- Nguyên nhân tôi nghĩ có nhiều mặt, tỷ như, lúc ấy anh ta vì có lí do đặc biệt gì không thể đến hiện trường.
Mấy người luyện võ các anh không phải có cách nói tẩu hỏa nhập ma đó sao? Có lẽ lúc ấy anh ta tới thời khắc mấu chốt, không thể bứt ra.
Tuy nhiên, khả năng này tôi nghĩ là rất ít. Một khả năng khác chính là, anh ta cũng đi, chỉ có điều âm thầm quan sát mà không có ra tay thôi.
Tôi luôn nghĩ, Vương lão trong tình huống bị thương còn đọ sức cùng nhiều cao thủ cửu đẳng, thực lực chênh lệch lớn như thế, sao có thể giằng co hơn mười ngày.
Trong chuyện này, phải chăng có ai âm thầm ra tay hiệp trợ?
Chủ tịch Đường nói ra cách nghĩ của mình.
- Đúng là đáng nghi, tôi nghĩ, đồng chí Thành Trạch không thể bỏ rơi cha mình. Khả năng thứ hai là rất cao.
Cao thủ giống bọn họ, nhân viên tình báo của chúng ta căn bản là không phát hiện được, trình độ còn chưa đủ. Cho nên, bước tiếp theo, tôi sẽ tăng cường công lực nhân viên tình báo trong tổ.
Chiến tranh hiện đại, cho dù là cục bộ hay là quy mô lớn với xô sát nhỏ, cuộc chiến tình báo sẽ có tác dụng quan trọng.
Cái gì điện tử hóa, thông tin hóa, xét đến cùng, đều là dự báo chính xác mục tiêu trước để tấn công chuẩn xác. Không có tình báo, anh căn bản là không phát hiện được mục tiêu.
Cung Khai Hà nói.
- Ừ, thân thủ nhân viên tình báo cao rồi, năng lực phát hiện vấn đề cũng sẽ nâng cao. Đề nghị này của đồng chí Khai Hà hay lắm. Chỉ có điều, vấn đề thực chất chính là chúng ta không có những cao thủ bậc trung như vậy để anh lựa chọn.
Chủ tịch Đường nói đến đây, nét mặt ngưng trọng.
- Đúng, nhân viên tình báo yêu cầu tố chất đặc biệt cao, cao thủ lục thất đẳng rất khó tìm được nhân tài có tố chất như thế.
Thường thường đội viên đẳng cấp cao đều không chịu nổi tính nhẫn nại cần có của nhân viên tình báo. Bọn họ chú trọng chính là sát phạt nhanh chóng, làm việc quyết đoán, mà không phải ẩn núp ở một chỗ có khi dài đến mấy tháng. Cung Khai Hà nói:
- Hơn nữa, theo tin tức đáng tin cậy chúng ta mới nhận được.
Giống tổ Hải Lang, tổ Hồng Quân và tổ Thần Đạo của các nước có thực lực, đều đang tăng cường mở rộng thực lực đội viên đặc nhiệm.
Có lẽ, chúng ta tìm được Vương Thành Trạch, người ta cũng đã tìm được cao thủ đẳng cấp như thế. Nói về điểm này, chúng ta cũng không có gì đáng vui mừng. Hơn nữa, nếu gò bó quá chặt, cũng không thích hợp xây dựng tổ A.
Lời này của Cung Khai Hà có ý ám chỉ.
- Đồng chí Khai Hà, điểm này tôi thật ra phải phê bình anh.
Chủ tịch Đường đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Cung Khai Hà vừa thấy, lập tức đứng lên, chào theo nghi thức quân đội, vẻ mặt thành khẩn nói:
- Xin Chủ tịch phê bình, Khai Hà nhất định ghi nhớ trong tâm.
- Có phải anh có ý kiến việc đồng chí Dương Quốc Đào vào ban chấp hành nòng cốt tổ A không?
