Quan Thuật

Chương 2341

- Hừ, con xem ai là người cuối cùng có thể cười, ai có thể lên chức Thứ trưởng trước.

Quyết tâm của Kiều Báo Quốc cũng đã trỗi dậy rồi.

- Haha...

Kiều Viễn Sơn đột nhiên cười sảng khoái, điều này rất hiếm khi thấy. Bởi tính đặc thù của công việc, Kiều Viễn Sơn cơ bản vẫn giữ nét mặt ấy.

Ông ta quay sang vỗ mạnh vào vai Kiều Bá Quốc một cái, cười nói,

- Đây mới giống con trai của Kiều Viễn Sơn, Diệp Phàm nghĩ tới chức Thứ trưởng, đường còn dài lắm. Cha thấy ưu thế của con lớn hơn nó nhiều.

- Cha, con có lòng tin. Năm năm một cấp bậc mới, cha để cho con ở Đức Bình phấn đấu năm năm, con lấy chức Thứ trưởng làm mục tiêu. Lần này, cha con ta phải vượt qua cậu ta.

Kiều Báo Quốc tràn đầy tự tin.

- Khá lắm.

Kiều Viễn Sơn cười nói, đồng chí lão Kiều tâm trạng rất tốt.

Bởi vì hôm sau là thứ hai, đồng chí Xa Quân, Bí thư Đảng quần chúng mới lên nhậm chức, yêu cầu mở Hội nghị thường vụ. Cho nên, Diệp Phàm không quản mệt nhọc. Ngay cả đêm hôm cũng gọi Trương Cường lái xe đưa mình đến Đồng Lĩnh. Hơn nữa để tiện cho công việc của Diệp Phàm.

Dù sao Diệp Phàm cũng là Bí thư Thành ủy của một thành phố lớn, không thể thường xuyên vắng mặt. Cho nên ba đồng chí Vương Thành Trạch, Tây Môn Tân Thông cùng với Thiên Thông thương lượng qua, quyết định địa điểm hợp luyện trận Thiên Lôi Tứ Tượng đổi thành một nơi hẻo lánh ở Đồng Lĩnh.

Như vậy, Diệp Phàm ban ngày có thể đi làm, buổi tối có thể tăng cường tập luyện.

- Ai, anh cả ngày chạy hết bên này đến bên kia, lúc thì thành phố Bắc Kinh, lúc thì Thủy Châu, quan trường, quân trường, Hắc Bạch hai phái anh đều muốn dính vào một chút, cơ thể anh liệu có tiêu hóa nổi không? Làm bằng sắt cũng không kham nổi. Anh Diệp, anh còn trẻ còn chống đỡ được, chỉ sợ sau này già rồi toàn thân bệnh tật. Không thể như này được.

Vừa đến nhà Lạc Tuyết, Lạc Tuyết Phiêu Mai vừa cởi áo chòang cho Diệp Phàm vừa đau lòng nói.

- Không sao, em xem anh này, nếu không thì chúng ta thử trước một chút 18 kỹ năng võ thuật.

Diệp Phàm cười khan một tiếng, duỗi ngón tay ôm lấy cằm Lạc Tuyết Phiêu Mai, bộ dạng cực kỳ ngả ngớn.

- Muốn thử thì tìm đại mĩ nữ Viên Viên của anh đi, em không phải là chuột bạch.

Lạc Tuyết Phiêu Mai mặt đỏ lên, giơ tay xóa sạch nanh vuốt của Diệp Phàm.

- Anh đi tắm trước rồi thử lại.

Diệp Phàm cười bước vào phòng tắm, một lúc sau Lạc Tuyết Phiêu Mai đi vào tự mình đấm lưng, bóp chân cho Diệp Phàm. Diệp Phàm mắt nhắm hờ trong bồn tắm, đang lúc mơ màng không ngờ lại ngủ mất.

Tỉnh lại thì mới phát hiện mình vẫn còn nằm nghiêng trong cái bồn tắm cỡ to kia, chỉ có điều nước cũng cạn rồi, mà trên người đắp chăn bông, trên lưng có lót đệm êm.

