Quan Thuật

Chương 596

- Cho ai đẹp mắt, Hạ Giai Trinh là một cô gái, Diệp Phàm cũng là một thanh niên, bắt được thì có chuyện gì, em đó, đầu to mà còn dại vậy.

Tạ Cường nghiêm nghị giáo huấn, thở dài, lại nói:

- Trụ Sơn, vào thời gian này cậu phải thành thật một chút mới được, ngoài mặt còn phải phối hợp với Hạ Giai Trinh. Sau lưng cô ta còn có một phó thị trưởng Hạ, không nên gây mâu thuẫn.

Trời nóng rồi, mùa hè đã tới, trong nháy mắt đến ngày 1 tháng 6, là ngày quốc tế thiếu nhi.

Khu kinh tế Lâm Tuyền cũng nghênh đón mùa thu hoạch lớn, vốn đầu tư vào khu công nghiệp Quỷ Anh Than đã đột phá 1 tỷ, trong vùng cũng là một khu công nghiệp tương đối, còn đối với cấp bậc thị trấn thì đúng là rất bắt mắt.

Dĩ nhiên, thật ra thì chỉ tính riêng vốn đầu tư cho nhà máy giấy Lâm Tuyền và nhà máy dệt tơ đã chiếm đến 7000 vạn, còn lại là các nhà máy nhỏ chiếm hơn hai ngàn vạn.

Đại quy hoạch Lâm Tuyền cũng tiến hành hết sức thuận lợi, con đường chủ đạo thông lên thôn đập Thiên Thủy đã sửa xong, việc mở rộng đường của các thị trấn và xã khác cũng đã căn bản hoàn thành, chỉ còn chờ tráng nhựa, chắc khoảng nửa năm nữa là sẽ thông toàn diện.

Đồng thời, bản trấn Lâm Tuyền phát triển nhanh nhất. Lấy con đường Đông Tỏa Dương làm chủ, phát triển chung quanh theo quy chuẩn xây dựng thành thị, công việc phê chuẩn rất nghiêm túc nên Lâm Tuyền bây giờ đã có dáng dấp ban đầu của thành phố.

Biến hóa lớn nhất chính là người bên ngoài tràn vào Lâm Tuyền rất nhiều. Nhân số vốn chỉ chừng hai vạn giờ đã tăng thành bốn vạn. Dĩ nhiên, trong đó có một phần là công nhân viên nhà máy và gia đình nhưng phần lớn là người của sáu thị trấn, hai xã lấy Lâm Tuyền làm trung tâm.

Diệp Phàm ở trên ban công nhìn một vòng, cảm thấy trong lòng cũng thỏa mãn vì đây chính là mục tiêu của mình, có lẽ là ước mơ tạo lập một chân trời mới.

Làm một quan viên, nhỏ là xã, thị trấn, lớn đến thành thị, quốc gia, từ sự thay đổi phạm vi dẫn đến thay đổi về chức vụ, hùng tâm. Diệp Phàm cũng bất giác tăng lên.

Hắn cầm một ly rượu đỏ, khẽ chẹp một tiếng rồi uống cạn, thét lên:

- Ta mặc kệ người trong thiên hạ, sẽ có một ngày Diệp Phàm này đứng trên đỉnh kim tự tháp nhìn toàn cầu, dõi mắt vũ trụ đấy!

Vào 8 h sáng, Diệp Phàm chủ trì đảng ủy lâm thời tuyên bố công việc của Khu kinh tế Lâm Tuyền tạm thời do thường vụ phó chủ nhiệm Trương Quốc Hoa chỉ đạo, hai phó chủ nhiệm Ngọc Xuân Thiền và Liễu Chính hiệp trợ bởi vì mình phải lên trường đảng của tỉnh học tập.

Sau khi giao nhiệm vụ, hắn đi về phòng riêng thu dọn hành lý chuẩn bị lên đường.

Lúc này chủ nhiệm Đinh Hương Muội khẽ đẩy cửa tiến vào, Diệp Phàm liếc một cái, cười nói:

- Chuyện gì vậy chủ nhiệm Đinh?

- Em…Em muốn đi nhờ xe anh đi Mặc Hương một chuyến.

Đinh Hương Muội hơi có vẻ chần chừ, thấy Diệp Phàm nhìn mình thì hơi đỏ mặt:

- Em đi Mặc Hương, tối hôm nay cháu em đính hôn.

- Được! Em thu dọn một chút rồi chúng ta lên đường.

Diệp Phàm thuận miệng đáp, trong lòng cũng hơi rạo rực, hắn đã không thân mật với Đinh Hương Muội nửa tháng nên cứ đến thành phố Phúc Xuân tìm một khách sạn thân mật một phen rồi hãy nói......

Diệp Phàm lái xe, hai người đi theo đường về Thủy Châu.

Tuy nhiên vận khí tương đối tệ, mà cũng có thể nói là tương đối may mắn.

Vừa qua khỏi Lang Mã đại kiều vào địa phận thành phố Phúc Xuân thì xảy ra tai nạn giao thông, hai chiếc xe tải lớn đụng vào nhau làm đường tắc nghẽn, e là chỉ có xe hai bánh là có thể qua, cảnh sát giao thông còn chưa tới, chắc là trong vòng nửa giờ là chưa thể thông xe.

- Xui xẻo!

Diệp Phàm nói thầm một câu, liếc sang Đinh Hương Muội thì thấy hôm nay cô ăn mặc rất đẹp.

Thật ra thì cũng không nói là đẹp hay không, chỉ có thể nói là rất dễ coi, bởi vì ghế xe có thể ngửa ra nên rãnh sâu trước ngực có thể nhìn thấy rõ ràng.

