Quan Thuật

Chương 313

Sau hai lần đổi lái thì đến cổng trụ sở chính quyền, bên trong đang đứng đầy người hò hét.

Ngọc Tiêu dẫn mười mấy công nhân nhà máy giấy đưa Diệp Phàm tiến vào, thấy một nhóm người còn mang theo một người có chút quỷ dị như vậy, đám người kia cũng nhanh chóng tránh ra.

Tất cả mọi người đều cảm thấy khá kỳ quái, không biết Chủ tịch Diệp vừa nhắc đến chính là người này, thậm chí còn thầm nghĩ, " Hừ! Còn dám đem công nhân nhà máy giấy đến định đánh nhau sao? Bên mình có bốn trăm người, muốn đánh nhau cũng phải nhìn chứ."

Thấy mấy người trong cùng còn chưa chịu tránh ra, Ngọc Tiêu hét lớn:

- Mọi người mau tránh ra, Chủ tịch Diệp vì trở về gấp để giải quyết mà xe cũng lật xuống suối rồi.

Hiện giờ ngay cả bệnh viện cũng không đi để về giải quyết cho mọi người, các người còn muốn thế nào đây? Các người còn phải là người không?

Nghe Ngọc Tiêu vừa nói vậy, hơn hai mươi mấy thanh niên công nhân nhà máy giấy đều hò hét trợ uy.

Quả nhiên rống lên như vậy cũng khiến Diệp Phàm vào được vòng tròn trong cùng.

Vốn đám thanh niên công nhân nhà máy giấy Ngư Dương cũng không dễ chọc vào, trước kia chuyện gây sự đánh nhau cũng như cơm bữa.

Đặc biệt là năm nay nhà máy giấy chỉ sản xuất cầm chừng, công nhân không có việc làm, mỗi tháng chỉ nhận hơn trăm đồng chưa đủ tiền uống rượu.

Vì thế đám thanh niên này đang ôm một bụng lửa giận đã lâu, nói đến đánh nhau là bừng bừng khí thế, đã có bảy, tám người bị bắt vào cục cảnh sát, bây giờ còn đang ăn cơm trong tù.

Đối mặt với đám người chán đời này, cho dù là một vài nhân vật có máu mặt trong thị trấn cũng cảm thấy sợ hãi, vì vậy Diệp Phàm có thể thuận lợi tiến vào đến trong cùng.

Tiến vào thì thấy Đoàn Hải và Hạ Giai Trinh đang bị dồn chặt vào giữa, có một gã thanh niên còn xé ống áo của Hạ Giai Trinh, bọn Đoàn Hải và Đỗ Bằng cũng không khá hơn bao nhiêu, Diệp Phàm nhất thời bốc hỏa

Mặc dù thân thể hắn còn đang đau nhức đến mềm nhũn ra nhưng vẫn hét lớn:

- Thả bọn họ ra, nếu người nào không buông tay thì Ngọc Tiêu, anh cứ gọi mấy người tới đánh gãy chân cho tôi.

Phản rồi, nơi này chính chính quyền thị trấn, không phải chỗ để các người tùy tiện giương oai.

Có gì cứ bình tĩnh nói chuyện, đừng động tay chân giống bọn lưu manh thế?

Diệp Phàm vừa hét lên như vậy, Ngọc Tiêu lập tức bảo mấy người hùng hổ tiến lên.

Tuy nhiên không chờ đến bọn họ, mấy người kia đã sớm buông tay rồi đứng qua một bên.

Đám người này vốn là tiểu đệ của hai trong Lâm Tuyền tam bá là Tiêu Hổ Thạch và Hồ Thất, vốn nghĩ nhân cơ hội chính quyền bắt lùi cửa hàng nên ra tay kiếm chút tiền.

