có lợi cho việc chúng ta tiến hành quy hoạch trung tâm thành phố một lần nữa.

Diệp Phàm cười, tất nhiên cũng nói đến chuyện liên kết với thành phố Tân Môn.

- Ừ, Đông Cống quá nghèo, ven đường cũng chỉ là nhà gỗ, hai tầng.

Mặt phố cũng không có tòa nhà vượt quá tám tầng. Hơn nữa, đều đã xây dựng quá lâu, giá trị hẳn là không cao lắm. Nhìn hoàn cảnh như thế, tôi thấy một Bí thư Thành ủy như tôi đã không làm tròn trách nhiệm.

Vi Lý Quốc hơi có vẻ xấu hổ nói.

Đây cũng không phải là cái sai của anh, đây là do nguyên nhân khách quan của Đông Cống tạo thành.

Diệp Phàm an ủi nói.

- Chủ tịch Diệp, hôm nay cậu đến đây hẳn là không phải chỉ nói chuyện này thôi. Có chuyện gì cậu cứ nói thẳng. Nếu có thể giúp đỡ tôi nhất định sẽ giúp.

Thái độ Vi Lý Quốc kiên quyết.

- Xây dựng thành phố Đông Cống trở thành thành phố trung tâm phía tây nam của tỉnh là quyết tâm lớn của Ủy ban nhân dân thành phố lần này. Cho nên, một người đứng đầu tốt là rất quan trọng. Vốn do Phó chủ tịch Lam Tồn Quân phụ trách, nhưng chuyện nhà máy đường Dương Xuân còn lớn hơn nữa, điều anh ấy sang bên đó. Mà đồng chí Trần Tân Lễ lại phân công quản lý công nghiệp, không thể phân thân.

Diệp Phàm nói.

- Về xây dựng vẫn do đồng chí Lưu Chuyển Kim phụ trách. Tuy nhiên, đồng chí ấy là người như thế nào Vi Lý Quốc tôi không muốn nói nữa.

Người này không trọng dụng được.

Nếu cậu có khoản tiền muốn xây dựng, anh ta thấy có lợi có thể sẽ nhiệt tình.

Ngược lại, không có tiền muốn anh ta xây dựng Đống Cống, anh ta chắc chắn sẽ mặc kệ. Loại người này chỗ tốt thì đến, chỗ khó thì chạy. Căn bản là không giống một đảng viên.

Cho nên, người phụ trách xây dựng trung tâm thành phố Đông Cống tuyệt đối không thể để anh ta đảm nhiệm. Nếu không, sẽ toàn nhận được chuyện xấumà thôi.

Vi Lý Quốc vẻ mặt nghiêm trọng nói.

- Bí thư Vi, tôi đến Đông Cống mới hơn một tháng. Nói thật, cũng không hiểu nhiều về cán bộ thành phố lắm. Tôi hi vọng Bí thư Vi có thể đề cử giúp tôi một người tài ba.

Phải là đồng chí có thật tâm muốn xây dựng thành phố Đông Cống mới được. Hơn nữa xây dựng thành phố không thể cho đồng chí Lưu Chuyển Kim phụ trách, anh cũng hiểu được tình hình của Lưu Chuyển Kim. Quan hệ giữa anh ta và Bí thư Y cũng không tồi.

Nếu thực sự không cho anh ta làm, có lẽ áp lực từ Thành ủy lên tôi cũng khá lớn.

Dù sao, Ủy ban nhân dân thành phố cũng do Thành ủy lãnh đạo. Tuyệt đối không thể đứng ra ngoài sự lãnh đạo này.

Diệp Phàm tung ra mục đích cuối cùng. Ngoài ra, đưa ra yêu cầu nhỏ, hi vọng Vi Lý Quốc có thể ủng hộ mình.

- Đây chính là vấn đề khi xây dựng thành phố Đông Cống. Cậu lấy được tiền, thì mắt Lưu Chuyển Đông có khi còn trợn to hơn đồng hồ.

