- Không dùng được thì kiên quyết vứt đi, bằng không, anh muốn chỉnh đốn cục công an thành phố, phát huy năng lượng lớn nhất của cục công an thanh phố, đây chỉ là lời nói suông.
Tôi thấy bên trong cục công an thành phố cũng quá phức tạp. Ninh Mãn chính là một cái gai. Chỉ cần anh chịu đi làm, tôi sẽ ủng hộ anh.
Về phần Dương Tiêu và Hồ Qúy Thiên, dù sao đắc tội thì đắc tội. Muốn giải hòa với bọn họ là chuyện không thể.
Có những lúc, không nên nương tay thì không được nương tay, đánh rắn không chết sẽ bị nó cắn ngược trở lại.
Diệp Phàm lại có cách nhìn khác.
9 giờ sáng ngày hôm sau, Diệp Phàm chính thức phê văn kiện. Thư kí Điền Thanh nhẹ nhàng gõ cửa rồi đi vào nói:
- Bí thư, tổng giám đốc Phượng của tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc xin gặp.
- Ông ta…
Diệp Phàm lại sửng sốt.
- Bọn họ có bốn người tới, cao to lực lưỡng có vẻ rất tức giận. Bí thư Diệp, hay là gọi mấy đồng chí bên phòng bảo vệ tới.
Điền Thanh có chút lo lắng chuyện này.
- Không cần thiết, tôi đi gặp bọn họ.
Diệp Phàm vẻ mặt bình tĩnh nói, đứng lên đi ra phòng tiếp khách bên ngoài.
Phát hiện Phượng Thảo Thiên đang bắt chéo chân ngồi trên ghế. Đứng bên cạnh ông ta là một người cầm quạt Hương Bồ, hai người đứng hai bên phía sau vừa nhìn đã biết là đầu gấu.
Thấy Diệp Phàm đi ra, Phượng Thảo Thiên còn lắc lư bắp chân một chút, thậm chí ngay cả đứng lên cũng không đứng, cầm chén trà uống một ngụm, rất cao giá nhìn chằm chằm Diệp Phàm. Tên này, rất có vẻ của một cây cỏ dại.
- Tổng giám đốc Phượng tìm tôi có việc gì?
Diệp Phàm cũng không tức giận, vẻ mặt bình tĩnh ngồi xuống.
- Các anh rút cuộc muốn làm gì?
Không ngờ Phượng Thảo Thiên ngay câu đầu tiên đã không khách sáo hỏi thẳng. Hơn nữa, ông ta còn đặt thật mạnh chén trà trên mặt bàn. Hai mắt hung tợn nhìn Diệp Phàm như muốn ăn tươi nuốt sống.
- Lời này của tổng giám đốc Phượng có ý gì? Chúng tôi đã làm gì?
Diệp Phàm uống ngụm trà, vẻ mặt bình tĩnh nói.
- Đã làm gì, các anh còn không hiểu. Bí thư Diệp, chúng ta nói trắng ra, anh chính là muốn đạp đổ tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc chúng tôi thì cứ nói thẳng ra.
Anh tức giận gì với Phượng Thảo Thiên tôi thì cũng không cần phải lợi dụng việc công để trả thù riêng. Vì một con đàn bà, tôi thấy Bí thư như anh cũng không phải loại kém.
Có bản lĩnh chúng ta đấu riêng là được. Anh tưởng rằng thành lập một tổ điều tra thì sẽ có thể khiến cho tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc của chúng tôi làm sao đúng không?
Cho dù anh là nhân vật số một ở thành phố Đồng Lĩnh này, nhưng thành phố Đồng Lĩnh là thành phố Đồng Lĩnh của tỉnh Đồng Lĩnh, cũng không phải là nơi Diệp Phàm anh có thể một tay che cả bầu trời.
Anh thật sự cho rằng tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc chúng tôi là một quả trứng mềm sao, anh còn muốn nhào nặn ra sao thì nhào nặn phải không?
Phượng Thảo Thiên rất kiêu ngạo, cả những lời nói nhảm như vậy cũng nói ra cả.
- Ông nói những điều này rất chuẩn. Tổ điều tra là vì có người kêu oan nên mới được thành lập. Tôi là Bí thư Thành ủy thành phố Đồng Lĩnh, chẳng lẽ có thể chấp nhận chuyện có người kêu oan mà không bận tâm sao?
