Quan Thuật

Chương 683

Lời này dùng để hình dung về lâm trường Cảnh Dương tuyệt đối vẫn chưa đủ, cho nên, có nguồn tài nguyên dồi dào hỗ trợ, về các mối quan hệ qua lại ở thành phố thì Trịnh Khinh Vượng đều có thể chuẩn bị tốt.

- Tôi sẽ không khách khí nữa, ha ha. Lần này ở huyện tranh vào thường ủy, liền trống ra hai vị trí, một là Trưởng ban Tuyên giáo đồng chí Tạ Mạo Phát, một người nữa là vị trí Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật, nguyên là bí thư tên là Vương Xương Nhiên. Đối với vị trí này chúng ta không thể mong đợi vào được, do là đúng lúc này Cục trưởng Công an Lô Vĩ cũng muốn tranh thủ vào vị trí đó, hơn nữa Lô Vĩ cũng là người anh em tốt của tôi.

- Bởi vậy nên tôi phải nhắm chuẩn vào vị trí của đồng chí Tạ Mạo Phát sau khi đi đã để lại, với lại vị trí đó cũng thích hợp với thân phận của tôi, tôi vốn là Phó chủ tịch huyện, hơn nữa lại được phân công quản lý hai xã sáu thị trấn, nếu có thể kiêm luôn được chức vụ Trưởng ban Tuyên giáo thì càng tốt.

- Tuy nhiên, cái vị trí này, chỉ riêng ở huyện chúng ta cán bộ cấp Cục phó có điều kiện phù hợp cũng đã không ít.

- Ví dụ như Phó chủ tịch huyện được phân công quản lý văn hóa Cố Đức Ngũ là lão nhân, có kinh nghiệm và lý lịch rất sâu sắc, kinh nghiệm công tác cũng rất phong phú, ông ta quả thật là một đối thủ cạnh tranh rất nặng ký.

- Phó chủ tịch huyện Triệu Bính Kiện được phân công quản lý tài chính, nhắc đến cũng là bạn bè của tôi, tôi cũng không muốn nói tới việc này, ông ấy tuyệt đối là người có thực lực để cạnh tranh cái chức Ủy viên thường vụ này.

- Phó chủ tịch huyện Tiếu Y Lâm được phân công quản lý Công nghiệp, có một trong bốn gia tộc lớn của Ngư Dương chống đỡ, người này cũng là một đối thủ khó chơi.

- Hơn nữa người phụ nữ này là từ thành phố xuống, đoán chừng là việc qua lại ở thành phố cũng tương đối quen thuộc, ở thành phố đoán chừng người của Tiếu gia, ví dụ như Phó chủ tịch thành phố Tiếu, Phó trưởng ban thư ký Tiếu cũng đã sớm có chuẩn bị, là một trong những đối thủ rất mạnh.

- Còn có Phó chủ tịch huyện Lưu Kiện Phi, được phân công quản lý Ủy ban Kinh tế Thương mại, quen biết rộng rãi, mạng lưới quan hệ rất rộng, nhiều năm kinh doanh cũng đặt được nền tảng rất tốt.

- Tôn Vinh Xuân cũng là đối thủ khó chơi, Triệu Thiên Khôn cũng là tay sành sỏi, ngoại trừ những người này, còn có hai vị trợ lý Chủ tịch huyện cấp Cục phó là Trương Quốc Hoa và Ngọc Xuân Thiền.

- Cho nên, đối thủ ở riêng huyện chúng ta cũng không dưới bảy tám người đâu.

- Mà việc xác định danh sách Ủy viên thường vụ Huyện ủy này, quyền quyết định lớn nhất là ở thành phố. Thành phố phải đối mặt với toàn bộ thành phố, có lẽ người ở Ngư Dương chúng ta tranh tới đầu rơi máu chảy, đến phút cuối cùng biết đâu được thành phố từ huyện khác hoặc cơ quan thành phố điều thẳng hai người xuống cũng không chừng

- Còn có một nguyên nhân lớn nhất, tôi chỉ mới vừa được đề bạt chưa đến một năm, tuy nói rằng có làm được một chút thành tích, nhưng ở Trung Quốc chúng ta vẫn rất luôn chú trọng về kinh nghiệm lý lịch, sự sành sỏi, mạng lưới quan hệ, tình trạng của tôi thì tương đối không được lạc quan lắm.

Diệp Phàm cũng không gạt Trịnh Khinh Vượng.

