Quan Thuật

Chương 2045

Diệp Phàm liếc nhìn ông ta một cái, không biết người này có ý gì.



- Tiểu tử, cậu lần đầu tới đây à?



Ông cụ hỏi.



- Đã từng tới rồi.



Diệp Phàm nói.



- Vậy thì cậu càng không nên nói đỉnh Hồ ly của chúng tôi như vậy.



Ông cụ vẻ mặt nghiêm túc nói.



- Lẽ nào Hồ Ly Lĩnh có ý nghĩa gì khác sao?



Diệp Phàm thuận miệng hỏi.



- Tiểu tử, cậu không biết đâu. Lâm Tuyền trước kia chỉ là một thị trấn, mà nhờ tay Chủ tịch thị trấn Diệp Phàm khi đó, mới bắt đầu phát triển.



Cho đến tận hôm nay, Lâm Tuyền chúng tôi từ thị trấn trở thành một khu hành chính trực thuộc thành phố Mặc Hương, thoát ly khỏi Ngư Dương.

Những điều này, đều là do công của Chủ tịch Diệp. Nghe nói Chủ tịch Diệp bây giờ làm quan lớn. Ôi, cũng không quay lại liếc mắt nhìn một cái nào.

Có phải đã quên nhân dân Lâm Tuyền rồi không. Mà Hồ ly lĩnh này, chính là nơi Chủ tịch Diệp khi xưa thường xuyên tới chạy bộ rèn luyện sức khỏe. Chủ tịch Diệp trước kia thường tập quyền cước thể hình.

Cậu chắc không rõ lắm, hiện nay cũng có nhiều người tới đây chạy thể dục buổi sáng. Tất cả mọi người đều nói muốn lây chút may mắn của Chủ tịch Diệp

Ông cụ có vẻ rất tự hào nói.



- Ôí, xem ra vị Chủ tịch Diệp kia thật là nổi tiếng.



Diệp lão đại tự dưng thấy rất oai, miệng cũng thản nhiên nói.



- Chẳng thế nữa. Tiểu tử, chắc cậu không biết đấy thôi. Nơi ở của Chủ tịch Diệp khi trước giờ thành nhà lưu niệm Diệp Phàm. Quán cơm Xuân Hương mà trước kia Chủ tịch Diệp thường đi ăn cơm uống rượu hiện nay đổi thành khách sạn Xuân Hương. Nghe nói vẫn là nơi tiếp khách quan trọng trong khu.



Cụ ông ngửa đầu lên, nói.



- Đúng là thành người nổi tiếng rồi.



Diệp Phàm thuận miệng cười cười, đi dọc theo thềm đá hướng lên trên núi.

Lúc đến đỉnh Hồ Ly, Diệp lão đại lập tức ngơ ngẩn. Hắn dụi mắt một chút, thi triển cả mắt ưng nhìn đi nhìn lại.

Đúng là không hoa mắt. Ở nơi cao nhất của đỉnh Hồ Ly, cũng chính là trên mấy tảng đá lớn đó, dưới tòa tháp cũ đó đặt một tảng đá lớn đứng trơ trọi.

Tuy nhiên, trên đầu tảng đá này, lại là một pho tượng mẫu, không phải tượng Diệp lão đại thì còn ai vào đây?

Bức tượng này không ngờ là đúc bằng đồng thau. Bức tượng đúc cảnh Diệp Phàm đang giơ một bàn tay lớn, chỉ hướng về toàn bộ khu Lâm Tuyền. Dường như có cảm giác giơ tay che cả thiên hạ, có khí khái to lớn của cả giang sơn.



- Ai làm vậy?



Ba từ này xuất hiện ngay trong đầu Diệp Phàm.



- Các em, đừng làm ồn, mọi người yên lặng một chút nghe cô giáo kể truyện truyền kỳ của Chủ tịch Diệp trước đây.



Lúc này, một đám đội viên thiếu niên tiền phong đang làm ầm ĩ, vừa nghe tiếng của một cô giáo diện mạo thanh tú, tất cả đều im lặng, ngẩng đầu nhìn pho tượng cao tới bảy tám mét.



