Trong đáy lòng Dương Vân Thiên thầm oán hận nhưng vẫn vội vàng nặn ra một nụ cười:
- Anh Tề đến thăm cái miếu nhỏ này của em khẳng định là một vinh hạnh của em, có chuyện gì xin anh Tề cứ việc giao phó, em sẽ toàn lực phối hợp.
Trong lòng âm thầm hối hận tại sao lại chọc vào sát tinh này, nghe nói còn là xuất thân từ bộ đội đặc nhiệm Liệp Báo thần bí, một cước đạp chết mình đoán chừng cũng không có chuyện gì, người ta là có giấy phép giết người.
Sau khi kiểm tra thì thấy Hoàng Hải Bình của nhà máy giấy Ngư Dương toàn dùng chiết khấu 20%, trước sau cùng với nhà máy giấy Long Hưng giao dịch đạt được 530 vạn, nhà máy giấy thực tế thu về 280 vạn, còn thừa lại 350 vạn đều bị Hoàng Hải Bình nuốt sạch.
Tính riêng khoản chiết khấu 20% thu về đã khiến tổn thất của nhà máy giấy Ngư Dương đạt đến 130 vạn.
Cộng thêm Hoàng Hải Bình nuốt đi 350 vạn tiền mặt, tổng cộng đạt đến 480 vạn, một món tiền quá lớn. Thật sự là một con sâu mọt chân chính của đất nước.
Vì lúc ấy khi Hoàng Hải Bình gọi Vạn Cương đến thúc tiền đều có lưu lại biên lai nhận tiền trong tay Giám đốc Dương. Mười mấy tờ biên lai này toàn bộ đều được lưu lại, lúc này toàn bị được Dương Vân Thiên xem là lễ vật nịnh bợ Tề Thiên đưa cho Diệp Phàm.
- Chí Bình, đi mở một tờ chiết khấu tiền mặt 130 vạn trả cho anh Diệp, chúng ta không thể chiếm tiện nghi của nhà máy giấy nhỏ Ngư Dương của người ta, một xí nghiệp nhỏ của thị trấn nhỏ muốn kiếm chút tiền cũng không dễ dàng, hơn nữa nghe nói huyện Ngư Dương còn là một huyện nghèo khó.
Biểu hiện của Dương Vân Thiên rất rộng lượng, dáng vẻ giống như rất đồng cảm với nhà máy của một thị trấn nhỏ, cho nên quát nói với giám đốc Dương.
Số tiền này vốn chính là thuộc về nhà máy giấy Ngư Dương, nhưng hiện tại Dương Vân Thiên có thể nôn ra, trong lòng vẫn là không ngừng đau lòng.
Mặc dù nói Dương Vân Thiên có tài sản cá nhân mấy ngàn vạn, nhưng 130 vạn bạc trắng lòa vốn đã nuốt vào trong bụng, bây giờ lại phải nôn ra, thực sự là có chút không cam lòng.
Tuy nhiên gã biết nội tình bên trong của Tề Thiên, bản thân nào dám chọc vào sát tinh này. Cha của người ta là Phó chủ tịch Thường vụ, thế lực của nhà họ Tề nghe nói sâu không lường được, thật sự muốn tra sổ chỉ cần há miệng ở dưới đã có người vỗ ngựa tới làm, tiêu diệt họ Dương nhà mình thời gian mấy ngày đoán chừng đã đủ rồi.
- Ha ha ha, vậy tôi từ chối lại thành bất kinh. Nói thật, hiện tại kinh tế của nhà máy giấy Lâm Tuyền tương đối khó khăn, công nhân mấy tháng rồi cũng chỉ vẻn vẹn nhận được hơn một trăm tệ tiền lương. Nếu không chỉnh đốn lại nhà máy giấy thì xong rồi, cho nên chuyện giao dịch liên quan tới Hoàng Hải Bình, tôi hi vọng ông chủ Dương và giám đốc Dương có thể giữ bí mật.
- Chuyện này chúng tôi sẽ xử lý được, các anh không phải chịu liên lụy đâu. Hơn nữa các anh cũng rất có thành ý, cám ơn ông chủ Dương đã ra sức ủng hộ, sau này vẫn hy vọng có thể qua lại nhiều hơn với nhà máy giấy thị trấn Lâm Tuyền, xây dựng quan hệ nghiệp vụ bình thường.