Doanh nghiệp của tổng giám đốc Phượng ở thành phố Đồng Lĩnh đương nhiên phải tuân thủ quy củ của thành phố Đồng Lĩnh. Còn cho dù người kêu oan là ai thì tôi cũng phải giúp họ bảo vệ chính nghĩa.
Tra rõ ràng trắng đen, không điều tra sao có thể rửa sạch danh tiếng cho tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc các ông. Về phần ông nói cái gì mà dùng việc công trả thù riêng, còn muốn hai người đấu riêng gì đó.
Lời nói không khách khí. Phượng Thảo Đông ông còn chưa đủ tư cách đấu riêng với tôi. Còn chuyện ông nói gì mà tôi nhằm vào việc khai thác mỏ của Thiên Mộc, đó là tuyệt nhiên không thể.
Doanh nghiệp khai thác mỏ Thiên Thông là một doanh nghiệp lớn ở thành phố Đồng Lĩnh, thậm chí cả của tỉnh Đồng Lĩnh. Là một doanh nghiệp đóng góp số thuế lớn cho thành phố. Diệp Phàm tôi có là óc lừa thì cũng nghĩ tới việc đánh đổ các ông.
Làm như vậy có gì tốt cho Diệp Phàm tôi? Tôi hy vọng doanh nghiệp khai thác mỏ Thiên Thông có thể phát triển càng mạnh càng tốt. Đây cũng là cái phúc của nhân dân Đồng Lĩnh.
Diệp Phàm cũng là biểu hiện thái độ cứng rắn.
- Lời nói thì đường hoàng đấy. Trên thực tế là nói một đằng làm một nẻo. Bí thư Diệp, một việc cỏn con mà phải lập cả một tổ điểu tra?
Ngày nào cũng gây sức ép lên Thiên Mộc chúng tôi, còn để cho doanh nghiệp sống sót nữa hay không. Tôi thấy anh căn bản là muốn
"chỉnh" doanh nghiệp khai thác mỏ Thiên Mộc chúng tôi, doanh nghiệp nộp số thuế lớn, chẳng qua chỉ là nói khách sáo.
Thiên Mộc chúng tôi là minh tinh ở trong tỉnh. Còn tổng giám đốc Phượng của chúng tôi chẳng những là đại biểu Hội đồng nhân dân thành phố, ủy viên Mặt trận Tổ quốc, còn là ủy viên Mật trận Tổ quốc tỉnh
Được đích thân tiếp kiến đồng chí Bí thư La và chủ tịch tỉnh Tề.
Lúc này, người cầm quạt đứng cạnh cũng rất khí thế nói. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn
- Haha, ủy viên Mặt trận Tổ quốc tỉnh cũng phải tuân thủ pháp luật nhà nước. Chỉ cần doanh nghiệp kinh doanh theo luật pháp, Diệp Phàm tôi không có gì để nói. Về phần đồng chí này nói Thành ủy và Uỷ ban nhân dân thành phố chúng tôi
"chỉnh" các anh, đó chỉ là nói nhảm.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
Thịch…
Bàn trà không ngờ bị Phượng Thảo Thiên đập mạnh, chén trà cũng nảy dựng lên.
- Các anh muốn làm gì?
Lúc này, mấy đồng chí từ ngoài cửa xông tới, đoán chừng là Điền Thanh âm thầm gọi người ở phòng bảo vệ Thành ủy tới.
- Các anh muốn làm gì? Tôi là tìm Bí thư Diệp bàn chuyện, các anh kéo bè kéo đảng tới lẽ nào muốn bắt tôi? Vậy thì các anh cứ bắt Phượng Thảo Thiên tôi lại là được. Mẹ nó, chuyện gì vậy. Mấy nhân viên bảo vệ quèn mà cũng kiêu ngạo?
Phượng Thảo Thiên đằng đằng sát khí hô về phía mấy đồng chí phòng bảo vệ.
Diệp Phàm vừa nhìn liền hiểu thì ra Phượng Thảo Thiên hôm này chính là tới bới móc. Không khỏi nghiêm mặt hừ nói:
- Tôi còn có việc, mấy người các anh mời tổng giám đốc Phượng ra ngoài.