Còn Lạc Tuyết Phiêu Mai thì nhẹ nhàng rúc vào bên người, mở to hai mắt đang ngắm nghía cơ thể của mình.

- Anh ngủ đã bao lâu rồi?

Diệp Phàm có chút ngượng ngùng hỏi.

- Anh còn nói, đã ngủ bốn tiếng đồng hồ, sắp sáng rồi, còn nói là chịu được. Lúc này chắc hết sức rồi.

Lạc Tuyết cười nói.

- Ai bảo hết rồi, anh còn chưa bắt đầu, chúng mình nắm chắc!

Diệp Phàm cười khan một tiếng, phóng người lên ôm lấy Lạc Tuyết tiến thẳng đến cái giường sang trọng kia.

Ngọc nhẵn da tuyết sóng triều động, thuyền con lay đông trong gió...

- Anh Phàm, nhẹ một chút...

Người con gái nào đó thở hồng hộc.

- Thế nào, anh hùng tăng tốc hơi quá rồi đúng không, chịu không được sức ép à?

Diệp Phàm gượng cười, giật giật muốn chơi thử cái kỹ năng phật tọa đài sen vừa thấy kia, hoảng sợ Lạc Tuyết vội kêu lên

- Không được, không được, tuyệt đối không được.

- Quái, trước kia không phải là không chơi trò này, chưa lần nào em cho là dữ tợn nhất, anh còn sợ đưa Sói vào nhà?

Trong câu hỏi của Diệp Phàm có chút nghi ngờ.

- Không được, tuyệt đối không được!

Đâu ngờ tới lần này Lạc Tuyết Phiêu Mai lại kiên quyết cự tuyệt.

- Có phải em ốm rồi, anh bốc thang thuốc bổ Phó Phương cho em.

Diệp Phàm nói, nhìn thứ đồ chơi của chính mình.

Lạc Tuyết nhìn, nói,

- Thực sự không được, em sẽ gọi Mai Hương đến. Cô ấy cũng có thân thủ tam đẳng, đủ để anh làm đi làm lại mấy lần. Thế nhưng buổi tối anh nhẹ nhàng một chút, cô ấy là lần đầu.

- Lạc Tuyết, em cho Diệp Phàm này là người thế nào. Những lời này sau này đừng nhắc lại nữa, bằng không anh sẽ tức giận. Nam nữ quan hệ tình dục phải có tình cảm mới hòa hợp được, không phải là thú vật chỉ vì ham muốn tình dục mà vận động như pít- tông.

Diệp Phàm mặt sầm lại.

- Anh Phàm, em thật sự không có ý đó, chỉ là...,chỉ là...

Lạc Tuyết Phiêu Mai lo lắng ngồi dậy.

- Chỉ là cái gì, nói hết ra, thật là khiến người khác phải lo lắng.

Diệp Phàm giả bộ tức giận hơn.

- Hình như em có rồi.

Lạc Tuyết Phiêu Mai khi nói câu này âm thanh vô cùng nhỏ, không khác gì muỗi nói chuyện.

Chỉ vì là Diệp Phàm có đôi mắt ưng và lỗ tai dơi, Diệp Phàm nhất thời ngẩn ra, hai mắt nhìn đăm đăm cơ thể trần truồng của Lạc Tuyết Phiêu Mai,

- Cái gì...có rồi?

- Anh ngốc thật hay giả vờ ngốc?

Lạc Tuyết Phiêu Mai duỗi đầu ngón tay dúi cho Diệp Phàm một cái.

- Em nói...em nói cái kia là cái gì...thì ra là...em có bầu rồi?

Diệp Phàm cảm giác thở có chút dồn dập. Cái này, có thể lên chức cha rồi, hình như cũng là giấc mơ của mỗi người đàn ông. Những người mang bầu vận động mạnh rất nguy hiểm.

- Hình như là vậy, tháng này, tháng trước cũng không có, đã hơn một tháng rồi, trước kia không như vậy.

Lạc Tuyết Phiêu Mai mặt đỏ bừng nói.

- Sao không thử đi kiểm tra?

Diệp Phàm sốt ruột nói.

- Em sợ mừng hụt, nên muốn đợi thêm một thời gian nữa.

Lạc Tuyệt Phiêu Mai.

