Quan Thuật

Chương 918

Đã không còn sức lực mà cứ tranh giành hòn đá, chiến đấu thêm nữa thì chắc toàn quân sẽ bị tiêu diệt. Tuy mấy nước Mỹ, Nga, Anh, Nhật Bản cũng không khác biệt là mấy.

Nhưng đội viên tổ A của chúng ta vì trong tay có thiên thạch, nên vừa rồi trở thành đối tượng tấn công của các nước, tổn thất rất thê thảm, Tướng quân Trấn của Tổng bộ quyết định nhanh chóng, ra lệnh đội viên tổ A vứt bỏ thiên thạch, nhanh chóng rút về.

Tuy nhiên vì các nước khác nghi ngờ trong tay tổ A còn dấu hòn thiên thạch nhỏ, nên bây giờ có an toàn rút lui được hay không là cả một vấn đề, tình hình rất nguy cấp.

- Tề Thiên, Đoàn trưởng Thiết, bị thương rồi…

Diệp Phàm nghe được tin, từ trên lưng Kiều Viên Viên nhảy xuống đất kêu lên:

- Bà mẹ nó, giết bằng được.

- Thủ trưởng, anh không muốn sống nữa à?

Kiều Viên Viên kêu lên.

- Không cần nữa, 20 năm sau ông đây đây lại là một lão anh hùng mẹ kiếp của người Mỹ, người Anh, người Nhật còn có cả người Nga nữa, ông nội chúng mày đến đây…

Tiếng Diệp Phàm tràn ngập hào hùng bi tráng thề sống chết đọ sức, do thông tin không bị gián đoạn, không ngờ lại truyền thẳng đến Tổng Bộ.

- Tổ 1 đợt 2, lập tức quay về, tổ đặc nhiệm quốc gia không thể không có anh.

Tiếng Trấn Đông Hải truyền đến.

- Anh em của tôi gặp nạn, tôi không thể bỏ lại bọn họ, xin lỗi thủ trưởng Trấn, bỏ đi.

Diệp Phàm vừa chạy vừa hô.

- Đồ ngu bình tĩnh chút đi nào.

Trấn Đông Hải quát, trong micro truyền đến một tiếng đập bàn thình thịch.

"Ai nói cũng vô dụng. tao đây phải giết người, giết người."

Diệp Phàm không hề đáp lại Trấn Đông Hải, cái tốc độ kia vừa xuất phát, mấy phút sau đã giống như bão táp đến phía Đông rồi.

Một tên người Mỹ lảo đảo trước mắt, Diệp Phàm một chân hung hăng đạp tới, chẳng quản đếch gì độc rắn nữa.

Một tiếng thình thịch, tên người Mỹ lập tức đâm vào cây to, Kiều Viên Viên theo vào, lấy dao găm cắm vào ngực tên đó, máu tươi đổ đầy người. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Hai người phối hợp, bởi vì giờ phút này, đạn dược của tinh anh các nước đều đã cạn hết, nên cơ bản đều là vật lộn trong lùm cây.

Diệp Phàm ở phía trước, Kiều Viên Viên theo ở phía sau. Hai người phối hợp ăn ý, Diệp Phàm tấn công trước, luôn là một đấm một đá đã khiến cho mục tiêu trọng thương, Kiều Viên Viên lập tức theo sau xuống tay giết người. Một đường xuống dưới, lại giúp Diệp Phàm giải quyết xong vài tên.

- Mẹ kiếp, chúng ta đều sắp thành tổ hợp vợ chồng giết người rồi.

Diệp Phàm rống lên một tiếng nhỏ trong micro. Kiều Viên Viên liếc Diệp Phàm một cái, không lên tiếng.

Cuối cùng tụ hợp lại rồi.

Lang Phá Thiên cõng Lý Khiếu Thiên, một đội viên khác không quen biết của tổ A cõng Thiết Chiêm Hùng. Về cơ bản đều là một cõng một, còn có thi thể của hai đồng chí đã hi sinh cũng được đội viên cõng về, còn lại Trương Hùng và Mai Diệc Thu ôm súng người trước kẻ sau mở đường và lót sau, tất cả đều nhanh chóng rút về sau.

