- Việc này, ôi... Lúc ấy vốn tưởng rằng Anh em Thiên Thông đã bị bắt, lại là do Quách Canh Tân tự mình hạ lệnh.
Mà Chủ nhiệm Diệp bên kia cũng không thấy phản ứng gì. Tôi cho là bọn họ quan hệ cũng không có gì đặc biệt? Hơn nữa, huynh muội bọn họ xuất thân cũng rất bình thường.
Mà Tiết gia thì anh cũng biết rồi đấy, ở Bắc Kinh chúng ta đây vẫn có ảnh hưởng nhất định. Lại có Quách Canh Tân ra mặt, Quách Canh Tân quan hệ với bên quản lý của Thang Đế thế nào tôi đã sớm tìm hiểu.
Thang Đế về cơ bản mặt trị an một khối chính là do Quách Canh Tân thao túng đấy. Nếu tôi không đồng ý, chẳng phải là lại đắc tội với Cậu hai nhà họ Tiết hay sao?
Thêm vào đó việc này còn có thể là ý của đám quản lý bên Thang Đế, bởi vì hai anh em nhà Thiên Thông làm Thang Đế mất mặt, nếu tôi cứ kiên trì không đồng ý, đây chẳng phải là đắc tội với cả đám người sao.
Giám đốc Ngưu cũng là tỏ vẻ khó khăn.
- Ôi... Việc này...
Cục trưởng Lưu cũng biết rõ uy lực của đám quản lý bên Thang Đế, trầm ngâm một hồi rồi bảo:
- Tiểu Ngưu, tôi nghĩ, việc này, đoán chừng cậu phải hạ lệnh xuống xử phạt.
- Cục trưởng Lưu, anh hãy giúp tôi một chút đi, bằng không, vác phải cái quyết định xử phạt thì thật phiền toái.
Giám đốc Ngưu khẩn đứng lên xin xỏ.
- Giúp thế nào đây, quyền chủ động vẫn ở trong tay Ngô Chính Phong. Chuyện do cậu gây ra thì chính mình tự chùi đít đi, mà này, phỏng chừng Ngô Chính Phong vẫn đang muốn xem ý tứ của gã Chủ nhiệm Diệp kia.
Mà Cậu hai nhà họ Tiết ở trong đây bị người ta đánh cho thành bộ dạng này, Tiết gia thoạt tiên sẽ không chịu. Nhất định sẽ gây sức ép việc này đấy, mà đám quản lý bên Thang Đế, đặc biệt là cái cô Nhạc Bảo Sai kia tuy chỉ là đàn bà, nhưng căn bản cũng không phải là loại lương thiện gì cho cam.
Nhiều chuyện như vậy rối rắm cùng một chỗ, lần này thật đúng là phiền toái to rồi. Cậu còn muốn rút người ra, việc đó là không thể nào.
Đúng thật là, khiến cho ngay cả tôi cũng đều chụp vào chịu vạ lây. Cậu tạm ngưng chức vụ rồi viết kiểm điểm trước đi!
Cục trưởng Lưu vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Tạm thời cách chức kiểm điểm, Cục trưởng Lưu, không cần phải như vậy chứ, bây giờ không phải là chưa có kết luận sao.
Giám đốc Ngưu thiếu chút nữa muốn hét lên thành tiếng.
- Tôi đây là đang cứu cậu đó, chịu khó suy nghĩ đi, tôi đi trước.
Lưu Bắc Hòa vỗ vỗ vai cấp dưới rồi đứng lên định bỏ của chạy lấy người.
- Cục trưởng Lưu, chuyện Tiết gia làm sao bây giờ? Việc này đã rõ ràng, hơn nữa, người phụ nữ kia cũng quá độc ác đi. Nếu Tiết Trung Cường thật sự bị phế ngay lập tức, vậy chuyện này thật đúng là không giải quyết nổi. Đến lúc đó, tôi biết giải thích việc này thế nào đây, dù sao, việc này là phát sinh ở trong nhà giam Hổ Sơn. Thang Đế sẽ xách những người liên quan ra truy cứu trách nhiệm.
Giám đốc Ngưu kéo ống tay áo Cục trưởng Lưu một chút.
- Tôi không biết, Tiết Trung Cường là bị thương ở nhà giam Hổ Sơn sao?
Lưu Bắc Hòa lại vỗ vỗ vai Giám đốc Ngưu một chút, lần này thì đi thật.