Theo ánh mắt nhìn xuống thì làn da trắn ngần càng hấp dẫn.

Đinh Hương Muội chắc cũng thấy được ánh mắt của người con trai bên cạnh nên gò má ngày càng đỏ bừng, liếc sang một cái, sẵng giọng:

- Mắt anh sắp lồi ra đấy, anh giờ là đại chủ nhiệm rồi, cứ như vậy thì sau này nữ thuộc hạ sẽ gặp xui xẻo, ha ha ha......

- Xui xẻo! Xui xẻo tốt! Tuy nhiên anh khát nước, có muốn để anh uống không.

Diệp Phàm trêu đùa.

- Em đâu phải là nước, làm sao uống, khanh khách!

Đinh Hương Muội lườm một cái khiến anh Trư càng bạo gan.

- Nữ nhân như nước, em chưa nói sao?

Diệp Phàm kinh ngạc.

- Chán!

Đinh Hương Muội hừ một tiếng, vừa cười nói:

- Vậy nam nhân thì sao?

- Nam nhân chính là bùn rồi, bị nữ nhân như nước vừa nhu vừa cương, cuối cùng dính vào thành một. Cái này gọi là âm dương cách hợp, cũng có thể nói là thiên đạo. Trời đất tuy lớn, cũng là do âm dương tạo thành, từ thái cực sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi sinh tứ tượng, tứ tượng sinh bát quái, bát quái định cát hung, cát hung sinh nghiệp lớn. Thiên địa vạn vật ai cũng tùy âm dương tạo thành, tại sao có mặt trời thì trăng sáng, có núi thì nước, chính là điều này, ha ha ha.

Diệp Phàm một phen xảo biện làm Đinh Hương Muội nghe xong chỉ phì một tiếng:

- Không đứng đắn!

- Cái này em dần sẽ hiểu, đây là thiên địa đại đạo, có thể nói không đứng đắn không?

Diệp Phàm cười nhẹ, phát hiện bên cạnh có một con đường thôn rải đá nên rẽ vào.

May mắn là xe của hắn đã được cải tiến theo tiêu chuẩn của Liệp Báo nên đi trên đường mấp mô cũng như đi trên đường bằng.

Nửa giờ sau, xe đã đến giữa một sườn núi, bên cạnh là một cánh rừng rậm có một đường rẽ, Diệp Phàm thầm đắc ý, lái xe đi thẳng vào.

Đinh Hương Muội cũng không lên tiếng, khuôn mặt lại càng đỏ hơn, chắc là cũng đoán được Diệp Phàm muốn gì.

Ghim ghim ghim......

Diệp Phàm hạ hàng ghế xuống hết cỡ bởi vì là đặc chế nên ghế có thể hạ xuống đến 180 độ, căn bản giống như chiếc giường!

- Hương Muội! Giường xe cũng không tệ lắm phải không!

Diệp Phàm dùng đôi mắt ưng nhìn chung quanh thấy không có gì bất thường, thỉnh thoảng chỉ có vài tiếng chim hót, bàn tay đã lần mò vào trong váy.

- Này...... Có...... Có người tới làm sao bây giờ?

Đinh Hương Muội khẽ giật giật chân kẹp lấy móng vuốt người kia vì cô sợ phía trước là cửa kính trong suốt, nếu như có người nhìn vào thì có thể thấy rõ.

- Vừa lúc, chúng ta biểu diễn cho mọi người xem.

Diệp Phàm cười khan, kéo luôn Đinh Hương Muội vào trong ngực, chiếc ghế trong xe này rất lớn, hai người nằm cũng chỉ hơi chật mà thôi.

- Ừ!- Đinh Hương Muội thật ra thì cũng rất động tình, buông lỏng hai chân, để cho móng vuốt người tiến quân thần tốc. Bên trên hai cặp môi gắn chặt vào nhau như nắng hạn gặp mưa rào, Đinh Hương Muội đã sớm thở hồng hộc, toát lên mùi thơm nhàn nhạt thúc dục, Diệp Phàm lại càng hưng phấn, cung tên đã sẵn sàng.....

Dĩ nhiên, hắn bây giờ đã là một cao thủ trong chuyện này, hơn nữa còn kết hợp với thuật âm dương đông cung vô tình lấy được trong cổ một triều Đường, một phen tùy ý vỗ về chơi đùa cảm giác trong vùng đất thần bí đã róc rách như suối nhỏ.

- Phàm ca, mau vào, em......

Đinh Hương Muội đã sớm khó kìm lòng nổi, nói như trong mơ.

- Tuân lệnh!

Diệp Phàm nhẹ giọng trả lời, nhẹ nhàng nhấn nút phía sau nhất thời một tấm màn buông xuống che kín bên trong.

Không lâu! Chiếc giường ghế rung lên bần bật như đang khiêu vũ.

Một lúc lâu!

Sau trận giao tranh, trong xe chỉ còn tiếng thở nhè nhẹ.

Hai người ôm nhau nghỉ ngơi, cảm thụ được ôn tình khó phân, cả người rời rã. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Sườn xe đột nhiên truyền đến chấn động, lúc bắt đầu còn chầm chậm, sau đó càng lúc càng lớn.

- Người nào, muốn chết a!

Diệp Phàm nổi giận, lại có người đang lúc này tới quấy rầy, đúng là muốn liều mạng, cao thủ thất đoạn tuy mệt nhưng cũng đủ để đánh ngã mấy tên mãng phu.

Hạ chiếc màn xe xuống, hai người nhìn ra một cái rồi cười phá lên, trong đó còn đột nhiên kèm theo mấy tiếng trâu rống.
Bình Luận (0)
Comment