- Tảng đá đâu?

Diệp Phàm hung hăng hỏi

- Bị tên người Mỹ cướp rồi, 6 trăm mét phía trước, dựa bên trái, chắc không chịu nổi, bây giờ tên người Nga và người Anh, Nhật Bản, còn có đội viên đặc chiến người Pháp đang bao vây tấn công chúng. Mẹ kiếp, để chúng chết sạch đi mới được.

Lang Phá Thiên chửi ầm lên.

- Bên kia có bao nhiêu người?

Diệp Phàm vừa nhanh chóng che chở bọn họ rút lui vừa hỏi.

- Không còn nhiều nữa, có thể chiến đấu được nếu tụ lại chắc cũng không vượt qua 30 người, bọn Mỹ thì hơn vài tên, chắc có bảy tám tên có thể chiến đấu được. Những tên khác đều gục rồi.

Lang Phá Thiên nghiến răng nói.

- Anh Lang, anh chịu trách nhiệm đưa mọi người lui về, tôi đi thử vận may.

Diệp Phàm nói.

- Không được, người cậu trúng độc rắn, không thể kéo dài thêm được nữa đâu người anh em ạ.

Lang Phá Thiên quát, kiên quyết phản đối.

- Dù sao thì cũng vô dụng rồi, chắc quay về thì độc rắn này cũng phát tác rồi, dứt khoát tôi phải đi phá rối, nếu không lấy được thì người khác cũng không lấy được. Dù sao cũng là một cái thân rách nát, có anh hộ tống chắc không vấn đề gì đâu. Tôi đây sắp chết cũng sẽ kéo theo vài cái đệm lưng chứ.

Diệp Phàm kiên quyết lắc đầu nói:

- Chấp hành mệnh lệnh đi, tôi đây là Tổ trưởng mà.

Diệp Phàm nói xong toàn thân dũng mãnh xông lên.

- Tôi cũng đi.

Kiều Viên Viên muốn đi theo.

- Khốn kiếp, tôi đây đi kéo cái đệm lưng về, cô đi theo làm gì, cút về cho tôi đi. Địa phủ Âm phủ tôi đây không cần tiểu thiếp.

Diệp Phàm hô to một tiếng, hoàn toàn điên cùng rồi, không để ý tới cô nàng nữa, xông lên.

- Người anh em…

Mắt Lang Phá Thiên ướt lệ nhìn theo bóng dáng Diệp Phàm, giống như sói nhìn trời gầm rú.

Giờ phút này, một từ đối thoại của tiền phương cũng truyền vào đại sảnh rộng lớn bí mật của Bộ chỉ huy Tổng bộ tổ đặc nhiệm A, lập tức, mắt mọi người đều rưng rưng nước mắt.

Một tiếng đập bàn "thình thịch" giòn nhẹ vang lên. Tiếng bi tráng kia của Thượng tướng Trấn Đông Hải lẩn quất trong phòng chỉ huy Tổng bộ ---- Còn sống trở về, tôi cho anh thăng làm Tướng quân.

- Giết giết giết…

Trong phòng chỉ huy Tổng bộ lẩn quất tiếng hô của Diệp Phàm, cùng với bảy tám tiếng thình thịch, vỗ vỗ, tay đấm chân đá.

Gã này biết mình không sống được lâu nữa.

Dù sao cũng buông xuôi rồi, như mãnh hổ xuống núi, gặp người là giết, bắt người là đấm đá, trên đường giải quyết được 4 con hổ cản đường, xông tới trước mặt tên người Mỹ.

Chuyện kỳ lạ đã xảy ra, Diệp Phàm dường như tạm thời trở thành Tổng đầu đội đặc chủng của các nước, quân đội đặc chủng của Anh, Pháp, Nga …toàn bộ đều đi quanh hắn hướng về tên người Mỹ mà giết. Hơn nữa quân đội các nước này lại không tấn công Diệp Phàm. Tất nhiên những tên này cũng muốn đục nước béo cò, diệt được một tên địch là bớt được một tên. Bởi vì đồng chí nào cười được sau cùng mới có thể lấy được thiên thạch.