Không lâu sau nhà máy giấy thị trấn Lâm Tuyền sẽ đưa bắt đầu xây dựng lại toàn diện, sau khi xây xong có thể dùng giấy sản xuất công nghệ cao, sản lượng cũng tăng lên mấy lần.
Nếu lượng hàng nhập của ông chủ Dương tương đối lớn, nhà mấy giấy chúng tôi có thể chia hoa hồng thỏa đáng, ví dụ nói chiết khấu 50% cũng được.
Tôi tin ông chủ Dương mở nhà máy, mở công ty cũng là vì kiếm tiền có phải không? Mọi người sau này chính là bạn bè trên thương trường buôn bán rồi, có chuyện gì hãy giúp đỡ lẫn nhau nhiều hơn.
Diệp Phàm đương nhiên rất vui mừng, tự nhiên từ đâu bay tới một khoản tiền 130 vạn. Quan trọng nhất chính là nắm được bằng chứng của Hoàng Hải Bình, đây quả thực chính là Thượng phương bảo kiếm, muốn chỉnh y thì thật sự là dễ như trở bàn tay.
- Ha ha ha! Anh Diệp nói rất đúng.
Dương Vân Thiên mỉm cười quay đầu nói với Giám đốc Dương:
- Nghe thấy rồi chứ, sau này muốn nhập giấy gì đó thì phải bàn bạc nhiều hơn với nhà máy giấy Lâm Tuyền.
Anh Diệp là ai, anh ấy là đại ca của anh Tề, cũng chẳng khác nào là đại ca của tôi. Sau này anh Diệp tới nhất định phải gọi là đại ca, nghe thấy chưa hả.
Còn chuyện này nữa, các cậu phải quản cái miệng của mình cho chặt vào cho bố mày, nếu tiết lộ ra ngoài để Hoàng Hải Bình biết được thì tôi rút da cậu.
- Em biết rồi anh Dương, em sẽ không lộ ra nửa chữ. Sau này khi nhà máy giấy nhập hàng, em sẽ gia tăng lượng mua của nhà máy giấy Lâm Tuyền, em tin rằng anh Diệp cũng sẽ không để nhà máy giấy chúng em chịu thiệt.
Giám đốc Dương cũng vội vàng bày tỏ thái độ, trong lòng vẫn toát mồ hôi lạnh.
- Được! Ông chủ Dương, đại ca tôi trọng nhất là tình cảm. Ông có thể kết giao với anh ấy, sau này ông sẽ phát hiện người bằng hữu này tuyệt đối đáng được kết giao.
Tề Thiên cũng biểu lộ thái độ, gã cũng biết một chút hoàn cảnh khó khăn của nhà máy giấy Lâm Tuyền, có thể giúp được tí nào hay tí ấy.
- Cám ơn anh Diệp, anh Tề đã xem trọng tôi. Không nói nữa, Dương Vân Thiên tôi được gắn cho cái tên là
"Vân Thiên Báo", hai vị đại ca đừng tưởng tôi hung tàn giống con báo. Kỳ thực là chỉ phương diện của tôi ở chữ
"Nghĩa". Tối nay tôi làm chủ, có thể quen biết hai vị đại ca thật sự rất vui mừng. Chúng ta tới phòng ca hát Kính Tạc thư giãn một chút thế nào hả?
Dương Vân Thiên mừng thầm, mặc dù nói trợ cấp 130 vạn, nhưng nếu có thể kết giao với thái tử gia có thân phận thần bí như Tề Thiên thì lợi ích càng nhiều hơn.
Phải biết rằng cái vòng nhỏ của Tề Thiên không phải thứ người như Dương Vân Thiên có thể liên quan đến, cấp bậc cao hơn N lần.
Trước kia Dương Vân Thiên cũng trong một lần cơ hội tình cờ gặp gỡ Thượng Thiên Đồ
"Hắc Miêu", nhân vật cấp đại ca nổi tiếng trên đường phố Thủy Châu, nghe thấy ngay cả đại ca Thượng Thiên Đồ mà mình sùng kính như thần linh cũng gọi Tề Thiên là anh Tề, lúc ấy rất ngạc nhiên dò hỏi về thân phận của Tề Thiên, bây giờ mới biết một chút.
