50. Mang Đứa Nhỏ Về Nhà...
“ Tiễn tiểu thư, đứa nhỏ đều ở trong này.” Viện Trưởng ôm lấy một bé khoảng 3 tuổi, cười đối Tiễn Tiểu Háo nói.
Tiễn Tiểu Háo trợn tròn mắt nhìn một đám đứa nhỏ trước mặt, có chút không biết phải làm sao, vì thế quay đầu nhìn Sở Cố Hoài.
Sở Cố Hoài nghiêm mặt đi lên phía trước, khoanh tay lại, bộ dáng nghiêm túc, Tiễn Tiểu Háo đen mặt, không biết Sở Cố Hoài muốn làm gì, chẳng lẽ nàng không biết làm như vậy sẽ dọa đứa nhỏ sợ sao.
“ Chị......”
“ Tiểu tử, con nguyện ý theo chúng ta không?” Tiễn Tiểu Háo thấy Sở Cố Hoài bỗng nhiên dịu dàng lại, ngồi chồm hổm hỏi một bé trai khoảng chừng 5 tuổi.
“ Vâng!” Tiểu nam hài hốt có đôi mắt to y như Tiễn Tiểu Háo, không chút do dự gật đầu. Tiễn Tiểu Háo nhìn Sở Cố Hoài, rồi lại nhìn nhìn đứa nhỏ, đứa nhỏ này, thật sự là càng xem càng đáng yêu a...... Tiễn Tiểu Háo cũng vừa lòng.
“ Tiểu Háo, thấy được không?” Sở Cố Hoài quay đầu hỏi Tiễn Tiểu Háo, Tiễn Tiểu Háo cười gật gật đầu, chìa tay kéo tiểu nam hài, tiểu nam hài do dự một chút, không có giãy giụa.
“ Thế, Viện Trưởng, mấy đứa nhỏ còn lại liền nhờ ngài, trở về tôi sẽ chuyển tiền, ngài...... cố gắng hết sức cho các nàng ăn ngon một chút, đứa nhỏ phải phát triển.” Tiễn Tiểu Háo nhìn nhìn trước mắt một đám trẻ con nhút nhát.
“ Vâng, cám ơn, Tiễn tiểu thư, Tiểu Lục hắn có chút cố chấp, cũng không nói chuyện nhiều, rất khó gần gũi...... Cô......” Viện Trưởng có chút lo lắng nhìn đứa nhỏ trong tay Tiễn Tiểu Háo.
“ Không sao đâu.” Tiễn Tiểu Háo cười cười, tay kia thì kéo lại Sở Cố Hoài.
“ Chúng tôi trở về trước, còn phải bố trí phòng trẻ em nữa.” Tiễn Tiểu Háo đối Viện Trưởng nói.
“ Ai, được, đi thong thả.”
Tiễn Tiểu Háo nói xong liền lôi kéo Tiểu Lục đi nhưng hắn lại đứng yên không chịu đi, Tiễn Tiểu Háo trong lòng mất mác một chút, đứa nhỏ này không thích nàng nên không muốn đi với các nàng chăng.
“ Tiểu Lục, con làm sao vậy, đi theo Tiễn tiểu thư về nhà a.” Viện Trưởng vội vàng đi lên trước cùng tiểu nam hài nói.
“ Em gái.” Tiểu nam hài ngẩng đầu nhìn Tiễn Tiểu Háo, Tiễn Tiểu Háo thấy đôi mắt to ấy trong lòng mềm mại.
“ Cái gì? Em gái?” Tiễn Tiểu Háo một đầu mờ mịt nhìn nhìn Viện Trưởng.
“ À, việc đó, Tiễn tiểu thư, chúng ta quay lại đại sảnh tán gẫu đi. Tiểu Lục con đi chơi chút đi.” Nói xong, Viện Trưởng dẫn Tiễn Tiểu Háo và Sở Cố Hoài hướng đại sảnh đi đến, tiểu nam hài liền một mực yên lặng mặc đi theo sau các nàng, không xa cũng không gần.