- Không biết, nói dối trắng trợn quá thể...
Nhìn bóng dáng Cục trưởng Lưu đã đi xa, Giám đốc Ngưu thì thầm một câu, chân mày kia đột nhiên giãn ra, kêu lên:
- Đúng rồi, ở trong nhà giam Hổ Sơn nào có phát sinh chuyện gì? Tiết Trung Cường bản thân sớm đã bị thương, ai mà biết chứ...
Ra khỏi nhà giam Hổ Sơn, ba người đám Diệp Phàm lên xe.
- Tuyết Hồng, bớt giận đi mà?
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Chưa hết giận được! Với tính của em, giết hạng người cặn bã như thế cũng chưa là gì cả.
Tuyết Hồng lạnh lùng trừng mắt nhìn Diệp Phàm một cái, hừ nói.
- Thôi vậy, hắn phỏng chừng cũng không xê xích gì nhiều. Em xem em sút hắn mấy phát liền, phỏng chừng, hắn vô dụng mất rồi. Với thằng đàn ông mà nói, đấy không phải là so với giết hắn càng bi thảm hơn sao.
Diệp Phàm khuyên nhủ.
- Cũng phải đó em, anh thấy thế là thỏa đáng rồi. Nếu em thực chưa hết giận, tối nay anh sẽ qua cho hắn ta "ăn hành" tiếp.
Thiên Thông nói.
- Hừ hừ, thôi vậy, em không thèm đếm xỉa tới hạng người cặn bã như thế.
Tuyết Hồng hừ hai tiếng rồi quay đầu đi.
- Hay là để anh đưa em đi Tây đô building mua mấy bộ quần áo, cứ coi như là chút tâm ý của Diệp Phàm anh.
Diệp Phàm vòng vo nói sang chuyện khác.
- Đi thì đi, em mà sợ quần áo nhiều quá bao giờ?
Tuyết Hồng bỗng mỉm cười rất lạ, Diệp Phàm trong lòng chợt lạnh, tự nhủ,
"phỏng chừng cổ lại muốn thịt ai đó sao ta."Khi tới siêu thị Tây đô thì quả thực là như thế.
Tuyết Hồng vừa xuống xe liền đi vào shop hàng hiệu xa hoa bắt đầu phóng tay mau sắm khiến Diệp Phàm hết cả hồn.
- Cái này... cái này được... cái này... cái này cũng mua...
Tuyết Hồng miệng luôn lẩm bẩm mấy chữ này, sau đó duỗi ngón tay kêu nhân viên phục vụ ra đóng gói.
Hơn nữa, cô một bên cao giọng kêu, một bên còn nhìn Diệp Phàm đầy ẩn ý. Về phần Thiên Thông, tự nhiên hơi ngượng ngùng đứng sau lưng cô nàng mà lơ đi coi như không nhìn thấy.
- Không sao, chỉ cần em cao hứng, có muốn mua hết quần áo ở trung tâm thương mại này cũng không có vấn đề gì.
Diệp Phàm lớn tiếng cười khổ đúng kiểu đại gia.
- Diệp gia quả là hào phóng đó, nhưng cũng không thể thiên vị thế được đúng không?
Lúc này, bên cạnh nghe tiếng ai đó. Áo khoác màu phấn hồng, váy màu đen, vẻ mặt thanh lịch, không phải là Đại tiểu thư Phượng Khuynh Thành đã lâu không gặp thì còn ai vào đây nữa?
- Khuynh Thành, đã lâu không gặp.
Diệp Phàm liền cất tiếng chào hỏi.
- Gần hai năm rồi à nha?
Phượng Khuynh Thành nghiêng qua liếc Diệp Phàm một cái đáp.
- Đúng vậy.
Diệp Phàm gật gật đầu.
- Anh Diệp, mau xem giùm em, bộ y phục này có đẹp không?
Lúc này, Tuyết Hồng đang mặc thử một bộ váy liền vẻ mặt hưng phấn từ trong phòng thử đồ chạy ra, nhao đến trước mặt Diệp Phàm, biểu hiện vô cùng thân thiết.
- Anh Diệp?
Phượng Khuynh Thành trên mặt cười nhạt hừ một câu, liếc nhìn Diệp Phàm một cái, nói:
- Từ khi nào mà lại móc thêm được một cô em nuôi để thịt rồi vậy?