Dương Vân Thiên kêu thầm quá may mắn vì mình gặp nhiều biết rộng, bằng không hôm nay chọc vào chân sắt anh Tề thì thảm rồi.
Nói thẳng ra một chút, ngã thế nào cũng không biết. Đương nhiên, Vân Thiên Báo Dương Vân Thiên cũng lo xa còn thật ra Tề Thiên cũng không nham hiểm gì, chỉ là Vân Thiên Báo suy nghĩ một phía mà thôi.
- Được! Nếu ông chủ Dương đã có lời mời, tôi cũng không khách khí, sau này mọi người vẫn là bạn bè trên thương trường, qua lại nhiều hơn mọi người làm ăn cũng náo nhiệt.
Diệp Phàm gật đầu, nếu có thể trở thành khách hàng lâu dài vững chắc của nhà máy giấy Lâm Tuyền cũng là chuyện rất tốt.
- Anh Diệp, anh Tề, không biết là còn nhớ đến anh Thượng Thiên Đồ Hắc Miêu không?
Dương Vân Thiên cười hỏi.
- Hắc Miêu, nhãi ranh đó không phải đã mất tích mấy tháng rồi sao, cũng không biết là lêu lổng đi chỗ nào rồi, thằng cụ nó, cũng không để lại lời nhắn cứ thế mà đi xuất gia trở thành hòa thượng.
Tề Thiên nhìn lượt qua Dương Vân Thiên mới giật mình tỉnh ngộ, thì ra là một đồng bọn của Hắc Miêu Thượng Thiên Đồ.
Thượng Thiên Đồ, người này là một người trắng đen lẫn lộn, trước kia nghe nói là tung hoành trong xã hội đen, chuyên môn kiếm tiền trên biển, cũng chính là dựa vào buôn lậu mà làm giàu, hai, ba năm trước lại thu tay, hiện tại về cơ bản đã tẩy trắng rồi.
Y còn dựng lên tập đoàn Hoành Xương, tự mình ngồi lên vị trí Tổng giám đốc, cuộc sống trôi qua rất là an nhàn.
- Vừa trở về. Buổi chiều em còn gặp anh ấy, nói là tối nay phải đi thư giãn một chút, dứt khoát em sẽ mời anh ấy cùng tới, ha ha.
Dương Vân Thiên cười nói.
- Được! Cũng hay, tôi cũng lâu rồi chưa gặp y.
Tề Thiên gật đầu.
- Phòng ca múa Kính tạc, thật sự đúng như tên gọi, bên trong rất là bốc lửa, nam nữ ở trên sàn nhảy ôm nhau nhảy thoả sức, vô cùng thoải mái.
Đàn em của Dương Vân Thiên sớm đã sắp xếp một phòng Vip lớn, bên trong lắp đặt thiết bị rất xa hoa.
- Đại ca, Hắc Miêu Thượng Thiên Đồ cũng là Tổng giám đốc của tập đoàn Hoành Xương, tài sản có 5 tỉ, tuy nhiên đều làm việc kiểu trao tay để kiếm tiền, ha ha.
Tề Thiên cười nói.
- Nói đi, thằng nhãi cậu có phải muốn từ trên người y kiếm chút tiền cho tôi, tôi đương nhiên cũng không ngốc nghếch đi cự tuyệt. Gần đây tôi làm bản kế hoạch giao thông huyết mạch của Lâm Tuyền, lỗ hổng tài chính cần có vô cùng lớn.
Diệp Phàm liếc mắt đã nhìn thấu tính toán nhỏ nhặt trong lòng Tề Thiên.
- Ha ha! Đại ca, Lôi Âm Cửu Long Hoàn đó, rút cuộc cần vật liệu gì nữa mới có thể bào chế ra, em cũng không đợi được nữa rồi, thật sự là rất nóng ruột, trong Liệp Báo chức vụ thực sự thiếu tá tiểu đoàn trưởng của em mới là thân thủ nhị đoạn Thuần Hóa, những doanh trưởng khác đều là cao thủ của tam đoạn Khai Nguyên.