Nói như vậy chắc chắn ông ấy cũng hiểu được, Trịnh Khinh Vượng tuy nói là tránh ở nơi rừng núi như vậy, nhưng cũng không có nghĩa ông ta là kẻ câm điếc, tin tức biết được cũng chẳng thua kém mình là mấy.

Hơn nữa, Trịnh Khinh Vượng có kinh nghiệm quan trường rất phong phú, có lẽ trong lúc này còn có thể nhắc nhở mình thêm một phần gì đó.

- Ừ Diệp huynh đệ có thể bình tĩnh mà phân tích tình hình hiện nay như vậy, chứng tỏ là cậu đã nhận thức được việc này rồi.

- Tuy nhiên, cậu cũng đã quá khiêm tốn rồi đó, chúng ta tuy không thể kiêu ngạo khoe khoang và ngông cuồng, nhưng cũng không nhất định là phải tự coi nhẹ bản thân mình

- Mượn mấy Phó chủ tịch huyện cổ hủ kia mà nói, kinh nghiệm và lý lịch của bọn họ là có, nhưng cũng không thể nói là bọn họ làm ra bao nhiêu thành tích, chỉ có điều là do bọn họ lớn tuổi hơn cậu thôi.

- Cậu đã làm ra thành tích, việc này, tin chắc rằng tất cả nhân dân thành phố đều có thể nhìn thấy được. Tiếng tăm của cậu rất vang dội, tuyệt đối là vượt qua tất cả bọn họ, báo tỉnh, đài truyền hình thành phố đều có bày ra thành tích của cậu.

- Hơn nữa, lần này cậu mới vừa trở về từ khóa huấn luyện Thanh niên ưu tú thế kỷ của Trường Đảng, theo lý thuyết thì sau khi huấn luyện trở về phải được đề bạt lên một bậc.

- Tuy nhiên vị trí này của cậu khá đặc biệt, nếu được đề bạt lên thì bên phía chủ quản sẽ là Chủ tịch huyện hoặc Bí thư, việc đó rất khó khăn.

- Đề bạt lên một bậc nếu không được thì việc tranh vào thường ủy, coi như là đề bạt lên nửa bậc. Cấp bậc không thay đổi nhưng thực quyền thì tăng lên đáng kể, như vậy cũng phù hợp với tinh thần của tỉnh. Bằng không, khóa huấn luyện Thanh niên ưu tú thế kỷ còn mở để làm gì?

- Tôi tin tưởng rằng Diệp huynh đệ đã có quyết định của riêng mình rồi, về phần thành phố, nói vậy chuyện này chỉ có mấy Ủy viên thường vụ Thành ủy mới có thể giúp được cậu, Phó chủ tich thành phố bình thường, Cục trưởng gì đó đều là lực bất tòng tâm

- Cho nên, mục tiêu chính của chúng ta chính là các Ủy viên thường vụ Thành ủy. Đối với mấy vị Ủy viên thường vụ Thành ủy ở thành phố, Diệp huynh đệ cũng chẳng phải người ngoài.

- Ông anh tôi đây liền cho cậu biết rõ ngọn ngành, Bí thư Tần ở Ủy ban Chính trị Pháp luật thành phố có quan hệ cũng không tồi với tôi.

- Ông anh tôi đây có thể giúp cậu lấy được một phiếu của ông ta, vừa lúc ngày mai tôi phải về thành phố, trước hết sẽ giúp cậu đặt một mối quan hệ.

Trịnh Khinh Vượng rất là ngay thẳng, Diệp Phàm thẳng thắn như vậy, ông ta cũng không cần giấu diếm, trực tiếp chỉ ra Tần Thiên Cương.

- Việc đó cảm ơn anh Trịnh

Diệp Phàm ngẫm nghĩ một chút, xoay người từ cặp da lấy ra hai cây thuốc Trung Hoađặc biệt loại kém nhất đẩy lên trước mặt Trịnh Khinh Vượng, cũng không phải nói là Diệp Phàm lòng dạ hẹp hòi, chủ yếu là do hắn không muốn làm cho người khác kinh ngạc quá mức.

Nếu như lấy ra loại thuốc lá đắc tiền của nhân vật vĩ đại hút, chỉ sợ là hiệu quả sẽ hoàn toàn ngược lại. Loại thuốc lá đặc biệt như vậy thông thường mà nói cũng chỉ có mấy quan to cấp tỉnh bộ mới được cấp cho, cấp Phó bộ chưa chắc đã có thể được cấp.

- Anh Trịnh, hai cây thuốc này một cây là tiểu đệ tôi xin biếu anh, cây còn lại là nhờ anh cầm để biếu cho mấy vị lãnh đạo ở thành phố.