Cả bọn vừa thấy Diệp Phàm, người mà ngay cả lão đại như Tiêu Hổ Thạch và Hồ Thất cũng rụt vòi thì đều rụt vòi, có ai dám ngốc nghếch đi gây chuyện với người chỉ cần một cây đũa cũng có thể đánh gãy xương tay của nhân vật thứ tư trong giới đại ca của thị trấn là Tiếu Đại Xuyên.

Tuy nói tiểu tử này hiện giờ vừa bị lật xe đang bị thương, cánh tay còn chảy máu nhưng vẫn hết sức uy vũ.

Khỉ con tốt nhất là đừng đi đụng vào lão hổ, gây chuyện chẳng may lại bị gậy đập ngược vào đầu thì xong đời.

Chuyện đám côn đồ này thường làm chính là hù dọa dân chúng hiền lành, nếu chân chính gặp người mạnh thì lại mềm như bún.

Tuy nhiên Diệp Phàm nhận ra một gã mập trong đó tên là Hồ Nhị Quý bởi vì chuyện đánh nhau ở quán cơm Xuân Hương lần trước tên tiểu tử này đã bị mình nắm lấy tay kêu như heo chọc tiết nên nhớ kỹ.

Xem bộ dạng Hồ Nhị Quý chắc là kẻ cầm đầu gây náo loạn vừa rồi, nghĩ tới đây Diệp Phàm chỉ vào gã kêu lên:

- Hồ Nhị Quý, đi ra ngoài, nói cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra?

Diệp Phàm hiểu rất rõ đạo lý bắt giặc phải bắt vua trước

- Diệp, …chủ tịch Diệp, chúng tôi đều có cửa hiệu trên đường.

Hồ Nhị Quý bị Diệp Phàm chỉ vào không thể làm gì khác hơn là dày mặt đi ra, lấm lét trả lời.

Diệp Phàm suýt phì cười, thầm nghĩ bản thân đúng là có oai để dọa người, đối với bọn càn quấy này đúng là nhiều khi phải dùng quyền đầu để nói chuyện, dùng đạo lý quả thật không ăn thua.

- Đúng là có cửa hiệu nhưng chính quyền đâu có đoạt cửa hiệu của các người. Lâm Tuyền đang mở rộng đường xá để nối thông với các nơi, lượng xe sẽ gia tăng rất nhiều, trong đó con phố Đông Tỏa Dương sẽ là đường chính, vì thế mọi người nên suy nghĩ cho sự an toàn của thị trấn mà mở rộng đường.

Chuyện hỏa hoạn lần trước ai cũng biết sự nguy hại của mặt đường nhỏ, ngay cả xe cứu hỏa cũng không vào được, nếu không sẽ không cháy nhiều nhà như thế, ài, lại còn cả chết người.

Mọi người thử nghĩ xem, chẳng lẽ còn muốn để cho thảm cảnh xảy ra lần nữa xem?

Tôi biết tất cả mọi người không muốn lùi cửa hàng bởi vì tiền thuê một tháng cũng được mấy trăm đồng.

Thật ra thì mảnh đất mà các người chuyển đến cũng không tồi, bởi vì ở đó chính quyền cũng chuẩn bị xây một cái chợ nhỏ, sắp xếp các cửa hàng với nhau để buôn bán.

Hôm nay tôi bị thương là vì muốn trở về nhanh để giải quyết chuyện này, xe cũng đã lật trong suối, ai! Không nói nữa, quá mệt rồi, tôi phải vào viện băng bó đã.

Tôi chỉ nói một câu, nếu đồng ý lùi cửa hàng thì ngày mai tới trụ sở chính quyền để tiến hành làm thủ tục, lùi bao nhiêu mét vuông thì sẽ nhận đền bù tái định cư bấy nhiêu, hơn nữa còn phụ thêm mỗi mét vuông 300 đồng.

Diệp Phàm vừa nói xong thì trong đám đông lập tức xôn xao.

Có người hỏi:

- Chủ tịch Diệp có giữ lời không, lùi bao nhiêu đền bù bấy nhiêu, còn phụ thêm tiền sao?