Chuyện này…chuyện này quá ép người rồi. Ài, cuộc sống cũng không có cách nào trôi qua. Người ta mặc dù không nói nhưng trong lòng em cảm thấy rất hoảng sợ. Thủ hạ của em có hai người công lực còn cao hơn em, chuyện này kêu em phải….-
Tề Thiên vẻ mặt mất mác bộ dạng khó coi.
- Hai tiểu đoàn trưởng khác là ai, bọn họ bao nhiêu tuổi rồi?
Diệp Phàm cười cười hỏi, thầm nghĩ thằng nhãi này lại bắt đầu chơi trò tâm nhãn rồi, chắc là nóng lòng muốn nâng cao thực lực.
- Năng lực mạnh nhất chính là một nữ tiểu đoàn trưởng, cô ta tên là Mai Diệc Thu, sắp đột phá đến tam đoạn Tiệt Lưu rồi.
Chắc là chỉ trong vòng mấy tháng, ài! Khoảng cách của em với cô ta càng ngày càng lớn. Nhưng cô ta cũng chỉ có 25 tuổi, cả ngày bị cô ta đè ép rất khó chịu, em là một đại lão gia, cả ngày phải chịu kém bởi một mụ đàn bà.
Người kia tên là Trương Vũ Tinh, 28 tuổi, qua hai năm nữa chắc là cũng có thể đột phá được tam đoạn.
- Nhãi ranh cậu không phải mới 23 tuổi, đợi đến lúc cậu 25 tuổi không thể không đột phá, vội gì!
Diệp Phàm tức giận hừ nói.
- Hơn nữa có con gái ức hiếp cậu cũng tốt, tôi còn không có cơ hội đó? Hắc hắc
Trên mặt Diệp Phàm lại lộ ra một tia cười khan.
- Lão Đại, anh cũng không thể tuyệt tình như vậy. còn phải đợi đến 25 tuổi thì rau hoa cúc cũng nguội rồi. 25 tuổi chí ít cũng phải thăng lên cấp trung tá mới được, nếu không cứ ở mãi chứ thiếu tá chuyển tới chuyển lui thì làm sao mà sống?
Hơn nữa đệ nhất tiểu đoàn trưởng Mai Diệc Thu nhìn thấy em tựa hồ ánh mắt đều mang theo một luồng ánh sáng kỳ thị, mẹ nó! Em lại không dám động tâm tư gì đi trêu chọc cô ta, giống như em bị giết chết vậy, nhìn thế nào em tựa hồ đều không làm sao đối mặt vậy.
Giọng nói của Tề Thiên lớn hơn không ít.
- Cha cậu làm quan lớn như vậy, lại quen biết với Đoàn trưởng Thiết như vậy, làm Trung tá không phải chỉ là vấn đề một câu nói sao?
Diệp Phàm ngạc nhiên, suy nghĩ một lát đột nhiên hiểu ra liền hỏi
: - Có phải nhãi ranh cậu muốn theo đuổi Mai Diệc Thu, cho nên mới liều mạng muốn đột phá cảnh giới, khoe khoang một chút. Bình thường mà nói giống đực vì để tìm kiếm giống cái đều sẽ khoe khoang năng lực của mình, bằng không sau này thật sự thành công, ở cùng nhau, ngày ngày bị cô ta bắt nạt cũng là một chuyện rất thảm, ha ha ha.
Diệp Phàm vô cùng buồn cười, thiếu chút nữa cười rớt răng.
- Làm gì dễ dàng như vậy, đặc biệt là Liệp Báo, có chỉ tiêu cứng nhắc, không giống với bộ đội bình thường.
Nếu như ở quân đoàn 3 thì hai ba năm có thể lên Trung tá rồi, có cha em ở đó có lẽ không thành vấn đề.
Tề Thiên nét mặt khổ sở kêu oan:
- Hơn nữa Mai Diệc Thu đó em nào dám chọc vào cô ta. Thuần túy là một con cọp cái.
Đại ca anh có thể không biết, năm ngoái cô ta dẫn theo mấy thuộc hạ tới phòng hát ở Thủy Châu chơi. Có một tên cấp bậc lão Đại ở chỗ đó lúc đó mê đắm dính lấy.
