Quan Thuật

Chương 316

- Trong quân đội, tư lệnh chính ủy đại quân khu một năm có hai cây. Đại tá, thiếu tá từ trung tướng trở xuống gì đó chỉ có thể nhìn thèm, giống như tư lệnh Triệu tướng quân của căn cứ Lam Nguyệt Vịnh một năm có một cây loại mặt hàng cao cấp này.

Ài! Tiểu tử Tề Thiên này thật là ngốc, nếu trèo kéo được tiểu thư Triệu Tứ có phải có được mấy bao thuốc đặc biệt cao cấp rồi không.

Triệu Quát rất cưng chiều nha đầu Triệu Tứ đó, nha đầu này làm loạn gì cũng sẽ không xuống tay, một cây thuốc có lẽ không thành vấn đề, phải biết rằng Triệu gia còn có cả Thượng tướng quân ủy viên. Ha ha ha…

Thiết Chiêm Hùng tùy tiện nói ra khiến Diệp Phàm âm thầm kinh hãi, thì ra trong một bao thuốc lá lại cất giấu nhiều ngóc ngách khó hiểu như vậy, phẩm cấp chính là loại thể hiện, ngay cả hút một điếu thuốc cũng có tính phô trương.

Diệp Phàm giả vờ như không hề để ý, vô tình nói:

- Kêu nhà máy thuốc lá sản xuất nhiều hơn là được rồi, việc gì phải làm thần bí như vậy, chỉ là bao thuốc, chứ có phải kim cương đâu? Cần gì phải chia rõ phẩm cấp như vậy?

- Hừ! Tiểu tử nhà cậu, kêu tôi nói cậu thế nào chứ? Cậu tưởng là loại thuốc lá này làm ra như vậy sao? Vấn đề chủ yếu nhất của loại thuốc này chính là tượng trưng thân phận. Sản lượng có lẽ cũng không thể cao hơn, dù sao công nghệ chế tạo cũng không đơn giản.

Thiết Chiêm Hùng cười mắng, yên lặng một lát trong điện thoại rồi đột nhiên giống như nhớ ra gì đó, cười quỷ dị:

- Chú em, chú không phải muốn loại thuốc đặc biệt này sao? Bên trong Liệp Báo thật ra có người có, tuyệt đối là mặt hàng cao cấp chính tông, nhưng phải xem chú em có bản lĩnh có thể lấy được hay không, hắc hắc hắc.

Diệp Phàm cảm giác trong giọng nói của Thiết Chiêm Hùng có ẩn chứa âm mưu nào đó, nghĩ thầm, " Mình không mắc mưu đâu, không hút là không hút, chỉ có mấy bao thuốc, anh Thiết không biết lại muốn như thiêu thân gì đó sao. Mình không thể mắc lừa được."

Tuy nhiên hắn vẫn có chút hiếu kỳ, muốn hỏi ra đến cùng:

- Trong Liệp Báo, anh là lớn nhất rồi, lẽ nào còn có đại thần giấu mặt nào sao?

- Ha ha ha, tôi lớn nhất, đây chỉ là hiện tượng bên ngoài thôi. Tinh anh của toàn quân tập trung trong binh đoàn Liệp Báo chúng ta, thần tiên bên trong có rất nhiều.

E rằng chỉ cần không thuận mắt Đại đội trưởng thì tiểu tử cậu sẽ đắc tội, có thể bị lột da đấy.

Thiết Chiêm Hùng rất đắc ý, nhắc đến Liệp Báo trong lòng y lại không kìm được, bắt đầu khoe khoang.

- Không thể nào, em nói anh Thiết nghe, em tốt xấu gì cũng là một cố vấn cấp bậc Thiếu tá. Nghe Tề Thiên thổi phồng nói chức vụ của em cùng cấp bậc với Phó Đoàn trưởng Mã của Liệp Báo? Không phải là đại ca lấy ra hù dọa em đấy chứ?