Trở lại đại sảnh, các trưởng bối nhìn thấy các nàng trở về đều đứng lên.
“ Thế nào?” Sở mẹ mẹ mở miệng hỏi.
“ Có chọn được đứa nào không?” Tiễn ba ba lại hỏi.
“ Này...... Tiễn tiểu thư, mọi người ngồi xuống nghe tôi nói đã.” Tiễn Tiểu Háo gật gật đầu, cùng Sở Cố Hoài ngồi xuống, Viện Trưởng cũng ngồi xuống, bắt đầu kể lại.
“ Đứa nhỏ này nha, cũng mới vừa đến không lâu, hắn còn có một em gái, chưa được bốn tháng, cha mẹ bọn chúng đều hít thuốc phiện, đứa nhỏ sinh ra không được chăm sóc, em bé đó cũng là Tiểu Lục từ nhỏ trông nom, tháng trước cha mẹ bọn chúng bởi vì hít thuốc phiện mà chết, bọn nhỏ mới được người đem lại đây, đứa nhỏ này, ai...... Mệnh khổ, khi đến đây áo quần đã rách rưới, gầy gò, trừ bỏ em gái mình, những đứa trẻ khác trong viện hắn cũng không tiếp xúc nhiều, hình như có biểu hiện tự bế, tôi cũng đang lo đâu, nếu hai người muốn nhận nuôi hắn, nên chuẩn bị tâm lý tốt, nếu không...... Hai người xem những đứa trẻ khác đi, coi có thích hay không?” Viện Trưởng hỏi.
“ Không vấn đề gì, đứa nhỏ này hợp nhãn hai chúng tôi.” Tiễn Tiểu Háo nói.
“ Nhưng, hắn và em gái rất thân thiết, có thể......” Viện Trưởng ngượng ngùng nói ra có thể các nàng phải nhận nuôi tới hai đứa, vì thế có chút do dự. Nhưng Sở Cố Hoài lại nhìn thấu được.
“ Hắn muốn chúng tôi đem em gái hắn cùng nhau đi về?” Tiễn Tiểu Háo hỏi.
“ Vâng, có thể đây là ý muốn của hắn.” Viện Trưởng xem tiểu nam hài cạnh cửa.
“ Nhưng......Nhưng mà chúng tôi không biết chăm em bé a.” Tiễn Tiểu Háo khó xử nhìn thoáng qua các trưởng bối, kỳ thật nàng cũng muốn một em bé.
“ Chị Cố Hoài......” Tiễn Tiểu Háo làm nũng với Sở Cố Hoài, Sở Cố Hoài cười cười, biết nàng muốn nói gì rồi.
“ Chỉ cần em vui là được.” Sở Cố Hoài tỏ vẻ mình không để ý.
“ Ai, không sao đâu, cục cưng à, mẹ và cha con đều rảnh cả, chúng ta có thể giúp con, bốn đứa con đều là mẹ một tay nuôi lớn, kinh nghiệm mẹ có đầy một chút cũng không khuyết.” Tiễn mẹ mẹ lên tiếng ủng hộ.
“ Vậy Viện Trưởng! Mang chúng ta đi xem em bé đi!” Tiễn Tiểu Háo vui vẻ nói.
“ Ai, được, được.” Viện Trưởng vội vàng đứng lên.
“ Tiểu Lục, còn không mau lại đây, con nha, gặp vận may rồi!” Viện Trưởng gọi Tiểu Lục đang đứng ở cửa.
Tiểu nam hài nghe lời Viện Trưởng nói, ánh mắt trong phút chốc tỏa sáng, vội vàng chạy lại đây, tuy hắn không cười nhưng Tiễn Tiểu Háo cảm thấy rằng giờ phút này hắn thực vui vẻ.
“ Hai cái tên ta đặt đều có thể dùng rồi.” Tiễn Tiểu Háo vui vẻ kéo tiểu nam hài, đi theo Viện Trưởng đến phòng trẻ sơ sinh, lúc này, Sở Cố Hoài chú ý tới Tiểu Lục ngẩng đầu nhìn Tiễn Tiểu Háo. Xem ra, đứa nhỏ này rất nhanh sẽ bị bà xã đại nhân đáng yêu của nàng bắt làm tù binh. Sở Cố Hoài minh cười cười.