Chủ tịch Đường vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
- Chỉ là có chút nhìn nhận với tư cách cá nhân, vốn địa vị của tổ A tương đối ngại ngần. Nói một cách tương đối, Tổ A là một cơ quan khá nhạy cảm..
Cấp trên phái tới quá nhiều
"mẹ chồng" có khi quá mức trói buộc lại bất lợi cho tổ A khai triển công tác. Chủ tịch, tổ A không giống với các cơ quan khác.
Nó có tính đặc thù riêng. Thử so sánh, việc các cơ quan khác không được phép làm, tổ A đều có thể làm.
Đồng chí Dương Quốc Đào xuất thân làm công tác thẩm tra chính trị, cán bộ thẩm tra chính trị luôn khá nghiêm túc. Tôi là có chút lo lắng thỉnh thoảng khi họp anh ta sẽ dùng phương diện này để nói chuyện.
Tỷ như, nói tiền đội viên chúng ta đi mát xa sao có thể tính là kinh phí, đây còn là tổ A của quốc gia không?" Cung Khai Hà nói.
- Anh sai rồi đồng chí Khai Hà, đồng chí Dương Quốc Đào tuy nói là xuất thân làm thẩm tra chính trị. Nhưng, tôi nghĩ, tính đặc thù của tổ A anh ta hẳn là cũng sẽ suy xét đến.
Anh ta nhằm vào chủ yếu là công tác thẩm tra chính trị đội viên mới nhập đội, không phải thẩm tra chính trị đội viên cũ.
Anh nghĩ xem, tổ A chính vì tính đặc thù của nó quyết định mấu chốt khảo hạch đội viên mới tuyệt đối không thể lẫn vào một người không thích hợp.
Khai Hà à, anh có khi luôn nghĩ tổ A như thế nào, như thế nào, nhưng anh có nghĩ tới, tổ A vẫn là chịu sự lãnh đạo hai tầng của uỷ ban quân giới và hội nghị thường vụ bộ Chính trị
Tổ A là một cơ quan rất đặc thù. Nếu đã phải chịu hai tầng lãnh đạo, uỷ ban quân giới phái hai vị đồng chí gia nhập vào cùng quản lý tổ A cũng là bình thường thôi!
Cho nên, về việc này, tôi hy vọng tôi có thể giải trừ nghi ngờ trong lòng.
Lãnh đạo cấp trên sắp xếp như vậy, đều có suy xét cả. Thật ra, một bộ phận rất lớn công tác của tổ A cũng không tách khỏi quân đội phải không?
Anh xem, mỗi lần hành động lớn, nếu không có quân đội phối hợp, từ đảo Xà lạp cách ưng đến Sahara, quân đội đã dốc rất nhiều sức lực. Bằng không, các anh cũng rất khó hoàn thành nhiệm vụ thuận lợi.
Lần này sắp xếp đồng chí Dương Quốc Đào tới đây, là để tiến thêm một bước thắt chặt quan hệ giữa quân đội với tổ A.
Cho nên, anh phải bỏ lại khôi giáp, giữ lại quần áo nhẹ ra trận, xây dựng tổ A chúng ta càng ngày càng lớn mạnh.
Lời nói Chủ tịch Đường thấm thía.
- Chủ tịch phê bình rất đúng, tôi đúng là có chút chủ nghĩa địa phương. Cung Khai Hà hơi có vẻ hổ thẹn, gật đầu.
- Ha ha, phê bình chỉ cần khiêm tốn nhận là được. Phê bình không phải là cái gì to tát, quan trọng có thể nghe và rút ra kinh nghiệm. Phê bình có thể giúp chúng ta xúc tiến khai triển công tác thôi! Chủ tịch Đường vừa cười, thân thiết vỗ vai Cung Khai Hà.
Diệp Phàm trở lại phòng làm việc, Vương Triều cũng đến đây.
- Hẳn là giải quyết được rồi.
Diệp Phàm hỏi.
