Quan Thuật

Chương 2926

Diệp Phàm phát hiện, sân sau này bên ngoài có khối đất trống. Đất trống chỉ rải gạch xanh, xem ra nhà họ Uông trước giải phóng còn có ít tiền, có thể dùng gạch tốt.

- Vốn sân sau đặt một ít đồ vật, tuy nhiên sau khi xảy ra chuyện đó mọi người cho rằng những thứ đó đều là tà môn cho nên đã ném đi.

Ông lão nói.

- Hóa ra vậy, tất cả đều trống trơn không có gì cả.

Phí Nhất Độ không kìm nổi nhỏ giọng nói một câu.

- Ông cụ, sao khoảng giữa khu đất trống này lại rải gạch mới. Có phải là giẫm lên hỏng rồi không?

Diệp Phàm hỏi, phát hiện ở giữa khu đất trống gạch không giống với xung quanh.

Rõ ràng là gạch thời nay, còn gạch xanh bên cạnh có lẽ còn nhiều tuổi hơn, hẳn là lát trước giải phóng.

Bởi vì hoa văn của gạch và độ mài mòn cũng đã nhiều năm.

- Ừ, đó trước kia là một cái giếng, không hiểu được đào từ lúc nào, nghe nói có trước khi xây dựng tòa nhà này. Nước giếng còn rất mát, chỉ có điều hiện giờ mọi người đều dùng hệ thống nước sạch, sau lại vứt đi, dùng tấm xi măng dầy che ở đấy.

Ông cụ nói.

- Lấp lúc nào vậy?

Phí Nhất Độ hỏi.

- Còn không phải là những đạo sĩ kia nói giếng này là tà môn, phải đậy rồi. Tất cả đều là bậy bạ, giếng này ở đây ba trăm năm qua cũng chưa xảy ra chuyện gì, mặc dù là xảy ra chuyện cũng không liên quan đến nó có phải không? Tuy nhiên, bọn họ bảo phải đậy không ai có cách nào có phải không? Nếu không, xảy ra chuyện gì chúng tôi không chịu trách nhiệm nổi.

Ông cụ nói.

Diệp Phàm vừa cẩn thận tìm tòi toàn bộ sân cũng không có phát hiện gì. Hay là giếng này có tinh xảo, Diệp Phàm thầm nghĩ.

- Không phát hiện một đồ vật gì, vật kia rốt cuộc là đồ chơi gì, thật đúng là thần bí.

Phí Nhất Độ có chút bất mãn nói.

- Buổi tối chúng ta đi đào giếng thì thế nào?

Diệp Phàm cười nói

- Đào giếng, anh không có bệnh chứ, đêm hôm khuya khoắt đi đào giếng?

Phí Nhất Độ vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm Diệp Phàm, nghi ngờ không biết người này có phải bị ấm đầu không.

- Những chỗ khác đều không có gì, chỉ có miệng giếng có chút vấn đề. Hơn nữa, nói là giếng kia có từ khi xây dựng tòa này chứng tỏ giếng này rất lâu rồi. Dù sao với thân thủ của chúng ta đào giếng cũng không quá sức, phải làm xem, không chừng có phát hiện mới.

Diệp Phàm nói.

- Vậy thử đi xem, Tuy nhiên, anh đào ở đó người nhà họ Uông có chịu không? Làm ra động tĩnh quá lớn người ta còn tưởng ra hai chúng ta là người bị bệnh thần kinh.

Phí Nhất Độ nhún vai cảm thấy buồn cười.

- Cậu ngốc thế, không hiểu được tôi là cao thủ à. Chỉ cần một ngón tay duỗi ra, dù cậu bùng nổ như pháo cũng không ai để ý đến.

Diệp Phàm cười nói.

- Đúng thế, tôi quên mất việc này.

Phí Nhất Độ hơi ngượng ngùng. Hai người đi mua xẻng và dụng cụ.

Bảy giờ tối, tuy nói là thị trận huyện lỵ nhưng ở nơi héo lánh như vậy tất cả mọi người đã đều đi ngủ. Diệp Phàm cùng Phí Nhất Độ vụng trộm đi ra ngoài, đợi cho tất cả người nhà họ Uông đều đi ngủ.

- Ha ha, sống đến giờ còn cảm thấy chút hồi hộp, thật không nghĩ tới.

Phí Nhất Độ cười cười hai người bắt đầu đào.

Vì không để lộ ra dấu vết, hai người lật đất ở miệng giếng lên. Cuối cùng phát hiện thành giếng, chỉ để lại chỗ đặt chân.

Hai người đều là cao thủ, không lâu đã đào được chỗ giếng nước.

Tuy nhiên, cũng khiến cho cả người toàn là bùn ướt.

- Nếu bên cạnh có một cái hang thì không biết có phải là rắn trong hang không?

Phí Nhất Độ nghiêng người nhìn Diệp Phàm.