Diệp Phàm giả vờ không tin, lắc lắc đầu.

- Ai nói là dọa cậu, cậu là một Thiếu tá cố vấn chính tông, binh đoàn Liệp Báo so với quân đội bình thường có cấp bậc cao hơn không ít.

Đặc biệt là cậu lại đeo quân hàm thiếu tá cố vấn, cùng cấp bậc với Triệu Côn Thiếu tướng sư đoàn trưởng của sư đoàn dã chiến đóng quân ở thành phố Mặc Hương.

Nhưng thần linh bên trong Liệp Báo nhất định cũng có, có cô nương họ Mai, chú em có thể chưa nghe nói đến, vóc người không cần phải nói, rất xinh đẹp, giống như tiên nữ trên trời. Tuổi tác chỉ lớn hơn chú một chút, chú em, có cần tôi nói mấy câu, cho hai người xứng đôi gặp mặt không?

Thiết Chiêm Hùng cười khan, cuối cùng cũng lòi đuôi, thì ra là muốn làm bà mai. Nếu nói ra có lẽ sẽ chấn động tướng quân Triệu Quát đến rớt răng hàm, vỡ mắt kính của Cố Thiên Kì.

" Họ Mai, mẹ kiếp, lẽ nào chính là nha đầu Mai gia Mai Diệc Thu, chính là con cọp cái suýt rút súng bắn mình trong phòng hát Kính Tạc chó má gì đó tối hôm đó.", Diệp Phàm cả kinh, chân không khỏi lảo đảo.

Nhớ đến chuyện Tề Thiên kể cô gái đó có thể rút ra con dao găm quân đội Thụy Sĩ truy đuổi con sói háo sắc nào đó, chuyện này nếu không có trái tim băng giá thì không làm được.

Thật ra Tề Thiên thổi phồng có hơi quá mức. Con sói xui xẻo quấy rầy Mai Diệc Thu tối hôm đó, đương nhiên cũng bị Mai Diệc Thu đá cho mấy cước.

Sau đó món đồ chơi ở chỗ đũng quần thiếu chút nữa bị Mai Diệc Thu đá thành thái giám.

Còn về chuyện vặt lông chỉ là lời nói uy hiếp của Mai Diệc Thu dưới sự kích động lúc đó, cũng không có thật sự thi hành.

Đương nhiên, anh Trư lúc đó thật sự bị các nữ binh cấp dưới của Mai Diệc Thu nhổ lông quần, cho nên sau này truyền đi càng ngày càng thần bí. Các dị bản khác nhau, đến miệng Tề Thiên thì biến thành Mai Diệc Thu cầm con dao găm Thụy Sĩ trong tay làm lông người đó.

Diệp Phàm hoảng hốt vội vàng kêu lên:

- Dừng lại! Dừng lại! Anh Thiết, em vẫn còn muốn giữ lại cái mạng nhỏ này lại tiếp tục sống, các nữ sĩ quan trong Liệp Báo mặc dù nói xinh đẹp như tiên, có thể so sánh với tiên nữ, nhưng cũng hung hăng như hổ, em mới ra đời năm 1976, không thể so sánh được.

Diệp Phàm vừa kêu lên xong, Thiết Chiêm Hùng đã vui vẻ, cười điên cuồng không thôi:

- Nhãi ranh nhà cậu, ngay cả mình cầm tinh con gì cũng quên rồi sao, năm 1976 không phải cầm tinh con rồng sao?

Rồng lẽ nào còn thấp hơn hổ? Thật đúng là, muốn đem cậu đi hù dọa các đại lão gia, các cô gái dù hung dữ nhưng chúng ta phải xem cô ta như ngựa mà thuần phục mới được, cậu nói anh Thiết nói có đúng hay không. Nếu không dứt khoát cắt thứ đó đi để cho gia môn đỡ mất mặt.