- Ngốc à, mua que thử thai về tự thử là biết ngay.

Diệp Phàm thiếu chút nữa kêu thành tiếng.

- Em mua rồi, chỉ có điều là chưa dám thử,

Lạc Tuyết Phiêu Mai ngượng ngùng nói.

- Cô nàng ngốc này, que thử thai ở đâu, chúng ta thử ngay.

Diệp Phàm chưa bao giờ vui như vậy, lăn lông lốc từ trên giường xuống đất. Thân thể trần truồng đi tìm giấy thử thai.

- Tìm cái gì, ở trong cái tủ ngay đầu giường ấy.

Lạc Tuyết Phiêu Mai sẵng giọng.

Diệp Phàm hồi hộp mở ra, xem hướng dẫn, cười nói:

- Cái này rất tốt, thử khi thai ở giai đoạn đầu, haha.

Trong điều kiện bình thường, giấy thử thai nhanh cho hai kết quả: đem nước tiểu nhỏ vào lỗ bên trong giấy thử kiểm tra đo lường, nếu đối chiếu với vạch màu, xuất hiện một dải màu ( giấy thử xuất hiện màu đỏ hoặc xuất hiện màu lam) chứng tỏ chưa có thai.

Ngược lại, nếu dải màu ở khu vực đo lường xuất hiện vạch màu rõ ràng, kết quả dương tính, chứng minh đã có thai. Cách kiểm tra này rất nhanh, thuận tiện, phản ứng nhanh, ưu điểm rất lớn.

Tuy nhiên, giấy thử thai nhanh chỉ có thể coi là bước kiểm tra ban đầu, tuyệt đối không được quá tin vào nó, bởi dùng giấy thử thai nhanh có thể cho kết quả giả âm tỉnh hoặc giả dương tính.

Chúng ta thử trước rồi nói sau, mai kêu tụi Mai Hương đi cùng em, haiz, tiếc là anh phải mở cuộc họp, bằng không anh sẽ đi cùng em.

- Anh tuyệt đối không được đi, bệnh viện rất phức tạp. Nhiều người, tai mắt cùng nhiều, anh một Bí Thư vừa xuất hiện, nếu để ai nhìn thấy thì lại phiền phức.

Lạc Tuyết Phiêu Mai vội vàng nói.

- Âý, Lạc Tuyết, em quá lương thiện rồi, anh hổ thẹn quá.

Diệp Phàm vẻ mặt hối tiếc.

- Đây là em tự nguyện, không sao đâu.

Lạc Tuyết nói xong đi vào nhà vệ sinh thử. Diệp Phàm sốt ruột cũng đi theo vào nhà vệ sinh.

- A, có rồi có rồi. Thấy không Lạc Tuyết, kết quả kiểm tra hiện rõ vạch màu, điều này có nghĩa là sao, haha...

Diệp Phàm cười đắc chí, điêị cười vô cùng thô tục.

- Em thật sự có rồi à, anh Phàm, vừa trong giấy hướng dẫn cũng nói cũng có khi xuất hiện kết quả không chính xác. Em rất sợ...

Lạc Tuyết Phiêu Mai hơi run.

- Hẳn là mang bầu rồi, Diệp Phàm này lao động cần cù cuối cùng cũng có thu hoạch rồi, ha ha ha...

Diệp Phàm vui sướng, đương nhiên, không thể tiếp tục ân ái rồi, Diệp Phàm tự động thu công rồi. Cũng từ chối Lạc Tuyết dùng tay giải quyết việc tốt cho anh ấy.

9 giờ sáng hôm sau, phòng hội nghị Thành ủy.

- Các đồng chí đều đến đông đủ rồi, chúng ta bắt đầu họp.

Diệp Phàm nhìn lướt qua phòng họp, nói:

- Bộ máy thành ủy Đồng Lĩnh chúng ta sau khi trải qua tiến trình điều chỉnh ở Tỉnh, bộ máy mới đều đến đông đủ. Hôm nay đồng chí Ứng Xa Quân kiến nghị mở cuộc họp gặp mặt. Mọi người sau này đều là đồng nghiệp rồi, đều là thành viên của bộ máy Thành ủy. Các đồng chí tự giới thiệu với nhau, làm quen, sau này sẽ dễ dàng triển khai công việc.

