Quan Thuật

Chương 2380

- Ha ha, chúng ta gần đây xảy ra chuyện gì, có lẽ họ là vì chuyện đấy mà tới. Ông xem đi, một số người căn bản không còn để tâm đến luật pháp nữa rồi.

Dùng thủ đoạn hành chính thay thế pháp luật, chuyện này có được không? Đây là biểu hiện của việc làm trái pháp luật, làm sai quy định. Cán bộ chúng ta ấy à, cũng phải tự hạn chế, tự hạn chế hiểu không?

Biết luật mà phạm luật là chuyện không chấp nhận được. Cho dù có là cán bộ cũng không được, càng không được phép!

Khổng Đoan trong lời nói có chút ngầm chỉ:

- Tổ tuần tra có lẽ chiều mai sẽ đến Đồng Lĩnh, công tác tiếp đãi chúng ta không cần quan tâm, Mễ Nguyệt sẽ làm.

Tuy nhiên, nếu tổ tuần tra muốn Ủy ban nhân dân thành phố chúng ta phối hợp, hy vọng mọi người có thể lĩnh hội được ý đồ của lãnh đạo, làm cho tốt.

- Tới thật đúng lúc.

Nhâm Tín Thiên thở dài, sau đó người này nhíu mày, hỏi:

- Nếu như có liên quan đến trạm phát điện Hồng Cốc, có thể nào liên quan đến chuyện của Hồng Cốc Trại hay không? Việc này nếu như chúng tôi đi làm, có thể nào bị kéo vào không?

- Tín Thiên à, Hồng Cốc Trại chỉ liên quan đến chuyện về nước thôi. Đến lúc đó, nếu như anh đi phụ trách, chúng ta mang ít nước đến là được. Tất nhiên, muốn thỏa mãn toàn bộ Hồng Cốc Trại là không thể nào. Tuy nhiên, dạo gần đây, chỉ cần có tiền đều dễ làm việc. Mấu chốt chính là phải xem bộ Tài chính có thể rót xuống bao nhiêu.

Khổng Đoan nói.

Trong nhà Xa Quân bày biện một chiếc ghế nằm, chiếc ghế này làm từ gỗ. Hai tay vịn cong thành hình vòm, tay vịn nhìn qua vô cùng bóng bảy, ngay cả sơn cũng bị cánh tay mài đến không còn bao nhiêu nữa rồi. Đây chỉ là một chiếc ghế nằm bình thường thôi. Nhưng, Xa Quân lại rất yêu quý chiếc ghế nằm này.

Đến giờ cũng đã nằm được mười mấy năm rồi. Giờ phút này chiếc ghế đang kêu kẽo kẹt, bởi vì Xa Quân đang đong đưa thân hình có chút mập mạp của mình.

- Anh xem, rung mạnh như vậy, đừng rung nữa gãy ghế.

Phạm Hồng Liên bà xã của Xa Quân từ trong phòng ra, nhìn thấy, nói có chút oán trách.

- Ha ha. Anh vui anh rung, em lo nhiều như vậy làm gì?

Xa Quân dường như tâm tình rất tốt, cười nói.

- Xem anh hay chưa kìa. Tuy là ghế của cựu lãnh đạo, nhưng cũng có cần phải vui đến mức đó không?

Phạm Hồng Liên cười nói.

- Chuyện này liên quan gì đến lão lãnh đạo. Tuy nhiên, cũng đúng, đã lâu rồi không đến nhà lão lãnh đạo xin bữa cơm rồi.

Xa Quân thở dài, mày nhíu lại.

- Ôi, anh chính là như vậy. Vừa đến mấy ngày gây sức ép làm cái gì? Người ta không phải vẫn hay nói, lúc này cần phải chú ý nghỉ ngơi dưỡng sức hay sao?

Anh vừa tới, chưa có căn cơ gì đã muốn hơn thua với mấy ông tai to mặt lớn trong Thành ủy, hơn thua làm gì? Em nghe nói người họ Diệp kia không đơn giản đâu. Anh phải chú ý một chút.

Sau một thời gian ngắn hãy gây sức ép cũng chưa muộn mà. Hơn nữa, người họ Khổng kia cũng có thực lực. Người ta căn bản là một con hổ sinh ra và lớn lên tại chính nơi này.

Cường long khó đấu địa hổ, việc này, anh vẫn nên… thì tốt hơn. Có một số việc, lão lãnh đạo cũng không thể chiếu cố đến được.

