- Không đúng, nếu đã là hoang đảo thì còn ai đến nữa? Sau đó còn tăng thêm mấy trăm người nữa, thế thì nhiều quá. Nếu như tăng thêm mấy chục người thì còn có lý một chút. Có khi nào những người này tự động tìm tới nơi này không nhỉ? Huyễn Ma nói.
- Ý ông là nơi này cũng đã từng là một nơi bí mật, sau đó người ta biết được. Giống như đảo Thủy Tinh có người cứ lao vào như thiêu thân. Diệp Phàm nói.
- Rất có thể. Huyễn Ma nói.
- Chứ còn gì nữa, vậy thì những người đến chắc hẳn đều là cao thủ phải không? Diệp Phàm hỏi.
- Về điểm này ngươi có thể khẳng định người nào trong đội ngũ đưa ma cương thi kia không phải cao thủ không? Huyễn Ma hỏi.
- Những người này cũng kỳ lạ, cứ luôn đi vòng quanh chồng đá tam giác, không thấy có động tĩnh nào khác. Không biết đến lúc nào mới ngừng lại. Diệp Phàm nói: - Còn nữa, Huyễn Ma, ông có thể suy đoán là người của triều đại nào thông qua quan tài và đội ngũ đưa ma ban đầu không?
- Đi ở phía trước quan tài, nâng quan tài mới là đám người ban đầu, số người có lẽ đến hơn trăm.
Quy mô cũng không lớn lắm. Hơn nữa, ngươi xem, quan tài này rất thô ráp, phía trên còn khắc một số hoa văn kỳ lạ.
Có điều, quan tài lớn như vậy dường như là thân phận đế vương. Nhưng, dựa vào độ thô ráp thì có vẻ là của đám võ phu nhà quê.
Mà xét theo cách ăn mặc của đám khiêng quan tài cũng không giống hạ nhân của nhà giàu. Càng không giống thị vệ của triều đình hoàng tộc.
Đương nhiên, những người này nhất định không phải người Trung Quốc, cũng không phải người châu Á. Hẳn là người của quốc gia lân cận.
Cho nên, rất có thể là người Hồng Ma Tây Lượng Quốc hoặc nước Anh không chừng. Huyễn Ma nói.
- Không giống người Anh. Nếu như nói là người của quốc gia lân cận cũng không thể khẳng định. Có một số cao thủ võ lâm thích đặt mộ của mình ở nơi thật xa để không bị người khác phát hiện ra.
Ví dụ như Vũ Vương, nếu như là người Trung Quốc, thì đảo Thủy Tinh cũng cách Trung Quốc rất xa. Cho nên, điều này không thể làm căn cứ.
Thế nên cũng rất khó đoán được bọn họ rốt cuộc là ai. Diệp Phàm nói.
Lúc này, Trương Ẩn Hào nằm phục bên cạnh làm một dấu hiệu bằng tay.
- Người Maya, sao cậu có thể khẳng định bọn họ là người Maya? Diệp Phàm nhất thời kinh ngạc, nói bằng truyền âm nhập mật.
- Từ năm 1839, khi người Mỹ, John Stephens lần đầu tiên phát hiện ra di chỉ văn minh cổ của Maya tại rừng rậm nhiệt đới Honduras đến nay.
Các chuyên gia khảo cổ trên thế giới đã đồng thời phát hiện ra hơn 170 địa điểm có di tích của thành thị Maya cổ đại trong rừng rậm và trên đồng hoang Trung Mỹ.
Nam Guatemala, Honduras, đến tận dãy núi Andes.
Dân tộc thần bí này đã kiến tạo nên rất nhiều kiến trúc khổng lồ trong rừng rậm nhiệt đới Nam Mỹ, khiến người ta phải kinh ngạc
Hình ảnh phục hồi trên máy tính của thành phố Tikal hùng vĩ tráng lệ khi hiện ra trước mặt mọi người, rất nhiều kiến trúc sư thành phố hiện đại cũng tự thấy xấu hổ.
Cung điện Palenque xây dựng vào thế kỷ thứ 7, dài 100m, rộng 80m, phủ Uxmall, một kiến trúc được thiết kế tỉ mỉ, hợp lại từ 22500 khối đá điêu khắc, không lệch một li.
Đền chiến binh tại Chichen Itza, nóc đền mặc dù đã biến mất, nhưng 1000 cột đá đồ sộ vững vàng vẫn khiến người ta phải nhớ đến khí phách năm nào.
Mà tổ tiên của tôi làm nghề đào trộm mộ, nên có nghiên cứu về văn tự của các triều đại và một số nền văn hóa thần bí nước ngoài.
Dựa vào cách ăn mặc của người đi đầu thì đúng là có đặc điểm của người Maya. Hơn nữa, quan trọng là trên quan tài kia hình như có điêu khắc một số văn tự có khả năng là của người Maya.
Không những thế, người Maya thích dùng đá tảng. Anh xem, đá tảng nơi đây rất nhiều, còn có chồng đá xếp thành hình tam giác ở giữa nữa. Trương Ẩn Hào dùng tay ra hiệu.