- Dĩ nhiên là giữ lời, nếu người nào đồng ý lùi thì sáng sớm ngày mai tới đây hoàn thành thủ tục. Sau đó sẽ do các đồng chí bên sở tài nguyên tiến hành đo đạc để trả tiền, nhưng phải nói trước, hợp đồng là hai bên tự nguyện ký kết, sau khi ký xong thì không thể hủy bỏ.

Các người thử nghĩ đi, nếu như sau này đổi ý lại tới đây gây chuyện thì Diệp Phàm tôi sẽ lập tức ra lệnh cho Triệu Thiết Hải bắt người, đến lúc đó đừng kêu xin.

Diệp Phàm nói rất nghiêm khắc.

Tính toán của hắn là đầu tiên phân hóa một bộ phận, sau đó trong đám người còn cứng đầu lại phân hóa tiếp. Cứ như vậy sẽ làm cho số người phản đối càng ngày càng ít, chuyện này thì Vương Nguyên Thành nói rất có đạo lý.

Một số chủ hiệu không thể xây lại cửa hàng chắc sẽ đồng ý đầu tiên vì bọn họ sau khi lùi cửa hàng cũng có trong tay hơn một vạn đồng, đến nơi đền bù ít nhất cũng có thể xây được một cái nhà nho nhỏ để trú thân.

Sau khi dần dần phân hóa hết thì chắc là còn một đám nhỏ cứng đầu, đối với bộ phận này thì chỉ còn cách cưỡng chế vậy, nhiều lúc hoàn cảnh phi thường cũng phải áp dụng biện pháp phi thường.

Diệp Phàm cũng không phản đối sử dụng loại thủ đoạn này đối với những người ngoan cố, bọn họ kéo dài đến lúc đó cũng chỉ nghĩ cách lấy thêm tiền của chính quyền mà thôi, đối với đám người không có cái nhìn đại cục thì hắn cũng không thương xót, tuy nhiên chuyện để đến lúc đó hãy nói.

- Hồ Nhị Quý, chuyện hôm nay đến đây coi như xong, nói mọi người về đi, tôi còn phải vào bệnh viện.

Diệp Phàm nhìn chằm chằm Hồ Nhị Quý gằn giọng, trong bốn trăm người đến đây thì thật ra phần lớn đều chọn thái độ đứng xem.

Dân chúng một khi tụ tập đông người thì chưa chắc đã sợ chính quyền, tuy nhiên bọn họ lại sợ ác ôn trên đường.

Hồ Nhị Quý chính là em trai của Hồ Thất, có lẽ là đầu lĩnh của đám chủ cửa hiệu mặt đường, buộc gã đứng ra giải tán mọi người là hợp lý nhất.

Cái này gọi là lấy độc trị độc, Diệp Phàm trong lòng cũng có chút cảm thán, " Quan viên chính phủ người ta không sợ, mà lại sợ du côn, chẳng lẽ quan viên chính phủ không bằng du côn, thật ra dân chúng nhiều khi cũng như bọn vô lại làm loạn, lấy du côn đối phó với vô lại là vừa."

Tuy nhiên sau đó hắn lập tức lắc đầu, điều này chính là như mọi người thường nói, gà có đạo của gà, chó có phép của chó.

Hồ Nhị Quý rất không cam lòng, giả tảng đứng đó như không nghe thấy, cặp mắt đảo tới đảo lui nhìn đám đông.

- Làm sao vậy? Nhị Quý, có phải muốn gọi anh cậu tới đây quậy không.

Diệp Phàm trầm mặt, giọng nghe vẻ u ám.

- Được rồi, được rồi! Chủ tịch Diệp cũng bị thương, mọi người trở về nhà đi thôi, có gì hãy nói sau.