Phạm Hồng Liên thở dài.

- Em thì biết cái gì, Xa Quân anh theo Bí thư La nhiều năm như vậy? Diệp Phàm hắn mới là kẻ kiêu ngạo thực sự, không ngờ lại không coi Bí thư La ra gì. Tần Lĩnh này, vẫn do Bí thư La làm chủ, hắn ta là thứ gì chứ, muốn tranh giành cùng anh, em cứ đợi mà xem, ngày mai, hắn lập tức sẽ gặp xui xẻo! Muốn anh Xa Quân này ngủ đông, còn phải xem là ở chỗ nào. Năm đó lúc ở tỉnh, cái mặt của Xa Quân này có ai dám không nể?

Xa Quân lạnh lùng hừ nói, người cũng ngồi dậy.

- Anh ấy à, vẫn cứ nóng nảy như thế. Lão lãnh đạo nói rồi, Xa Quân à, anh nên sửa cái tính này đi.

Bằng không, sẽ phải chịu nhiều thua thiệt đấy. Anh không tin, anh cứ xem đi, vẫn nên cẩn thận một chút. Trước kia ở trên tỉnh, anh quá cứng ngắc rồi.

Lão lãnh đạo nói rồi, quá cứng thì dễ gãy. Anh xem đi, anh ở tỉnh đắc tội bao nhiêu người. Trước kia anh là thư ký của Bí thư La, người ta không dám làm gì anh sao?

Hiện tại thì sao, nếu Bí thư La bị điều đi đâu thì sao? Anh dù sao cũng phải suy nghĩ một chút chuyện sau này. Không thể cứ muốn làm gì thì làm.

Phạm Hồng Liên bĩu môi, người đàn bà này, rất ghê gớm.

- Hừ, anh thấy có khi lão lãnh đạo càng già càng nhát gan.

Xa Quân có chút giận, bởi vì bà xã luôn đâm trúng nỗi đau của mình. Ngày đó bị Diệp Phàm chèn ép thê thảm, đối với Xa Quân mà nói đây quả là một chuyện rất mất mặt.

- Nhỏ giọng chút, lão lãnh đạo là người anh có thể nói như vậy sao?

Phạm Hồng Liên sợ tới mức nhìn nhìn cửa sổ, vội vàng đóng cửa sổ lại.

- Anh tức giận vì em đấy, đóng cái gì, lão lãnh đạo ở thủ đô, có thể nghe thấy giọng nói ở Đồng Lĩnh hay sao? Còn có, Đại Hải có lẽ chốc nữa sẽ đến. Em đi ra ngoài xem xem đã đến chưa?

Xa Quân lại nằm xuống bắt đầu rung đùi, dáng vẻ hết sức tự cao.

Không lâu sau, Trần Đại Hải Trưởng ban tổ chức cán bộ đi vào.

- Các anh nói chuyện nhé, em đi nấu chút điểm tâm.

Phạm Hồng Liên cười, đi vào phòng bếp.

- Cậu Trần, vừa rồi Chủ tịch Khổng của chúng ta đích thân gọi điện thoại cho tôi đấy.

Xa Quân nói.

- Nói thế nào?

Trần Đại Hải hỏi.

- Còn không phải là dự án nhiệt điện đó hay sao, buổi chiều Diệp Phàm đã bảo Mễ Nguyệt đưa cho tôi một bản tài liệu.

Xa Quân nói.

- Ồ…

Trần Đại Hải khẽ gật đầu, nhìn Xa Quân một cái, nói:

- Xem ra, Khổng Đoan thực sự muốn kéo công lao này về phía mình rồi.

- Điều đó là đương nhiên, Khổng Đoan muốn kéo toàn bộ qua, Tuy nhiên, chắc rằng nhân vật số một của chúng ta cũng nghĩ như vậy.

Đối với chúng ta mà nói, chúng ta không giơ tay lên được, cũng không chạm được vào bờ. Diệp Phàm biết chuyện lần trước đã đắc tội tôi, cho nên, cũng không ám chỉ muốn tôi ủng hộ hay gì đó, chỉ đưa tài liệu liên quan cho tôi xem xem thôi.

Cho dù mẹ hắn có cầu xin tôi, Xa Quân tôi cũng sẽ không gật đầu. Mẹ kiếp, ngày hôm đó sao không nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay.