- Cô giáo, đây là tượng của Chủ tịch Diệp đại danh cao tựa đỉnh đồng đó sao?



Lúc này, một đứa bé trai mặt mũm mĩm chỉ vào pho tượng Diệp Phàm hỏi.



- Đúng vậy, chính là chú ấy. Chủ tịch Diệp đang phấn chấn giơ tay quy hoạch bản kế hoạch tương lai của khu Lâm Tuyền chúng ta. Nếu không có chú ấy, khu chúng ta bây giờ vẫn còn là một thị trấn nhỏ, làm gì có mở rộng quốc lộ, các tòa nhà thương nghiệp phát triển, làm gì có cơm ngon canh ngọt…



Cô giáo cắt tóc ngắn ngang tai bắt đầu nói chuyện.



- Chủ tịch Diệp thực sự lợi hại vậy sao?



Một đứa bẻ trai gầy nhom khác không kìm nổi hỏi, hai mắt vụt sáng có chút không tin. Dám hoài nghi mình, nhóc con này đúng là to gan, Diệp lão đại trong lòng hừ một tiếng.



- Lý Tiểu Hổ, cậu thật là ngốc.



Đứa bé mũm mĩm lúc trước hừ nói.



- Cậu mới ngốc ý, đồ béo như Tượng trư, ngày nào cũng chỉ biết ăn. Xem người cậu kìa, chẳng mấy thành trư bát giới.



Lý Tiểu Hổ bất mãn, trừng mắt nhìn đứa bé mũm mĩm kia, liếc mắt một cái nói.



- Cậu ngay đến cả Chủ tịch Diệp cũng không biết thì chẳng phải là ngốc thì là gì? Còn dám nói tớ, cái gì văn hóa, chẳng phải cô đã từng nói sao? Người như cậu, người ta gọi là thất học, biết không?



Đứa bé béo cãi lại, đứa bé này có vẻ có chút kiêng nể đứa bé gầy kia.

Không kìm được nhìn mặt đứa bé gầy, trong lòng không khỏi giật mình, Lý Tiểu Hổ này chẳng lẽ là con của Lý Tuyên Thạch? Hình dáng có chút giống.

Lý Tuyên Thạch là cao thủ tứ đẳng, hiện nay đã là người nổi tiếng ở thành phố Mặc Hương rồi. Lúc trước Diệp Phàm đặt tên cho công ty đập nước Thiên Thủy của bọn họ chính là lấy tên "công ty đập nước Thiên Thủy". Còn hiện nay nghe nói đã đổi thành "tập đoàn đập nước Thiên Thủy" từ lâu.

- Đồ ngốc, tớ chỉ là có chút nghi ngờ, cũng không phải là không tin Chủ tịch Diệp. Cậu béo, cậu chắc không biết đâu. Chủ tịch Diệp trước kia thường xuyên tới nhà tớ ăn cơm uống rượu, nghe bố tớ nói, Chủ tịch Diệp là một vị quan tốt. Trước kia còn xưng huynh đệ với chú ấy, ăn cơm bát to, uống rượu chén lớn, rất sảng khoái. Chỉ có điều, tuy nhiên, tớ lúc ấy quá nhỏ, chưa từng gặp Chủ tịch Diệp.

Lý Tiểu Hổ có chút tiếc nuối lắc đầu, nói.



- Tặng cho cậu, Lý Tiểu Hổ, cậu nói rất đúng.



Diệp Phàm đi tới, lấy trong cặp ra một khối điêu khắc ngón tay chạm ngọc của người nổi tiếng đưa cho Lý Tiểu Hổ. Sau đó, xoay người đi.



- Này này, ba cháu từng nói, không thể lấy đồ lung tung của người lạ, chú cầm lại đi. Chẳng phải là một khối ngọc điêu khắc sao, không đáng tiến, chẳng có thành ý gì cả.



Lý Tiểu Hổ giơ tay hướng về phái Diệp Phàm hô lên.