Cuối cùng anh không biết, lão già đó thật thê thảm, lông chim đều bị cô ta nhổ sạch. Lúc đó còn tiện tay rút ra một con dao găm quân đội của Thụy Sĩ nói là muốn thiến lão già đó tại chỗ. Sau đó các nữ binh của cô ta kéo đến mới chịu dừng tay.
Tề Thiên nói đến đây chợt run tay, ngay cả ly rượu cũng sánh ra ngoài, chắc là rất kiêng kỵ với cô gái tên là Mai Diệc Thu đó.
- Ha ha ha, người anh em, cậu không phải lo lắng khi thật sự theo đuổi cô ta chọc vào cô ta, đồ chơi của mình cũng có chút nguy hiểm chứ?
Diệp Phàm có chút dáng vẻ cười trên nỗi đau người khác, thiếu chút nữa là cười như điên:
- Nhưng khảo hạch của Liệp Báo có chỗ không giống, lẽ nào Liệp Báo còn cần khảo hạch bản lĩnh quốc thuật hay sao?
Diệp Phàm thuận miệng lại hỏi.
- Không sai! Năng lực và cảnh giới quốc thuật chính là một chỉ tiêu quan trọng nhất của Liệp Báo khảo hạch quân nhân. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Một quân nhân cấp bậc Trung tá của binh đoàn Liệp Báo chí ít phải là thân thủ tam đoạn mới được, có thân thủ tứ đoạn thì có thể thăng lên Thượng tá, ngũ đoạn trực tiếp thăng lên Đại tá.
Lục đoạn chỉ còn lại một người là Đoàn trưởng Thiết, em đoán chừng Đoàn trưởng Thiết không bao lâu sẽ thăng lên làm Tướng quân, thật phong cách, Tướng quân, lý tưởng của em.
Vừa nói đến Tướng quân, hai mắt Tề Thiên đã lấp lánh, nước miếng sắp chảy ra, Diệp Phàm nhìn mà muốn bật cười.
- Nhưng cô con gái họ Mai đó thân hình thật sự bốc lửa, hai ngọn núi đầy đặn trước ngực giống như măng tre, đoán chừng độ cứng và tính đàn hồi đều rất lớn. Có lẽ là luyện võ quá mãnh liệt, ngay cả đôi bồng đào cũng trở thành cơ bắp rồi, hắc hắc, sờ vào nhất định là rất thích.
Tề Thiên lại dâm đãng cười khúc khích không dứt.
- Nhãi ranh nhà cậu, thật là quá phóng túng! Cảnh giác đồ chơi dưới chỗ kín đấy. Bàn tay Diệp Phàm vỗ nhẹ, thiếu chút nữa cười phá lên.
- Em không dám! Nếu đại ca dám xông tới thử một chút có lẽ còn được. Em mơ hồ nghe cô ta nói, muốn làm bạn với cô ta, đầu tiên phải đánh thắng cô ta mới được.
Nhưng cao thủ tứ đoạn trong Liệp Báo cũng không nhiều, em hình như có gặp qua bên cạnh Đoàn trưởng Thiết có một hai người, ngũ đoạn căn bản là chưa gặp qua, ài!
Tề Thiên than thở.
- Biến thái, điều kiện như vậy cũng nói được. Có bao nhiêu nam nhi tốt đẹp đều không có sức lực. Ai còn dám lên, không thành thái giám là may rồi.
Diệp Phàm cảm thấy trong đáy lòng một luồng khí lạnh xông thẳng lên đầu, nhún nhún vai nói:
- Nhãi ranh cậu không phải thật sự bị cô ta ức hiếp qua rồi chứ, bằng không sẽ không muốn đột phá cảnh giới mãnh liệt như vậy, lộ vẻ khí phách của anh hùng rơm.
Nếu không tôi sẽ tới Thủy Châu trực tiếp kêu cô ta tới, lợi dụng thân phận cố vấn dạy dỗ cô ta một chút, có được không, dám ức hiếp tiểu đệ của ta có phải không?
Diệp Phàm vỗ vỗ ngực cố ý cười nói.