Một tiếng súng từ bên trái vang lên, Diệp Phàm và Hoa Hồng Đỏ đều nằm sấp xuống.
Diệp Phàm dán tai xuống dò xét một chút, nháy mắt ra hiệu với Hoa Hồng Đỏ rằng người đó ở trên cây bên trái.
Diệp Phàm thuận tay cầm một chiếc ghế quăng sang, tên này sợ hãi định trốn, tuy nhiên không thoát khỏi tay Hoa Hồng Đỏ.
Cô giống như một con rắn, bỗng chốc bật vào mắt tên kia, khiến y kêu thảm thiết, Diệp Phàm đi lên giẫm cho y một cái, bỗng chốc máu từ bụng ồng ộc chảy ra.
- Làm bẩn cả giầy của ông mày, mẹ kiếp, thật đen đủi.
Diệp Phàm không kìm nổi mắng một tiếng.
Lúc này, Lam Tồn Quân cũng từ bên tường bật vào.
- Cho nổ đi.
Diệp Phàm hừ nói, Lam Tồn Quân ném mấy quả lựu đạn về phía thềm đá, sau đó là mấy tiếng nổ vang lên, thềm đá đã bị sụp xuống, trong làn khói thuốc súng, ba người đi vào bên trong.
Bên trong tối sầm, ba người đành phải chậm rãi đi men theo chân tường.
Đột nhiên, bên cạnh một luồng gió ập tới. Diệp Phàm không hề nghĩ ngợi, phản thủ chính là một phi đao, người này hừ một tiếng, phỏng chừng cũng tương đối rồi.
Đi đến một cái động khoảng 10m2, phát hiện có bốn hướng, ba người có chút do dự, không biết là nên đi theo hướng nào.
- Tôi đã nói rồi, Ngưỡng giếng cong là ở giữa, phỏng chừng ngay cả người của Đao Bá cũng không biết phân đường đi cụ thể,
Hoa Hồng Đỏ truyền âm nói. Thiết bị truyền âm là của Diệp Phàm đưa cho. Cái này đương nhiên là của Thiết Chiêm Hùng lấy được từ chỗ lão Cung.
Đương nhiên, lão Cung nói là cho mượn chứ không phải chi hẳn, Thiết Chiieem Hùng lúc ấy còn nói lão keo kiệt.
- Người qua thì để lại danh, nhạn qua lưu lại tích, mấy người cứ bình tĩnh để tôi tìm trước đã.
Diệp Phàm bắt đầu lò dò tìm, Lam Tồn Quân và Hoa Hồng Đỏ cũng căng mắt lên nhìn.
Cũng may mà có thiết bị nhìn ban đêm của tổ A, có thể nhìn rõ được những thứ lờ mờ. Điểm này, đám Diệp Phàm có ưu thế hơn so với người của Đao Bá. Bởi vì bọn họ không có đồ kỹ thuật cao như vậy.
Diệp Phàm dồn nội tức vào mắt và tai, dùng đôi mắt chim ưng và thuật Bức nhĩ thuật
Bởi vì, người mới đi qua chắc chắn sẽ lưu lại một chút dấu vết. Vì sao mà cái mũi của cảnh khuyển lại tinh như vậy, chính là vì nó ngửi được hơi của người vừa đi qua. Hơn nữa, người di rồi thì hơi sẽ biến mất theo thời gian.
Đúng lúc này, Diệp Phàm kinh ngạc phát hiện một hiện tượng kỳ lạ.
Trước mắt hắn, bỗng xuất hiện một đường cong mơ hồ, ước chừng bằng sợi cước để câu cá. Mà đường cong này lúc ẩn lúc hiện.
Vật gì vậy nhỉ? Diệp Phàm tự hỏi trong lòng. Nhất thời hứng thú nổi lên, lại đem khí lực dồn lên mắt một lần nữa.
Dưới sự hỗ trợ của Ưng Nhãn Thuật, lần này nhìn rõ ràng hơn chút ít, lúc này mới phát hiện đường cong lúc ẩn lúc hiện kia không ngờ lại mơ hồ rung chuyển, hơn nữa không phải là một đường thực, mà chỉ là do khí sương tạo thành.
Quái, khí sương này từ đâu tới nhỉ. Nếu nói ngọn núi có sương thì chắc chắn không chỉ có một đường lớn như thế, mà nó sẽ tập trung thành từng vùng. Đường cong này kéo từ sườn núi bên trái qua, chẳng lẽ đường sương này do hơi của con người đi qua tạo thành hay sao.
Nếu thật sự như vậy, chẳng phải cứ theo đường này là có thể tùm được người của Đao Bá hay sao? Nếu không thì đường cong này làm sao mà có được.
