Quan Thuật

Chương 2988

- Ôi, đây căn bản là nhập ngũ mà, phiền phức, tôi kinh doanh một chút còn thoải mái hơn. Hơn nữa, các anh lại còn nguy hiểm đến tính mạng.

Đồ Các Lực thở dài.

- Vớ vẩn, anh vốn là tử tội, gia nhập chúng tôi tuy có nguy hiểm, nhưng thực tế nguy hiểm cũng không lớn.

Anh có thể thả trùng từ xa có phải không nào? Hơn nữa, anh chính là đã ra nhập chúng tôi rồi. Đến lúc đó, sẽ đề bạt đặc biệt, lập tức có thể lên quân hàm trung tá rồi.

Nghĩ xem, mặc lên người bộ quân phục lẽ nào lại không bằng anh buôn bán hay sao? Hơn nữa, anh vẫn có thể tiếp tục việc buôn bán của anh, việc này Tổ không can thiệp.

Chỉ là khi có nhiệm vụ thì trở về là được. Trên đời khó mà kiếm được việc làm như thế này.

Nhận tiền trợ cấp của nhà nước, tiền lương, mà vẫn tiếp tục được kiếm tiền riêng, đó chẳng phải là tự do thoải mái quá còn gì.

Hơn nữa, cũng chẳng sợ người khác ức hiếp anh. Anh chỉ cần hô một tiếng, thì cảnh sát cũng chẳng dám gây chuyện với anh có phải không nào.

Hơn nữa, là một người TQ, một công dân TQ, đều phải có một lòng yêu nước…

Kế Vĩnh Viễn nói, đưa giáo dục chủ nghĩa yêu nước vào, không hổ là lão cán bộ.

- Ai dám bắt nạt tôi, thuật khống chế trùng của tôi sẽ làm gỏi người đó.

Không ngờ Đồ Các Long nói một câu, tỏ ra không phục.

- Anh nói gì thế, vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Anh xem, hôm nay anh không gặp nạn. Nếu có sự bảo đảm của chúng tôi, người bình thường cũng chẳng dám ra tay lung tung với anh có phải không nào? Nếu không, việc như hôm nay, người ta phản công lại thì có lẽ anh đã xong đời rồi.

Kế Vĩnh Viễn nói.

- Ôi…

Đồ Các Lực thở dài, nói:

- Việc này, các anh đừng ép tôi gia nhập.

Thực ra, nói rõ một chút. Tuy chúng tôi là Thế gia khống chế Trùng, thực tế nuôi trùng rất vất vả. Đến giờ Đồ gia chúng tôi cũng chỉ có tôi và ông nội biết thuật khống chế Trùng này.

Những người khác trong tộc căn bản không biết gì. Việc này, phải cần có thiên phú và căn cốt nhất định mới được.

Đừng nói là ai muốn học cũng có thể học được.

- Ừm, có thể xem xét.

Vẻ mặt của Kế Vĩnh Viễn nghiêm túc gật đầu.

Đồ Long tuy đã gần 90 tuổi, nhưng vẫn rất minh mẫn.

- Muốn hỏi việc này, thực ra tôi cũng hiểu vì sao Tiền Mị lại bỏ qua cho Chu Thuỷ Mạo. Tuy nhiên, ta cảm thấy giữa Tiền Mị và Chu Thuỷ Mạo hình như có quan hệ gì đó.

Có một lần tận mắt tôi nhìn thấy Tiền Mị và Chu Thuỷ Mạo đi ra từ phòng ngủ. Tuy nhiên, Chu Thuỷ Mạo lúc đó là tổng quản của Chu Tước sơn trang, thỉnh thoảng vào phòng ngủ của chủ nhân xin chỉ thị cũng là chuyện bình thường.

Chỉ có điều, ta cảm thấy quan hệ của bọn họ có chút không bình thường.

Đồ Long nói, biết việc này rất quan trọng, không dám giấu diếm điều gì.

- Lẽ nào hai người bọn họ thông dâm?

Trương Hùng thốt ra.

- Tôi thấy cũng có khả năng, nếu không, người đàn bà Tiền Mị lòng dạ độc ác này, đến cả chồng là Vân Hùng cũng có thể ra tay, thì với người tình cũng là bình thường. Hơn nữa, vì sao lại không giết Chu Thuỷ Mạo. Tiền Mị cũng xem như vẫn còn một chút lương tâm.

Kế Vĩnh Viễn gật đầu.

- Mặc kệ đi, Đồ Tiền bối, có thể giải được Tòng Trùng trên người Chu Thuỷ Mạo không? Còn nữa, khả năng hồi phục của ông ta có nhiều không?

Diệp Phàm hỏi.

- Tòng Trùng này đã sống trong não của Chu Thuỷ Mạo 50 năm rồi, thời gian dài như vậy nếu chưa xảy ra dị biến thì còn có thể giải trừ.

Tuy nhiên, nếu đã xảy ra dị biến, thế thì khó nói. Ngay cả chúng tôi người hạ Trùng cũng có những lo lắng về việc này.

