Tuy nhiên, lúc Diệp Phàm đem ý kiến này nói với Khổng Đoan qua điện thoại, không ngờ Khổng Đoan lại không đồng ý với cách này.
Ý của Khổng Đoan là chờ thêm, chờ đến giờ tý tính toán kỹ rồi hãy nói.
- Chờ đợi, phải chờ đến bao giờ? Nhân dân trại Hồng Cốc mong nước đến mắt cũng không nhắm được. Chúng ta phải khiến họ có một cái tết yên vui, một năm không có nước, trong lòng họ sẽ thoải mái sao?
Hơn nữa, về việc cải tạo ruộng căn bản, tổ chuyên gia cũng nêu ra vấn đề nước. Nếu không có nước thì cải tạo ruộng chỉ có thể là nói suông.
Huống chi việc hôm đó ông lại không nhìn thấy. Chúng ta không kịp thời giải quyết vấn đề này, có lẽ bọn họ sẽ mất lòng tin đối với Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố Đồng Lĩnh chúng ta.
Việc này, không thể được. Nói phải thì phải làm, hôm đó trước mặt mọi người chúng tôi đã hứa rồi, thế thì phải thực hiện.
Diệp Phàm nghiêm túc nói, tự nhiên là phê bình ý của Khổng Đoan.
- Nhưng chúng ta làm như vậy giống như là cưỡng đoạt, xã hội pháp chế rất có thể khiến cho Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố chúng ta mất người.
Tập đoàn Vạn Thắng không phải là một quả hồng mềm, họ cũng có thực lực nhất định ở tỉnh Tấn Lĩnh chúng ta. Trụ sở chính của người ta lại ở tỉnh, đến lúc đó nói đi nói lại có thể sẽ đến tai lãnh đạo tỉnh ủy.
Đối với Đồng Lĩnh chúng ta mà nói, đây không phải là việc tốt. Ý của tôi không phải là không cần nước, nước nhất định phải có.
Nhưng phải chờ đến khi chúng ta nghĩ ra cách đã. Đến lúc đó bọn họ nhất định phải mở nước có phải thế không nào?
Khổng Đoan giải thích.
Diệp Phàm hiểu rằng, người này căn bản không đồng ý với chủ trương của mình. Chỉ là không tiện nói ra mà thôi.
Nếu như việc của trạm điện Hồng Cốc thực sự có liên quan đến Khổng gia, thì từ lúc bắt đầu xây dựng trạm điện đến khi bán đổ bán tháo điện có lẽ Khổng Đoan hẳn là biết được việc này. Chỉ là người này đang giả ngốc mà thôi.
- Không kịp nữa rồi, trước tiên phải mở được 3 phần lượng nước để người dân trại Hồng Cốc có một cái tết đầm ấm rồi nói sau.
Diệp Phàm hết sức hống hách nói.
- Vậy được, anh quyết định là được rồi.
Khổng Đoan miễn cưỡng nói, tuy nhiên Diệp Phàm cũng nhận ra sự bất mãn trong lời nói của ông ta.
Khổng Đoan cũng không có cách nào, nếu không đồng ý đến lúc truyền ra ngoài, thế chẳng phải là Chủ tịch thành phố ta không lo cho cuộc sống của nhân dân. Bất luận thế nào Khổng Đoan cũng không thể bị chụp mũ.
Sau cuộc họp, Mễ Nguyệt tìm đến Diệp Phàm.
- Bí thư Diệp. Đây cũng không phải là cách làm lâu dài. Cần phải giải quyết tận gốc vấn đề nước sinh hoạt và sản xuất của người dân trại Hồng Cốc, như thế phải tìm ra một yêu cầu hợp lý, tốt nhất là ký được hiệp định với trạm điện, bọn họ sẽ không thể tùy ý mở hoặc đóng nước.
Mễ Nguyệt nói.
- Việc này trực tiếp tìm gặp bọn họ cũng không có tác dụng gì. Bây giờ chúng ta cũng không có thời gian để tìm biện pháp nữa. Tôi nghĩ, muốn giải quyết tận gốc vấn đề Trạm điện Hồng Cốc và Trại Hồng Cốc, thì phải "rút củi dưới đáy nồi" mới được.