Diệp Phàm nhẹ nhàng hỏi Lam Tồn Quân rằng có phải có đường sương hay không, Lam Tồn Quân nói không phát hiện điều gì cả, Diệp Phàm lại hỏi Hoa Hồng Đỏ, và câu trả lời cũng như vậy.
Diệp Phàm suy nghĩ, cẩn thân đi theo sườn núi bên trái.
Còn Hoa Hồng Đỏ và Lam Tồn Quân một người bên trái một người bên phải đi theo. Bởi vì lúc trước Diệp Phàm phán đoán chuẩn xác như vậy, trong lòng Hoa Hồng Đỏ đã âm thầm tín nhiệm hắn.
Đi được mấy chục mét lại rẽ sang một núi khác, ở điểm giao, dưới sự phán đoán chính xác của Diệp Phàm lại giải quyết được hai tên.
Cứ như vậy, rẽ trước rẽ sau cũng qua mười mấy cửa. Mọi người thiếu chút nữa thì bị choáng, cuối cùng cũng nhìn thấy một tia sáng ở phía trước.
- Phía trước có ánh sáng rọi đến đây, có lẽ đây chính là hanh ổ của Đao Bá, mọi người chú ý một chút.
Diệp Phàm thông báo cho Lam Tồn Quân và Hoa Hồng Đỏ.
Lúc sau, Diệp Phàm lại leo lên vách tường giống như một con thạch sùng. Còn Lam Tồn Quân và Hoa Hồng Đỏ sau khi Diệp Phàm ra hiệu mới lên theo. Ở chỗ cách tia sáng mấy chục mét, ba người tìm một chỗ dễ ẩn thân rồi dừng lại.
- Là người nào làm.
Lúc này, một giọng cứng nhắc truyền đến.
- Hắn chính là Đao Bá.
Hoa Hồng Đỏ đột nhiên nói nhỏ.
- Tôi không rõ lắm. chắc chắn là đối thủ của chúng ta.
Lúc này, một giọng nói khàn khàn vang lên.
- Người này có lẽ là Phong Thuận, một trong bốn đại cao thủ. Người này có thân pháp vô cùng linh hoạt. Có thể leo trên tường giống như loài bò sát, hơn nữa lực đánh rất tốt. Phải chú ý một chút, thủ đoạn ra tay của hắn vô cùng nhiều.
Hoa Hồng Đỏ nhắc nhở Diệp Phàm nói.
- Yên tâm.
Diệp Phàm tự tin đáp lại.
- Có phải là do Hoa Hồng Đỏ làm không? Người đến không ít, bên ngoài í nhất có vài chục người.
Thuận Phong có chút phẫn nộ nói.
- Hoa Hồng Đỏ, chắc là không có khả năng. Cô ta có tài gì mà đòi đối đầu với chúng ta chứ. Đao Bá này không gây phiền phức cho cô ta là tốt lắm rồi, cô ta còn dám đến nạp mạng sao. Nếu như thật sự là cô ta, thì đây sẽ là nơi vùi xác của cô ta.
Đao Bá kiêu ngạo nói.
- Đó là đương nhiên, Vạn Thông này đừng nói là bọn họ, mà chúng ta nhiều lúc còn có chút hồ đồ. Lần trước lão Tứ không phải cũng lòng vòng mất mấy giờ đó sao. Vì vậy không phải lo lắng điều gì, đến thì chúng ta cũng không sợ. Chỉ sợ cô ta không chịu đến mà cứ thủ ở bên ngoài, đó mới là phiền phức.
Thuận Phong đắc ý cười nói.
- Tôi cảm thấy không giống với bút tích của Hoa Hồng Đỏ, cô ta căn bản là không dám chọc tức chúng ta, Hơn nữa, mấy năm nay cô ta luôn thể hiện thiện ý với chúng ta. Có tin tức hay thứ gì tốt cũng chia chúng ta một phần. Hơn nữa, nếu là cùng nhau hành động thì đều là chúng ta phần lớn, cô ta phần nhỏ. Tôi cảm thấy liệu có phải là do tên Hoàng Thất ở bên Thủy Công làm hay không.
Lúc này, một giọng nói khác lại vang lên.
Thủy Công là một tỉnh của Việt Nam, mà Hoàng Thất chính là một tên trùm xã hội đen đầu sỏ ở vùng này. Hoàng Thất từ trước tới nay luôn có thù với Đao Bá, hai bên cũng đánh nhau mấy lần rồi.
- Hắn…
Đao Bá trầm mặc một lúc rồi mới nói.
- Có khả năng này, Hoa Hồng Đỏ muốn đấu với chúng ta, khả năng của cô ta còn chưa đủ.
