Thằng nhãi này chẳng thèm để ý gì, vì không biết đã qua mấy ngày rồi, sợ mẹ nuôi lo lắng, nên chạy thẳng về cung cũ. Phát hiện chiếc Wrangler vẫn được giấu trong rừng cây, cũng không bị mấy đứa nhỏ phá hỏng lốp xe.
Sau khi quay lại cung cũ, Diệp Kim Liên nhìn thấy Diệp Phàm trong tình trạng máu me đầm đìa, sợ đến suýt ngất đi. Sau đó thấy Diệp Phàm vẫn có thể nhảy lên, mới an tâm một chút, sau khi tắm nước nóng một lát, cuối cùng Diệp Phàm cũng sáng sủa hẳn lên.
Vì lo thịt trăn bị hư, nên thằng nhãi này lại quay lại sơn động đem thịt trăn về. Đang định rút gân lột da nó, thì nghe Diệp Kim Liên hô lên:
- Phàm tử, con trăn này của con chắc cũng sống mấy trăm nằm rồi, có rất nhiều dinh dưỡng, không thể lãng phí được. Thế này đi, con đừng động vào, để mẹ đi mời người này đến, nhờ ông ấy dạy con xử lý thế nào.
- Cái này mà còn phải có người dạy sao, rút gân lột xa, chặt xương ngâm chút thuốc Bắc rồi hong gió một lát thì đã là thuốc đại bổ rồi.
Diệp Phàm ngạc nhiên có chút không lịch sự.
- Con nghe lời mẹ nuôi đi, thôn chúng ta có một lão tổ tông họ Trương, con đừng xem thường người ngợm ông ta chẳng ra làm sao. Tổ tiên trước kia của người ta đã từng là người cách thủy canh rắn cho Hoàng thượng Triều Thanh đó.
Lúc đó tiểu Hoàng đế và Từ Hi lão Phật gia gì đó của Thanh triều rất vui, còn ngự ban một khối ngân bài gì đó cho Trương gia nữa.
Nhưng cha của ông Trương tính tình cổ quái, không muốn nhắc đến chuyện trước đây của gia đình ông. Bí mật của ông ấy ở Đập Thiên Thủy này chắc hẳn chỉ có một mình mẹ biết. Thứ nhất là do ông ấy đã chuyển đi rồi.
Thứ hai là do ông nội mẹ trước đây cũng là lang trung, có quan hệ rất tốt với ông ấy. Bằng không, ngay cả mẹ cũng chẳng biết được những chuyện này.
Ông ấy là một người làm rắn có tiếng, về chuyện xử lý rắn thì tuyệt đối khỏi chê. Hơn nữa lần này con đúng là gặp may, cũng vừa dịp ông ấy từ Bắc Kinh về thăm người thân, không thì, con khó mà gặp được loại kỳ nhân này.
Diệp Kim Liên thận trọng nói.
- Truyền nhân của thế hệ được Từ Hi ban thưởng ngân bài, quả là cao thủ, mẹ nuôi, con đi mời kỳ nhân kia à?
Diệp Phàm cũng thấy hứng thú, loại kỳ nhân này quả thực rất hiếm gặp.
- Con không được, ông ấy sẽ không nể mặt con đâu, để mẹ nuôi đi. Có lẽ ông ấy sẽ nể mặt ông nội mẹ, phải xem vận may của con thế nào rồi.
Diệp Kim Liên lắc đầu, bước ra khỏi cửa.
"Cao nhân thật hay cao nhân giả đây, hừ",
Diệp Phàm nhún vai, có chút không hiểu.
Lão Trương là một ông cụ gầy nhỏ, khuôn mặt bình thường, chẳng giống cao nhân chút nào, làm cho Diệp Phàm hoài nghi lời mẹ nuôi nói, nhưng cũng không hề nói câu nào, mặt vẫn tươi cười chào đón.
Nhưng, đao kỹ tuyệt diệu của ông Trương quả thực khiến cho người ta phải thán phục, tuy nói ông lão không có nội lực, không thể xé da con trăn, nhưng sau khi Diệp Phàm xé xong lớp rồi thì bản lĩnh của ông lão cũng lộ ra, làm cho thằng nhãi Diệp Phàm lần đầu tiên trong đời nhìn thấy xuất hiện kỹ năng sống pháo đinh giết bò thời cổ đại.