Cậu bé có chút khinh thường nhìn nhìn khối điêu khắc ngọc thô đầu ngón tay trong tay mình, có chút xem thường thứ đồ chơi này. Bởi vì, Lý Tuyên Thạch hiện nay cũng có nhiều tiền thế lớn. Người ta cũng được xếp vào hàng các đại gia của thành phố Mặc Hương.

Lý Tiểu Hổ là con trai của Lý Tuyên Thạch, từ nhỏ cũng nhìn quen mấy thứ đồ chơi này, cũng không có gì ngạc nhiên.



- Haha, không thích thì vứt bỏ đi.



Diệp Phàm không quay đầu lại, trả lời một câu, đi nhanh xuống núi.



- Ai thích thì cầm đi, tôi cũng chẳng cần, thức ngón tay thô này.



Lý Tiểu Hổ không ngờ có chút khinh bỉ, cầm khối ngọc chạm kia ném đi. Diệp Phàm đi được chưa xa lắm, không khỏi có chút buồn bực. Lòng thầm nói, đồ của mình chẳng lẽ lại chẳng có chút ý nghĩa nào đến vậy sao.



- Tiểu Hổ, cậu không cần thì cho tớ được không?



Cậu béo hơi thích thứ đồ này, vẻ mặt hâm mộ nói.



- Cho cậu.



Lý Tiểu Hổ không nghĩ ngợi gì liền ném cho cậu béo, thấy cậu ta vui mừng tới nỗi cười không ngậm miệng lại được.

Lý Tiểu Hổ chu cái miệng nhỏ nhắn, còn có chút khinh thường nói:



- Cậu béo, một khối ngọc chạm đáng giá mười mấy đồng đã khiến cậu vui đến thế. Thật là chưa từng nhìn thấy cái gì hoành tráng. Ở nhà tớ còn có một khối to bằng cái đầu tớ, nghe nói gọi là Thọ Sơn Thạch Điêu, một cái đã lên tới hai ba triệu nhân dân tệ.



Câu này của Lý Tiểu Hổ, đương nhiên khiến cho mấy chục bạn học đều chậc chậc một tiếng đầy ngưỡng mộ.



- Cái này thì kể gì, ba tớ còn từng nói, lần sau phải làm một cái khoảng hơn chục triệu để làm bảng hiệu đặt trước tòa nhà tổng bộ đập nước Thiên Thủy của chúng ta, thật là oai. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL



Lý Tiểu Hổ tự hào.



- Ừ, cậu béo, mặt sau của khối ngọc này còn khắc chữ.



Lúc này một cô bạn đang cùng tiểu Bàn tử chơi khối ngọc thô hình ngón tay kia bất ngờ kêu lên.



- Có chữ viết thì có gì mà lạ, Dương Thái Điệp, thật sự là rất ngạc nhiên. Tôn Ngộ Không chẳng phải để lại nước tiểu để lưu danh trên ngón tay của Như Lai Phật tổ đó sao, nhìn thấy có mấy chữ mà cũng ngạc nhiên đến thế, đúng là tầm thường.



Lý Tiểu Hổ nhìn bạn học Dương Thái Điệp đầy khinh bỉ.



- Là có chữ…



Câu béo gật gật đầu, há miệng to hơn chút nữa không ngậm lại được, kêu lên:



- Sao lại là cái tên này, sao lại chính là cái tên này?



- Kêu gì mà kêu, tớ nói La Phong, cậu thực sự chưa từng thấy thế giới rộng lớn. Một cái tên thì có gì đáng ngạc nhiên?



Lý Tiểu Hổ lại hừ giọng.



- Không phải, cái này, Lý Tiểu Hổ, không, cô Trương, cái tên này sao lại là " Diệp Phàm"?



Cậu béo La Phong có chút lắp bắp nói.



- Cái gì, Diệp Phàm…



Cô Trương sửng sốt, vội vàng chạy tới cầm lấy khối ngọc nhìn kỹ, miệng thầm nói.

Rời khỏi nhà đã mấy năm, giọng quê vẫn như xưa.