Còn lão già Hoàng Thất này lại có thực lực. Hơn nữa, lão còn luôn cướp mối làm ăn của chúng ta.
Đâm sau lưng là chuyện thường xuyên làm. Mẹ nó chứ, lần này kêu nhiều người đến như vậy, chẳng lẽ muốn tận diệt chúng ta sao.
Nếu như vậy, chúng ra phải trả đũa hắn. Đoạt lấy địa bàn bên Thủy Công. Đến lúc đó, Đao Bá này chính là ông trùm của cả mấy tỉnh.Đao Bá đắc ý cười nói, vì y rất tự tin. Vì vậy căn bản không có người người đi vào vùng trung tâm. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Diệp Phàm lặng lẽ leo qua, phát hiện phía trước mười mấy mét có hai trạm gác ngầm. Nếu đột ngột tập kích thì chắc chắn sẽ làm kinh động đến đám người Đao Bá.
0 mét, đủ rồi. Diệp Phàm cười quỷ dị, giao cho Lam Tồn Quân đi làm chút chuyện, Lam Tồn Quân lặng lẽ rút ra ngoài ngã rẽ bên ngoài, một quả lựu đạn cho gã ném về phía sau, cùng với đó là những tiếng nổ ầm vang.
Diệp Phàm lao tới chỗ tên lính gác giống như một mũi tên, cổ tay uốn éo một lúc, trong nháy mắt cổ người kia liền bị gãy.
Một tên khác định bò dạy nổ súng, tuy nhiên, Diệp Phàm còn nhanh hơn y, lưỡi dao găm phi một cái, tên này lập tức cũng bị giải quyết.
- Chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng lẽ chúng tiến vào rồi hay sao? Tiếng vang gần như vậy.
Đao Bá đang ngồi trên mội chiếc ghế gỗ, bỗng đứng lên.
- Tiến vào ư, chắc không có khả năng đó đâu. Liệu có phải tên nào đó giẫm trúng địa lôi của chúng ta hay không?
Phong Thuận cười nói.
- Chắc là như thế thật, nơi này của chúng ta, chỉ có mấy người chúng ta là biết cách đi, Hoàng Thất chưa đến đây bao giờ, tuyệt đối không thể đi đến đây được.
Một tên khác nói.
Diệp Phàm đang trên đỉnh vách nhìn qua, trông thấy một tên có một vết sẹo dài trên mặt nói. Còn Đao Bá trông lại chẳng thô bạo giống như cái tên của y, ngược lại trông y khá điềm đạm, nếu như mặc lên một chiếc áo dài thì giống một thư sinh.tuy nhiên, bên hông người này có đeo một cây đao lớn màu đen.
Còn Phong Thuận có khuôn mặt giống như một con khỉ, chiếc cằm nhọn hơi vểnh lên trên. Bên trong còn có ba người, Diệp Phàm không rõ là ba người nào, có lẽ cũng đều là thủ hạ cốt cán của Đao Bá.
- Tôi tấn công Đao Bá, Hoa Hồng Đỏ tân công Phong Thuận, những tên khác để tiểu Lam.
Diệp Phàm nói. Ba người sau khi chuẩn bị kỹ càng, Diệp Phàm liền lướt đi, trong chớp mắt đã đến trước mặt Đao Bá, tất cả đều tấn công theo hướng của Diệp Phàm.
Một cước đá trúng eo của Đao Bá, bụp một tiếng, Đao Bá bị Diệp Phàm đá bay ra hơn năm mét.
Tuy nhiên, Đao Bá đao không rời thân. Mặc dù như vậy, phản ứng đầu tiên của Đao Bá chính là cầm chặt cây đao của y rồi mới ngã. Một luồn gió mạnh ập tới, phát hiện tên Thuận Phong hành động rất nhanh.
Hoa Hồng Đỏ đuổi phía sau, tên này lại tấn hai chân, sau đó đạp trên không giống như đang chạy bộ, trên tay y cầm một chiếc dậy sắt đập về phía Diệp Phàm.
- Muốn so khinh công ư, được đấy.
Diệp Phàm cười lạnh một tiếng, đột nhiên đứng thẳng lên, lập tức hướng về phía Phong Thuận.
Hơn nữa, trên không đảo người một cái. Trong khi xoay người 360 độ, thiết quyền của Diệp Phàm đập trúng sau lưng Phong Thuận.
- A…
Một trong bốn đại cao thủ của Đao Bá, có thân thủ lục đẳng là Phong Thuận thảm thiết kêu lên một tiếng, phía sau không ngờ bị Diệp Phàm cho một quyền nữa, máu mê chảy ra đầm đìa.