Có lợi lộc thì y như rằng bao nhiêu người nhìn chằm chằm. Vì thế ắt hẳn cậu phải điều chỉnh phân công cho cấp phó.

Điều chỉnh phân công là chuyện gian khổ hạng nhất. Thoạt nhìn thì dễ dàng, cậu là người đứng đầu Ủy ban nhân dân thành phố nên có quyền này.

Nhưng, trong cơ chế của chúng ta ai cũng hiểu được. Ủy ban nhân dân thành phố làm công tác không thể độc lập hoàn toàn.

Mặc dù là chuyện phân quyền cho cậu, có lẽ cũng có người ngoài nhúng tay. Người ngoài không riêng gì Thành ủy tạo áp lực cho cậu. Còn ở tỉnh, thậm chí từ xa hơn nữa.

Cho nên, thật sự muốn làm cũng khó. Tôi hi vọng cậu có thể đứng vững trước áp lực, gạt bỏ hết mọi quấy nhiễu. Còn về người phụ trách, tôi cảm thấy đồng chí Trương Chí Khôn Phó chủ tịch thành phố phân công phụ trách mảng văn hóa giáo dục là một ứng cử viên không tồi.

Người này tuy nói hiện tại phân công quản lý văn hóa giáo dục nhưng anh ta cũng đã từng đảm nhiệm Cục trưởng cục Xây dựng.

Cũng là chức vụ mà từ đó thăng chức lên Phó chủ tịch thành phố. Cho nên, đối với xây dựng trung tâm thành phố cũng khá quen thuộc.

Vi Lý Quốc nói.

- Lúc trước vì sao không phân anh ta quản lý xây dựng lại phân công quản lý mảng văn hóa giáo dục? Đây chính là chuyên ngành ban đầu của anh ta, làm việc cũng quen hơn mà.

Diệp Phàm cố ý hỏi ngược lại, tất nhiên là muốn tìm hiểu từ chỗ của Vi Lý Quốc.

- Ôi.

Vi Lý Quốc lắc đầu trầm ngâm một hồi rồi nói:

- Tôi tuy nói là Bí thư Thành ủy nhưng rất nhiều mặt bị hạn chế. Cũng không thể làm làm chuyện mà mình muốn. Hơn nữa, cho tới bây giờ tôi vẫn tôn trọng việc phân công công tác của mình, không tham gia chuyện của Ủy ban nhân dân thành phố. Cho nên, lúc đó chuyện này là do đồng chí Hoàng Quang Nguyên sắp xếp.

Chí Khôn cũng đã từng đến tìm tôi, lúc đó tôi khuyên anh ta chờ một thời gian, khi có cơ hội tôi sẽ nói với đồng chí Hoàng Quang Nguyên một chút.

Tuy nhiên, không lâu thì tôi liền bị bệnh. Bị bệnh sẽ không trở lại cương vị công tác được nữa. Hiện giờ cậu bảo tôi đề nghị cũng không thích hợp.

- Điều chỉnh phân công công tác tôi tạm thời không động đến. Tuy nhiên, tôi dự định thành lập một tổ chuyên trách phụ trách xây dựng trung tâm thành phố Đông Cống, gọi là tổ xây dựng thành phố. Đồng chí Trương Chí Khôn trước kia đã từng đảm nhiệm cục trưởng Cục Xây dựng thì anh ta kiêm chức này cũng hoàn toàn thích hợp.

Diệp Phàm nói.

- Ý tưởng này cũng không tồi, không tồi.