Diệp Phàm nói.
- "Rút củi dưới đáy nồi", rút thế nào?
Mễ Nguyệt chớp đôi mắt phượng, hỏi.
- Điều tra. Điều tra nguyên nhân thực sự của việc bán đổ bán tháo của trạm điện. Trong này nhất định có chuyện mờ ám. Chỉ cần điều tra ra, đến lúc đó không chừng lại có thể thu hồi được trạm điện. Đến lúc đó trạm điện là của Ủy ban nhân dân chúng ta, chúng ta chưa thể tính hết được.
Diệp Phàm nói.
- Bí thư Diệp, làm như thế có thể sẽ làm liên lụy đến nhiều đồng chí. Sau khi vừa chịu sự điều tra về hàng loạt sự việc của Tổ thanh tra nội các Chính phủ. Liệu có dẫn đến sự phản đối gay gắt của những đồng chí bên dưới hay không?
Mễ Nguyệt lo lắng, nhìn Diệp Phàm nói tiếp:
- Hơn nữa, tôi có chút lo lắng.
Bí thư Diệp, anh là một cán bộ tốt, hết lòng vì nhân dân. Nhưng sẽ gây thù oán rất nhiều, e rằng công việc sau này sẽ khó khăn hơn.
Huống chi việc của trạm điện phức tạp. Rốt cuộc là như thế nào thì cũng chưa ai biết được. Có thể ban đầu có nhiều nguyên nhân bất đắc dĩ trong việc của trạm điện. Không giống như những gì báo chí đã nói.
Nguyên nhân chính trong đó có lẽ bọn họ cũng không hiểu rõ. Có vài việc, bên ngoài là như thế nhưng thực tế lại không phải thế.
- Có cách gì đây, kẻ không làm việc là đạo trung dung của kẻ làm quan, hạng người này chỉ cần có mối quan hệ, sớm muộn gì cũng sẽ được đề bạt.
Còn người làm được việc lại ắt sẽ gặp phải sự đố kỵ của người khác, bởi vì anh muốn làm việc thì lại phải đụng chạm đến lợi ích của một vài người. Không làm việc không phải là tính cách của Diệp Phàm tôi. Việc này, nếu đắn đo nhiều sẽ không làm được.
Vì thế tạm thời tôi không muốn suy tính xem đầm nước sâu bao nhiêu nữa, có đụng chạm đến lợi ích của ai, ai chọc giận đến ai.
Trước mắt mà nói, phải giải quyết xong vấn đề cấp bách của người dân trại Hồng Cốc.
Diệp Phàm vẻ mặt bình tĩnh nói.
- Vâng!
Mễ Nguyệt không nói gì nữa, tuy âm thanh đáp lại rất nhỏ, nhưng đây là thái độ của Mễ Nguyệt, bất kể như thế nào, cô ta cũng ở bên phía Diệp Phàm.
Thành phố Long Giang, trong một phòng làm việc trang trọng của tòa nhà trụ sở chính của Tập đoàn Vạn Thắng.
Ở góc phòng có đặt mấy chiếc ghế sofa cá nhân, lúc này có một người trung niên mặc một bộ comple màu đen, tóc được chải rất nổi bật đang ngồi ở đó.
Người này chính là Liễu Tây Hà, Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Vạn Thắng, ủy viên Mặt trận tổ quốc tỉnh, đại biểu quốc hội tỉnh, phó chủ tịch hội Doanh nghiệp Long Giang. Là một trong 10 người giàu nhất tỉnh Tấn Lĩnh.
Ngồi đối diện ông ta là Quách Dương, giám đốc quản lý điện lực của tập đoàn Vạn Thắng.
- Chủ tịch Liễu, tuy trạm điện Hồng Cốc chỉ là một trạm điện nhỏ. Một năm thu nhập cũng không vượt quá mấy chục triệu. Nhưng trạm điện Hồng Cốc treo tấm biển của Vạn Thắng.
Tên tiểu tử Diệp Phàm ở Đồng Lĩnh kia làm như thế, rõ ràng là ăn hiếp Vạn Thắng chúng ta. Việc đã đến lúc không thể chịu đựng thêm được nữa rồi.