- Đúng vậy đúng vậy, các tân đồng chí của bộ máy Thành ủy mới chúng ta sẽ tự giới thiệu về mình trước...

Lỗ Đoan vẻ mặt cười nói.

Sau một giờ đồng hồ cuộc họp mặt náo nhiệt phòng hội nghị lại yên tĩnh trở lại.

- Nếu không có việc gì Hội nghị hôm nay dừng ở đây nhé?

Diệp Phàm nói, hẳn là hồi hộp muốn đi hỏi Lạc Tuyết chuyện chuẩn đoán của bệnh viện.

- Bí thư Diệp, tôi có một kiến nghị. Nếu tiện nhân cuộc họp lần này tôi muốn để các tân đòng chí đề xuất một vài ý kiến. Giờ vẫn còn sớm, mới có một giờ.

Đúng lúc này Xa Quân vừa lấy đồ trong cặp công văn ra vừa nói.

- Ừ, cậu nói đi.

Diệp Phàm trong lòng có chút dao động, cảm thấy Xa Quân có chút kỳ lạ.

Hơn nữa có chút không hiểu quy củ. Những người này đã biết rõ khi họp mặt không nói chuyện công. Cậu ta không ngờ lại đề xuất cái gì.

Trong phòng hội nghị rất yên tĩnh, tất cả mọi người nhìn Xa Quân

- Là như này, lần trước đồng chí của phòng Đốc tra nội các chính phủ xuống. Kết quả Đồng Lĩnh của chúng ta trải khảo nghiệm, không có vấn đề gì lớn.

Chỉ có điều, vẫn có một vài đồng chí bị xử lý, điều này giải thích, một số đòng chí của chúng ta vẫn còn lơ là.

Chúng ta tập trung giải quyết vấn đề kinh tế nhưng lại không để mắt tới các khía cạnh về tố chất cán bộ cùng với việc bồi dưỡng tác phong tư tưởng, chính trị, rèn luyện, học tập...

Tôi nghĩ một bộ máy tác phong vững vàng, cán bộ chủ chốt phải có khả năng dẫn dắt một đoàn cán bộ.

Mà những cán bộ chúng ta đều là công bộc của thành phố Đồng Lĩnh, vì dân phục vụ. Nhưng, nói theo hướng khác, cán bộ của chúng ta lại là người quản lý của Đồng Lĩnh

Chất lượng cán bộ trực tiếp quyết định mức sống có thể đi lên hay không, có đi theo hướng phát triển tích cực hay không. Hai phương diện này, trong thực tế xem ra không có gì liên quan đến nhau.

Phương diện tư tưởng của các cán bộ lệch lạc, chỉ huy thiên về một hướng, dẫn đến hậu quả trực tiếp chính là một loạt công tác của phía dưới đều bị lệch quỹ đạo.

Mà công việc cũng thay đổi tính chất.

Để đề cao tố chất cán bộ, bản thân tôi cho rằng, có phải nên lấy vụ mỏ than Hải Sơn làm cơ hội. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnY truyenfull.vn

Mở mấy lớp huấn luyện ở trường Đảng Thành ủy, trước lấy việc huấn luyện Cục phó cấp Cục trưởng là việc chính. Tiếp theo là đến lượt cán bộ cấp phòng.

Nếu hiệu quả cũng không tệ lắm thì đến lượt huấn luyện cán bộ xã, thị trấn. Lần này, nắm bắt tư tưởng là việc chính.

Xa Quân vẻ mặt nghiêm túc nói.

Tuy nhiên,vừa nghe Xa Quân nói xong, tất cả ánh mắt khó hiểu của mọi người nhìn về phía Diệp Phàm. Bởi vì, đề nghị này của Xa Quân không thích hợp thích hợp cho lắm, căn bản chính là đang đánh vào mặt Diệp Phàm.

Bởi vì những người ngồi đây đều hiểu, lần này việc của mỏ than Hải Sơn, nội các Chính phủ căn bản là hướng về phía Diệp Phàm, nhân vật số một Đồng Lĩnh.

