Đừng nói gì, Anh Diệp. Mấy tháng chờ đợi như vậy là em đã rất thỏa mãn, đủ rồi. Anh Diệp, chúng ta trở về phòng ngủ để cho Xuân Hương hầu hạ anh một chút.
Tây Thi đầu bếp Phạm Xuân Hương dịu dàng, còn liếc mắt một cái thật làm người ta rung động.
- Trở về phòng làm gì, phòng khách cũng rất tốt mà. Nằm trên ghế sa *** cũng không tồi.
Diệp Phàm cười quỷ quái.
- Không, không tốt, em gái của em nằm ở trong phòng.
Tây Thi đầu bếp hơi có vẻ bối rối, ném ra một quả bom, nhất thời làm đồng chí Diệp Phàm ngơ ngác, lắp bắp:
- Nghiên, …Nghiên Nhi còn đang trong phòng, vậy là vừa rồi em ấy nghe được hết, ai, mất mặt
Đồng chí Diệp Phàm cũng hơi ngượng ngùng, cảm giác đang đầu độc trẻ nhỏ bởi vì Phạm Nghiêm Nhân đang học trung học, giờ chưa đến 18 tuổi. Mới vừa rồi mình và Phạm Xuân Hương tiến hành một trường đại chiến da thịt ở trong phòng khách, thanh âm quá vang dội, quá kích thích, Phạm Nghiêm Nhân khẳng định nghe thấy được, không thể nào không có cảm giác.
- Không có chuyện gì, em đã sớm nói với anh rồi, Nghiên Nhi cũng đã 18 tuổi, chị em em cùng hầu hạ anh. Anh Diệp, em biết nam nhân thích nhất chuyện đó là có thể giống như đế vương thời xưa, trái ôm phải ấp, hưởng hết tề nhân chi phúc.
Giống như chủ nhiệm thôn Mã Cái Thiên của chúng em,, nghe nói y thường xuyên có cả đêm kêu lên hai người nhân tình cùng nhau làm chuyện kia.
Anh Diệp chẳng lẽ không nghĩ sao?
Vậy nên em và Nghiên Nhi tới thực hiện nguyện vọng của anh nhé, chị em chúng em đều tự nguyện, không có một chút miễn cưỡng.
Em đã sớm đã hỏi Nghiên Nhi rồi, em ấy rất cao hứng, nói Anh Diệp là đại anh hùng, ngay cả Mã Cái Thiên chỉ là chủ nhiệm thôn cũng có thể ngủ với một hàng nữ nhân, y so với Anh Diệp thì chỉ đáng xách dép.
Cho nên, Anh Diệp càng phải hưởng thụ ôn nhu của nữ nhân.
Tây Thi đầu bếp nói mấy câu suýt nữa làm đồng chí Diệp Phàm nghẹn chết.
- Xuân Hương, thật xin lỗi, anh thật xấu hổ, không thể cho em danh phận gì, thật xin lỗi! Nếu như sau này anh rời Lâm Tuyền, em tìm một người tốt để gả vào đi, tuổi em còn rất trẻ, đường còn rất dài.
Anh không phải là có chút ích kỷ, nhất thời ích kỷ có thể được nhưng không thể vĩnh viễn, nếu như vậy thì lương tâm khó an.
Về phần nói chuyện Nghiên Nhi, bảo em ấy chuyên chú học hành, sau này anh sẽ giúp hết sức, chuyện của em trai Hoành Võng anh đã sắp xếp xong xuôi, bảo đảm em hài lòng.
Em cũng không cần cảm kích anh làm gì, thật ra anh cũng nhận được nhiều rồi, em rất tốt. Anh không cần em hồi báo gì.
Diệp Phàm nói rất chân thành.
- Đừng bảo vậy Anh Diệp, em vẫn cứ âm thầm chờ anh. Lúc nào anh mệt mỏi trở về đây một lần thì em đã thỏa mãn rồi.
Em cũng không cầu xin cái gì, sau này em sẽ nhận con nuôi, về già dưỡng lão là được. Tửu lâu này làm ăn cũng tương đối tốt, chỉ cần mấy năm cũng kiếm đủ tiền cho em cả đời, cũng không thua kém ai, tất cả đều là Anh Diệp cho em, nếu không Xuân Hương còn đang vì cuộc sống mỗi ngày rầu rĩ.
Hơn nữa thân thể em là mạng Bạch Hổ, không ai dám để mắt vì sợ khắc chết.
Chỉ có Anh Diệp để mắt đến em, giúp em mà không sợ em khắc, chắc là Anh Diệp mạng cứng, nếu không em cũng không biết sống có hi vọng gì.
Trong mắt Tây Thi đầu bếp rưng rưng nước mắt.
Anh Trư thở dài một tiếng, không biết nói cái gì cho phải, tâm tình phức tạp.