Ông không nhìn thấy, hôm đó hắn ta kiêu ngạo thế nào đâu, căn bản không xem Vạn Thắng ra gì. Chủ tịch Liễu, tôi theo ông cũng mấy chục năm rồi.
Từ khi Vạn thắng bắt đầu lập nghiệp đến trở thành dẫn đầu giới thương nghiệp ở Tấn Lĩnh như bây giờ, tôi vẫn chưa gặp phải người cán bộ nào kiêu ngạo như thế.
Nếu như hắn ta là thành viên của tỉnh ủy thì hắn kiêu ngạo cũng có thể. Nhưng hắn chẳng qua chỉ là một Bí thư thành ủy thành phố cấp tỉnh, dựa vào cái gì mà kiêu ngạo như thế.
Anh muốn kiêu ngạo cũng được, nhưng cũng không thể mang Vạn Thắng chúng ta ra làm trò khỉ được! Hắn tìm nhầm người gây sự rồi.
Quách Dương vẻ mặt phẫn nộ nói.
Thực ra, Quách Dương không chỉ là thuộc hạ của ông ta, mà hai người là thân thích.
- Nghe các anh nói, tôi không thể không khâm phục người này.
Không ngờ Chủ tịch Liễu lại nói như vậy, Quách Dương nghe xong liền ngẩn người ra, nhìn chủ tịch Liễu không hiểu tiếp theo ông ta sẽ nói gì. Chủ tịch Liễu còn khâm phục Diệp Phàm, ngươi còn cáo trạng thế nào nữa, thế chẳng phải tự làm mất mặt sao.
Chủ tịch Liễu đặt nhẹ chén trà xuống bàn, nói tiếp:
- Khâm phục thì khâm phục, nhưng người này làm như vậy rốt cuộc là vì cái gì?
- Tôi không tin là hắn thực lòng vì người dân ở trại Hồng Cốc. Bây giờ có những vị quan chức, nói thì rất quang minh chính đại, nhưng thực chất trong bụng đều là mèo mả gà đồng.
Trong việc này, có lẽ hắn ta đã ngắm vào trạm điện Hồng Cốc của chúng ta. Sau đó muốn ép chúng ta chia phần cho hắn.
Chẳng qua hắn muốn chúng ta tặng cổ phần cho hắn. Nếu hắn không ép chúng ta, tặng thì cũng không sao, cũng chỉ là mấy triệu.
Tuy nhiên, bây giờ chúng ta quyết không thể cúi đầu. Hạng người này vì tiền mà mất đi đạo đức. Tôi thấy người này căn bản không hiểu thế nào là đạo làm quan.
Anh lộ liễu như thế, sớm thích chơi với tiền như thế, rõ ràng là đã làm mất thể diện đội ngũ quan chức. Chơi với tiền chẳng phải cũng phải có nghệ thuật.
Bất hiển sơn, bất lộ thủy mà người ta tự động mang tiền tặng, đó mới là người biết đạo làm quan.
Quách Dương nói.
- Ha ha ha...
Chủ tịch Liễu cười, suy nghĩ rồi nói:
- Suy đoán của anh cũng có thể đúng, tuy nhiên tôi thấy hình như không phải thế.
- Không như thế, vậy rốt cuộc hắn muốn làm gì, lẽ nào thực sự như những gì hắn nói, một lòng giúp đỡ người dân ngu muội ở trại Hồng Cốc. Việc này đối với hắn ta mà nói thì có cái gì tốt, có lẽ không phải như thế chứ?
Quách Dương không tin.
- Ha ha, anh lại nghĩ sai rồi. Là một thành viên của thành phố Đồng Lĩnh, hắn đương nhiên phải giải quyết vấn đề cho người dân ở đây. Anh có thấy không, quan chức bọn họ thích làm nhất việc gì?
Chủ tịch Liễu cười nhạt nói, tỏ ra rất bí hiểm.
- Thích làm việc gì, giở trò bịp bợm, loại quan chức này có. Loại quan chức làm việc thật cũng có, giống với đồng chí Tiêu Dụ Lộc.
Tôi thấy hắn ta không giống như đồng chí Tiêu, từ điệu bộ của hắn ta tôi cũng có thể cảm nhận được. Tuy nhiên, nếu hắn không phải là thật lòng làm việc mà chỉ là bịp bợm thì đó chẳng phải là đang làm trò sao.