Vừa nói xong, Diệp Phàm đứng lên đi vào phòng trong.
- Họ Diệp, hãy đợi đấy.
Phượng Thảo Thiên trừng mắt đập chân, xoay người lạch cạch bỏ đi.
Buổi chiều quả nhiên xảy ra chuyện.
Hai giờ, Phó tổ trưởng tổ điều tra, cũng chính là Phó kiểm sát trưởng, đồng chí An Minh gọi điện tới, anh ta bối rối nói:
- Bí thư Diệp, xảy ra chuyện lớn.
- Chuyện gì, đừng nóng vội, từ từ nói.
Diệp Phàm bình tĩnh nói.
- Đánh nhau, vài tay vai u thịt bắp của ban Bảo vệ mỏ than Hải Sơn tụ tập vài thợ mỏ không rõ nguồn gốc, bao vây người của Tổ trưởng Bao Nghị.
Vốn là tổ trưởng Bảo nói là muốn xem xét hầm mỏ số 7, tuy nhiên, người phụ trách mỏ than Hải Sơn không chịu. Nói là hầm mỏ số 7 đã ngừng hoạt động gần một năm, đi xuống nguy hiểm.
Hơn nữa còn nói đã niêm phong giếng rồi. Chỉ có điều, tổ trưởng Bao phát hiện vẫn có thể đi xuống, yêu cầu bọn họ mở ra lần nữa.
Tuy nhiên, bọn họ không chịu, cứ thế, bên ngoài hầm mỏ số 7 liền rùm beng. Trong vài phút ngắn ngủi, lại thêm vài người tới, bọn họ rất dữ tợn, vung tay vung chân liền đánh nhau luôn.
Mấy đồng chí trong tổ điều tra đều ngã trên đất, tôi đi vệ sinh nên mới không bị đánh. Hiện tại chỉ còn lại tổ trưởng Bao còn đánh nhau với một đoàn bọn họ.
Tuy nhiên, rất nguy hiểm, bọn họ nhiều người, hơn mấy chục người. Hơn nữa, sau lại có vài người thân thủ cao tới. Kính xin Bí thư Diệp lập tức gọi công an ra mặt, bằng không, nguy hiểm.
Phó kiểm sát trưởng An thở hổn hển nói.
- Tôi biết rồi.
Sau khi Diệp Phàm ngắt điện thoại, lập tức thông báo cho Ninh Mãn của cục công an thành phố. Bên đó lại đưa cảnh sát có vũ trang tới hiện trường, bên này thì cử Vương Long Đông đưa theo các đồng chí cục công an thành phố Chương Hà hỏa tốc đi trợ giúp.
Tuy nhiên, hiển nhiên đồng chí Ninh Mãn kéo dài thời gian theo bản năng.
Cảnh sát có vũ trang thành phố Đồng Lĩnh tới sớm hơn người của cục công an thành phố hai tiếng.
Mặc dù Vương Long Đông trước tiên chọn phương thức ứng phó khẩn cấp, chỉ trong vòng hai mươi phút cảnh sát cục công an thành phố Chương Hà đã đến hiện trường. Tuy nhiên, vẫn đã muộn.
Tổ điều tra ngoài đồng chí Phó kiểm sát trưởng An Minh trốn vào nhà vệ sinh, không ai không bị thương. Chín người khác toàn bộ bị đánh ngã trên đất, và có sáu người bị thương nghiêm trọng.
Còn đồng chí Bao Nghị dựa vào lực lượng của một người đấu với đối phương mười mấy người, cuối cùng vẫn bị đánh ngã trên đất, bị thương không nhẹ. Diệp Phàm vội vàng đi tới mỏ than Hải Sơn. Còn chủ tịch Cao Thành nghe nói đi kiểm tra công tác ở huyện Đông Tân.
- Toàn bộ những người ngừng sản xuất chỉnh đốn, gây rối, bắt tất cả lại.
Đây là Diệp Phàm trước tiên nhìn thấy hiện trường sau đó trực tiếp ra lệnh cho người phụ trách bộ đội cảnh sát có vũ trang thành phố Đồng Lĩnh, đồng chí Thái Hào.
- Chúng ta không sai bọn họ không thể tùy tiện bắt người.