Thiết Chiêm Hùng vừa nhắc đến đàn bà nhất thời lại hào hứng, có lẽ nữ nhân bị y hại cũng không ít, có mùi vị miệt thị con gái trong thiên hạ.

" Cũng không phải là thứ gì tốt", Diệp Phàm âm thầm cằn nhằn một câu, nhưng ngoài miệng vẫn âm thầm khen tặng:

- Đúng vậy, cây côn của anh Thiết là vô địch thiên hạ, tiêu diệt hết con gái trong thiên hạ, ha ha ha.

- Nhãi ranh cậu! Kêu tôi nói cậu thế nào đây, anh Thiết không có xấu xa như cậu nghĩ đâu. Nhưng đời người, lúc nên tung hoành thì phải tung hoành có phải không?

Người làm nên chuyện lớn đều là hạng người tiêu dao, đàn bà vốn thích hào kiệt. Nhưng phải chú ý có chừng mực, ha ha! Đến lúc thích hợp thì phải dừng lại.

Thiết Chiêm Hùng cười khan.

Sau đó Tề Thiên đến Lâm Tuyền đưa cho Diệp Phàm đầy một rương thuốc lá đặc biệt, trong đó có sáu cây thuốc Trung Hoa đặc biệt, còn có bốn cây Đại Hùng Miêu loại dài, khiến Diệp Phàm cảm giác như nằm mơ, nghĩ thầm, " Quái, Thiết Chiêm Hùng chẳng qua chỉ là một đoàn trưởng, mặc dù nói rất oai phong nhưng cấp bậc cũng nhỏ quá, ngay cả quân hàm cũng chỉ là một Đại tá.

Theo như thứ tự lý luận mà y nói liên quan đến thuốc lá đặc biệt hôm qua, hình như cấp bậc còn chưa đủ đến mức có loại thuốc lá cấp bậc Trung Hoa bình thường nhất.

Hôm nay đưa tới một rương thuốc lá đặc biệt, bên trong hình như có 4 cây thuốc Đại Hùng Miêu cao cấp nhất, loại mặt hàng chỉ có vĩ nhân hút. Nghe nói loại này sĩ quan quân đội cấp bậc Thượng tướng một năm cũng chỉ có con số định mức một, hai cây.

Chuyện này đúng là kỳ quái, không biết y kiếm từ chỗ nào, có lẽ cũng mất một phen khó nhọc?

Lẽ nào là ép từ trong tay Mai Diệc Thu, nếu nói trong tay nha đầu Mai gia đó có cất giữ loại hàng cũng có khả năng, vì người ta có ông nội cấp bậc Quân ủy.

Nhưng thoáng cái đã kiếm được bốn cây thì thật sự không đơn giản, đây lẽ nào là hàng người ta cất giữ 2, 3 năm. Hình như không đúng lắm, hàng cất giữ 2, 3 năm có lẽ đã mốc meo từ lâu rồi, làm sao có thể còn hút được nữa."

Sau này khi đem chuyện đó hỏi Tề Thiên, gã cũng chỉ gật đầu cười quỷ dị không nói gì, nói là có đánh chết cũng không dám nói ra, vẫn xin đại ca Diệp Phàm đừng làm khó em út, vì Liệp Báo có kỷ luật.

- Kỷ luật cái rắm, hút một điếu thuốc còn nói kỷ luật. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Diệp Phàm cười mắng, nhung nhìn thấy Tề Thiên và Lý Hoành Sơn cứ giương mắt nhìn rương thuốc đặc biệt của mình chằm chằm, trong lòng không khỏi cả kinh, thầm mắng, " Lại chiêu mộ được hai sói rồi, bố mày khó khăn lắm mới liếm mặt kiếm được mấy cây thuốc như vậy, còn muốn cầm đi nịnh bợ lãnh đạo.

Không thể để những con sói này ăn bớt hút sạch được. Hơn nữa loại thuốc lá này hút cũng không thoải mái, cũng không biết có phải thật sự kiếm từ chỗ nha đầu Mai gia đó không.

