- Cảm ơn chủ tịch Diệp, sau này coi đây là nhà đi, muốn ăn gì thì gọi điện thoại nhé, tôi sẽ làm mang tới. Ma Xuyên chúng tôi những thứ khác thì không có nhưng những món đặc biệt trên núi, cá trong hồ thì nhiều vô cùng, hơn nữa lại rẻ. Em trai tôi rất biết làm nữa!
Xa Tuyết Liên ngập tràn nước mắt đón lấy.
- Được, được rồi, Phương Viên thật là có phúc ăn đó, tin rằng tay nghề của em tuyệt đối không tồi!
Diệp Phàm gật gật đầu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
- Nhưng mà Tuyết Liên, chuyện chủ tịch Diệp và anh, em phải chú ý một chút, không thể tiết lộ một li một tí nào, kể cả người thân thiết nhất với em như em trai em!
Phương Viên dặn dò, thật ra y đã sớm dặn dò qua mấy lần rồi.
- Em biết rồi, đánh chết em cũng không để lộ một chữ!
Xa Tuyết Liênthận trọng gật gật đầu.
- Ha ha, người phụ nữ này thật không tồi, dịu dàng, hiểu lòng người, đáng tiếc là quả phụ, nếu không, có thể…
Diệp Phàm thở dài.
- Cô ấy tuổi tác không nhiều, mới có 21, 19 tuổi đã lấy chồng rồi, con cũng mới hơn 1 tuổi. Nhưng, cô ấy rất tốt với tôi, vừa rồi Diệp tiên sinh cũng thấy rồi đó, tôi không thể bạc đãi cô ấy!
Phương Viên thở dài.
- Ừ, Phương Viên, là một người đàn ông, không thỏa mãn với người đàn bà là chuyện bình thường, làm gì có mèo nào không ăn thịt, chỉ cần không bạc đãi người ta thì trong lòng chúng ta cũng thoải mái một chút!
Diệp Phàm cười, hai người cạn ly, chuyển chủ đề hỏi:
- Cậu gọi tôi qua đây không chỉ vì mỗi chuyện này chứ?
- Diệp tiên sinh, tôi cũng chỉ đến sớm hơn anh mấy ngày, nhưng anh là vinh quang mà đến Ngư Dương còn tôi là lặng lẽ tới, chỉ có một cái ba lô, lúc đầu đến, đến cái chăn còn không có. Nhưng, Diệp tiên sinh, nghe nói anh vừa đến đã tỷ thí một phen với cục trưởng Lâm Thiên, điều này có chút gai mắt. Người Lâm Thiên này không dễ chơi, nghe nói bối cảnh trong tỉnh thâm hậu, nếu vì chuyện đó mà đắc tội y thì là phiền phức không nên, chỉ sợ người này về sau sẽ thường xuyên tranh chấp Ma Xuyên với chúng ta.
Phương Viên chau mày.
- Cậu nghe ngóng rõ bối cảnh của y chưa?
Diệp Phàm cũng trầm lặng, nghĩ đến ngay cả bí thư ủy ban chính trị pháp luật Hạ Hải Vĩ cũng bị Lâm Thiên, một cục trưởng cục công an ức hiếp đến không thở nổi, người này chắc chắn có bối cảnh thâm hậu.
Hơn nữa, lúc đó tự mình khoe khoang tờ phê mà chủ tịch địa khu Vương Triều Trung tự tay viết, tên này thật không thể khinh thường, là một người khá kiêu ngạo và ngông cuồng.
- Trước mắt thì không có, nghe nói là có quan hệ với phó chủ tịch tỉnh, đợi tôi tìm hiểu rõ đã rồi nói!
Phương Viên thận trọng nói.
- Phó chủ tịch tỉnh, hình như không phải họ Lâm, điều này thật kì lạ!
Diệp Phàm lẩm bẩm trong miệng, quay sang cười nói:
- Không quan tâm nữa, một cục trưởng cục công an địa khu, tin rằng y gánh không nổi sóng gió, nếu thật sự muốn đối đầu thì chúng ta cũng không phải là đèn cạn dầu, cuối cùng làm cho y đến cục trưởng cũng làm không nổi, giẫm chết y, muốn đấu với chúng ta ư. Tôi đã từng cho mấy tên cục trưởng vào trại giam rồi!