Diệp Phàm khe khẽ gõ hai cây thuốc, cười nói.

- Thôi đi ông em, thuốc tôi ở đây có rồi. Cậu cứ cất đi để dành mà chuẩn bị, đừng có lãng phí. Không sợ cậu chê cười, tôi cai thuốc đã hai năm, tuy nhiên gần đây lại bắt đầu hút lại rồi.

- Ban đầu hàng năm lâm trường cũng cấp cho tôi cả một thùng thuốc lá, trước kia cai thuốc lá thì toàn bộ thuốc lá tôi dùng để tặng người ta

- Có lúc quên tặng cho người ta nên thuốc lá cũng bị mốc rồi phải bỏ luôn, tôi thật ra là muốn tặng cho ông em cậu mấy cây thuốc, hiện giờ tự mình hút cũng hút không hết, cho nên thuốc này đối với tôi là không cần thiết đâu, cậu mang về đi, anh em chúng ta còn nói tới mấy chuyện này để làm gì?

- Nếu như thật muốn nói thì chú em Lực Văn nhà tôi không phải là nên mang cả xe thuốc đến biếu cậu hay sao, ha ha …

Trịnh Khinh Vượng cũng không khách sáo, nói chuyện giống như là anh em thân thiết vậy, khiến cho Diệp Phàm vô cùng cảm động.

Biết rằng Trịnh Khinh Vượng còn chưa biết được điểm đặc biệt của thuốc này. Hơn nữa, Trịnh Khinh Vượng thản nhiên nói xong, xoay người tiện tay lấy ra một cái hộp rất tinh xảo từ trong ngăn tủ, đẩy lên trước mặt Diệp Phàm, cười nói:

- Đây là tinh phẩm tôi mới được cấp, nghe lãnh đạo nói đây là hàng chất lượng cao được nhà máy thuốc lá Thượng Hải trực tiếp làm.

Diệp Phàm cũng không từ chối, mở ra sau đó nhìn lướt qua, phát hiện ra quả thật đây là hàng chất lượng rất tốt, đóng gói cũng có khác biệt.

Tùy tay mở một bao rút một điếu ra hút, phát hiện ra cũng không phải là đặc biệt lắm, trong lòng cũng lắng xuống, cười nói:

- Mùi vị quả thật là rất tinh khiết.

Trong lòng cũng đang cười thầm nói:

"Tôi còn trưởng Trịnh Khinh Vượng có thứ gì đặc biệt, làm cho tôi một phen hồi hộp. Xem ra thứ đặc biệt này cũng được bày bán ở ngoài, nếu mọi người đều có thể dùng tiền mua được thì làm sao có thể gọi là đặc biệt cung cấp được? Đặc biệt cung cấp là đặc biệt cung cấp, chính là chỉ chuyên cung cấp cho một số người thôi. Đã có mặt với tất cả mọi người thì làm sao có thể gọi là đặc biệt được."

- Không tệ chứ chú em, ha ha, nghe nói thứ này muốn làm ra cũng phải tốn một chút công sức. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Trịnh Khinh Vượng hơi có vẻ vênh váo.

- Ông anh này, thuốc này không phải là loại thuốc đó, anh thử hút một ít xem sao

Diệp Phàm mỉm cười, giơ tay lên khẽ gõ gõ vào hai cây thuốc của mình và cây thuốc tinh phẩm Trung Hoa của Trịnh Khinh Vượng vừa lấy ra, lại ném một điếu qua đó

- Thuốc này không phải loại thuốc đó là có ý gì, thuốc còn có loại gì khác nữa sao? Chẳng lẽ thuốc này của chú em cũng là từ nhà máy thuốc đặt làm một loại thuốc tinh phẩm khác sao?

Trịnh Khinh Vượng nhất thời cũng chưa phản ứng kịp, không phải chưa phản ứng kịp, bởi bì ông ta cơ bản là không dám nghĩ tới việc Diệp Phàm có thể có được loại thuốc đặc biệt cung cấp. Cái loại này nghe nói chỉ có mấy vị quan lớn cấp tỉnh bộ mới được cung cấp, hơn nữa số lượng cũng có hạn.

Loại đặc biệt cung cấp Trịnh Khinh Vượng cũng không phải là chưa từng hút qua, có khi lên tỉnh, ngẫu nhiên khi lên cơn nghiện cũng có được một hai điếu để hút.