Song Diệp Phàm lại gật đầu nói:

- Đúng vậy...Sư đoàn Hưởng Hổ là bộ đội chủ lực của quân khu Yên Thanh, họ thi hành chế độ sư trưởng chịu trách nhiệm.

Bất kể nhân tài nào muốn vào đầu tiên đều phải được sự đồng ý của sư trưởng. Sau đó bộ máy đến bộ máy sư đoàn thảo luận, cuối cùng là đề cử tới quân khu Bắc Kinh.

Họ có một quá trình tiến cử người vào rất phức tạp. Mấy ngày trước tôi cũng có đi một chuyến. Nhưng thật ra để lấy về một sân huấn luyện cũ cho quân phân khu thành phố Đồng Lĩnh.

- Oh?

Sắc mặt Chu Cường chợt sáng lên, đồng tử đột nhiên mở to hơn, hỏi

- Bí thư Diệp rất thân quen với người phụ trách của đoàn sư đoàn Hưởng Hổ.

- Haha,cũng tạm được. Cái sân tập luyện kia vốn họ cũng bỏ hoang. Mà quân phân khu thành phố Đồng Lĩnh cũng đang cần một sân huấn luyện cho quân dự bị. Quân phân khu cũng không muốn xuất ra nhiều tiền như vậy cho việc này, cho nên việc này cứ như vậy thôi. Dù sao họ cũng cho Bí thư tôi chút thể diện. Xem ra, quân đội vẫn là hỗ trợ địa phương kiến thiết có phải không?

Diệp Phàm nói rất thoải mái, chỉ có Chu Cường rõ ràng nóng bừng lên.

Người này không ngu,mặc dù là một sân tập luyện cũ, muốn kéo nó ra từ trong miệng của sư đoàn Hưởng Hổ cũng không phải dễ dàng.

Trừ khi mối quan hệ của anh với người phụ trách sư đoàn cực kỳ thân thiết. Bằng không chỉ có thể là chuyện thằng ngốc nói mơ.

- Bí thư Diệp,cái này có thể hay không...

Chu Cường thốt ra, muốn mở miệng cầu xin Diệp Phàm nhưng nhất thời lại không mở lời được. Cho nên cứ nhìn chằm chằm vào ông bố Chu Thiên Minh.

- Thật ra thì việc này cậu không cần nhắc, tôi cũng muốn dẫn cậu đi một chuyến, cái này thành hay không không dám chắc được. Tôi nghĩ, vẫn còn chút hy vọng có phải hay không?

Diệp Phàm không đợi Chu Thiên Minh mở miệng, giành nói trước, nhưng Diệp Phàm vừa nói đến đây đột nhiên nhíu mày, nói:

- Có điều là gần đây việc của Thành ủy cũng tương đối nhiều.

Mà đại quản gia Thành ủy thành phố Đồng Lĩnh còn ghế trống, cho tới nay đều do đồng chí Mễ Nguyệt, Phó trưởng ban thư ký thành ủy thứ nhất quản lý, mà gần đây việc cải tạo phố Tân Long lại là do đồng chí Mễ Nguyệt phụ trách.

Cô ấy đã quá mệt mỏi rồi, tôi sợ cô ấy mệt lả. Cho nên không thể không đưa tay ra phối hợp cùng với đồng chí Mễ Nhuyệt liên tục nắm bắt những vấn đề của phố Tân Long. Tuy nhiên, đồng chí Mễ Nguyệt rất có trách nhiệm, hầu hết công việc đều ôm đồm hết rồi.

Chu Thiên Minh vừa nghe đương nhiên hiểu rồi. Người này rõ ràng là đang vận động giúp Mễ Nguyệt. Còn nhấn mạnh cái gì mà Phó trưởng ban thư ký Thành ủy thứ nhất.

Kỳ thật, Phó trưởng ban thư ký là không đủ tiêu chuẩn. Chỉ cần nhìn quan hệ của anh với nhân vật số một của Thành ủy như thế nào? Số một ủng hộ anh, anh liền phát rồi, không ủng hộ, anh sẽ có thể bị gạt ra ngoài lề.