Hồ Nhị Quý thấy Diệp Phàm muốn gọi anh trai mình ra thì đành phất tay gọi mọi người trở về, mọi người nghe lời gã cũng bắt đầu tản đi.

- Chủ tịch Diệp, vẫn là anh có cách, tôi chỉ là một cô gái, về chuyện này đúng là không bằng các anh, ai!

Hạ Giai Trinh sau khi băng bó lại cho Diệp Phàm thì thở dài.

- Ha ha, bí thư Hạ nói sao vậy, cán bộ nữ có ưu thế của cán bộ nữ, các cô còn gánh đến nửa bầu trời kia mà, có khi lấy nhu khắc cương còn tốt hơn ấy chứ.

Diệp Phàm trêu đùa.

- Anh còn đó mà cười, chủ tịch Diệp, xe của anh còn có thể dùng được nữa không?

Hạ Giai Trinh quan tâm mà hỏi.

- Chắc bảy, tám phần là hỏng rồi, ai! Mấy chục vạn mà chỉ mấy giây là đi tong, có vớt lên cũng là đống sắt vụn rồi, đáng tiếc.

Diệp Phàm đau lòng, tuy rằng tiền thuê dãy cửa hàng mặt tiền của Sở Thiên các Diệp phủ mỗi năm cũng được 150 vạn.

Nhưng còn phải trả công cho những người làm thuê ở đó, còn phải dành cho Trần Khiếu Thiên dưỡng thương.

Còn dư lại ba bốn mươi vạn thì đều đầu tư vào nhà máy giấy nhỏ ở khu Bàn Long chỗ thành phố Mặc Hương mà vẫn còn chưa đủ.

Chuyện này đúng là phòng dột lúc trời mưa, xe này nghe Lô Vỹ nói là đã cải tiến lại hết bảy, tám chục vạn.

Bây giờ kiếm được bảy, tám chục vạn để mua xe là chuyện không thể nào. Hiện giờ mình tốt xấu gì cũng là một chủ tịch thị trấn.

Chiếc xe Santana của Thái Đại Giang thì đã bị Mâu Dũng tranh mất, còn để lại cho Diệp Phàm chính là chiếc Mitsubishi ậm ạch của Tần Chí Minh hay dùng trước kia.

Chiếc xe này chắc đã hỏng rồi, trong thời gian ngắn thì muốn mua xe mới là không thể. Vào thời gian cuối năm còn rất nhiều chuyện phải lo.

Giám đốc sở tài chính Trịnh Lực Văn mấy ngày gần đây đang rầu rĩ vì lúc Diệp Phàm nhận chức Chủ tịch thị trấn đã khẩu xuất cuồng ngôn.

Lúc đó hắn chỉ mấy câu đã ném đi một trăm vạn, đồng ý phát lương còn nợ mấy tháng cho nhân viên thị trấn lẫn công nhân nhà máy giấy, lại thêm cả bao lì xì tết.

Hắn còn mạnh miệng hứa hẹn là sẽ thực hiện vào trước tết, nhưng tài chính của thị trấn bây giờ chỉ còn chừng mười vạn, lấy đâu ra một trăm vạn mà hoàn thành.

Vì vậy ngay cả Trịnh Lực Văn cũng đều cho rằng lúc đó Diệp Phàm chỉ nói đại mà thôi, đến cuối năm không thực hiện được thì e là có công nhân gây chuyện.

Nhân viên chính quyền tuy nói không dám làm loạn trước mặt nhưng sẽ thì thụt sau lưng, điều này đúng là làm Trịnh Lực Văn hết sức khổ sở.

Diệp Phàm lại không muốn động đến khoản tiền dùng để sửa đường nên Trịnh Lực Văn đúng là gần đây ăn không ngon ngủ không yên, thậm chí còn tính toán trường hợp xấu nhất là sẽ đi hỏi vay anh trai Trịnh Khinh Vượng.