- Nếm thử một chút là hiểu được, thử xem mùi vị có khác hay không, ha ha …

Diệp Phàm mỉm cười ừ một câu, càng khiến cho Trịnh Khinh Vượng hứng thú hơn, tiếp nhận lấy thuốc lá của Diệp Phàm, hút một hơi, còn nhắm mắt lại, nhìn bộ dạng quả thật là đang thưởng thức thuốc lá.

Một lúc lâu sau.

Khuôn mặt Trịnh Khinh Vượng có chút biến đổi, khóe miệng không cẩn thận co giật một chút, đến cuối cùng, vẻ mặt rất kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm cả nửa ngày, rồi nói ra một câu khiến cho người ta chả hiểu ra sao cả:

- Đây là thật sao? Dường như phải, hẳn là phải

- Tuyệt đối là chính phẩm, tôi có một người bạn ở đội Báo Săn Thủy Châu, cái này là của anh ấy cho.

Diệp Phàm cười nhạt.

Trịnh Khinh Vượng không cẩn thận khóe miệng lại co giật một chút, liên tục thở dài:

- Không thể tin được Diệp lão đệ quả thật là giấu tài không để lộ, quả là cao nhân.

- Ông anh cứ nói đùa, đại ca của tôi bất quá chỉ là lăn lộn ở trong bộ đội đặc chủng thôi, với chính phủ của chúng ta không có gì liên quan cả.

- Anh ấy cũng chẳng giúp được tôi cái gì, thuốc này thật ra hàng năm chỉ có thể cho tôi ăn bớt được mấy cây thôi, ha ha…

Lời nói của Diệp Phàm có đánh chết Trịnh Khinh Vượng cũng không tin được, có thể có được loại thuốc này thì sĩ quan kia cấp bậc lại là nhỏ hay sao?

Ít nhất là vai phải đeo quân hàm cấp bậc thiếu tướng thì mới được, không thể tưởng tượng được là sau lưng Diệp Phàm còn có chỗ dựa vững chắc trong quân đội như vậy, khó trách lại …

Trịnh Khinh Vượng đã nghĩ sai rồi

- Vẫn nhờ anh Trịnh giữ bí mật giúp, tôi không muốn quá nhiều người biết được chuyện này, nếu không, chỉ e rằng hai cây thuốc này cũng chẳng đủ cho bọn họ nữa, ha ha.

Diệp Phàm bật cười ha hả.

- Cảm ơn Diệp lão đệ, tôi dùng tinh phẩm để đổi lấy hàng tốt, đừng nói là anh Trịnh tôi lợi hại, nhưng mà quả thật là tôi đã kiếm được một món lợi lớn. Tuy nhiên, loại tiện nghi này anh Trịnh quả thật là vẫn muốn chiếm, ha ha …

Lông mày Trịnh Khinh Vượng đột nhiên giãn ra, giống như đột nhiên trẻ ra vài tuổi.

Sự thay đổi của ông ta thật ra khiến cho Diệp Phàm hơi khó hiểu, hắn cười nói:

- Anh Trịnh, anh nói ngược rồi. Đúng ra là tôi phải cảm ơn anh chứ, làm sao lại là anh cảm ơn tôi thế này được, lời này có chút …

- Ha ha, người ẩn cư tự có đạo lý, không đáng kể.

Trịnh Khinh Vượng thuận miệng nói, còn vừa nói vừa lắc lư cái đầu, xem ra là ông ta quả thật rất cao hứng.

Tuy nhiên, khi chuẩn bị trở về, lúc Diệp Phàm đang chuẩn bị lên xe, lại phát hiện một chiếc xe hàng có thùng xe mở, một số công nhân lâm trường ở dưới xe đang chất lên xe những thứ giống rễ cây, nhìn qua thấy có hình dạng vô cùng độc đáo.

Thấy dưới đất xếp đặt mười mấy cái, đoán chừng là ghế bằng rễ cây dùng trong quán trà cao cấp. Mặt trên là những hình ô van bất quy tắc, so với mông của người thì lớn hơn nhiều, tuy nhiên, phần dưới còn lớn hơn nữa, đoán chừng là có bàn tròn lớn nữa.

Hắn lập tức cười nói:

- Anh Trịnh, lâm trường các anh có thể làm được ghế bằng rễ cây quả thật đúng là sản phẩm đặc trưng, làm một bộ để trong phòng quả thật là đã đề cao giá trị của căn phòng lên không ít, không cẩn thận khi tỉnh lại còn tưởng là trong nhà từ khi nào thì trồng một cái cây gì đó, ha ha.
Bình Luận (0)
Comment