Diệp Phàm nói như vậy, đây chẳng phải nói chức đại quản gia tòa nhà Thành ủy thành phố Đông Lĩnh nên trao cho Mễ Nguyệt hay sao. Bởi vì, Phó trưởng ban thư ký thứ nhất không lên thì ai lên? Thế nhưng việc này lại dính dáng đến việc của con trai, cũng khá phiền phức đây.

- Cha, chi bằng mọi người sớm giải quyết chuyện của đồng chí Mễ Nguyệt. Cũng có thể để thành phố Đồng Lĩnh tiến cử thêm một Phó trưởng ban thư ký hỗ trợ công việc của Trưởng ban thư ký Mễ. Bí thư Diệp cũng có thể rút tay ra khỏi dự án phố Tân Long rồi, đúng không?

Chu Cường rất khôn ngoan trong việc này, giúp Diệp Phàm hoàn thành trọng trách "thí điểm".

- Đây là chuyện của Tỉnh ủy, cha và con cũng không có quyền quyết định.

Chu Thiên Minh nói như một cách từ chối khéo léo.

- Không có quyền quyết định nhưng chú Thiên Minh hoàn toàn có quyền kiến nghị.

Không thể ngờ cô gái bên cạnh lại đang nói giúp Chu Cường. Chu Thiên Minh thiếu chút nữa tịt ngòi rồi, mà Diệp Phàm vẫn giả bộ thản nhiên thưởng thức trà.

Người này có giả bộ hay không, Chu Thiên Minh nói thầm trong lòng một câu, miệng nói:

- Chu Cường, có một vài việc không đơn giản như trong tưởng tượng của con. Lấy chuyện của con ra mà nói, gây sức ép lâu như vậy, chẳng phải cũng không có tin tức gì đó sao. Chuyện của Thành ủy còn phức tạp hơn

Diệp Phàm thừa hiểu Chu Thiên Minh đang giải thích cho chính mình.

- Haha, Trưởng ban Chu quả thật là không dễ dàng, nói cũng là tình hình thực tế. Chúng ta không bàn chuyện của đồng chí Mễ Nguyệt nữa.

Diệp Phàm nói xong liếc nhìn Chu Thiên Minh một cái, nói,

- Chu thiếu gia, nếu cậu thật sự muốn vào sư đoàn Hưởng Hổ thì ngày mai đi với tôi. Tôi sẽ sắp xếp thời gian đi với cậu một chuyến.

- Bí thư Diệp, nghe nói người phụ trách sư đoàn Hưởng Hổ cũng đã trở về tỉnh thành rồi.

Chu Cường nói.

- Tiểu tử này về tỉnh thành rồi cũng không chào hỏi một tiếng...

Diệp Phàm có vẻ hơi ngạc nhiên chuyển sang nhìn bố con Chu gia,cười nói.

- Xin lỗi, thất lễ rồi.

Chẳng qua, lời nói của Diệp Phàm lọt vào tai bố con Chu gia, trong lòng đúng là đã gợn lên ngọn sóng. Thằng ngốc cũng có thể nghe ra được, quan hệ của vị Bí thư Diệp Phàm này với vị sư trưởng kia tuyệt đối không phải bình thường. Bằng không sao lại gọi nhau như vậy.

- Haha, phố Tân Long phải cải tạo rồi. Thành phố Đồng Lĩnh của các anh tôi đã đi qua mấy lần rồi, các cái khác đều tốt, chỉ là mặt đường của phố Tân Long kẹp giữa Thành ủy và Uỷ ban nhân dân thành phố quá nhỏ.

Cái này, người sáng suốt vừa nhìn là hiểu chuyện. Xem ra là vì dính dáng đến đủ loại nguyên nhân, cho nên vẫn chưa làm xong.

Lần này Bí thư Diệp Phàm có thể quyết định cải tạo phố Tân Long, đấy là đã làm được một việc tốt vì người dân Đồng Lĩnh. Công trình cải tạo phố Tân Long vô cùng phức tạp.

Mà Mễ Nguyệt với tư cách là Phó trưởng ban thư ký Thành ủy đi phụ trách công trình này có hơi quá sức. Mặt trận của cô nên nên là phục vụ lãnh đạo Thành ủy mới đúng

Mà với tư cách là một cô gái, có thể gánh vác nổi việc đại sự như cải tạo phố Tân Long này, chứng minh cô ấy là một đồng chí có khả năng gánh vác được trọng trách nặng nề.