- Loại giếng cổ như thế này bên cạnh có hang là chuyện thường. Hang này mới như cái nắm đấm, có lẽ không phải hang chuột thì là ổ rắn rồi.

Diệp Phàm thuận miệng nói, đưa mắt vào trong, đột nhiên hắn ngây cả người, cả mặt thiếu chút nữa áp sát vào cửa hang.

- Sao thế? Phát hiện cái gì?

Phí Nhất Độ thật sự hứng thú.

- Tôi thăm dò trước.

Diệp Phàm nói xong đem con dơi ép ra, đi thẳng đến cái hang lớn hơn nắm đấm kia. Hang này cũng không phải thẳng mà là gấp khúc như con rắn.

Sơ sơ đã lách qua gần trăm mét. Diệp Phàm đột nhiên rung lên. Con dơi phát hiện trong có thay đổi, dường như có hơi thở của sự sống.

Diệp Phàm khống chế con dơi càng thêm cẩn thận, lặng lẽ đi tiếp.

- Trời ơi, rùa lớn như vậy sợ rằng đã thành tinh.

Diệp Phàm hít một hơi khí lạnh, phát hiện một con rùa lớn, tuyệt đối mai có thể rộng đến hai mét chiều rộng.

So với rùa biển rùa này giống như rùa già, toàn bộ mai rùa đều màu xanh giống như là rêu mọc vậy.

Đầu rùa thô nhám như thùng nước, có vẻ giống đầu thằn lằn. Tuy nhiên, đầu cũng là màu đỏ, cả người hiện lên vẻ máu màu tím. Miệng rùa phun khí, khí phun ra đều có vẻ mơ hồ như máu tím.

Mẹ kiếp, thật là mày làm chuyện tốt.

Diệp Phàm thầm mắng một câu, con dơi lui ra.

Phí Nhất Độ vừa nghe lập tức hai mắt sáng lên, hỏi

- không đúng nha, rùa lớn như thế hang này nhỏ sao có thể chui ra? anh có phát hiện bên cạnh còn có lối thông nào không. Tuy nhiên, cũng không đúng, rùa lớn như vậy chui ra có thể nuốt cả Uông Hoành Vĩ, còn cắn cái gì?

- Hình như không phát hiện hang nào, tôi cũng buồn bực, rùa này không thể ra thì ăn cái gì?

Hơn nữa, sao nó có thể làm cho Uông Hoành Vĩ bị thương. Trên người Uông Hoành Vĩ rõ ràng có dấu răng đấy, chắc chắn không phải là con rùa đen này làm.

Chẳng lẽ còn có con cháu của nó hay cái gì đó nó sai đi làm và tìm đồ ăn cho nó?

Nếu không, cũng không thể mấy chục năm không ăn?

Diệp Phàm nói.

- Nếu không cứ đào vào?

Phí Nhất Độ rất hưng phấn.

- Vật kia nếu có thể làm cho thằng bé hôn mê bất tỉnh, có lẽ là có thể phun khói độc gì đó. Chúng ta không có phương tiện công cụ, tôi gọi Xa Thiên đến đây ngày mai chúng ta đào tiếp.

Diệp Phàm nói.

- Ừ, chuẩn bị một chút cũng tốt.

Phí Nhất Độ gật đầu, hai người đi ra ngoài.

Sáng ngày thứ hai Xa Thiên vội vàng đến.

Diệp Phàm gọi người nhà họ Uông dậy, mấy người vừa dậy cũng không có cảm giác gì, vội vàng ăn cơm xong lại bị Diệp Phàm làm cho bất tỉnh.

Lý Tùng ở lại chú ý động tĩnh. Ba người Diệp Phàm đi xuống, không lâu sau liền đào được mười mấy mét.

Đất này may mắn không gặp đá, tuy nói cứng nhưng đối với ba người Diệp Phàm mà nói chưa là cái gì.

Cách chỗ rùa nằm hơn mười mét, Diệp Phàm bảo Xa Thiên và Phí Nhất Độ ngừng lại, sau đó nhắm mắt tụ thần một hồi.

Sau đó bức ra con dơi chạy thẳng đến con rùa.

Lúc này Diệp Phàm quan sát càng cận thận hơn, quá sợ hãi. Bởi vì, hắn phát hiện tại miệng rùa kia chậm rãi mở ra, một cỗ sương mù nồng đậm màu máu tím nhảy ra.

Không lâu sương mù kia không ngờ bay ra ngàn vạn con côn trùng như đường chỉ máu, không khác gì châm muỗi, phía trước mọc ra một cái mỏ nhỏ như chim gõ kiến, những con vật này theo lỗ nhỏ mà ba người còn chưa đào thông bay ra.

- Không tốt, mau mang mặt nạ bảo hộ và dưỡng khí, muỗi độc đã tới.

Diệp Phàm thu hồi con dơi nhìn hai người kêu lên, hai người cũng không chậm, trong vòng hai giây đã mang phòng độc mặt nạ bảo hộ. Y phục này không sợ, là Tổ đặc nhiệm A có thể gần giống quần áo chống đạn.