- Diệp đại ca, chị gái em nói đúng, ngài là đại ân nhân nhà chúng ta, không có anh thì không biết cuộc sống chúng em sẽ thế nào. Hiện giờ mọi thứ đều rất tốt, sắp vượt qua người giàu của thị trấn rồi, chúng em rất biết thế nào là đủ, Diệp đại ca, em mang nước rửa chân cho anh.
Phía sau đột nhiên vang lên tiếng khóc của Phạm Nghiêm Nhi.
- Không cần, chân của anh hôi lắm.
Diệp Phàm vội vàng từ chối.
- Em không sợ hôi, chân của Diệp đại ca hôi cũng là thơm.
Phạm Nghiêm Nhân nói nhẹ, bưng một chậu nước đi ra rồi ngồi xổm trước mặt Diệp Phàm làm hắn khó có thể từ chối, không thể làm gì khác hơn là đưa chân ra, Phạm Nghiêm Nhân nhẹ nhàng kỳ cọ cho hắn thoải mái!
Sau khi rửa xong, Phạm Nghiêm Nhân lại có thể đem chân Diệp Phàm ôm chặt vào ngực đã lớn không kém bao nhiêu so với chị gái, hơn nữa còn mạnh mẽ cọ cọ vào đầu nhũ hoa.
- Ai, Nghiên Nhi, em chăm chỉ học hành đi.
Diệp Phàm nói được gì nữa, đây là hấp dẫn mà khó có một nam nhân nào có thể từ chối. Hắn dứt khoát nhắm hai mắt lại, đầu gối dựa vào trong ngực của Phạm Xuân Hương, chân để trong lòng Nghiên Nhi.
- Nghiệt tử, mày trở về đầu thú cho tao.
Bên trong gia viên Phí gia, Bí thư Đảng ủy khối Đảng Phí Mặc giận đến run rẩy, ném vỡ cái chén đánh choang một cái rất to, đây là một cái chén cổ đời Thanh, giá trị cả hơn ngàn đồng vậy mà bị y đập vỡ không thương tiếc.
Phí Vũ Vân chính là người đứng đầu của công ty Võ Thần, công trình san bằng Quỷ Anh Than là y lấy được từ nguyên Chủ tịch thị trấn Hoàng Hải Bình. Hai người kết phường, cuối cùng biến công trình san bằng Quỷ Anh Than đầu tư 300 vạn thành công trình bã đậu.
Ủy ban Kỷ luật thành phố và ngành Thống kê đã xác định, công trình đó là kiệt tác của Phí Vũ Vân.
Căn bản là không nói đến lợi nhuận, chỉ có thể nói là làm giả, ngầm chiếm tài sản quốc gia. Hoàng Hải Bình vì báo đáp Phí gia ủng hộ y ngồi lên cái ghế Chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền mà hoàn toàn không đếm xỉa đến, để mặc Phí Vũ Vân làm bừa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Để sau này có thể tiến thêm một bước, Hoàng Hải Bình còn lấy ra 50 vạn từ ngân sách eo hẹp của thị trấn đập thêm cho Phí gia.
Hiện tại Ủy ban kiểm tra đã tìm tới tận cửa, trước hết Viện Kiểm sát niêm phong công ty Võ Thần. Tuy nhiên Ủy ban kiểm tra không trực tiếp đi tìm Phí Mặc mà ngược lại là Bí thư huyện ủy Cổ Bảo Toàn, ngầm bảo Cổ Bảo Toàn ra mặt nói với Phí Mặc một tiếng, khuyên con mình ra đầu thú.
Đối với việc này, Ủy ban Kỷ luật thành phố đương nhiên là có lo nghĩ của mình, cũng có băn khoăn nhất định. Dù sao nhà họ Phí ở Ngư Dương cũng không phải là con cọp giấy, trong thành phố còn có một thường vụ là trưởng thư ký Phí Ngọc, trong tỉnh còn có quan lớn là thân thích trực hệ của Phí gia. Nếu rút dây động rừng, một tuyến của Phí gia từ huyện đến thành phố, từ thành phố đến tỉnh đều có người, Ủy ban Kỷ luật thành phố cũng có cảm giác khó khăn.
Xế chiều hôm nay, Cổ Bảo Toàn vừa về đến huyện đã gọi Phí Mặc vào phòng làm việc, trong lúc nói chuyện cũng bóng gió nói qua ý tứ của Ủy ban Kỷ luật thành phố và Viện Kiểm sát, mặt của Phí Mặc tím bầm tại chỗ.
Sau khi y về đến nhà thì giận đến suýt chút nữa phun máu, gọi điện cho em gái Phí Ngọc là trưởng thư ký ở thành phố Mặc Hương:
- Em gái, Vũ Vân đã xảy ra chuyện.
- Cái gì? Xảy ra chuyện gì?