Đối với đồng chí như vậy sẽ để lại trong mắt lãnh đạo cấp trên sự tin tưởng. Tỉnh ủy chúng ta cũng không thiếu Bá Nhạc mà!

Chu Thiên Minh nói chuyện dường như chẳng liên quan gì tới ông ta. Trên thực tế, Diệp Phàm nghe ra một vài điều từ đó.

- Cám ơn sự khẳng định của Trưởng ban Chu đối với đồng chí Mễ Nguyệt.

Diệp Phàm nói xong liếc mắt nhìn Chu Thiên Minh và Chu Cường một cái, cười nói

- Nếu như sư trưởng Tề đã trở về tỉnh thành rồi.

Tôi hiếm khi có dịp làm thịt ông em này một phen. Lần này không thể bỏ qua cho cậu ta, thứ nhất chúc mừng cậu ta thăng chức.

Thứ hai, tối nay tôi chủ trì, mời bố con đồng chí cùng đi ra ngoài ngồi một lát. Đến lúc đó gọi Tề Thiên đến tương bồi là ổn. Dĩ nhiên tôi mời khách, thanh toán là việc của cậu ta,haha.

- Cái này tuyệt đối không được, Bí thư Diệp. Nhà chúng tôi ở tỉnh thành, anh tới đây là khách, nên là chúng tôi làm chủ mời khách mới phải.

Lúc này trong lời nói của Chu Cường mang chút ý vị cung kính.

- Bí thư Diệp, anh để cơ hội mời khách này cho Chu Cường nhé, hahaha.

Chu Thiên Minh cũng cười, hiển nhiên là vì cổ vũ con trai cố gắng rồi.

Lưu Tùng Viên là một nơi tiêu phí xa hoa khá nổi tiếng ở thành phố Long Giang tỉnh thành tỉnh Tấn Lĩnh, bên trong trang hoàng theo phong cách riêng. Đương nhiên, giá cả tùy theo cũng vì thế mà dĩ nhiên không thấp.

Xe của Diệp Phàm và Bộ trưởng Chu Thiên Bình vừa mới dừng lại, thằng nhãi Tề Thiên này đã sớm canh giữ ở cửa lớn của Lưu Tùng Viên rồi, còn có mấy sĩ quan đi cùng, cơ bản Diệp Phàm đều quen biết.

Ở trước mặt Diệp Phàm thằng nhãi này rất có "khí phách" và phong cách. Thằng này mặc quân trang thẳng thớm, vai đeo quân hàm đại tá, nhanh nhẹn bước vài bước lớn đến trước xe giống như một đứa bé.

Thằng này khom người kéo cửa ra, miệng cạc cạc cười nói:

- Không thể tưởng tượng được đại ca đã ở tỉnh thành, sao không nói sớm.

- Nói cho cậu, tôi đây còn không bi say khướt rồi. Diệp Phàm cười tức giận xuống xe, đầu tiên cho người này một đấm.

Sau chỉ vào Trưởng ban Chu Thiên Minh đang đi ra từ bên bên hông chiếc xe Audi, giới thiệu:

- Vị này chính là Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh Uỷ, Chu Thiên Minh, bên cạnh là con trai, thiếu tá Chu Cường.

Dĩ nhiên, Diệp Phàm và Tề Thiên "thân thiết"cũng làm cho Trưởng ban Chu vui mừng trong lòng.

Tề Thiên cười, tuy nhiên chỉ đưa một tay bắt tay Trưởng ban Chu. Cũng bắt tay với Chu Cường, cười nói:

- Thiếu gia Chu, hình như chúng ta đã gặp mặt nhau rồi có phải không?

Đối với Tề Thiên mà nói Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy ở trước mặt cậu ta cũng chỉ chẳng có nghĩa lý gì. Không cùng ngành, quan hệ cũng khác, không thèm để ý đến tâm tình của Chu Thiên Minh.