- Chủ tịch Diệp, anh phê bình tôi đi, công tác của tôi làm không tốt mới tạo thành cục diện bị động như vậy, còn hại ngài lật xe suýt nữa xảy ra chuyện.

Đoàn Hải ủ rũ cúi đầu đứng trước Diệp Phàm, cảm thấy rất hối hận vì chủ tịch Diệp đã tín nhiệm mình như thế mà mình lại làm hỏng chuyện.

Đỗ Bằng bên cạnh cũng cúi gằm, nắm chặt tay khổ sở.

- Các anh không làm chuyện gì sai cả, chuyện tối nay đúng là khó làm, cho dù tôi có mặt ở ban đầu cũng chưa chắc có thể khống chế tốt cục diện.

Chuyện này đúng là làm khó các anh, chẳng phải phó chủ tịch Tiếu cũng rút lui sao, các anh có thể kiên trì ở lại hiện trường bảo vệ tốt phó bí thư Hạ, tôi phải ghi công cho các anh mới đúng chứ.

Bỏ đi, thử suy nghĩ xem có cách nào xử lý tốt chuyện này không mới là quan trọng.

Diệp Phàm nhẹ giọng an ủi làm Đoàn Hải rất kích động.

- Đỗ Bằng, phải bám sát chuyện xây dựng ở Quỷ Anh Than, thời gian dọn mặt bằng mất khoảng bao lâu?

Diệp Phàm hỏi. Nguồn truyện: Truyện FULL

- Chắc còn khoảng mười ngày nữa mới xong, hiện giờ tất cả công nhân nhà máy giấy đã ra trận rồi, mỗi ngày chia làm ba ca luân phiên nhau.

Bọn họ đều rất tích cực, không cần chúng ta nói cũng đều nỗ lực làm việc, chỉ sợ chuyện xây dựng nhà máy bị thất bại.

Tuy nhiên…

Đỗ Bằng nói tới đây hình như có chuyện gì khó khăn nên khá ấp úng.

- Tuy nhiên cái gì, nói ra xem nào.

Diệp Phàm cười nói để Đỗ Bằng bình tĩnh lại.

Vốn Vương Nguyên Thành đã đặc biệt dặn dò Đỗ Bằng nhất định phải tôn kính Chủ tịch Diệp như cha mình.

Vì thế nên trong lòng gã vẫn cảm thấy hơi sợ hãi đối với Diệp Phàm.

- Xế chiều ở công trường có một người tự xưng là phó tổng giám đốc của công ty Vũ Thần tìm tôi, yêu cầu tiếp nhận lại hạng mục xây dựng nhà máy giấy.

Y còn lấy ra danh thiếp bảo là có quan hệ với Phí Vũ Vân của Phí gia ở Ngư Dương, tôi không dám đồng ý mà nói là chuyện này ngài chịu trách nhiệm.

Chủ tịch Diệp, cả Quỷ Anh Than sau này sẽ phải tiến hành xây dựng quy mô lớn, muốn vậy phải có máy móc cơ khí mới phù hợp với quy chuẩn.

Vì thế thỉnh cầu chính quyền phải nhanh chóng đầu tư về phương diện này nếu không thì tổn thất về kinh tế mỗi ngày có thể lớn hơn mười vạn.

Đỗ Bằng có chút lo lắng nói.

- Ừ! Xây dựng mới một khu công nghiệp cũng phải đến cả ngàn vạn tài chính, không thể qua loa. Chuyện này tôi sẽ nhanh chóng triển khai, anh không cần phải lo lắng. Chuyện cần làm trước mắt là phải san phẳng Quỷ Anh Than, tôi yêu cầu các anh lần này phải làm lớn, đừng giới hạn trong phạm vi nhà máy giấy.

Diệp Phàm nói vẻ kỳ quái khiến Đoàn Hải và Đỗ Bằng đều cảm thấy hơi mơ hồ, Đoàn Hải ngập ngừng hồi lâu rồi cũng hỏi vì nếu không sợ hiểu lầm ý của Diệp Phàm lại gây ra phiền toái.