Thật sự nếu kiếm từ chỗ cô ta, sau này có lẽ chọc phải chuyện phiền toái rồi. Anh Thiết à anh Thiết, tư tưởng làm bà mai của anh thật sự không được đâu."

Hắn vội vàng rút ra loại Trung Hoa đặc biệt mỗi người hai bao, đương nhiên kêu Lý Hoành Sơn cũng cầm về đưa cho Lý Tuyên Thạch hai bao, mới xem như đuổi được hai con sói tham lam đó, trong lòng đau xót cứ kêu gào uất ức.

Diệp Phàm lập tức gọi điện cho Trịnh Lực Văn, kêu gã đi kiểm tra tiền đã nhập vào sổ sách chưa, đừng để giữa đường bị mấy con sói chặn lại một đoạn là phiền phức. Phải biết rằng bây giờ tiền chưa đến tay thì không tính là tiền, ở giữa còn có rất nhiều biến số.

- Chủ tịch thôn Mã, xin hỏi một vấn đề không lễ phép. Không biết cục trưởng Mã Đức Lâm thăng chức đến chỗ nào rồi?

Diệp Phàm thật sự không biết Mã Đức Lâm đã đi đâu. Thành phố lớn như vậy, bản thân mình rất bế tắc ở phương diện tin tức.

- Ha ha ha…cậu nói cha nuôi của tôi sao, ông ấy vừa thăng lên phó Chủ tịch thành phố, đang ở thành phố Mặc Hương chúng ta. Nhưng món tiền đó thật sự không phải từ thành phố xuất ra, là cha nuôi kiếm được từ một người bạn cùng lớn lên với nhau.

Mã Cái Thiên muốn đắc ý để lộ ra một phen, nhưng ở trước mặt Diệp Phàm lại không dám, cho nên chỉ có thể lộ ra một chút trên mặt, dáng vẻ có hơi tức cười.

- Anh Mã, muốn cười thì cứ cười đi, không sao đâu, con người tôi tương đối thoải mái. Nhưng có chút kỳ quái. Người bỏ tiền ra rút cuộc là thần thánh phương nào, phải biết rằng 100 vạn không phải là con số nhỏ.

Hơn nữa tại sao y lại cấp số tiền đó cho một nơi xa xôi hẻo lánh như chúng ta, bên trong nhất định có gì đó. Chủ tịch thôn Mã, có phải muốn làm tôi hồ đồ có phải không?

Nếu có thể nói thì cứ nói, tôi cũng vô cùng hiếu kỳ, nếu không thể nói thì không nói, chuyện này tôi có thể hiểu. Ha ha ha.

Lần này Diệp Phàm lại vui vẻ cười. Không phải cười khổ mà là vui sướng, lại quăng ra một bao thuốc đặc biệt cho Mã Cái Thiên, lần này quăng ra là loại thuốc Trung Hoa đặc biệt cao cấp, thuộc về loại chỉ có quan lớn chức vụ trưởng ban của tỉnh mới được chia mấy bao để hút, chức phó thì không có phần.

Đương nhiên loại thuốc chỉ có vĩ nhân cấp cao hút Diệp Phàm vẫn bí mật cất trong phòng, không nỡ để nó cho người khác.

- Ồ! Bao thuốc này không giống với bao thuốc vừa rồi. Chủ tịch Diệp, tôi là người thô kệch, anh có thể nói một chút, lẽ nào trong loại thuốc này có bí mật gì sao? Mã Cái Thiên là một người thẳng tính, cũng không kìm được hỏi ngọn nguồn.

- Ha ha ha, là loại cấp trên hút, bí mật. Chỉ cho anh hai bao thôi.

Diệp Phàm tiện tay chỉ chỉ lên trời, nói vậy khiến Mã Cái Thiên cười cười trong lòng giống như con mèo đi bắt mồi cẩn thận đem hai bao thuốc lá giống như kho báu cất vào trong túi da.

