- Không có chuyện gì, viện trưởng Lan, cháu chính xác vốn là một nông dân trồng khoai, đâu có gì mất mặt. Cô Lan nói cháu ngay cả thắt lưng cũng không nỡ mua phải dùng một sợi dây da bò, còn giúp con gái nhà người ta nhổ khoai lang, ha hả...... Tuy nhiên khoai lang rất ngon ngọt, còn có thể đầy bụng, ha hả!
Diệp Phàm cười khan một tiếng nhìn bức tượng thần tài rồi tiện tay cầm một thẻ hương đốt lên cắm vào nói:
- Cháu phải cúi chào trước, thôn cháu nghèo như vậy thật vất vả tới đại thần một phương, hơn nữa còn là đại tài thần giàu nứt đố đổ vách, không nịnh bợ không được! Thần tài, người nên giúp đỡ rót ít dầu đèn xuống cho thôn cháu để không còn người nào đói bụng.. Hôm nay cháu may mắn ra ngõ gặp thần tài a, tin tưởng thần tài sẽ không ngồi nhìn thôn cháu đói khổ, giáng bạc trắng xuống a......
Hành động của Diệp Phàm làm mọi người trong điện sợ ngây người, đều nhìn cả vào phó chủ nhiệm ban tài chính tỉnh Chu Khải Minh, ánh mắt hết sức quái dị, lát sau nghe một tiếng cười ha hả vang động cả mấy bức tường.
- Khá lắm thằng ranh, dám...... Dám giễu cợt tôi. Tôi chỉ là một chủ nhiệm, còn là phó, thầy cậu là hiệu trưởng Lan không đi lạy thì lạy ai. Nên biết rằng đại học Đại Hải xếp thứ sáu toàn quốc, nổi tiếng thế giới. Không phải ở đó có một viện khảo cổ sao, trong đó chất đầy vàng đấy! Tiểu Diệp, cậu chỉ lấy vài miếng vàng lá là được rồi, ha ha......
Chủ nhiệm Chu Khải Minh thoải mái cười to.
- Giáo sư Lan thăng chức hiệu trưởng rồi sao.
Hai mắt Diệp Phàm sáng lên, dứt khoát cúi người một vòng:
- Cháu có mấy lễ này, các vị đều là thần tài cả, cháu cũng không có yêu cầu gì, chỉ muốn hỏi cách thức liên lạc với các vị tiền bối, sau này mong được giúp đỡ.
- Là hiệu phó, đừng nghe lão Chu nói khoác ở đây. Chúng ta là một trường học, làm có gì tiền. Đây là phương thức liên lạc chú, rảnh rỗi gọi điện thoại là được.
Lan Cơ Đồng thuận tay đưa cho Diệp Phàm một tấm danh thiếp. Diệp Phàm cẩn thận nhận lấy danh thiếp vừa đưa mắt nhìn Cố Tắc Vũ và Chu Khải Minh, ý tứ cho dù là kẻ ngu cũng có thể đoán được.
- Ha hả! Cầm lấy đi, thằng nhóc không tệ!.
Cố Tắc Vũ và Chu Khải Minh cũng lấy danh thiếp đưa cho Diệp Phàm.
- A! Tiểu Diệp, cháu vừa nói cái gì mà quả phụ nuôi heo, giúp nhổ khoai lang, còn có cái gì da trâu dây lưng? Chắc có quan hệ với Điền Trúc à?
Giáo sư Lan nghi ngờ hỏi, quay đầu thấy con gái mình vẻ mặt mất tự nhiên, hơi tránh né thì thoáng cái đã hiểu ngay, giận dữ nhìn cô mắng:
- Điền Trúc, có phải con gây ra chuyện gì hay không, nói mau.
- Viết một bài báo có gì kỳ lại, con còn giúp hắn nói khoác đấy chứ! Hừ!
Lan Điền Trúc vênh mặt.
- Ách! Để cha xem xem con viết thế nào.
giáo sư Lan không buông tha.
- Không có chuyện gì, giáo sư Lan, cô Điền Trúc giúp cháu thôi.
Diệp Phàm vội vàng giải vây.
Tuy nhiên giáo sư Lan và Cố Tắc Vũ và Chu Khải Minh tụ lại xem bài báo của Lan Điền Trúc, sắc mặt hết sức quái dị.
Giáo sư Lan cực kỳ tức giận, vẻ mặt nghiêm túc dạy dỗ:
- Làm bậy! Điền Trúc, con có biết báo tỉnh là thế nào sao, sao dám phá hoại cuộc đời một cán bộ. Làm một người viết báo, nhất định phải thực sự cầu thị. Con nhìn xem, cái gì mà tư tưởng quan niệm cũ kỹ, điều này có thể nói lung tung sao? Tiểu Diệp lại là một thanh niên tốt nghiệp đại học Hải Giang lại có thể đến đây, tinh thần chịu khổ như vậy không phải mấy đứa con cưng như con có thể làm được......
Lan Điền Trúc bị cha mắng cho cúi đầu, trong mắt đã rơm rớm nước. Bình thường giáo sư Lan rất hòa ái nhưng khi nổi giận lên rất đáng sợ, toát ra một thứ quan uy lâu năm. Ông giờ là hiệu trưởng đại học Hải Giang ngang cấp bậc với phó bộ trưởng, uy phong đúng là làm cho người khác phải sợ hãi.
- Giáo sư Lan, việc mở quan tài có cần cháu giúp đỡ gì không, nếu cần chú cứ ra lệnh.