- Ừm, tôi quên mất Diệp tiên sinh còn có một thân phận khác, nếu mang trên mình thân phận đó thì đừng nói là một cục trưởng cục công an địa khu, mà ngay cả chủ tịch tỉnh anh cũng không sợ, ha ha…
Phương Viên trong phút chốc hồi tưởng lại không ít, nghĩ đến thân phận phó soái tổ đặc nhiệm số 8 của Diệp Phàm. Nếu nói ra thân phận này thì bí thư ủy ban chính trị pháp luật tỉnh, Mã Quốc Chính cũng phải run rẩy đôi phần.
- Đừng nhắc chuyện đó nữa, tôi bây giờ nói thật, thân phận đó thật ra là một công việc đặc biệt bí mật. Mọi người nói là sát thủ vương bài, không có nghĩa gì cả. Chuyện của tổ đặc nhiệm không dính vào là tốt nhất, một khi dính vào thì không rút tay ra được. Tôi vô tình trà trộn vào đó, hơn nữa, gần đây còn có chút phiền phức!
Diệp Phàm khuôn mặt lo âu trăm mối.
Nhưng lại khiến Phương Viên vô cùng hứng thú, hỏi:
- Diệp tiên sinh có thể nói phiền phức đó không, đó chắc chắn là phiền phức ghê gớm lắm, nói cho tôi nghe đi, nếu có thể giúp trong âm thầm thì tôi sẽ cố gắng hết sức!
- Haizz, trước đây tôi có đánh cược với con gái của lão bà Mai Thiên Tuyết của cung Vu Sơn, tôi thắng thì con gái bà là Lạc Tuyết Phiêu Mai phải làm vợ tôi. Lúc đó là tiện mồm nói, chỉ đùa thôi!
Diệp Phàm thở dài, việc này cũng không cần phải dấu Phương Viên.
- Diệp tiên sinh chắc chắn là sẽ thắng đúng không?
Phương Viên đột nhiên trợn tròn mắt, trong lòng khá kinh ngạc.
Mai Thiên Tuyết là chủ quản của cung Vu Sơn, trong giới Quốc thuật thì danh tiếng vang dội như sấm bên tai.
Nghe nói hồi còn trẻ bà là mỹ nữ bậc nhất Giang Nam, lúc đó những cao thủ giới Quốc thuật và những tai to mặt lớn trong giới thương gia muốn chiếm trái tim bà nhiều như cá chép trôi sông.
Hơn nữa người phụ nữ này đường đường là cao thủ bát đẳng, Diệp tiên sinh nếu động đến bà ấy thì ngày tháng khó mà trôi qua êm đềm.
- Ừm thắng thì thắng, con gái bà ta Lạc cô nương cũng thẳng thắn nhận nhưng sau đó bị Mai Thiên Tuyết biết, nói tôi kiêu ngạo, ngông cuồng, dám bảo con gái bà ta làm thiếp, trực tiếp hô hào mệnh lệnh phái Lang Phá Thiên đi lấy một chân tôi.
Bằng không thì không biết thế nào, dẫu sao cũng là một mớ lằng nhằng lôi thôi, cũng may lần đó tôi bị trọng thương, Lang Phá Thiên giúp tôi, nói dối tôi chết rồi nên mới qua một kiếp nạn.
Bằng không, Phương Viên, cậu e rằng chỉ có thể nhìn thấy bộ dạng Lý Thiết Quải của tôi thôi, ha ha ha…
Diệp Phàm cười khổ sở.
- Lang Phá Thiên, lẽ nào là cái người được mệnh danh là Sát thần. Hình như là vị tổ trưởng tổ vệ sĩ Trung Nam Hải tự xưng là cục cảnh vệ trung ương đúng không?
Phương Viên mở to mắt, đến hít thở cũng có phần gấp gáp.