- Chủ tịch Diệp, nếu như chỉ làm trong khu vực nhà máy giấy sẽ tiết kiệm được không ít tiền, nếu như mở rộng ra sẽ tăng thêm rất nhiều chi phí.

Tuy nói hiện giờ nhà máy giấy có hơn một ngàn người hỗ trợ nhưng chỉ riêng tiền cơm mỗi ngày cũng đã là một khoản không nhỏ.

Ngày mai có thể còn phải mời máy móc tới đào, chi phí thuê mỗi ngày một máy cũng phải vài trăm đồng, mười ngày liên tục cũng tới cả vạn đồng, cực kỳ tốn kém.

- Không có chuyện gì, Đoàn Hải, anh không nên chỉ để ánh mắt nhìn vào mỗi khu vực nhà máy giấy, thử nhìn xung quanh có thấy trống nhiều không, ha ha.

Diệp Phàm làm ra vẻ cao nhân, quay đầu lại nói:

- Máy đào chẳng phải ở công trường đá vụn của thôn đập Thiên Thủy cũng có sao, mượn tới dùng là được, đừng nên đi thuê, như vậy là chúng ta có thể tiết kiệm được một phần tiền rồi.

Diệp Phàm cười nói, hơi có mùi vị thần bí.

- Ngẩng đầu mà nhìn thì dĩ nhiên là có thể nhìn xa.

Đoàn Hải và Đỗ Bằng lẩm bẩm như ngộ ra điều gì đó.

Tuy nhiên Đỗ Bằng vẫn thắc mắc chuyện máy móc:

- Chủ tịch Diệp, làm sao người ta cho chúng ta mượn không được?

- Ha hả! Động não thì bọn họ khẳng định cho mượn.

Diệp Phàm vẫn cười cười khiến.

Đỗ Bằng và Đoàn Hải lại cảm thấy Chủ tịch Diệp đang đề điểm vấn đề này.

Thật ra thì Diệp Phàm cũng muốn kiểm tra xem hai người này rốt cuộc có đầu óc hay không để sau này còn trọng dụng.

Nếu như người quá đần không biết biến hóa thì sau này cũng phải suy nghĩ, nếu như trung thành mà không có đầu óc cũng vô dụng.

- Ý của ngài là dùng đá vụn đổi lấy chi phí mượn máy?

Đoàn Hải nhanh nhạy nói trước.

- Ha ha ha, không tệ, có thể nghĩ ra cách này. Đá vụn chứ không phải đá khối, chúng ta xây dựng nhà máy chắc chắn sẽ cần một khối lượng lớn đá vụn, trải đường, san mặt bằng, xâu nhà cũng không thể thiếu nó.

Đem chi phí thuê máy đổi thành đá vụn để bọn họ dùng thì thành rồi, tất cả mọi người đều có lời phải không. Dĩ nhiên tiền xăng dầu máy đào và phí sửa chữa cũng như tiền công thợ lại thì phải do chúng ta xuất ra.

Diệp Phàm nói ra.

Thật ra thì Diệp Phàm rất khôn khéo, nếu như bảo thẳng đi tìm Lý Tuyên Thạch để mua đá vụn thì e là có người kiếm cớ nói này nọ.

Bởi vì thị trấn Lâm Tuyền có tới mấy dòng suối, trong mỗi suối đều có rất nhiều đá cuội và cát nên cũng có tới mấy công trường khai thác.

Ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm cả vào công việc xây cất của Quỷ Anh Than, tuy nhiên công trường khai thác của Lý Tuyên Thạch là lớn nhất, chất lượng đá vụn cũng là thuần khiết nhất.

Hơn nữa cũng ở công trường này mới có máy đào do Lô Vỹ tặng, tuy là đồ cũ nhưng còn rất tốt.
Bình Luận (0)
Comment