Chiếc dao trong tay ông như diễn xiếc, thịt trăn trong tay ông giống như đang còn sống vậy. Hình như trong miếng thịt đó có khe hở, ông lão Trưởng đó có thể tìm được khe hở thích hợp để hạ dao, từng dao từng dao không làm bị thương miếng thịt lại có thể giải quyết miếng thịt không chê vào đâu được.
"Thần dao" trong đầu tên nhãi Diệp Phàm xuất hiện hai chữ này, thằng nhãi này thầm buồn bực, nếu đem Phi Đao của mình kết hợp với tài nghệ của lão Trương, vậy thì đao pháp mới thực sự là hoàn mỹ không sứt mẻ. Nhưng Diệp Phàm cũng hiểu, kỹ thuật này của ông Trương là do người ta mấy chục năm ngày nào cũng như ngày nào chém tới chém lui mấy miệng thịt mà thành.
Sau khi xử lý xong mãng xà, lão Trương bèn lấy một miếng thịt làm thù lao, miệng cười nói:
- Đây là con mãng xà lớn nhất mà tôi từng gặp. Chàng trai, đừng nhìn miếng thịt, chỉ đủ cho công lực mà tôi tiêu phí thôi đó.
Cậu đừng có lãng phí, con trăn này chắc chắn không sống dưới hai trăm năm đâu. Hơn nữa mật trăn cũng là bảo bối, dùng ngâm rượu là tuyệt nhất, chắc chắn là rượu ngon.
Nhưng đàn ông uống vào thì có cả lợi lẫn hại. Chàng trai, cậu phải tiết chế. Mỗi ngày chỉ uống một ly rượu mật trăn nhỏ, đủ bổ rồi, đừng có một lần uống quá nhiều.
Ông lão Trương cười, còn kê một đơn thuốc rồi bỏ đi.
Buổi sáng.
Ăn bát canh trăn thuốc cách thủy của mẹ nuôi, cảm giác quả là không tệ, xứng đáng là mỹ vị rồi.
- Mẹ nuôi, đây là canh rắn của ông Trương à?
Diệp Phàm không kìm nổi hỏi.
- Có lẽ chỉ mới là bán thành phẩm, ắt hẳn là ông ấy chỉ đưa cho con nửa nguyên liệu trong đó thôi, thuốc chủ vị chưa kê ra, cho nên mùi vị hơi kém một chút. Nhưng mà, cũng không tệ lắm, thông thường thì cha lão Trương sẽ không khai đơn cho con đâu.
Diệp Kim Liên cười nói.
- Ông già này, còn giấu với diếm nữa chứ.
Diệp Phàm hừ một tiếng.
- Phàm tử, làm người phải biết đủ. Đơn thuốc phụ này cũng là người ta nể mặt ông nội mẹ mới kê đơn đó. Đây là phương thuốc bí truyền của gia tổ lão Trương, người ta đương nhiên phải giữ bí mật rồi. Biết đủ đi chứ.
Mẹ nuôi tức giận cười mắng một tiếng.
- Đáng tiếc, nếu mà có phương thuốc đầy đủ thì có thể làm được một chén canh có hương vị chính tông rồi.
Diệp Phàm cảm thấy tiếc nuối.
- Cái đó là không thể, nhưng, nếu con muốn uống canh chính tông cũng được, đến Bắc Kinh đi. Nhà ông lão Trương mở tiệm canh ở đó, là một cửa tiệm lâu đời. Nghe nói một chén canh rắn mà mấy trăm đó.
Diệp Kim Liên cười nói.
- Vậy thì được, chờ con phát tài sẽ đưa mẹ nuôi đi cùng.
Diệp Phàm trả lời, mới nhớ đến chuyện chính, thuận miệng hỏi:
- Mẹ nuôi, hôm nay ngày bao nhiêu rồi?
- Đứa nhỏ này, bận đến hồ đồ mất rồi. Từ lúc con về đến giờ đã một tuần rồi.
Diệp Kim Liên vừa rửa nồi vừa cười nói.