Sáng mai chỉ là thời điểm Xa Quân tôi bắt đầu ra tay mà thôi. Đừng tưởng rằng nhân vật số một của Đồng Lĩnh là kẻ hèn nhát.

Hắn bây giờ còn chưa nói gì đến chuyện điều chỉnh nhân sự. Đến lúc đó có lẽ vừa sang năm mới liền điều chỉnh cả một đám cán bộ phải không?

Lúc đó, cậu là Trưởng ban Tổ chức cán bộ, còn tôi là Bí thư Đảng – Quần chúng giáp công hai mặt, lại thêm Khổng Đoan ra tay, tôi xem hắn sẽ quản lý cái mũ thành phố Đồng Lĩnh này như thế nào.

Tôi muốn hắn nhìn thấy hậu quả đắc tội tôi là vô cùng nghiêm trọng, vô cùng nghiêm trọng đấy.

Xa Quân đột nhiên trở nên nỏng nảy, người này cũng không nhịn được nữa mà bùng nổ.

Trần Đại Hải nhìn nhìn hai cái đùi đang rung của Xa Quân, hỏi:

- Khổng Đoan có phải đã yêu cầu anh ủng hộ ông ta không?

- Ừ, việc này, mặc dù Khổng Đoan không yêu cầu tôi cũng sẽ ra tay. Đương nhiên, có ủng hộ Khổng Đoan hay không lại là chuyện khác. Dù sao, tôi cũng sẽ không để cho tên họ Diệp đó sống dễ chịu.

Xa Quân hừ nói, nhìn Trần Đại Hải một cái, hỏi:

- Cậu đã đi dò xét cái cô Phượng Thủy Linh kia chưa?

- Có thử một lần, tuy nhiên, cô ta không có phản ứng. Có lẽ chỉ đang giả bộ ngốc thôi. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Trần Đại Hải nói.

- Cũng bình thường, Cao Thành vừa đổ, mà Đào Cư Lễ trong nhóm Cao Thành lại bị điều di. Phượng Thủy Linh lập tức thành đứa trẻ không cha không mẹ. Hơn nữa lại là một đứa trẻ cô độc, ngay cả đồng bạn cũng không tìm thấy.

Trước kia nghe nói cô nàng cũng khá kiêu ngạo. Hơn nữa, cũng không thân thiết với Mễ Nguyệt, chẳng qua trước khác nay khác, lúc này cô ta đã là một người không còn ai ủng hộ.

Trong lúc mấu chốt này, tự nhiên muốn cụp đuôi làm người. Phải tranh thủ cô ta về phía mình, phải để cho hắn thấy được thực lực của Xa Quân tôi.

Tuy nói có lẽ cô ta cũng biết tôi từng là thư ký của Bí thư La. Nhưng, cô ta bây giờ vẫn đang xem chừng. Không thể hiện thực lực rất khó khiến cô ta nhập bọn cùng chúng ta.

Xa Quân nói.

- Ừ, chuyện ngày mai rất quan trọng. Tốt nhất là có thể giúp Khổng Đoan một tay lật lại ván cờ. Để Phượng Thủy Linh nhìn thấy thực lực được của chúng ta.

Về sau, sang năm tới, khóa huấn luyện của chúng ta vừa mở ra, nhất định phải làm cho thật hoành tráng. Phải để cho các cán bộ Đồng Lĩnh đều phải nhớ kỹ tên của chúng ta.

Cho đến lúc này, Phượng Thủy Linh mới gia nhập, Thành ủy Đồng Lĩnh sẽ lập thành bố cục ba phần. Diệp Phàm đầu kia cũng không mạnh hơn bao nhiêu, hiện tại hắn cũng chỉ xấp xỉ Khổng Đoan mà thôi.

Khối chúng ta mọi việc đều thuận lợi, hai bên đều có lợi. Chẳng qua phương án này anh lại không đồng ý. Tôi vẫn cảm thấy như vậy tốt hơn.

Nếu như một mặt giúp đỡ Khổng Đoan công kích Diệp Phàm. Vậy không phải chúng ta trở thành thuộc cấp Khổng Đoan rồi hay sao. Điều này cũng tuyệt không phải cục diện anh muốn nhìn thấy.