Vi Lý Quốc nói liền hai chữ không tồi sau đó nhìn Diệp Phàm một cái nói:

- Thật ra, đồng chí Cam Thủy Hưng ở Ban Tổ chức cán bộ cán bộ Thành ủy cũng là đồng chí mà tôi đã chứng kiến quá trình anh ta trưởng thành, hiện tại tôi già rồi, không được nữa rồi. Hi vọng Chủ tịch Diệp có thời gian hãy thảo luận về công tác cán bộ và phát triển đô thị với anh ta. Đúng rồi, còn nữa, trước đó tôi thấy Phó trưởng ban tổ chức Tỉnh ủy Thiết cùng cậu xuống đây?

Vi Lý Quốc nói đến Cam Thủy Hưng, Diệp Phàm vừa nghe lập tức hiểu ngay. Người này chính là đệ tử của Vi Lý Quốc.

- Vâng, Phó Trưởng ban Thiết đã bớt chút thời gian đi xuống cùng tôi, thật sự cũng hơi ngại.

Diệp Phàm cố ý nói.

- Ha ha, chắc cậu không hiểu được. Trưởng ban Tuyên giáo Y Thanh Liên là cháu gái của Phó Trưởng ban Hậu Sơn.

Mà Phó Trưởng ban Hậu Sơn đã có thời gian trong quân ngũ với cha cô là Y Định Giang.

Vi Lý Quốc để lộ ra tin tức.

- Y Định Giang làm gì trong bộ đội?

Diệp Phàm giật mình, hỏi. Nếu có thể nắm được Y Định Giang không phải là nắm được Y Thanh Liên sao.

Nắm Hậu Sơn không bằng nắm Y Định Giang. Hậu Sơn có thực quyền sắp xếp nhân sự ở Tỉnh ủy. Hơn nữa, kinh nghiệm quan trường chắc nhiều hơn so với Y Định Giang, không thể nào dễ nắm bắt. Đương nhiên, trừ phi Y Định Giang là tướng quân, đó cũng là nhân vật khó chơi.

- Ông ta là trung tá quân khu tỉnh, hiện tại đã hơn 50 tuổi mà vẫn chỉ có quân hàm trung tá.

Còn không bằng con gái ông. Hiện tại mới hơn 30 đã là ủy viên thường vụ Thành ủy, cán bộ cấp Phó giám đốc sở. Có một lần gặp Hậu Sơn mời Y Đình Giang ăn cơm.

Lúc đó tôi và Y Thanh Liên đi tỉnh họp buổi tối cũng cùng ăn cơm. Lúc đó Hậu Sơn đã nói đùa với Y Định Giang, nói là Y Định Giang là cha nhưng hãy chào con gái theo nghi lễ quân đội và gọi là thủ trưởng đi.

Y Định Giang cũng không có vẻ tức giận, nói là con gái có thành tích, cái này gọi là con hơn cha là nhà có phúc.

Tuy Y Định Giang miệng nói như thế, nhưng trong lòng thật ra có chút tức giận.

Vy Lý Quốc cười ha hả.

- Trưởng ban Thiết Hậu Sơn năng lực ở tỉnh không nhỏ. Hoàn toàn có thể nói với Quân khu tỉnh quan tâm đến Y Định Giang.

Diệp Phàm nói.

- Vô dụng.

Vi Lý Quốc không hề nghĩ ngợi lắc đầu.

- Sao lại thế, chẳng lẽ tư lệnh của quân khu tỉnh không có người nhà công tác ở tỉnh Tây Lâm cần chúng ta quan tâm?

Diệp Phàm miệng nói, thật ra trong lòng có chút tò mò.

Có lẽ tư lệnh Quy Hưng Thiên không thể nào dễ chung sống. Mọi quan tướng quân đội cấp bậc này, người ta cũng không thể nào nể hà cán bộ địa phương.

Hệ thống quân đội là một hệ thống độc lập, khoản nhân sự đều không liên quan đến địa phương.

Cho nên, người ta không nể anh cũng không có cách gì.