Trùng vốn là một pháp môn rất nguy hiểm. Trên đời này bất kỳ thứ gì cũng có thể dị biến, Tòng Trùng cũng không ngoại lệ.

Một khi đã dị biến, thì sẽ xảy ra cắn trả, ngay cả chúng tôi cũng sẽ bị liên luỵ.

Đồ Long vẻ mặt thận trọng nói.

- Dị biến, dị biến như thế nào?

Diệp Phàm hỏi.

- Ví dụ như, thuộc tính thay đổi. Có Tòng Trùng sẽ biến từ đực thành cái. Có lúc thì có thể biến thành một loại côn trùng khác. Loại Tử Đỗng Trùng này rất khó khống chế. Một khi có dị biến thì sẽ phiền phức lớn. Hơn nữa, Chu Thuỷ Mạo tuổi cũng đã cao, không chịu nổi bị gây sức ép.

Đồ Long nói.

- Tiền bối hãy xem cái này trước rồi nói.

Diệp Phàm ra hiệu cho Thái Cùng đưa phim chụp Tử Đỗng Trùng ra.

- Không ngờ các anh lại có thể chụp lại được, sự nguỵ trang của Tử Đỗng Trùng rất cao. Dường như không khác gì nhiều so với thịt, bệnh viện cũng có không thể tìm ra. Xem ra, trên đời này núi cao còn có núi cao hơn.

Vẻ mặt Đồ Long và Đồ Các Lực đều kinh ngạc vừa nhìn lên màn hình vừa nói.

Vừa nhìn, Đồ Các Long liền kinh ngạc nói:

Ông nội, hình như đã có dị biến rồi. Ông xem, trên người nó vốn không mọc lông, bây giờ lông lại rậm rạp. Hơn nữa, lông của nó lại dài như thế, dường như còn mạnh hơn cả cơ thể mẹ.

- Ừm, rốt cuộc là chuyện gì thế này? Những cọng lông này dường như còn co duỗi theo quy luật, có lẽ còn có thể biến thành vũ khí tấn công.

Đồ Long cũng tỏ vẻ kinh ngạc, ngơ ngác nhìn màn hình, rồi lại liếc nhìn Thái Cùng.

- Đừng nhìn tôi, những máy móc chụp được thế này tuyệt đối không có vấn đề gì.

Thái Cùng lập tức nói.

- Có thể để Đồ Các Long ép cho Trùng mẹ ra trước để chúng tôi nghiên cứu một chút có được không?

Diệp Phàm hỏi.

- Có thể, tuy nhiên, e là khi nó vừa ra thì sẽ cảm nhận được và lập tức sẽ náo động lên.

Đồ Long nói.

- Không sao, chúng tôi giúp các ông. Làm một cái chụp để chụp trùng mẹ trước, cách biệt với thế giới bên ngoài.

Diệp Phàm nói.

Đồ Long đồng ý.

Thái Cùng mang đến một cái chụp bằng thuỷ tinh, có thể chụp được 3, 4 người.

Hơn nữa, đây là loại thuỷ tinh hữu cơ công nghệ cao nhất, có thể chịu được sức ép của đạn pháo loại nhỏ bắn vào.

Sau khi Thái Cùng lắp đặt xong, Đồ Các Long đi vào. Lúc này bắt đầu vận khí công, không lâu sau, hắt hơi một cái. Diệp Phàm phát hiện có một con Trùng lông màu đỏ bắn ra từ mũi ông ta.

Thứ này hình như còn biết bay nên có thể bắn ra. Nó dùng đuôi cong người lại để bật lên, thân người nó còn nhỏ hơn cả sợi lông, vừa bắn ra đã có thể bay cao đến 2, 3 mét, thực sự khiến cho người ta sợ.

- Thế này nhé, cậu từ từ mở chiếc chụp ra để cho nó có thể cảm nhận được một chút, nếu quá nguy hiểm thì chúng ta sẽ nghĩ cách khác. Hơn nữa, con trùng mẹ này do Đồ Các Long khống chế, chắc sẽ không làm cho cậu bị thương có phải không nào?

Diệp Phàm nói.

Đồ Long nghĩ rồi cũng đồng ý.

Con dơi của Diệp Phàm lặng lẽ tiến vào trong đầu của Chu Thuỷ Mạo.

Không lâu sau, Đồ Các Lực mở một cái khe nhỏ trên chiếc chụp thuỷ tinh. Quả nhiên, Diệp Phàm phát hiện, dường như con Tòng Trùng lông màu tím này đã đánh hơi được cái gì đó.

Thân người nó quằn quại, rồi thu nhỏ cơ thể lại chỉ bằng 1/10 so với lúc đầu.

Thoáng một cái, Tòng trùng đã bay ra từ đầu của Chu Thuỷ Mạo, chắc là men theo đường kinh mạch hoặc đường huyết đi ra.