Tính toán của anh là từng bước khống chế đại cục Đồng Lĩnh. Cho nên, giúp đỡ Khổng Đoan cũng được, nhưng phải độc lập ở bên ngoài Khổng Đoan, khiến cho người ngoài nhìn thấy được chúng ta tự lập thành một trường phái riêng. Chúng ta là có thực lực mà không phải là thuộc cấp.

Theo thời gian, tôi không tin Diệp Phàm và nhóm của Khổng Đoan làm bằng sắt. Một khi có lỗ hổng có thể lợi dụng, thì sẽ lôi kéo một số người bên bọn họ về đây, chính là thời điểm anh nắm trong tay đại cục Đồng Lĩnh.

Cho đến lúc đó, Bí thư La cũng có thể nhìn thấy năng lực quản lý của anh, tự nhiên, mọi việc sẽ thuận theo ý mình.

Trần Đại Hải có chút giống quân đội của Xa Quân, anh biết, mình chỉ có thể làm thuộc cấp của Xa Quân. Bằng không, phỏng chừng vị trí Trưởng ban Tổ chức cán bộ này ngồi cũng không vững.

- Hiện tại người ta chỉ quan tâm đến lợi ích, nào có gì bền vững như thép. Đến lúc đại nạn, bà xã ông xã cũng đều phải tự lo cho thân mình, chứ đừng nói tới một tập thể kết hợp lại từ lợi ích. Trong nhóm Khổng Đoan tôi thấy Tất Vân Lý không dễ xuống tay, quan hệ giữa họ quá sâu sắc. Nhưng Trì Hạo Cường không chừng có thể xử lý, người này có chút không ổn định. Tôi thấy hắn ta chưa chắc một lòng với Khổng Đoan.

Xa Quân nói.

- Sao lại là Trì Hạo Cường?

Trần Đại Hải có chút không hiểu nhìn Xa Quân.

- Ha ha, nếu chúng ta lấy lý do để gã kiêm chức Cục trưởng Công an, cậu nói xem gã có lay động hay không?

Xa Quân cười nhạt một tiếng, tư thế như đang nắm cả đại cục trong tay.

- Chỉ sợ khó làm, Bao Nghị là đại tướng của Diệp Phàm. Anh xem đi, cán bộ toàn thành phố, chỉ có Diệp Phàm có thể sai bảo được Bao Nghị. Cục Công an thành phố này, nghiễm nhiên họ Diệp làm chủ rồi. Tên kia, xung phong ở phía trước, chỉ cần Diệp Phàm ra lệnh một tiếng, gã lập tức sẽ nhào tới cắn người, con chó này rất trung thành! Cho nên, muốn thay đổi Bao Nghị, cửa ải đầu tiên là Diệp Phàm đã không thể qua được rồi.

Trần Đại Hải lắc đầu cho rằng không có khả năng.

- Cũng chưa chắc, nếu cho Bao Nghị chức Bí thư Đảng ủy Công an cấp Phó sở, hoặc kêu Bao Nghị về sở làm Phó giám đốc sở, gã có chịu hay không?

Xa Quân hừ nói.

- Cái này, tất nhiên gã cầu còn không được rồi. Chẳng qua, muốn nhấc gã lên vị trí này, mặc dù là tôi hay anh, đoán chừng đều khá khó khăn.

Trần Đại Hải nói.

- Khó gì, chúng ta thay đổi cách nghĩ đi. Bao Nghị không cần đi, nhưng, tạm thời bảo gã đi học tập là được.

Hoặc là lấy lý do điều động đến giúp đỡ cấp trên bộ Công an làm gì đó. Cái này, đi một cái là hết một hai năm đấy.

Đến lúc đó, cục Công an thành phố này không phải liền rơi vào tay Trì Hạo Cường rồi hay sao. Chúng ta lại thuận sóng đẩy thuyền một chút, hơn nữa, như thế Khổng Đoan tuyệt đối sẽ đồng ý.

Đến lúc đó, chuyện đã đâu vào đấy, Trì Hạo Cường đi qua, Khổng Đoan hận cũng vô ích rồi. Chẳng qua, Trì Hạo Cường có chịu hạ quyết tâm hay không thôi.

Đương nhiên, cũng phải để cho Trì Hạo Cường nhìn thấy thực lực và hy vọng của chúng ta mới được. Chỉ có vị trí Cục trưởng thì thật đúng là vẫn khó khiến gã quyết định.

Xa Quân cũng có chút buồn bực.
Bình Luận (0)
Comment