- Cũng có lý đấy, nhưng mà, hình thức đưa ma của những người này dường như không giống với tầng lớp thống trị của Maya. Mà có chút giống hình thức đưa ma của một số khu vực tại Trung Quốc chúng ta. Diệp Phàm nói.
- Từ trước công nguyên đến thế kỷ 16, người Maya đã thành lập một số thành phố có chế độ nô lệ, sản sinh ra sự phân chia giai cấp, chia thành quý tộc (gồm có tư tế, quan lại thống trị, thủ lĩnh quân sự và thương nhân) cùng bình dân (gồm có thợ, nông dân và nô lệ).
Thực hiện chế độ thống trị phân quyền, tù trưởng quản vài trung tâm. Cư dân nông thôn hợp thành công xã, giữ lại rất nhiều tàn dư của chế độ thị tộc.
Sùng bái tự nhiên. Đặc biệt là sùng bái Thần Mặt trời và Thần Mưa, coi vị Thần bảo hộ Itzamna là vị thần tối cao.
Anh xem, trước chồng đá tam giác này có phải điêu khắc một người phát ra ánh sáng mặt trời không?
Người Maya cho rằng Thần Mặt trời là vị thần tối cao thống trị thế giới, họ đặt tên cho Thần Mặt trời là Kinich Ahau.
Thần Mặt trời của người Maya khoác lông vũ, hai mắt có hình xoắn ốc, đây là một dấu hiệu cực kỳ đặc biệt.
Mà đặc điểm này đều xuất hiện trên các bức thạch điêu phía trước chồng đá tam giác, có lẽ chính là đại diện cho Thần Mặt trời. Trương Ẩn Hào ra hiệu bằng tay.
- Huyễn Ma, ông thấy thế nào? Diệp Phàm hỏi.
- Cái này ta không hiểu đâu, có điều, dấu hiệu mặt trời không thể chứng minh đó chính là Thần Mặt trời được. Đương nhiên, nếu như có thể nhận ra được văn tự của người Maya thì rất có thể là người Maya. Huyễn Ma nói.
- Đúng rồi Lão Ma, không phải ông nói sư muội Thiên Tâm của ông chính là người Maya sao? Diệp Phàm hỏi.
- Đúng rồi nhỉ, sư muội của ta đúng là người Maya. Có khi nào có liên quan đến nhà sư muội ta không? Huyễn Ma cảm thấy hứng thú.
- Đúng vậy, ông còn nói phải tìm cho được em gái của sư muội ông. Rằng bà ấy có quan hệ với hậu nhân của Cửu Chỉ thần đạo phải không?
Diệp Phàm hỏi.
- Người Maya rất nhiều, cho dù nói nơi này là nơi đưa ma của người Maya cũng không có nghĩa chính là gia tộc của sư muội ta.
Năm đó nghe sư muội ta kể, gia tộc của nàng cũng rất lớn. Thuộc tầng lớp quý tộc của người Maya, sở hữu rất nhiều nô lệ Maya.
Còn có cả quân đội riêng. Ta thấy đội ngũ đưa ma này cũng chẳng ra làm sao, không giống như hình thức đưa ma dành cho quý tộc Maya. Huyễn Ma nói.
- Mặc kệ đi, ông xem có cách nào có thể phá giải mê trận, cứu đám Xa Thiên ra không? Chỉ sợ kéo dài thời gian bọn họ sẽ trở thành cương thi mất.
Diệp Phàm nói.
- Ta nghĩ là tiếng chuông leng keng kia đang tác quái. Dường như tất cả mọi thứ trong này đều bị tiếng chuông đó khống chế. Huyễn Ma nói.
- Ông nói xem có phải có người còn sống đang khống chế tiếng chuông không? Diệp Phàm hỏi.
- Hẳn là không có người còn sống khống chế, có lẽ, đã bố trí đâu vào đó từ trước rồi. Giống như thuật đặt cơ quan của Trung Quốc vậy. Ví dụ như cao thủ Thoát thần cảnh hoàn toàn có thể bố trí sắp xếp mọi thứ này từ trước. Con rối bị dẫn dắt có thể hoàn thành việc khống chế tiếng chuông. Có điều, ngươi có phát hiện ra nơi phát ra tiếng chuông không? Huyễn Ma nói.
- Hình như phát ra từ trong chồng đá, chẳng lẽ cơ quan khống chế tiếng chuông ở ngay giữa chồng đá? Diệp Phàm hỏi.
- Ừ, ta cũng cảm thấy phát ra từ trong chồng đá. Có điều, muốn đi vào chồng đá có lẽ không dễ dàng. Đội ngũ đưa ma này chẳng lẽ chính là người bảo vệ chồng đá? Huyễn Ma cũng rất nghi ngờ điều này.
Có điều, Huyễn Ma vừa dứt lời, chuyện khiến người ta sửng sốt đã xảy ra.
Đúng lúc đó, tiếng chuông leng keng vang lên dồn dập. Còn đội ngũ đưa ma di chuyển xung quanh chồng đá lập tức dừng lại.