Lời này vừa ra, Diệp Phàm thiếu chút nữa phát điên. Khẩn trương nói:
- Cái gì gọi là móc máy nuôi thịt gì đây, Khuynh Thành, em cũng không thể ăn nói lung tung như thế. Tuyết Hồng là em gái của Thiên Thông, tôi là dẫn bọn họ đi dạo quanh khu thương mại mua ít quần áo.
- Thân thiết đến mức ấy, không phải hàng "móc" thì là cái gì?
Phượng Khuynh Thành vẫn cứ cười cười cợt nhả.
- Anh Diệp à, anh nói đi mua quần áo cho em. Còn nói tùy ý em chọn có phải hay không? Khi nào thì lại thành dẫn hai anh em em đi dạo quanh khu thương mại mua ít quần áo vậy. Vậy ý của anh là quần áo sẽ do anh trả tiền có phải hay không?
Tuyết Hồng mập mờ ám chỉ.
- Đương nhiên là do anh thanh toán, Tuyết Hồng mua quần áo, đương nhiên anh sẽ trả tiền có phải không nào?
Diệp Phàm trong lòng thầm kêu khổ
"hỏng rồi", chỉ sợ lập tức gặp phải cảnh hai người phụ nữ
"choảng" nhau thì thật là phiền..
Tuyết Hồng đến từ nông thôn, rất thanh thuần. Mà Thiên Thông lại tính tình cổ quái, chỉ sợ Khuynh Thành chọc vào hai anh em họ thì phiền.
Vừa rồi kết cục của Cậu hai nhà họ Tiết đến nay còn khiến Diệp Phàm nhớ tới mà sởn cả gai ốc. Còn Phượng Khuynh Thành lại làm sao so được với Cậu hai nhà họ Tiết. Nếu thật có bị thương thì có trò hay để xem rồi.
- Các người dan díu mà còn muốn gạt tôi?
Phượng Khuynh Thành quả nhiên biến sắc, lại liếc nhìn Diệp Phàm một cái, bỗng tự nhiên cười nói mà rằng:
- Anh Diệp, em gái này cũng muốn mua ít quần áo, anh cũng không thể thiên vị quá thế chứ?
- Mua, mua tất!
Diệp Phàm bị ép buộc, đành phải làm đại gia cho rồi. Hơn nữa, trên mặt còn muốn treo cái biển tươi cười gật đầu hòa hoãn.
Kỳ quái là giờ phút này Thiên Thông không ngờ lại rất bình tĩnh, mặt không chút thay đổi đứng đó không rên lấy một tiếng. Diệp Phàm thầm kêu một tiếng may mắn, nếu cậu ta dính vào thì phức tạp hơn bao nhiêu rồi.
- Yes Sir!Chị em tôi hôm nay ưng gì lấy nấy, chẳng cần tiết kiệm tiền cho anh Diệp làm gì, hắn là đại gia, chúng ta thật vất vả lắm mới có cơ hội tốt để ăn hôi thế này.
Phượng Khuynh Thành cười tươi như thiếu nữ, phút cuối cùng còn bổ sung một câu:
- Đúng rồi, không đắt không mua, phải tìm những đồ quý nhất tốt nhất mà xuống tay.
Bốn cô bạn cùng đi shopping với Phượng Khuynh Thành liếc mắt một cái, Diệp Phàm trên trán mồ hôi toát ra không ít.
- Hừ, anh Diệp nhà tôi, dựa vào cái gì mà mua quần áo cho cô mặc?
Tuyết Hồng tức giận, trừng mắt liếc Phượng Khuynh Thành một cái.
- Em gái à, em vẫn chưa trưởng thành mà? Sao có thể nói là anh Diệp của em. Em cứ hỏi anh ấy xem, năm sáu năm trước bọn tôi đã quen thân nhau rồi.
Phượng Khuynh Thành bật cười khanh khách, tự nhiên, hai cô nàng cứ như vậy mà đấu đá nhau qua ánh mắt. Diệp Phàm liếc qua phát hiện, đồng chí Thiên Thông không ngờ lại đang quỷ dị cười cười.
Người này, không ngờ lại cứ ở một bên yên phận, Diệp Phàm trong lòng thầm mắng một câu, miệng bỗng thành ra lí nhí:
- Đúng đúng, đều là em gái của tôi, các người mua thì mua, nhanh lên một chút, đừng để người ta tranh mất đồ tốt.