Xem ra cái uy danh của sát thần còn đáng sợ hơn là Mai Thiên Tuyết. Trên thực tế đương nhiên là Mai Thiên Tuyết đáng sợ rồi, chỉ những người thuộc tầng lớp cao nhân như Mai Thiên Tuyết là thuộc về kiểu người ở trong truyền thuyết.
Vốn đã khó gặp rồi, đối với Phương Viên mà nói, những người thế này chỉ có thể trông lên mà không thể gặp được. Sát thần Lang Phá Thiên là người của tổ đặc nhiệm, đương nhiên cảm thấy có chút gần gũi, tên tiếng cũng nổi hơn.
- Ha ha, có lẽ là vậy!
Diệp Phàm thuận miệng cười hồn nhiên không để ý gì. Hắn không biết Phương Viên trong lòng càng không bình tĩnh.
Theo lời của Diệp tiên sinh có thể suy đoán, sát thần Lang Phá Thiên có quan hệ mật thiết với hắn, nếu không tuyệt đối không thể cam tâm mạo hiểm đắc tội với Mai Thiên Tuyết.
Sát thần từ trước tới giờ là người máu lạnh, người bình thường đâu có thể có con mắt như y, không có quan hệ thân thiết, y đâu cần quan tâm anh có gãy chân hay không.
Phương Viên thậm chí có thể kết luận, nếu cái mà Mai Thiên Tuyết muốn không phải là chân của Diệp Phàm mà là chân của mình thì e rằng Lang Phá Thiên không cần chau mày, chỉ cần một tiếng động thôi là mình đã trở thành Lý Thiết Quải rồi.
- Không nói chuyện đó nữa, bây giờ tôi trốn ở Ma Xuyên, đoán rằng Mai Thiên Tuyết nằm mơ cũng không thể ngờ tôi lại ở đây! Ha ha ha, vì vậy, chuyện của tổ đặc nhiệm tôi không muốn nhắc nữa, chuyện đó coi như là một giấc mơ đi!
Diệp Phàm tiện miệng cười, bên ngoài có vẻ rất nhẹ nhàng nhưng thực ra trong lòng nặng trĩu không dễ chịu gì.
- Diệp tiên sinh, Ma Xuyên này quá nghèo, ngoài mấy đồ mặt vặt trên núi, đến xưởng cũng chẳng có được mấy cái. Mấy ngày này tôi không có việc gì đến đây loanh quanh một vòng, bây giờ nhà nhà đều ăn cơm độn khoai, chỉ như vậy để ăn tạm bợ.
Thậm chí có thôn còn có người ăn lá khoai, nói rằng lương thực không đủ ăn. Nếu thật sự trong vòng hai hăm gấp đôi huyện Hồng Sa Châu thì tuyệt đối không thể.
Tôi nghĩ chỉ thị mà Chủ tịch địa khu Vương giao cho anh thật quá khắc khổ. Haizz, chủ tịch huyện như anh cũng phải chịu ấm ức rồi.
Cho dù anh có thể là chủ tịch huyện trẻ tuổi nhất tỉnh Nam Phúc, nhưng hai năm sau thì làm thế nào?
Phương Viên lại nghĩ đến việc trước mắt, không có chút gì lạc quan.
- Lẽ nào ruộng đất ở Ma Xuyên quá ít?
Diệp Phàm hỏi, sớm đã chuẩn bị tư tưởng.
- Ruộng nương thì không ít, mà ngược lại, còn tương đối nhiều. Người ở huyện Ngư Dương không đến 2 mẫu một người, còn ở huyện Ma Xuyên thì bình quân hơn 3 mẫu một người, cái này còn chưa kể đất núi trong rừng.
Huyện Ma Xuyên nằm ở phía Tây Bắc tỉnh Nam Phúc, phía Tây giáp với huyện Giang Tân của tỉnh Giang Đô, phía Đông giáp với huyện tự trị Xương Châu của tỉnh An Đông, là một huyện đất liền, nhưng có không ít sông hồ, có sông Thần Nữ chảy xuyên suốt, thực ra sông Thần Nữ còn phân ra nhiều sông nhánh, tạo thành một mạng lưới sông ngòi.