Phía trước đội viên tổ hải lang của nước Mỹ đều bị các nước dồn tới vách núi, không ai rõ phía dưới cao bao nhiêu nữa.

Dưới sức mạnh của Diệp Phàm cộng thêm vào, càng đẩy nhanh tốc độ, đưa qua đưa lại mấy cái, bọn người Mỹ lại có hai đồng chí đi báo cáo công tác nơi đầu trâu mặt ngựa của Địa Phủ rồi.

Đôi mắt chim ưng của Diệp Phàm phát hiện ra, một gã thân hình cao lớn đang nằm ở vách núi bên cạnh đang cõng trên lưng một túi vải buồm đặc chế lớn, hình như còn là sản phẩm đội đặc nhiệm A người Trung Quốc chúng ta dùng để đựng các chế phẩm đặc biệt. Chắc bên trong là đặt hòn đá rách mà đã lấy hơn trăm cái mạng nhỏ của đội viên đặc chiến.

Diệp Phàm quay người ẩn mình trong bụi cỏ, lát sau đã chuồn đến trước mặt đồng chí kia, bởi vì mấy tên người Mỹ bảo vệ hắn phía trước đã bị tinh anh của các nước Nga, Pháp… cuốn lấy, mở ra cuộc đại chiến vật lộn rồi.

Diệp Phàm cắn răng một cái.

Móc ra ba quả lựu đạn còn sót lại trong túi, phần phật ném ra ngoài.

Mấy tiếng ầm ần nổ vang, bọn đội viên đặc chiến đều nằm phục xuống, Diệp Phàm thừa cơ ra tay, tuy nhiên, tên kia hình như cũng là một cao thủ, một chân Diệp Phàm đưa ra, hai tên chống chọi vài cái, cảm giác chân tê liệt một trận.

"Cháu trai, công lực chân còn khá vững chắc, chắc không phải là James Bond 007 gì gì đó chứ."Diệp Phàm giật mình, không còn kịp để ý cái khác nữa, bên này thì một chân đá, đâm một hồi ba nhát phi đao nhỏ trên tay xuống.

Tên bị đâm không ngờ lại không phản ứng gì, chắc hắn có áo chống đạn công nghệ cao, tuy nhiên, một đao trên mặt kia lại chuẩn xác trúng cái mũi, lập tức, mặt hắn toàn là máu, hơn nữa lại cộng thêm hòn đá nặng gần trăm cân trên lưng, nên hành động không tiện.

Lạc Bảo Tiền của Diệp Phàm đã từ phía sau xoay chuyển bay lên gần mắt tên kia, xoay tròn một cái, vù một tiếng, tên kia lập tức trở thành người mù.

Diệp Phàm nhún người nhảy lên, đấm đá mấy cái, gỡ được cái ba lô đặc chế liền bỏ chạy.

- A.

Một tiếng hét thảm, không ngờ tên kia liều mình, điên cuồng chặn ôm ngang Diệp Phàm, hai người lôi kéo, cộng thêm tác dụng của quán tính, chen chúclao thẳng xuống vách núi bên dưới.

- Ầm ầm.

Một tiếng nổ vang lên bên cạnh Diệp Phàm và tên người Mỹ kia, dưới tác động của sóng, Diệp Phàm và Tên người Mỹ cùng ôm nhau rơi xuống vách núi

- Ha ha ha…Tao đây không lấy được thì cũng đừng ai mong lấy được, lấy được rồi đều phải chết, đều phải chết, ha ha ha…

Trong tiếng nổ, trên không trung vách núi truyền ra một tiếng cười điên cuồng của tên đội viên cảm tử Tổ Thần Đạo Nhật Bản.

Không ngờ tên này xả thân quên mình, mò đến bên Diệp Phàm làm chuyện tốt, mấy viên lựu đạn cùng tung lên, cùng nhau nổ trên người hắn.