- Một tuần, không phải chứ?
Diệp Phàm kinh hãi, nếu vậy thì đúng là không được rồi. Ắt hẳn đề cử danh ngạch Ủy viên thường vụ huyện đã sớm quyết định rồi, không chừng đã báo lên thành phố luôn rồi.
- Mẹ nuôi lừa con làm gì? Hôm con về là ngày mùng 2, hôm nay ngày 9 tháng 11 rồi, con nói không phải một tuần là gì?
Diệp Kim Liên cười nói, vẻ mặt thể hiện sự yêu thương.
- Ai ya!Con phải về thôi.
Diệp Phàm hét một tiếng thảm thương, quay người đi. Vì điện thoại đã bị rớt hỏng rồi, muốn gọi cũng chẳng cách nào gọi được.
Vừa mới về Lâm Tuyền, Đoạn Hải đã thông báo một tin như sấm giữa trời quang, cả người Diệp Phàm suýt chút nữa bị chấn động đến mụ mị rồi.
- Phó chủ tịch huyện Diệp, hai danh ngạch Ủy viên thường vụ huyện thành phố đã định xong rồi. Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật là Giang Thành từ tỉnh điều thẳng xuống, Trưởng ban Tuyên giáo là Mâu Dũng kiêm nhiệm, y còn là Bí thư đảng ủy Thị trấn Lâm Tuyền, còn kiêm danh hiệu Phó chủ tịch huyện Ngư Dương.
Vẻ mặt Đoạn Hải xám như tro, tức giận bất bình.
- Chuyện thành phố, chúng ta không thể xoay chuyển càn khôn được, bỏ đi.
Diệp Phàm khoát tay, trong lòng cảm thấy trong lòng vô cùng mất mát, còn tưởng ở thành phố có biến cố gì.
- Không phải, Phó chủ tịch huyện Diệp, nghe nói… nghe nói…
Đoạn Hải ngại ngùng nói.
- Nghe nói cái gì, tên nhóc này nói nhanh lên, thực là bực mình.
Diệp Phàm tức giận, quát, không thể kìm chế được cảm xúc của mình.
Toàn thân Đoạn Hải chấn động, cười khổ:
- Nghe nói huyện không đề cử, đề cử Mâu Dũng và Phó chủ nhiệm Trương Quốc Hoa, Phó chủ nhiệm Trương không lên, nên điều làm Phó chủ nhiệm Khu kinh tế Lâm Tuyền kiêm Phó chủ tịch huyện Ngư Dương. Hơn nữa, cũng điều chỉnh phạm vi quản lý, Chủ tịch huyện Diệp, hiện nay anh được phân công quản lý vệ sinh văn hóa giáo dục. Vì anh nghỉ phép, liên lạc mãi không được, văn kiện vẫn còn trên bàn…
Đầu Đoạn Hải cúi xuống, bộ dạng vô cùng mất mát.
- Nhưng, nghe nói hôm đó vì đề cử hai danh ngạch này, Chủ tịch huyện Vệ suýt chút nữa là đã đập bàn với Bí thư Cổ rồi. Ý của Chủ tịch huyện Vệ là anh đã dốc sức xây dựng Khu kinh tế Lâm Tuyền, nói thế nào thì trong hai danh ngạch anh cũng phải có được một cái, nhưng, nghe nói cuối cùng bị Bí thư Cổ ép xuống, haizz…
- Cổ Bảo Toàn, khốn kiếp.
Diệp Phàm mắng, không còn để ý gì nữa, một cỗ khí giận ngút trời từ trong lòng phun ra.
Kỳ thực máu trăn mà Diệp Phàm hấp thụ đang điên cuồng quấy nhiễu, trong máu trăn có thái tuế
"Hỏa long tường thiên" và quả diễm tình, hai quả này đều là vật kích phát cuồng táo, cho nên, bây giờ Diệp Phàm không có cách nào khống chế được tính khí của mình, bản thân hắn cũng không hiểu nỗi nữa.
Trong lòng Đoạn Hải sửng sốt, nhưng cũng lập tức phản ứng lại, trả lời thích hợp:
- Đúng vậy, chuyện này Cổ Bảo Toàn quá đáng rồi, khốn kiếp.