Hơn nữa, Tử Đỗng Trùng lông dài này vừa bay ra ngoài thì cơ thể phình to ra hơn chục lần bằng đầu ngón tay út, to hơn nhiều so với trùng mẹ của Đồ Các Long.

Kế Vĩnh Viễn và Trương Hùng đều cầm một thứ giống như bình chữa cháy, thứ này đương nhiên cũng là do chuyên gia Thái Cùng phát minh.

Khi cần thiết có thể phụt ra tia laser nhiệt độ cao, có thể tiêu diệt con trùng này. Tuy nhiên. Lão Kế và đồng chí tiểu Trương đương nhiên cũng lo lắng, bởi vì tốc độ của con trùng này rất nhanh.

Tử Đỗng Tòng trùng dang rộng người ra trong không trung, những sợi lông tím như có tính đàn hồi, lập tức kéo dài ra hơn chục mét, sợi dài nhất cũng gần chạm đến tường.

May là đây là tầng hầm, hơn nữa lại rất lớn.

Trương Hùng thấy Diệp Phàm ra hiệu cho mình, vội vàng đưa thân thể của Chu Thuỷ Mạo ra ngoài.

Còn hai chuyên gia Thái Cùng cũng nhẹ nhàng lui ra bên ngoài quan sát qua vách ngăn được làm bằng kính.

Cử động kỳ quái của Tòng trùng, giống như đôi cánh liên tục đập ở trên không, toàn thân bay bổng lên.

Kiểu bay này khiến cho người ta thực sự kinh sợ, nó thông qua chấn động không khí mà bay lên. Lần đầu tiên dường như nó rất hưng phấn, phía dưới sàn nhà đầy những sợi lông tím co giãn rất lâu.

Đồ Các Long vội vàng há miệng ra, khống chế muốn thu trùng mẹ về. Bây giờ là còn nước còn tát thôi.

Tuy nhiên, rõ ràng là không có hiệu quả gì.

Tòng trùng lại bay đến trước mặt trùng mẹ.

Sợi lông tím dài phủ trên người trùng mẹ, trùng mẹ không ngờ lại như sợ hãi. Toàn thân ép sát vào chiếc đĩa không dám động đậy.

- Xong rồi, trùng mẹ hình như không thắng được Tòng trùng. Nhìn tình hình muốn tạo phản rồi.

Trương Hùng nói nhỏ.

Đúng lúc này, miệng của Tòng trùng đột nhiên há ra doạ Đồ Các Long, tuy nhiên, đã muộn rồi. Một luồng sức hút rất mạnh đã bay đến, trùng mẹ bắn về phía trước cũng muốn tránh đi, tuy nhiên cũng là đã muộn.

Trùng mẹ đã bị Tòng trung nhuốt vào trong miệng.

Miệng của Đồ Các Long phun ra một ngụm máu tươi, người lập tức mềm nhũn ra.

- Giết nó đi!

Đồ Long hét lên, không còn để ý gì nữa.

Kế Vĩnh Viễn và Trương Hùng vội vàng ấn nút, tia laser nhiệt độ cao nhắm vào Tòng trùng bắn tới.

Tuy đây là thứ có nhiệt độ rất cao, nhưng nếu số cao thì cũng chẳng thể làm bị thương nổi người đứng bên cạnh.

Phần phật… vừa tránh, mấy sợi lông màu xanh rơi xuống không ngờ lại làm cho nó dính sát lên trần nhà.

Nó tức giận, thân mình trương phình lên, hướng về phía Kế Vĩnh Viễn và Trường Hùng bay đến. Xa Nhất Đao vội vàng mở bình phun ra hướng vào nó.

Tuy nhiên, nó quá hung hãn. Hơn nữa, thân pháp lại rất linh hoạt. Ai phun vào nó thì nó liền tấn công người đó.

Ba người Kế Vĩnh Viễn, Trương Hùng và Xa Nhất Đao bị nó đánh cho trốn đông tránh tây, tiến thoái lưỡng nan.

Xa Nhất Đao thử dùng nội công như đao kiếm chém qua nhưng nó dường như như cũng không dễ bị chém chết.

- Mọi người hãy ra ngoài đi, để tôi, đưa cả Đồ Các Lực ra nữa.

Diệp Phàm hét to.

- Quá nguy hiểm, cậu cũng đi ra thôi, chúng ta cùng nhau tấn công trấn áp nó.

Trương Hùng hét.

- Muốn tất cả cùng ra thì không thể đâu, tôi tấn công nó ngăn chặn nó trước. Không phải lo lắng, Diệp Phàm tôi không dễ chết đâu.

Diệp Phàm hét. Vung tay ra hiệu cho Trương Hùng và Kế Vĩnh Viễn ra ngoài trước.

Xa Nhất Đao vẫn đang kiên trì, tuy nhiên sợ làm Diệp Phàm bị thương nên đành phải nhanh chóng lùi ra phía sau.

Bây giờ, dưới đất chỉ còn lại Diệp Phàm và con Tử Đỗng trùng kia.
Bình Luận (0)
Comment