- Quy Hưng Thiên là người như thế nào, trên cơ bản là mặc kệ chuyện địa phương. Trừ phi gặp tình huống liên quan đến quốc gia, như là hỗ trợ chống lũ… Còn bình thường chỉ làm chuyện của chính mình. Ngay cả trong hội nghị thường vụ tỉnh cũng ít thấy bóng dáng anh ta. Nói như Thiết Hậu Sơn, cũng không có gì liên quan đến tư lệnh. Huống chi người ta vẫn là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy. Muốn giải quyết việc gì thì trực tiếp đi tìm Trưởng ban tổ chức Tỉnh ủy Lôi Thường Thạch, làm gì phải tìm đồng chí Hậu Sơn đúng không?

Vi Lý Quốc nói cũng có lý.

Sau khi đi ra ngoài Diệp Phàm gọi điện thoại cho Kiều Hoành Sơn nói:

- Bác cả, bác có quen Quy Hưng Thiên ở tỉnh Tây Lâm không?

- Cháu hỏi anh ta làm gì?

Kiều Hoành Sơn trả lời, nghĩ một chút rồi nói:

- Hiện tại cậu ở thành phố Đông Cống, hẳn là không xảy ra chuyện gì với Quy Hưng Thiên ở tỉnh chứ? Chẳng lẽ cậu gây với anh ta, không thể nào chứ chú đồng chí nhỏ.

- Gây với anh ta, đương nhiên là không. Chỉ là tò mò muốn hỏi một chút.

Diệp Phàm tất nhiên không muốn nói thật.

- Tò mò, cậu nhóc nhàn nhã như vậy hơi lạ.

Kiều Hoành Sơn không dễ bị lừa, nói:

- Lần này đến Đông Cống có phải cậu giận nhà họ Kiều không ra tay giúp cậu thay đổi tình hình?

- Không phải ạ, thành phố Đông Cống không tồi. Sông nước hữu tình, là một địa phương đẹp.

Diệp Phàm hơi có chút châm chọc.

- Việc này cậu cũng đừng vội. Viễn Sơn cũng hiểu được. Cậu cứ an tâm ở đó một thời gian, thành phố Đông Cống cũng không phải điểm dừng chân cuối cùng của cậu đúng không? Viễn Sơn sẽ sắp xếp.

Kiều Hoành Sơn nghĩ một chút nói.

- Cháu rất an tâm, đang tiến hành xây dựng thành phố Đông Cống trên quy mô lớn.

Diệp Phàm nói nửa thật nửa đùa.

- Xem xem, trong lòng cậu vẫn giận dỗi.

- Cháu có dám giận dỗi gì đâu. Nhà họ Kiều là gia tộc lớn, giúp hay không giúp là chuyện của mọi người. Vả lại, Diệp Phàm cháu cũng không cần giúp đỡ gì. Cháu tin rằng, đồng chí Yến Xuân Lai cũng sẽ phải trả giá vì việc này.

Giọng điệu Diệp Phàm đột nhiên trở nên sắc bén.

- Ừ, có tự tin như vậy. Tôi không hiểu, chủ tịch thành phố Cấp Giám đốc sở như Diệp Phàm cậu lấy gì khiến cho Chủ tịch tỉnh Yến phải trả giá.

Nếu không nói ra nguyên nhân, Kiều Hoành Sơn tôi chỉ có thể cho rằng cậu không chắc chắn, mạnh miệng vậy thôi.

Cậu thanh niên, như vậy không được. Không cần nói đến phía sau Yến Xuân Lai còn có hẳn nhà họ Yến, Yến Vân cũng là Ủy viên bộ Chính trị, Phó thủ tướng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Có một số việc, dù là sau lưng cũng không được nói. Nói rồi làm không được ngược lại sẽ bị người ta để bụng.

Mà cậu nghĩ lại xem, cậu vì sao bị giao lưu đến Đông Cống. Chẳng lẽ trong đó chỉ là vấn đề Yến Xuân Lai thôi sao?

Kiều Hoành Sơn giọng nặng nề nhắc nhở.
Bình Luận (0)
Comment