Trẻ nhỏ nhìn thấy không quen, hỏi thăm khách từ đâu tới.

Đây đương nhiên là Diệp lão đại đổi bài "Hồ Hương ngẫu thư của Hạ Tri Chương thành bài thơ năm câu của mình. Đề tặng phía sau, Diệp Phàm Cổ Xuyên tặng.



- Vừa rồi chính là Chủ tịch Diệp?



Cô giáo Trương hưng phấn nói, bước mấy bước xuống dưới núi, chỉ nhìn thấy đuôi chiếc xe hơi nước Cherokee của Diệp Phàm.



- Đúng là Chủ tịch Diệp, lúc này tớ mới nhớ, dáng vẻ người vừa rồi rất giống pho tượng.



Lúc này, một cô bé cũng kêu lên, lập tực, toàn bộ đám học sinh đều nhốn nháo.



- Cậu béo, trả tớ đây.



Lý Tiểu Hổ rất khí phách giơ tay ra định cướp lại khối ngọc chạm.



- Không đưa, là cậu không cần mới cho tôi. Tất cả mọi người đều nghe thấy, cô Trương cũng nghe thấy.



La Phong vội vàng đem khối ngọc chạm nhét vào túi mình, Lý Tiểu Hổ nhìn thấy, nóng nảy, vồ tới xé túi quần của La Phong, miệng hét lớn:



- Đây là chú Diệp tặng cho tiểu Hổ, cậu dám không đưa, tớ sẽ cho cậu biết tay.



- Không đưa là không đưa, đây là cậu không cần, làm gì có chuyện tặng cho người khác rồi còn đòi lại. Cô Trương, Lý Tiểu Hổ muốn đánh người, đánh người.



Cậu béo thực ra rất nhát gan.

Hơn nữa, Lý Tuyên Thạch của đập nước Thiên Thủy mọi người đều biết. Người ta có quyền có thế, tuy nhiên, lần này thái độ của La Phong rất kiên quyết. Cậu bé cố sống cố chết nắm chặt túi quần mình, trên người cũng bị hai quyền rồi nhưng vẫn không quan tâm.



- Lý Tiểu Hổ, dừng tay.



Lúc này, cô Trương vẻ mặt nghiêm khắc dạy dỗ Lý Tiểu Hổ.

Lý Tiểu Hổ đỏ mặt, mắt long lên, cúi đầu, cậu bé nhìn tiểu Bàn tử, nói:



- Câu béo, tớ dùng một trăm nhân dân tệ mua lại được không?



- Không bán.



Cậu béo không nghĩ ngợi, lắc đầu từ chối luôn.



- Năm trăm tệ, bán không?



Lý Tiểu Hổ cắn răng một cái, hạ quyết tâm.



- Nhất định không bán, cậu đưa bao nhiêu tôi cũng không bán.



Cậu béo cũng chưa từng quyết tâm lớn đến thế.



- Năm nghìn tệ bán không?



Lý Tiểu Hổ răng nghiến kèn kẹt, bởi vì, đây là toàn bộ tiền tiêu vặt của cậu bé.



- Không bán.



Không ngờ rằng cậu béo không chút nghĩ ngợi, cái đầu lắc lắc từ chối thẳng thừng.



- Vậy cậu nói đi, phải bao nhiêu?



Lý Tiểu Hổ đùa giỡn, đồng ý bỏ ra bất cứ giá nào.



- Bao nhiêu cũng không bán, tớ thích cái này, nó đã là mục tiêu của cuộc đời tớ.



Không ngờ La Phong ngẩng đầu đối diện Lý Tiểu Hổ.



- Cậu…



Lý Tiểu Hổ mặt sưng lên đỏ bừng, nắm tay vang lên răng rắc, tuy nhiên, cô Trương ở đây, cậu ta không dám đánh.

Nghe nói, cậu béo La Thăng vẫn luôn đeo hình điêu khắc Diệp Phàm tặng trên cổ, hơn nữa, ánh sáng Cẩu Tử của Diệp lão đại vẫn luôn che chở cho cậu bé này.
Bình Luận (0)
Comment