Đúng rồi, chính là đang làm trò, muốn lập chiến tích đây mà.
Quách Dương tỏ vẻ bừng tỉnh hiểu ra.
- Đúng vậy, anh không thấy, việc của trại Hồng Cốc chỉ là một việc nhỏ. Tại sao hắn lại làm lớn chuyện lên như thế.
Anh đã chứng kiến bao nhiêu người rồi, lãnh đạo Bộ Tài chính, Chủ tịch tỉnh Điền đều đi xuống. Hàng loạt người xuống như vậy, đương nhiên là vì thành tích.
Đương nhiên, quan chức khi lập được thành tích thì cũng luôn có thể làm được nhiều việc cho nhân dân, đây là hai cấp đều có lợi.
Do đó việc lần này, Diệp Phàm nhất định nắm lấy, cũng chính là muốn chúng ta nhất định phải xả nước. Tuy nhiên, muốn chúng ta xả nước, hắn nghĩ sai về chúng ta rồi.
Nếu từ đầu hắn có thể nói điều hơn lẽ phải thì có lẽ Liễu Tây Hà tôi cũng có thể đồng tình chút nào đó. Bây giờ hắn muốn ức hiếp, Liễu Tây Hà tôi trước giờ không phải là một kẻ nhu nhược.
Nếu như thích hiếu thắng thì chúng ta sẽ chơi với hắn ta.
Liễu Tây Hà tỏ rõ khí phách đại vương. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
- Có lẽ Diệp Phàm dựa thế của chủ tịch tỉnh Điền và Phong Thanh Lục của Bộ Tài chính, cho rằng việc này bọn họ sẽ vì mình mà ra mặt, vì thế mới hống hách như vậy.
Tuy nhiên chủ tịch Liễu, hai người này có lẽ cũng đang theo dõi việc này, nếu hai người bọn họ thực sự muốn bao che cho Diệp Phàm, chúng ta thực sự có khó khăn đấy.
Phong Thanh Lục ở Bộ Tài chính, tuy là quan lớn, nhưng ở cách chúng ta cũng xa hơn một chút. Còn Chủ tịch tỉnh Điền nghe nói được liệt vào một trong những nhân vật lớn của tỉnh ủy.
Việc này, nếu ông ta nhúng tay vào thì thực sự không dễ đối với chúng ta.
Sắc mặt Quách Dương trầm xuống.
- Không hẳn.
Chủ tịch Liễu lắc đầu, nhìn Quách Dương đang tỏ ra khó hiểu, chủ tịch Liễu nói:
- Quan chức bây giờ, nếu việc không có liên quan đến bản thân thì sẽ không muốn lo chuyện bao đồng lại nguy hiểm đến bản thân.
Hai người bọn họ sẽ nghe ngóng xem Tập đoàn Vạn Thắng chúng ta có phải là nhu nhược hay không. Chủ tịch tỉnh Điền nhất định hiểu rõ thực lực của chúng ta.
Việc này, bọn họ đã đi trước rồi, mà còn chưa đến trạm điện Hồng Cốc, cũng chính là chứng tỏ bọn họ không muốn đụng chạm đến trạm điện Hồng Cốc, vì thế lựa chọn việc rời đi để lảng tránh.
Việc bọn họ bỏ đi cũng có thể giải thích được, muốn giải quyết vấn đề nước thì đó là việc của Ủy ban nhân dân thành ủy thành phố Đồng Lĩnh các người. Anh nghĩ bọn họ sẽ ra tay sao?
- Xem ra sẽ không đâu, đổi lại là tôi thì tôi cũng không muốn rước họa vào thân.
Quách Dương gật đầu, ánh mắt tỏ ra rất khâm phục.
- Vậy rốt cuộc phải làm thế nào đây? Diệp Phàm đã ép rất mạnh rồi. Hơn nữa hai máy của chúng ta cũng đã dừng hoạt động. Chúng ta không xả nước, hắn không cho chúng ta đi vào sản xuất, tổn thất là việc nhỏ nhưng quan trọng là làm mất thể diện của tập đoàn Vạn Thắng chúng ta.
Quách Dương lại bắt đầu nổi giận.