- Tôi đã từng đến sư đoàn Hưởng Hổ của sư trưởng Tề mấy lần, chẳng qua sư trưởng Tề là quý nhân, Chu Cường rất hiếm khi có thể nhìn thấy.

Chu Cường vẻ mặt khiêm tốn nói.

- Hahaha, gần đây chỗ tôi rất nhiều việc, rất bận.

Tề Thiên cười thản nhiên.

Vội cái rắm, vội uống chén rượu lớn đi săn thôi. Trong lòng Chu Cường oán thầm sư trưởng Tề một câu, nhưng miệng lại cười theo mặt.

- Sư trưởng Tề, bí thư Diệp, chúng ta đi vào thôi chứ?

Chu Cường vẻ mặt tươi cười xin chỉ thị.

- Haha, đương nhiên phải đi vào.

Tề Thiên cười, sau đó nói:

- Thế nhưng, buổi tối tôi mời.

- Như vậy sao được, đã nói rồi tối tôi mời.

Chu Cường trong lòng trầm xuống, nói vội. Cái này, Tề Thiên không nể tình, vậy chuyện của mình có thể sẽ bị hoãn lại một chút rồi.

- Haha, đại ca của tôi ở đây, tôi không mời khách thì không phải tìm đánh sao?

Tề Thiên khoát tay, nói:

- Buổi tối tôi chủ trì.

- Tiểu tử này lâu không bị ăn đòn, quyết định như vậy đi.Buổi tối Tề Thiên tôi mời khách, tuy nhiên để Chu lão đệ thanh toán là được.

Diệp Phàm đã mở lời rồi,Tề Thiên cũng không cãi cọ nữa.Trong lòng sớm rõ Diệp Phàm đang làm"thuyết khách".

Mà bố con nhà Chu gia trong lòng âm thầm cảm kích đồng thời cũng không khỏi kinh ngạc, không thể tưởng tượng quan hệ của Diệp Phàm với Tề Thiên lại thân mật đến vậy.

Trong khoảng thời gian ngắn,Chu Cường càng thêm cung kính Diệp Phàm. Anh ta hiểu, việc của mình phải nhờ vào Diệp Phàm là chủ yếu rồi, Tề Thiên cũng chỉ là thứ yếu thôi.

Mấy người nói cười đi vào phòng.

Chu Cường khách khí xin chỉ thị gọi món ăn lên, đã uống một hồi rượu, mọi người nói đều là chuyện thú vị.

- Đại ca, Lã tư lệnh của Đồng Lĩnh các anh rất để tâm. Ngày hôm sau liền sắp xếp người, đích thân xử lý sân huấn luyện Hồng Khẩu rồi. Thời gian một ngày khôi phục nguyên trạng. Hơn nữa nghe nói họ đang mua thiết bị.

Tề Thiên cười nói.

- Đồng chí Lã Lâm là một đồng chí tốt, toàn tâm toàn ý trong công việc. Cái sân huấn luyện kia đối với các anh chỉ là cái sân vứt đi, nhưng đối với họ mà nói đó là sân huấn luyện rất tốt.

Hơn nữa, tôi cũng nhìn qua rồi, thực ra cũng không tồi. Sửa sang lại thiết bị cũng có thể xem là một cái sân huấn luyện tốt lắm rồi. Đối với dân binh và quân dự bị bồ đội mà nói cũng đủ dùng rồi.

Tuy nhiên, nếu những thứ bộ đội các anh không cần đến, ví như vũ khí huấn luyện...cũng cấp cho họ một ít đi.

Diệp Phàm nói.

- Diệp Phàm, lòng tham anh không đáy à?

Tề Thiên rốt cuộc hét thành tiếng đau lòng. Thấy mặt quả mướp đắng của Tế Thiên, bố con Chu gia cười trộm trong lòng. Không thể tưởng tưởng tượng được sư trưởng Tề Thiên hoành tráng như thế ở trước mặt Bí thư Diệp Phàm giống như người hầu đáng thương.

- Xem anh keo kiệt kìa, việc này quyết định như vậy đi. Cho ít thiết bị đi, sư đoàn Hưởng Hổ các anh giàu có lắm mà, đừng ở trước mặt tôi giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo.

Diệp Phàm tức giận nói.
Bình Luận (0)
Comment