Lúc này, trong số mấy trăm thợ mỏ lộn xộn, có một người lớn tiếng hô lên. Hơn nữa, toàn bộ hơn hai trăm thợ mỏ đứng lộn xộn với nhau. Có xu hướng sẽ đối kháng với cảnh sát có vũ trang.
Chi đội trưởng đội cảnh sát có vũ trang, đại tá Thái Hà nhíu mày, nói thầm bên tai Diệp Phàm:
- Bí thư Diệp, có nên trì hoãn chút không. Nếu cưỡng ép bắt người liệu có khiến họ mạnh mẽ bắn lại không. Đến lúc đó chỉ sợ càng gây ra chuyện lớn thì sẽ phiền toái.
- Bắt, tất cả trách nhiệm đều do Diệp Phàm tôi chịu.
Diệp Phàm thái độ cứng rắn, mạnh mẽ chưa từng có.
- Bắt người.
Thái Hào không đợ nữa, trực tiếp nói với nhóm binh lính. Bên này, Thái Hào cầm loa hô:
- Các anh em thợ mỏ, không công kích nhân viên công tác tổ điều tra xin tự đông rời khỏi. Bằng không tất cả đều bị coi là đồng phạm, tất cả đều bị bắt.
- Bọn họ không dám bắt người, chỉ cần chúng ta đoàn kết một lòng, sợ cái cóc khô gì. Làm quan sợ nhất cái này, chúng ta, đoàn kết chính là sức mạnh. Những người này đều là đến cố tình
"chỉnh" chúng ta đấy. Bây giờ ngừng sản xuất rồi, chúng ta không có cơm ăn. Vì miếng cơm manh áo, chúng ta phải đấu.
Có người trong đám đông kích mọi người.
- Phải đấu.
Đám người đã bị kích lên.
- Tôi là Bí thư Thành ủy Diệp Phàm, tôi muốn nhắc nhở các anh em thợ mỏ yên lặng một chút, đối đầu với quốc gia chính là chống lại pháp luật bạo lực.
Hậu quả vô cùng nghiêm trọng, nghiêm trọng. Từ bây giờ trở đi, tôi đếm từ một trở đi, những người còn chưa lui thì bắt tất. Tất cả trách nhiệm do Diệp Phàm tôi chịu.
Diệp Phàm cầm lấy loa, đứng thẳng người oai vệ, hướng về đám người đang rục rịch hô. Bởi vì thi triển mê thuật hóa âm cho nên, giọng nói đặc biệt có sức mê hoặc chấn động.
Vừa nghe Diệp Phàm kêu gọi đầu hàng như vậy, gần hai trăm người lập tức lui lại hơn phân nửa, chỉ còn bảy tám chục người còn kiên trì đứng lại.
…2…3…4
Cùng với tiếng hô lớn trong loa của Diệp Phàm truyền ra, đếm đến 9 thì chỉ còn lại khoảng ba mươi người chưa đi, còn kiên trì.
- Bắt. Đếm tới 1.
Sau đó, Diệp Phàm không chút do dự ra lệnh. Hắn hiểu rõ, chừng ba mươi người còn dư lại này, kỳ thật chính là đội bảo vệ mỏ của mỏ than Hải Sơn. Thực ra chính là những tay đấm đá mà mỏ than mời tới. Phỏng chừng cũng là mấy người công kích đội điều tra. Những người này tuyệt nhiên sẽ không rời đi.
Thái Hào vung tay lên, toàn bộ cảnh sát có vũ trang xông tới.
Có mấy người còn định ngoan cố chống lại, kết quả bị mấy người lính kia cho ngã. Dưới sự uy hiếp của lưỡi lê, súng trường, toàn bộ ba mươi người bị bắt.
Trở về cục công an thành phố, Diệp Phàm nghiêm mặt, ở trước tòa nhà trụ sở làm việc cục công an thành phố, trực tiếp hỏi Ninh Mãn nói:
- Ông không nhận được điện thoại của tôi sao?
Nghe Diệp lão đại chất vấn, tất cả đám cảnh sát đều dừng bước, mấy chục cảnh sát liền xúm lại, ánh mặt tập trung vào bên này.
- Nhận được.
Ninh Mãn nói.
- Nhận được sao lại không hành động?
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc hỏi.