- Không được, mới hôm qua Anh Diệp còn ôm tôi cơ mà. Các người, tuy nói năm sáu năm trước đã quen nhau. Hứ, vậy thì có sao, vậy thì có là gì? Phỏng chừng cũng chưa có nắm tay nhau bao giờ. Điều này chứng tỏ cái gì, có nghĩa là người ta không coi nhà cô là em gái.
Tuyết Hồng cười khanh khách đáp trả.
- Anh nào có?
Diệp Phàm ngạc nhiên thốt lên.
- Thấy không, người ta nói chưa từng ôm cô. Không biết xấu hổ, không ngờ lại cứng rắn đổ thừa cho người ta nói là đã ôm mình. Có phải là lần sau lại chủ động đòi người ta làm thật. Em gái à, em còn trẻ, đừng bậy bạ như thế. Diệp ca thích tuýp phụ nữ thành thục, em còn quá nhỏ, chờ lớn lên chút rồi hẵng nói.
Phượng Khuynh Thành vốn rất lão luyện, về kiến thức mà nói, Tuyết Hồng khẳng định không bằng cô nàng.
Theo lời Thiên Thông, Tuyết Hồng từ nhỏ đến lớn rất ít đi ra ngoài, về cơ bản là chỉ ở nhà trong thôn. Lần này thật ra là trốn đến Bắc Kinh.
- Ai nói, Anh Diệp có ôm tôi. Cô cứ hỏi anh ý xem có phải hay không?
Tuyết Hồng tức giận, bỉu môi giễu Phượng Khuynh Thành. Đám nhân viên phục vụ cạnh đó ai nấy đều tủm tỉm cười thầm.
Đúng thế không anh Diệp?
Phượng Khuynh Thành trên mặt vẫn cười cười, tuy nhiên điệu bộ hơi có vẻ là lạ, Diệp Phàm biết đây là dấu hiệu sắp bùng nổ của cọp cái.
- Cái này, có ôm qua. Nhưng mấy năm trước anh cũng từng ôm em mà, phải không?
Diệp Phàm liều mạng đáp.
- Hừ, mua đồ!
Tuyết Hồng ngúng nguẩy tức giận với cô nhân viên phục vụ.
- Mua thì mua, xem ai mua nhiều hơn?
Phượng Khuynh Thành cũng hừ một tiếng, xông lên chọn y phục. Lại còn bảo đám bạn
"khuê mật(bạn gái thân)" chỉ cần chọn những thứ đắt nhất, không cần biết có hợp hay không.
Nhìn cô nhân viên phục vụ cười híp mắt mà ân cần xách quần áo, Diệp Phàm trong lòng chỉ biết cười khổ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Giờ thì cậu đã biết nếm mùi chân bước hai thuyền (bắt cá hai tay) rồi chứ bạn?
Thiên Thông mỉm cười ẩn ý.
- Cậu nói gì thế, tôi chân bước hai thuyền hồi nào chớ. Đồng chí Tiểu Thiên, cậu đùa gì kỳ vậy?
Diệp Phàm nhún vai tỉnh bơ.
- Ha ha, không thì tốt. Tuy nhiên, em gái tôi đúng là chưa thành niên. Năm nay mới 17 tuổi thôi đấy.
Thiên Thông cười với giọng khác lạ.
- Điều này can hệ gì đến tôi chứ, cậu nói với tôi mà làm gì?
Diệp Phàm lắc lắc đầu, cảm thấy hơi khó xử.
Khoảng chừng hai giờ sau, Diệp Phàm vẫn run rẩy đứng chờ. Mà trước mặt là hai đống đồ kha khá. Đương nhiên tất cả đều là hộp chứa đồ xịn.
Hai đống đồ này chẳng to cao hơn kém nhau bao nhiêu. Vốn Phượng Khuynh Thành bên kia đông người, theo lý mà nói quần áo khẳng định là mua được nhiều hơn.
Tuy nhiên, Tuyết Hồng đã tức giận thật rồi, căn bản cũng không chọn lựa gì cả. Trực tiếp dặn dò nhân viên phục vụ, bên kia mua cái gì thì cứ chiếu theo số đo của mình mà lấy thêm một bộ như thế. Cứ như vậy, khiến cho hai đống đồ cứ y sì nhau.