Toàn huyện có 16 xã, thị trấn, ngoài trừ Thị trấn Thành Quan Tam, thị trấn Mã Hồ Tử, thị trấn Ngưu Đầu, Thị trấn Dương Giác ra còn có Thanh Sơn cũng được gọi là thị trấn, còn lại mười một vùng khác đều là xã, kinh thế có thể biết thế nào rồi.
Dân số nghe nói có 500 nghìn, thực ra không chỉ dừng lại đó, phó chủ tịch huyện Cổ quản lí kế hoạch hóa gia đình có nói, thành tích kế hoạch hóa gia đình của Ma Xuyên đứng cuối toàn khu vực.
Sinh không có hộ khẩu ước chừng có khoảng 170, 180 nghìn gần 200 nghìn, trên thực tế dân số thực ra là hơn 700 nghìn người.
Ban đầu làm kế hoạch hóa gia đình là một phiếu phủ quyết, cũng tức là nếu anh làm tốt đến mấy những công việc khác nhưng kế hoạch hóa gia đình nghiêm trọng thì phiếu này có thể phủ quyết hết tất cả thành tích của anh.
Nhưng, những công việc khác ở Ma Xuyên của địa khu Đức Bình dù có thêm mấy cán bộ kế hoạch hóa gia đình nữa cũng chẳng nghĩa lý gì, dẫu sao cũng là lợn chết không sợ nước sôi.
Nhưng, Diệp tiên sinh, anh lại không như vậy, ban đầu kế hoạch hóa gia đình là một vấn đề lớn. Nếu tiếp tục sinh tiếp thì anh cho dù trên mặt kinh tế có xuất sắc đến mấy thì kế hoạch hóa gia đình vẫn là quốc sách cơ bản.
Trước đây nhất thời người ta quản thúc anh thì không thể được, nếu sau này Diệp tiên sinh dẫn dắt dân toàn huyện xóa bỏ điều đó thì lúc bấy giờ người ta sẽ tìm anh để tính món nợ kế hoạch hóa gia đình.
Vì vậy, kế hoạch hóa gia đình cũng đủ để anh uống mấy bình rồi, người ở đây, càng nghèo càng đẻ nhiều, càng đẻ nhiều thì lại càng nghèo.
Độ cao so với mặt nước biển của Ma Xuyên khoảng từ 80m đến hơn 1300m, xã Thiên Hầu Tử thấp nhất mới có độ cao so với mặt nước biển là 10m. Cao nhất là Dao Trì Phong, hơn 1300m.
Huyện thành chúng ta nằm ở vị trí trung gian, cả huyện thuộc vào khí hậu núi nhiệt đới, nhiệt độ bình quân trong năm trên dưới 17 độ, lượng mưa trung bình năm khoảng 1500 mm, núi cao, rừng bạt ngạt, ruộng nhiều, mật độ dân số tương đối, điều kiện tự nhiên ác liệt, kinh tế lạc hậu, giao thông cực kì kém…!
Phương Viên ra sức vừa nói vừa cầm những tài liệu có liên quan đến Ma Xuyên như địa lý nhân văn đưa cho Diệp Phàm.
- Ừm, điểm thứ nhất là kế hoạch hóa gia đình, e rằng việc này tương đối khó, cái vấn đề người này, đẻ quen rồi nhất thời muốn hãm lại thì phải chặt đứt con đường sau này của người ta.
Người dân Ma Xuyên đã quen với cái nghèo rồi, chỉ muốn sinh thêm mấy đứa nữa xem có thể mang đến phúc tài không, nói cách khác là để giải quyết vấn đề sau này, ví dụ như dưỡng lão. Nói khó nghe một chút, là để thêm vài chân vài tay nữa, cho vui cửa vui nhà.
Nhưng việc không như mong muốn, lại là càng đẻ càng nghèo, cuối cùng càng nghèo lại càng đẻ. Điều thứ 2 tôi có chút không hiểu chính là, bình quân mỗi người trên dưới 3 mẫu ruộng, sao vẫn không đủ ăn, chẳng lẽ bỏ hoang hết sao? Hay là có nguyên do đặc biệt nào khác? Ví dụ như đất đai cằn cỗi, sản lượng thấp…
Diệp Phàm rất không hiểu điều này.