- Có phát hiện lớn.Vương Triều vẻ mặt vui mừng, cầm lấy cốc trà trên bàn uống một ngụm, lau mồ hôi trên trán, nói.
- Có liên quan đến suy đoán của tôi? Diệp Phàm nói.
- Vấn đề của một con chó hiện nay có thể giải quyết triệt để, mẹ nó, thật đúng là gã Trương Nhất Đống kia giở trò.
Tên này cũng không biết thế nào lại ngắm trúng hai cửa hàng bán thịt chó ở phố Bắc Can Kiều quận Ngũ Mã. Hơn nữa, cũng biết được sau lưng hai cửa hàng này có người đỡ.
Người chống lưng không ngờ đều là hai Phó trưởng ban cùng một cơ quan. Và, vì việc thăng chức, hai vị Phó trưởng ban còn đang âm thầm phân cao thấp.
Cho nên, Trương Nhất Đống làm như diễn kịch. Sai khiến một gã tên Vương Nhiên đầu tiên là trộm một con chó ngao Tây Tạng đắt đỏ mà ông chủ Ngưu vừa mới mua.
Tiếp theo lại là do ông ta làm, kêu Vương Nhiên bán con chó này với giá thấp cho Ông chủ Chu nấu thành canh thịt chó.
Ngay cả vài ông chủ buổi tối hôm đó ăn thịt chó đều là Trương Nhất Đống sai người sắp xếp. Đây là một kế hoạch liên hoàn, Trương Nhất Đống cũng bỏ ra không ít tâm sức.
Hơn nữa, chẳng phải lại xuất hiện việc Phó bí thư Thành ủy Yên Kinh, đồng chí Điền Thắng Lợi ngầm hỏi, kết quả lại làm việc này lên đến phòng Đốc tra văn phòng trung ương.
Mục đích đương nhiên là vì tiến thêm một bước phủ đầu anh, về sau đặt cơ sở cho việc bác ông ta, ủy viên Trương ra tay.
Về phần thứ đồđược nói là tài liệu tham khảo nội bộ, đương nhiên cũng là bút tích của Trương Nhất Đống. Đương nhiên, phóng viên viết tài liệu tham khảo nội bộ cũng là phóng viên có thâm niên.
Chỉ có điều anh ta bị Trương Nhất Đống làm cho mê hoặc. Gã phóng viên kia cũng thật quá vô tâm.
Vương Triều nói.
- Nhân chứng vật chứng đều đầy đủ hết chứ?
Diệp Phàm hỏi.
- Tôi làm việc anh yên tâm, lần này không thể hạ gục Trương Nhất Đống tôi cũng không còn mặt mũi tới nơi này. Vương Nhiên nhận rồi, mấy ông chủ ăn thịt chó tuy không phải Trương Nhất Đống tự mình nói ra, nhưng, mấy tên ông ta sai khiến khác cũng bị chúng tôi bắt. Cho nên, tôi nghĩ, có phải xuất kích nhanh gọn, không thể để Trương Nhất Đống có bất cứ cơ hội xóa chứng cứ nào hay không.
Vương Triều nói
- Cục Công an quận Ngũ Mã phỏng chừng không đáng tin, nếu gọi bọn họ ra tay, không chừng vô tác dụng.
Diệp Phàm nói.
- Trương Nhất Đống bây giờ còn nhậm chức ở Hải Đông, nếu đề nghị sở Công an tỉnh Nam Phúc ra tay, người ta phỏng chừng cũng sẽ suy xét đến thân phận Trương gia, chuyện này thoạt nhìn chẳng qua là một chuyện nhỏ, có lẽ sẽ không giải quyết được gì. Hơn nữa, còn có khả năng trở thành vấn đề bàn tán của một số người ở văn phòng trung ương. Vương Triều nói.
Vậy phải xem thái độ bí thư Phí Mãn Thiên, tuy nhiên, tôi nghĩ, nếu đến chỗ ông ta, có lẽ việc này cuối cùng sẽ là kết cục 'Không được'.