Phí Ngọc khó hiểu, trong lòng thầm chấn động. Phải biết rằng Phí Vũ Vân ở Ngư Dương được xưng là Ngọc diện lang quân, cũng không phải là người an phận mà thường xuyên gây ra chuyện gió trăng.
Chẳng qua chuyện nhỏ ở Ngư Dương thì để cho Phí gia tự ngầm giải quyết, sẽ không làm loạn đến thành phố.
Lần này Phí Mặc tự mình gọi điện thoại tới, nói rõ thằng cháu Phí Vũ Vân đã gây ra chuyện lớn. Phí gia là một trong tứ hổ của Ngư Dương, bằng vào bản sự của Bí thư khối Đảng Phí Mặc không giải quyết được mới nhờ đến mình.
- Tiểu tử Diệp Phàm kia làm công trình Quỷ Anh Than ở thị trấn Lâm Tuyền, khi Hải Bình lên làm Chủ tịch thị trấn thì đẩy Diệp Phàm đi. Vũ Vân đoạt được công trình, tuy nhiên nó lại không ra gì làm cho công trình be bét ra. Hiện tại Ủy ban Kỷ luật thành phố và Viện Kiểm sát đều đã tìm tới cửa rồi. Lúc xế chiều Cổ Bảo Toàn đoán chừng là được Ủy ban Kỷ luật thành phố ủy thác, ám chỉ anh nói Vũ Vân tự thú.
Phí Mặc bực bội.
- Anh, đã sớm nói với anh rồi, phải giáo dục Vũ Vân chặt vào, cả ngày chính sự không làm chỉ ra ngoài gây chuyện. Giao công ty gia tộc cho nó giờ thì hay rồi. Chuyện này anh ra mặt bồi thường chút tiền là được rồi, còn tìm em làm gì?
Phí Ngọc cảm giác anh mình cũng chuyện bé xé ra to, chẳng qua chỉ bực mình rèn sắt không thành thép.
- Lần này không được, mức kinh doanh quá lớn.
Phí Mặc nói.
- Bao nhiêu?
Phí Ngọc lại chấn động, cảm giác chuyện này thật sự là lớn.
- 360 vạn, thằng nhỏ này cũng quá cả gan. Tổng đầu tư công trình Quỷ Anh Than là 360 vạn, sau khi nó tiếp nhận, công ty Võ Thần chỉ bỏ ra 80 vạn. Bên này mò được 280 vạn, ài…
Đều là chị dâu chiều nó từ nhỏ thành hư, cứ nói với em là nó thông minh, hiểu chuyện, theo đuổi tự do của nó.
Lúc trước cũng đúng là nó đàng hoàng, không ngờ đảo mắt một cái đã gây ra chuyện lớn như vậy.
Chuyện này gây chuyện không tốt là phải vào tù, Phí Ngọc, em phải nghĩ cách quan hệ với Ủy ban Kỷ luật thành phố, bảo bọn họ hoãn lại một chút, bên đây anh tìm lãnh đạo khu công nghiệp Quỷ Anh Than Diệp Phàm nói một tiếng, bồi thường thiệt hại.
Phí Mặc nghĩ đến phải đi cầu với kẻ đối đầu Diệp Phàm, trong lòng giận thấu xương.
- Anh, anh cho rằng đơn giản như vậy sao! Đây chính là Ủy ban Kỷ luật thành phố, không phải là huyện, người ta chưa chắc đã nể mặt em.
Phí Ngọc cũng bực mình cao giọng.
- Em gái, chuyện này cũng hết cách, cần em ra mặt. Nếu không anh phải nhờ chú trên tỉnh. Công ty Võ Thần của Phí gia chúng ta xui xẻo, công ty Nhật Thăng của Tiếu gia cũng không hay ho gì, chuyện này rốt cuộc là do ai làm, không phải Ngọc gia thì là Tạ gia rồi, nhưng có khả năng là Tiếu gia, chúng ta tổn hại bọn họ, bọn họ tổn hại chúng ta, tổn hại lẫn nhau, giết địch tám trăm, tự tổn một ngàn a!
Phí Mặc thở dài.
- Không nhất định là Ngọc gia hoặc Tạ gia hay Tiếu gia. Sản nghiệp bọn họ cũng nhiều, cũng không sạch sẽ gì, chẳng lẽ không sợ chúng ta cắn trả, đối đầu ở Ngư Dương còn chưa đủ sao, nhưng rất có thể là bọn họ làm.
Phí Ngọc lẩm bẩm, trầm mặc một chút, một lúc lâu mới lên tiếng:
- Chuyện lần này là Ủy ban Kỷ luật thành phố ra mặt đúng là làm người ta khó hiểu, chẳng lẽ là thị ủy muốn gõ Phí gia ở Ngư Dương?
- Thị ủy là ai, người nào?
Phí Mặc nhất thời không rõ.