Không lâu sau Trịnh Lực Văn gọi điện tới, vui mừng nói là đã nhập sổ được 100 vạn, xuất xứ hình như là hải quan Thủy Châu.

"Hải quan Thủy Châu, chuyện này thật sự kỳ lạ. Hải quan tại sao có thể xuất tiền đập xuống nơi xó xỉnh như Lâm Tuyền để sửa đường?", trong lòng Diệp Phàm suy nghĩ, gật gật nhìn Mã Cái Thiên nói:

- Chủ tịch thôn Mã, không sai! Lại dính vào lãnh đạo của hải quan.

- Ha ha! Nói gì vậy, là cha nuôi tôi dẫn đường. Phó giám đốc hải quan của hải quan Thủy Châu Miêu Nhâm đ*o tiên sinh rút ra. Nói là quà sinh nhật của tôi, ha ha ha, món quà này cũng nặng quá.

Mã Cái Thiên nhếch miệng cười hớn hở.

- Quà sinh nhật! Anh Mã, quà sinh nhật của anh thật đáng giá, món quà 100 vạn. Đồng chí Mã, sinh nhật anh là lúc nào, nói cho tôi nghe xem, cần chính quyền thị trấn chúng tôi tặng món quà gì cho anh.

Diệp Phàm vừa nghe thiếu chút nữa chấn động đến rụng hàm. Mã Cái Thiên là con người thô kệch giống như Hắc Lý Dật, vào sinh nhật người ta đưa tới 100 vạn, mặc dù nói bản thân Mã Cái Thiên không cầm được nhưng về danh nghĩa vẫn là của y, cõi đời này thật quá điên cuồng.

Nếu người ta đã tặng số tiền lớn như vậy, chính quyền thị trấn cũng nên biểu hiện lòng thành có phải không? Nếu không sẽ làm tê tái lòng của ngưu nhân Mã Cái Thiên.

Thật ra Diệp Phàm không biết là Mã Cái Thiên vì kiếm được 100 vạn này cũng rất khó khăn, ngay cả con gái cũng kính dâng lên, nếu không người ta cho dù có quan hệ vô cùng thân phiết với phó Chủ tịch tỉnh Mã Đức Lâm cũng sẽ không quăng ra món quà lớn như vậy.

Đừng thấy Mã Cái Thiên là một con người thô kệch nhưng con gái của Mã Cái Thiên là Mã Thiến Thiến lại có dáng người vô cùng xinh đẹp. Đôi mắt lung linh, dáng người đầy đặn giống như con lai. Mã Thiến Thiến học ở Học viện tài chính kinh tế Thương Hải của tỉnh Nam Phúc, là trường chuyên lớn chính tông.

Mã Cái Thiên đi tìm cha nuôi Mã Đức Lâm kiếm chút tiền, trên thực tế Mã Cái Thiên là con riêng của Mã Đức Lâm, nhưng Mã Đức Lâm sợ người khác nhận ra gây chuyện ồn ào.

Cho nên từ trước đến nay vẫn để con riêng của mình đóng ở trại Thạch Bình của thị trấn Lâm Tuyền. Về kinh tế có thể quan tâm hết mức, cho nên ở phương diện tiền bạc, Mã Cái Thiên cũng không túng thiếu thứ gì.

Nhưng Mã Cái Thiên cũng không biết Mã Đức Lâm là cha ruột của mình, vì mẹ Mã Cái Thiên là Lan Tuyết Mai không nói với y.

Còn người cha hiện tại của Mã Cái Thiên là Lôi Thổ Đôn là một người nông dân hiền lành thật thà, suốt đời ở nơi xó xỉnh trại Thạch Bình, cũng rất ít khi lên huyện thành, là một người đàn ông thật thà chất phác đánh ba gậy cũng không dám đánh rắm.

Bà xã Lan Tuyết Mai nhảy ra bờ tường, y cũng không biết, còn tưởng là hạt giống mình gieo trồng, nẩy mầm ra loại biến dị.