Có lẽ, Phí gia còn có thể kiếm được chút lợi ích từ Trương gia. Loại hại mình lợi người này chúng ta sẽ không ngốc mà đi làm.
Như vậy, cậu đem tài liệu đến đưa cho trưởng phòng phòng 4, Dương Tiến. Nếu Trương Nhất Đống đưa ông vào tài liệu tham khảo nội bộ rồi, thì chúng ta công bố việc này khắp thiên hạ.
Đến lúc đó, cấp trên mặc dù là không xử lý, Trương Nhất Đống cũng sẽ khó chịu một thời gian. Về phương diện khác, chúng ta cũng qua mặt Ủy viên Trương.
Diệp Phàm trong mắt hiện lên một tia độc ác.
- Dương Tiến, một trưởng phòng, anh ta có dám báo lên chỗ anh?Vương Triều hoài nghi nhìn Diệp Phàm.
- Anh ta không báo, tôi phải lấy cái mũ của anh ta.
Diệp Phàm đột nhiên giận dữ bừng bừng, hừ một tiếng.
- Ha ha ha, hay hay, lấy mũ.
Vương Triều mỉm cười.
Buổi chiều, trưởng phòng Dương Tiến vào phòng Diệp Phàm.
- Anh xem cái này. Phịch một tiếng, Diệp Phàm đầu tiên vỗ bàn làm việc một cái, sau đó ném tài liệu tham khảo nội bộ tới trước mặt Dương Tiến, hừ nói,
- Việc này, nghĩ rằng anh hẳn đã nghe nói qua rồi, hôm đó ủy viên Trương đã đến.
- Tôi biết... việc này... Chủ nhiệm Diệp anh cũng tham gia điều tra, việc này, chính xác là nhất thời không thể điều tra ra. Việc này, cũng không thể trách các đồng chí phòng 4 Đốc tra chúng tôi không cố gắng phải không?
Dương Tiến người này tương đối quỷ quyệt, không ngờ muốn lôi cả Diệp Phàm theo.
- Chủ nhiệm phòng Đốc tra Văn phòng trung ương đồng chí Diệp Phàm điều tra không được vụ một con chó, được lắm, đồng chí Dương Tiến. anh trực tiếp phái điều tra, tôi bị phê bình, mà anh, xem ra, là không muốn ngồi vị trí này. Nếu năng lực tự giác không đủ, chờ một chút tôi phải đến chỗ chủ nhiệm Điền đưa bản kiểm điểm, vừa đúng lúc, nhân tiện đề nghị.
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Dương Tiến, ép tới.
- Diệp... Chủ nhiệm Diệp, việc này, tôi thật sự...
Dương Tiến sắc mặt sa sầm, ánh mắt biến ảo.
Diệp Phàm biết rằng, tài liệu Vương Triều lấy được đã tới tay người này. Chỉ có điều người này vừa thấy việc này đề cập đến Trương Nhất Đống, cháu ủy viên Trương, thì không dám đưa ra.
- Anh chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, cũng được, anh theo tôi đến chỗ chủ nhiệm Điền giải thích rõ ràng. Diệp Phàm lần nữa ép tới.
- Diệp... Chủ nhiệm Diệp, tôi đã tra được một ít manh mối. Chỉ là, việc này, có phiền phức.
Dưới sư uy hiếp cách chức mạnh mẽ, Dương Tiến không còn đường lựa chọn. Nguồn: http://truyenfull.vn
- Nói!
Diệp Phàm nói.
- Việc này...
Dương Tiến lại lùi 1 bước, kì thực là Trương gia gây cho hắn áp lực quá lớn. Lớn đến nỗi Dương Tiến không thể chịu đựng.
- Tôi không có thời gian nói chuyện tào lao với anh.
Diệp Phàm nghiêm mặt.
- Ôi, anh xem đi... Dương Tiến cuối cùng thở dài, vẻ mặt như tro tàn, đưa ra tài liệu có liên quan.