Chỉ thấy quan tài kia đột nhiên vang lên một tiếng kỳ lạ. Một luồng khói màu lam bốc ra từ trong quan tài.
Thụp một tiếng vang lên, nắp quan tài dường như bị sóng khí đánh vào, bay lên không trung đầy quỷ dị. Một cột đá to bằng thùng nước bay ra từ đám sương mù màu lam. Cột đá dài khoảng 1m, đường kính cũng đến 1m.
Phía trên cũng điêu khắc một số hình vẽ và ký hiệu trừu tượng gì đó, dù sao cũng xem không hiểu. Diệp Phàm hỏi Trương Ẩn Hào, cậu ta cũng lắc đầu nói cũng không biết là thứ gì.
Leng keng
Cột đá to bằng thùng nước kia quay tròn trong không trung một cái không ngờ lại phát ra tiếng chuông.
- Mẹ nó, thì ra là nó phát ra âm thanh. Diệp Phàm mắng một câu.
Sau đó, Diệp Phàm phát hiện tất cả đội ngũ đưa ma đều cầm vũ khí bằng đá trên tay, điên cuồng đập vào chồng đá tam giác kia.
Đại đao trong tay Lạc Phi chém chan chát vào chồng đá tam giác, tia lửa tung tóe. Xa Thiên cũng như không muốn sống mà giơ thiết côn lên đập dồn dập vào chồng đá.
Trong thời gian ngắn ngủi, những âm thanh bôm bốp, chan chát vang lên loạn xạ, lại thêm không khí âm trầm, thật khiến người ta rợn cả gai ốc.
- Không đúng, dường như đội ngũ đưa ma này không đối đầu cùng chồng đá tam giác. Huyễn Ma thầm nói.
- Lão Ma, ông nói xem có phải bọn họ bị oan không. Tôi nghĩ, phải chăng bọn họ muốn đưa quan tài vào trong chồng đá tam giác.
Mà bên trong lại không để bọn họ vào. Cho nên, đám người đó mới điên cuồng tấn công chồng đá tam giác. Mà ông xem, phía dưới biểu tượng Thần Mặt Trời có một cánh cửa cực lớn.
Chẳng lẽ chồng đá tam giác này chính là một ngôi mộ cổ dựng lên từ đá tảng. Diệp Phàm nói.
- Thật là kỳ lạ, bọn chúng muốn vào, người ta lại không cho. Có điều, đá cũng không thể nào chịu nổi sự công kích của bao nhiêu cao thủ như thế phải không? Huyễn Ma nói.
Có điều, Diệp Phàm phát hiện, cho dù đám người kia tấn công rất dữ dội. Tảng đá bị đập đến mức tia lửa tung bay như nước thép trong xưởng đúc. Thế nhưng, dường như chỉ phí công. Chồng đá tam giác chẳng xê dịch chút nào, hơn nữa, có vẻ như chẳng có đến một mảnh đá bị rơi ra.
- Xa Thiên đã là bán Tiên thiên rồi mà không đập rơi được một mảnh đá, tảng đá kia sao lại cứng như thế? Chẳng lẽ cũng giống như đá ở miệng núi lửa Khắc Tà Lý, đã trải qua luyện vật hoặc tạo thành do nguyên nhân địa chất đặc biệt nào đó? Diệp Phàm lẩm bẩm.
- Ai, đám ngu ngốc này, dạy mãi vẫn ngu. Huyễn Ma đột nhiên thở dài.
- Ý ông là sao Lão Ma? Diệp Phàm hỏi.
- Căn bản là không đập đến chồng đá mà thôi. Huyễn Ma thở dài.
- Sao lại thế được, chúng ta đều thấy rõ ràng là bọn họ đập lên tảng đá. Còn có tia lửa, chẳng lẽ đều là giả sao?
Diệp Phàm có chút kinh ngạc.
- Mắt các ngươi lừa gạt các ngươi rồi, kỳ thật tất cả bọn họ đều đang đập loạn xạ vào không trung. Cách chồng đá ít nhất mấy chục mét cơ.
Còn về tia lửa bụi đá bay ra đấy chỉ là ảo ảnh thôi. Những người này có lẽ cứ cách một thời gian ngắn lại đập lên một lần, kỳ thực, có mệt chết cũng chẳng có tác dụng gì.
Hơn nữa, ngươi xem, đám Xa Thiên còn sống, công kích bằng nội khí, cho nên lực công kích rất mạnh.
Còn mấy tên đã thành cương thi này dường như cũng chẳng ra sao. Những người này mất đi thần trí, căn bản chẳng khác gì người mất trí, việc công kích hoàn toàn là do bị tiếng chuông khống chế thôi.
Ngay cả đám người Xa Thiên còn sống, lực công kích cũng kém đi không ít. Dù sao, kẻ ngu ngốc không có trí tuệ vẫn cứ không linh hoạt. Huyễn Ma nói.
- Đây chẳng phải là nghề của ông sao, ông mau mau phá giải là được rồi. Diệp Phàm nói.