Bởi vì âm thanh tên đội viên cảm tử làm nổ tung xác thịt đó của Thần Đạo Tổ rất vang dội, tất nhiên cũng truyền tới phòng chỉ huy Tổng bộ Tổ đặc nhiệm A ở Bắc Kinh qua micro của Diệp Phàm, lập tức, trong phòng chỉ huy trống trải bỗng yên lặng.

Các Trung tướng, Thượng tướng, Đại tá, Trung tá, Thiếu tá, toàn bộ đều đứng nghiêm trang, nhẹ nhàng hạ mũ xuống.

Một lúc lâu sau.

Hai mắt Trấn Đông Hải bắn ra ánh nhìn sát nhân, hướng về đồng chí Triệu Bảo Cương, Phó chủ tịch quân ủy mặt khó coi, hừ nói:

- Chủ tịch Triệu, nếu lúc trước đồng chí Tào Chính Đức của phân khu quân Thủy Châu kia, và Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy tỉnh Nam Phúc, Bí thư Thành ủy Thủy Châu là Hứa Vạn Sơn, hai vị này không ngang ngược ngăn cản, thì sẽ không lãng phí hơn một giờ đồng hồ.

Điều đó đối vời tổ đặc nhiệm A làmột giờ đồng hồ cứu mạng, là mạng người.

Thời cơ chiến đấu lướt qua, có lẽ tổ A chúng ta, có lẽ tấm vương bài "Cẩu tử" cuối cùng của đội đặc nhiệm chúng ta sẽ không, ừ, anh ta là anh hùng, là dũng sĩ, anh ta sẽ không…

Môi Trấn Đông Hải hơi run, khàn khàn, câu nói kế tiếp nói không được nữa.

Môi Triệu Bảo Cương động đậy vài cái, không phát ra bất cứ âm thanh nào, vẻ mặt buồn bã. Đột nhiên, Triệu tướng quân quay đầu, trong ánh mắt kia bắn ra sự giận giữ chết người, hướng về một vị Thiếu tướng trung niên phía sau, quát:

- Lập tức nối điện thoại cho tôi với đồng chí Kiều Viễn Sơn của Ban Tổ chức Trung ương.

"Xong rồi, không ngờ cách chết kiểu này mất mặt quá."

Diệp Phàm thở dài một tiếng trong lòng, nghĩ đến Lạc Bảo Tiền của mình, cố cắt thử một lần, thò chân đạp một cái, tên kia ôm rất chặt, vốn đạp không rơi.

Vội vàng xoay tròn Lạc Bảo Tiền xuống đất cua lại, phần phật, còn được, hai tấm đệm quay về, lót dưới chân, mượn phản lực của Lạc Bảo Tiền giảm bớt một phần kình lực.

Một tiếng thình thình đâm vào, may mà Diệp Phàm có mắt, tên kia chắc nhất thời thấy không rõ lắm nên Diệp Phàm đã lấy cái tên người Mỹ kia dùng làm đệm lưng kia.

Cảm giác toàn thân đau nhức, Diệp Phàm cũng không kịp chú ý gì nữa, phát hiện phía dưới không ngờ là một đầm nước, hơn nữa, nước chảy rất siết, được sức nước xông vào, nhằm thẳng mà bơi qua.

Trong khi bơi phát hiện ra hai con ngươi của tên đội viên cảm tử Thần Đạo Tổ bị nổ đến mất tay gãy chân kia, đều treo vào bên cạnh hốc mắt, thật đáng sợ.

"Anh bạn, đừng trừng trừng nhìn tôi, qua mấy giờ nữa, chúng ta kết bạn dưới suối vàng".

Diệp Phàm vừa mới nghĩ mấy câu như vậy, đầu óc quay cuồng một trận, mơ hồ trôi qua.

Buổi sáng đầu tháng 9 năm đó.

Trung Quốc treo cờ chúc mừng.

Tỉnh thành Thủy Châu khắp nơi giăng đèn kết hoa, rất náo nhiệt.

Tuy nhiên, trong phòng hội nghị tỉnh ủy không trang nghiêm như bình thường,

dòng hơi thở trang nghiêm đó sánh với tiếng pháo chúc mừng bên ngoài.
Bình Luận (0)
Comment