Diệp Phàm vội vàng nói sang chuyện khác.
- Anh thì có thể giúp được gì, đâu biết gì về khảo cổ mà giúp.
Lan Điền Trúc bắt đầu xía vào, hệt như có cừu oán với Diệp Phàm. Diệp Phàm rất buồn bực, trong lòng thầm mắng mắng yêu nghiệt a yêu nghiệt, cứ quậy nữa là thiếu gia sẽ đè ngươi xuống tại chỗ thi hành chính pháp bây giờ.
- Cám ơn! Chúng ta thật đúng là cần Tiểu Diệp hỗ trợ, thạch quan vẫn chưa tìm ra phương pháp an toàn để mở, có chút kỳ quái! Chúng ta cũng đã từng đào qua mấy mộ cổ, đều gặp phải thạch quan bị bịt kín không tìm được chỗ để mở. Nếu cứ cưỡng ép chỉ e phá hủy thạch quan thì đáng tiếc......
Lan Cơ Đồng liếc mắt nhìn con gái một cái rồi cũng nguôi giận, không khỏi thở dài. Tuy nhiên Lan Điền Trúc cũng không sợ ông, lại vênh mặt với Diệp Phàm.
- Ha hả! Nói không chừng cháu có thể giúp đấy.
Diệp Phàm cười vẻ bí ẩn. Bởi vì Diệp Phàm đã sớm xem qua thạch quan, phát hiện trong đó có một luồng khí tức rất quen thuộc với bản thân. Chỉ cần bản thân tiến tới gần thạch quan thì khí lưu trong đan điền trở nên rất nhanh.
Diệp Phàm suy đoán ở miệng mở thạch quan chắc là đã bị cao thủ nội gia dùng kình khí đặc thù hòa tan một loại chất gì đó đặc biệt mới khiến cho kín như bưng. Rõ ràng là mấy phiến đá ghép vào nhau nhưng lại liền miệng, không phát hiện được khe hở.
Người đóng quan tài này quả thật lợi hại, khiến Diệp Phàm bội phục sát đất, tuy nhiên đó cũng chỉ là suy đoán của hắn.. Lúc ấy hắn vận thuật thiên thị địa thính xem xét thì thấy thạch quan có biến hóa, nên phương pháp này có thể làm được.
- Anh! Cũng đừng nói phét quá đáng như vậy chứ, khảo cổ đòi hỏi một kỹ thuật rất cao, không phải dùng miệng lưỡi là được.
Lan Điền Trúc chu miệng.
- Tôi hiểu rồi. Tuy nhiên cô Lan có dám đánh cuộc với tôi một lần hay không.
Diệp Phàm cười híp mắt, có vẻ giống như một con sói vờn môi, thầm nghĩ nhất định phải đem con công kiêu ngạo này đùa giỡn một chút, nếu không thì mình thành con cóc ghẻ rồi.
- Đánh cuộc gì?
Lan Điền Trúc dứt khoát hỏi, mấy người trong điện cũng thú vị nhìn hai người trẻ tuổi đang cãi cọ.
- Thì đánh cuộc mở hòm quan tài, nếu như tôi may mắn có thể mở được thạch quan thuận lợi thì thắng. Cô thua cũng không phải làm gì lớn, chỉ có buổi tối thì rửa chân cho tôi một lần đi. Nếu như tôi thua thì tùy cô muốn làm sao cũng được.
Diệp Phàm nói vẻ quỷ dị. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Anh......
Lan Điền Trúc xanh mét mặt, rửa chân cho một cái đầu đất, không phải biến mình thành một nữ nhân viên xoa bóp chứ. Lan Điền Trúc ngẫm nghĩ một lúc rồi nói vẻ cay độc.
- Họ Diệp, bổn cô nương đánh bạc! Anh thua thì phải đứng ở cửa cung kêu lên 10 lần
"Tôi là con heo", như thế nào, ha ha ha......
Lan Điền Trúc phảng phất nhìn thấy Diệp Phàm mặt đỏ lựng đứng ở cửa cung kêu lớn
"Tôi là con heo", trong lòng vô cùng sảng khoái cười lên khanh khách. Thầm nghĩ đầu đất chính là đầu đất, cha mình và mấy chuyên gia nghiên cứu mấy ngày còn chưa tìm ra cách, chỉ bằng một tên đầu đất như ngươi có thể mở được thì bà cô đây mua một miếng đậu phụ đập đầu chết quách, lần này thắng chắc rồi.
- Cô nói đánh cuộc gì, nói to lên một lần nữa tránh cho lúc đó lại quỵt nợ.
Diệp Phàm hình như nghe không rõ.
- Tôi là con heo, nghe rõ chưa? hừ! Lỗ tai không có điếc chứ.
Lan Điền Trúc không hề nghĩ ngợi lặp lại một lần, còn sợ Diệp Phàm nghe không rõ sẽ quỵt nợ nên nói rất to làm mọi người trong đại điện đều nghe rõ. Ngay cả Diệp Kim Liên cũng kỳ quái lắc đầu thở dài nói:
Cô Lan cũng thật là, sao lại cứ kêu gào mình là heo chứ?
- A! Cô là heo!
Diệp Phàm ra vẻ bừng tỉnh, cứ gãi đầu bộ dạng đã hiểu.
- Ha ha ha......
Cảnh tượng này chọc cho đám người Lan Cơ Đồng, Chu Khải Minh đều cười phá lên, đúng là tình cảnh người thông minh quá sẽ bị hại.