Diệp Phàm cảm thấy thực sự hoảng hốt vì cơn giận này, dưới sự kích tích cuồng táo của máu trăn, bèn lái chiếc Wrangler đến thẳng huyện. Tiến vào văn phòng Cổ Bảo Toàn.
Thẳng thừng hừ giọng nói:
- Bí thư Cổ, Diệp Phàm tôi tự hỏi không biết đã làm chuyện gì có lỗi với Huyện ủy các ông.
Từ khi đảm nhiệm Chủ nhiệm Khu kinh tế Lâm Tuyền đến nay, thành tích tôi giành được lẽ nào ông không nhìn thấy? Khu kinh tế Lâm Tuyền từ không đến có, khu công nghiệp ghềnh Quỷ Anh từ một sườn núi hoang thành một vùng chiếm được đầu tư hơn một trăm gần hai trăm triệu.
Hiện nay, mỗi ngày thuế thu nhập được từ ghềnh Quỷ Anh chiếm khoảng ba phần tổng thu nhập Ngư Dương chúng ta.
Điều này lẽ nào ông không thấy? Còn nếu nói về con đường ở hai xã sáu thị trấn có thể so với tỉnh lộ, chẳng lẽ đó không phải là thành tích sao?
Tốc độ phát triển kinh tế nhanh của thị trấn Lâm Tuyền do Mâu Dũng chủ trì không phải đều phụ thuộc vào hiệu quả và lợi ích của Khu kinh tế Lâm Tuyền à…
Diệp Phàm phun ra một loạt những lời hợp tình hợp lý, làm cho Cổ Bảo Toàn trợn trừng hai mắt.
Chau mày nói:
- Đồng chí Diệp Phàm, thành tích của anh Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện đều là rõ như ban ngày.
Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện chẳng lẽ phủ định thành tích của anh? Thành tích là một chuyện, nhưng có một số chuyện còn phải xét đến thực tế nữa chứ.
Mượn khu kinh tế Lâm Tuyền mà nói đi, chẳng lẽ một mình anh đi đánh khắp thiên hạ, không có mấy chục vạn dân Khu kinh tế Lâm Tuyền ủng hộ, không có mấy trăm cán bộ Khu kinh tế Lâm Tuyền hợp sức, anh có thể hoàn thành được toàn bộ mạng lưới giao thông Lâm Tuyền sao?
Hiện nay, đã không phải thời đại của chủ nghĩa anh hùng cá nhân, đoàn kết mới có thể chiến thắng tất cả. Hơn nữa, làm cán bộ Đảng, nên việc phục tùng bố trí của tổ chức làm đại cục, suy nghĩ toàn cục là chính.
Ai lại như anh chứ, chỉ có được chút thành tích nhỏ mà đuôi đã vểnh lên trời rồi. Nếu cứ tiếp tục thế này, Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện làm sao chủ trì được nữa. Đồng chí Diệp Phàm, anh còn trẻ, sau này còn có cơ hội…
Mặt Cổ Bảo Toàn nghiêm lại, cảm thấy uy quyền số một Ngư Dương của mình hình như đang chịu sự khiêu chiến cực kỳ lớn.
Hơn nữa, tên nhãi Diệp Phàm này lại lớn tiếng kêu gào trong phòng làm việc của mình, cứ thế này sao mà mình chủ trì công tác huyện ủy nữa đây?
Đây đúng là tát vào mặt mình mà, ông ta quả thực không ngờ Diệp Phàm lại kiêu ngạo, ngông cuồng, làm càn như vậy, đúng là coi trời bằng vung rồi mà.
Cho nên, dưới sự kích động, môi cũng run run. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Đồng chí Diệp Phàm, đóng cửa trước đã, có gì từ từ nói.
Lúc này thư ký của Cổ Bảo Toàn Ngô Kỳ Thắng khẩn trương xông đến, muốn chắn cho chủ một chút. Nói chuyện cũng tương đối không khách khí, thằng nhãi này đương nhiên là muốn nịnh bợ Cổ Bảo Toàn, nên thể hiện một chút, giờ này mà không thể hiện thì còn đợi khi nào nữa chứ.