- Có thể khai hỏa không?

Phí Nhất Độ hưng phấn đến độ môi cũng run rẩy, hắn cùng Xa Thiên cầm súng lửa.

Loại súng này có thể phát ra bóng bàn hỏa đạn. Lửa đạn trong nháy mắt có thể đạt đến mấy trăm đô, dù sắt thép cũng có thể thiêu hủy.

- Nổ súng.

Diệp Phàm kêu lên, hai người nhằm vào lỗ nhỏ bắn vào, sau đó ba người mãnh liệt lui ra. Diệp Phàm tùy tay cầm lấy một đồ đặc chế chắn cửa hang vừa đào.

- Con mẹ nó, quả thực đang đại chiến với rùa rồi.

Phí Nhất Độ cười nói.

- Cẩn thận một chút, chỉ sợ chỗ khác còn có đường thông.

Diệp Phàm nói.

- Muỗi này có lẽ không thể nào tấn công người khác, nếu không, cả người nhà họ Uông còn có thể may mắn thoát sao?

Xa Thiên nói.

- Ừ, Uông Hoành Vĩ đoán chừng là chọc vào muỗi kia rồi.

Phí Nhất Độ cũng gật đầu.

Diệp Phàm một lần nữa bức ra con dơi xuyên qua tấm sắt chui vào, may mắn sắt này không dày, nếu không cũng rất phí sức.

Hơn nữa, Diệp Phàm cảm giác khi con dơi chui qua tấm sắt, còn khó chịu hơn so với khi chui vào nham thạch, thậm chí còn có cảm giác không thể hít thở.

Diệp Phàm thậm chí suy nghĩ nếu không chuẩn bị tốt tinh thần không thể chui được không biết có thể làm con dơi chết nghẹn hay không. Con dơi kìm nén mà chết có lẽ cơ thể hắn cũng bị thương nặng.

Đương nhiên, chưa từng thử qua Diệp Phàm chỉ có thể phỏng đoán như vậy thôi.

Diệp Phàm phát hiện, dưới đạn lửa mạnh, muỗi kia đều bị chết trong lửa. Mà con rùa phát hiện muỗi tình trạng thê thảm như thế, miệng mở to hơn chậu rửa mặt hét lên, không hình dung ra âm thanh gì.

Tuy nhiên, Diệp Phàm phát hiện những con muỗi may mắn thoát chết nghe được tiếng này không ngờ tất cả đều lui về, hơn nữa, từng còn một lại bay trở về miệng con rùa.

Con mẹ nó, phá hư chuyện tốt của bố. Diệp Phàm có chút hậm hực, muỗi này không ra ngoài thì không dễ làm rồi.

- Hay là dùng đạn lửa trực tiếp tấn công con rùa kia?

Phí Nhất Độ nói.

- Nghe nói trên người con rùa đều là lông, lửa đạn này nhất định có thể đốt rồi. Đến lúc đó chúng ta nướng rùa.

Xa Thiên cũng vui vẻ.

- Lão quy này có lẽ đã mấy trăm năm rồi, cứ như vậy bị chúng ta nướng có chút đáng tiếc. Nếu có thể mang về Tổ nghiên cứu một chút không chừng còn có thể nghiên cứu ra cái gì đó.

Diệp Phàm nói.

- Có lẽ là không tốt lấy, hơn nữa không thể gây ra động tĩnh quá lớn, chuyện của cậu không thể làm.

Phí Nhất Độ lắc đầu.

- Xử lý nó.

Diệp Phàm cắn răng ra lệnh một cái, dỡ tấm sắt xuống, ba người bắt đầu bắn đạn lửa vào lỗ, sau đó chắn miệng lỗ, ba người ở bên cạnh giếng nghỉ ngơi chờ ăn thịt lão rùa.

Ước chừng mười mấy phút sau.

- Hẳn là chín rồi?

Phí Nhất Độ có chút không chịu nổi rồi.

- Chờ một chút.

Diệp Phàm khoát tay áo, đúng lúc này, Diệp Phàm biến sắc kêu lên

- Hình như có động tĩnh.

- không tốt, hình như đất chỗ kia chấn động.

Xa Thiên cũng tái mặt, cửa sắt bên kia cũng phát ra tiếng thình thịch.

- Không phải là lão rùa không chết đi ra chứ?

Phí Nhất Độ nói.

- Chuẩn bị tốt súng, xử lý nó.

Diệp Phàm nói, Phí Nhất Độ gật đầu sớm lên nòng súng bắn tỉa uy lực lớn rồi.

- Bành….

Một tiếng vang thật lớn, tấm sắt võ thành nồi sắt vặn vẹo thay đổi hình dáng. ba người Diệp Phàm phi đến, ba người nhằm vào tấm sắt. Bên trong chính là mấy chục …
Bình Luận (0)
Comment