May mà dáng người Mã Cái Thiên cũng có chút tương tự Lôi Thổ Đôn, đều thô kệch.

Cho nên Mã Cái Thiên từ khi sinh ra đến nay, mặc dù nói tướng mạo lớn lên không giống Lôi Thổ Đôn, nhưng dáng người thật sự giống Lôi Thổ Đôn.

Cho nên Lôi Thổ Đôn bất kể đi đâu cũng mở miệng tán dương con trai Mã Cái Thiên di truyền rất tốt, dáng người hắn quả thực không khác gì mình.

Khi còn trẻ khiêng một con lợn rừng ba trăm cân thoăn thoắt bước đi, không khác gì thân thủ của mình.

Đương nhiên, nói đến những chuyện này cũng là những chuyện xưa cũ không có giá trị, Mã Đức Lâm lúc đó vừa mới tốt nghiệp cao đẳng đã được phân xuống thị trấn Lâm Tuyền, vừa vặn được chính quyền thị trấn phân xuống trại Thạch Bình, thì gặp được thiếu phụ Lan Tuyết Mai vừa mới kết hôn được mười ngày.

Mã Đức Lâm vừa nhìn thấy đã bị bộ ngực cỡ lớn 40B như tàu chiến của Lan Tuyết Mai làm cho choáng váng, lại cộng thêm đóng ở thôn, cứ như vậy, thường xuyên qua lại, tình chàng ý thiếp dần dần cũng có tình cảm, rồi câu được lẫn nhau.

Đối với Lan Tuyết Mai mà nói, bản thân lúc đó cũng chỉ mới 18 tuổi. Trại Thạch Bình lúc đó nghèo nổi tiếng, đừng nói những thứ khác, có lúc ngay cả tiền mua muối ăn cũng không có.

Vì vậy Lôi Thổ Đôn ngoài biết trồng khoai lang, ngô, gạo thì không có tài nghệ gì khác. Người dân quê ngoài nuôi mấy con lợn đổi lấy ít tiền mua dầu ăn, kiếm vài tấm vải thì không còn kiếm được chút tiền nào từ chỗ khác.

Hơn nữa Mã Đức Lâm vừa mới tốt nghiệp cao đẳng chuyên nghiệp, dáng người cũng rất đẹp trai. Quan trọng là y là cán bộ của chính quyền thị trấn, là cán bộ ăn lương nhà nước.

Lan Tuyết Mai lúc ấy đã động lòng rồi, nếu có thể dính vào một cán bộ như vậy, đối với gia đình mình mà nói cũng sẽ có rất nhiều lợi ích.

Cho nên cứ như vậy nhen nhóm lửa tình với Mã Đức Lâm. Một người thì thích bộ ngực đặc biệt lớn. Một người thì thích tiền và thế của y.

Nhưng Mã Đức Lâm cũng không tệ, mỗi tháng đều kiếm ít tiền lương đưa cho Lan Tuyết Mai, y là cán bộ đóng ở thôn, vì vậy luôn kiếm được rất nhiều lợi ích.

Chỉ cần chính quyền thị trấn có chia lợi ích gì xuống thì nhất định sẽ nghĩ đến Lan Tuyết Mai đầu tiên.

Nhưng không lâu sau Mã Đức Lâm gặp được vận may được điều chuyển đi, nhưng hạt giống y để lại trong bụng Lan Tuyết Mai lại mọc rễ nảy mầm, cuối cùng sinh ra Mã Cái Thiên.

Lúc mới đầu ngay cả Lan Tuyết Mai cũng không biết Mã Cái Thiên là hạt giống của Mã Đức Lâm, còn tưởng là của Lôi Thổ Đôn, nhưng trong lòng đã có hoài nghi rồi.

Cho đến sau này khi Mã Cái Thiên được mười mấy tuổi, có một ngày vô tình ở thị trấn Lâm Tuyền lại gặp được Mã Đức Lâm hiện giờ đã lãnh đạo huyện, lúc ấy Mã Đức Lâm vừa nhìn thấy Mã Cái Thiên đã ngây người sửng sốt.

Trong tiềm thức như có mách bảo, Mã Đức Lâm lập tức cảm thấy thích Mã Cái Thiên, ngay lúc ấy nói là muốn nhận Mã Cái Thiên làm con nuôi.

Lãnh đạo huyện nói muốn nhận Mã Cái Thiên làm con nuôi, người đàn ông thật thà Lôi Thổ Đôn còn biết nói gì, chỉ có thể vui cười hớn hở, thiếu chút nữa cười lệch cả miệng.

Lúc ấy người của trại Thạch Bình đều nói Mã Cái Thiên, gặp được vận may cực lớn mới có thể khiến lãnh đạo huyện vừa nhìn đã muốn nhận làm con nuôi.

Kết quả ngay cả họ cũng đổi thành họ Mã. Lôi Thổ Đôn vì tương lai của con trai có thể kiếm được tiền đồ rộng mở, hơn nữa dù sao Mã Cái Thiên còn có ba đứa em, đi một người thì vẫn có người ở lại cho nên cũng không đi tính toán những chuyện này.

Lúc ấy vì muốn kiếm ít tiền đi gặp cha nuôi, Mã Cái Thiên cũng đưa con gái Mã Thiến Thiến theo, vừa vặn gặp người bạn cũ là phó giám đốc hải quan Thủy Châu là Miêu Nhâm đ*o đến nhà chơi.

Miêu Nhâm đ*o vừa nhìn đã để ý đến con gái Mã Thiến Thiến của Mã Cái Thiên. Bị đôi mắt dáng người xinh đẹp của cô gái này hút hồn. Sau này nghe nói Mã Cái Thiên đang muốn kiếm tiền sửa đường, trong lòng khẽ động có ý tiếp xúc.

Có người đưa tiền, Mã Cái Thiên đương nhiên là vui mừng hớn hở. Hai người thường xuyên qua lại thì mắc vào nhau. Miêu Nhâm đ*o mặc dù nói là đồng bạn lớn lên từ nhỏ với Mã Đức Lâm nhưng kỳ thực lại nhỏ hơn Mã Đức Lâm 3, 4 tuổi, năm nay cũng mới 42 tuổi.

Vừa vặn bà xã mới chết, vì vậy triển khai thế tấn công mãnh liệt về phía Mã Thiến Thiến.

Miêu Nhâm đ*o mặc dù là phó giám đốc hải quan Thủy Châu, nhưng lại có rất nhiều tiền. Thường xuyên mượn cớ nói là dẫn cháu gái đi chơi, cứ như vậy đến ngày thứ mười thì cô gái nhà quê từ một xó xỉnh chui ra Mã Thiến Thiến cũng bị tiền làm cho mờ mắt.

Không lâu sau thì trúng viên đạn bọc đường của Miêu Nhâm đ*o sầu thương nhớ mong. Cho nên 100 vạn của Miêu Nhâm đ*o mặc dù nói dùng danh tiếng của hải quan điều làm quà sinh nhật cho Mã Cái Thiên, nhưng! Sau này có lẽ nên gọi là nhạc phụ thì đúng hơn.

Nhưng Miêu Nhâm đ*o có nói trước, số tiền này phải dùng trên con đường của trại Thạch Bình, do Mã Cái Thiên tự chịu trách nhiệm.

Trong chuyện này có mờ ám hay không, Diệp Phàm làm sao biết rõ, nhưng cười cười bỏ qua. Nếu Mã Cái Thiên đã kiếm được 100 vạn đưa tới thì chiết khấu lại cho y 10 vạn tiền hoa hồng cũng là bình thường, Diệp Phàm cũng không có ý kiến gì.
Bình Luận (0)
Comment