“ Viện Trưởng, Tiểu Lục là tên hắn sao?” Tiễn Tiểu Háo hỏi Viện Trưởng.
“ Không phải, tôi hỏi hắn tên gì hắn không chịu nói, chỉ lắc đầu, vừa vặn hắn là đứa trẻ thứ sáu đến trong tháng này, cho nên tôi gọi hắn Tiểu Lục.” Viện Trưởng giải thích thêm.
“ Như vậy a......” Tiễn Tiểu Háo cảm thấy được tiểu nam hài này thật đáng thương, ngoan đến mức làm cho người ta thương tiếc, trang lứa tuổi này phải nghịch ngợm lắm, không mấy nguyện ý bị lôi kéo, dường như hắn sợ mình đuổi hắn đi, gắt gao nắm lấy tay mình một chút cũng không thả lỏng.
Tiễn Tiểu Háo thương tiếc nhìn thoáng qua Tiểu Lục, lúc này mới phát hiện hắn cũng nhìn mình suốt.
“ Làm sao vậy?” Tiễn Tiểu Háo ôn nhu hỏi.
Tiểu nam hài không nói chuyện, chỉ lắc lắc đầu, tiếp tục nhìn nàng.
Đi vào phòng trẻ sơ sinh, tiểu nam hài lập tức liền buông tay Tiễn Tiểu Háo, chạy đến bên giường một em bé, đem em bé bên trong ôm đi ra, sau đó lại chạy đến trước mặt Tiễn Tiểu Háo, nhìn nàng.
Tiểu nam hài thân hình rất nhỏ, có vẻ cố hết sức ôm em bé, Tiễn Tiểu Háo thấy kinh hãi run sợ, vội vàng tiếp nhận em bé.
“ Đây là em gái con sao?” Tiễn Tiểu Háo hỏi tiểu nam hài, tiểu nam hài gật gật đầu.
“ Dễ thương quá......” Tiễn Tiểu Háo nhìn nhìn em bé mũm mĩm trong ngực, xúc động nói.
“ Nhưng, thủ tục......” Viện Trưởng có chút do dự.
“ Ai, việc đó không thành vấn đề, Viện Trưởng, tôi ở lại đây, giải quyết vấn đề thủ tục.” Sở ba ba cười nói.
“ Hai người các con mang theo đứa nhỏ đi về trước, buổi tối chúng ta qua tìm các con.” Tiễn ba ba nói với hai nàng.
“ Ai. Vậy chị Cố Hoài, chúng ta đi trước đi.” Tiễn Tiểu Háo đối Sở Cố Hoài nói.
“ Ừ.”
Cố Hoài đi qua đi tiếp nhận em bé trong tay Tiễn Tiểu Háo, Tiễn Tiểu Háo vọt ra lôi kéo tiểu nam hài, đi theo sau Sở ông nội cùng Tiểu Trương, rời Phúc Lợi Viện.
Tiễn Tiểu Háo lôi kéo đứa nhỏ cười mị mị ngồi trên xe, bên cạnh đi theo Sở Cố Hoài, Sở ông nội, chỗ ngồi vẫn như lúc đến đây.
“ Tiểu Lục, sau này con tên Sở Duy Tiêu. Em con tên Sở Duy Thước, nhớ kỹ chưa?” Tiễn Tiểu Háo cười hỏi.
“ Vâng.” Sở Duy Tiêu gật gật đầu.
“ Về sau đâu, con gọi cô là cha, này là mẹ, ngồi ghế trước chính là ông cố nội, vừa rồi trong phòng có ông nội,bà nội, ông ngoại, bà ngoại, buổi tối cô giới thiệu cho con.” Tiễn Tiểu Háo tiếp tục cười mị mị nói.
“ Mẹ.” Sở Duy Tiêu mở miệng kêu lên.
“ Ê, gọi chị kìa.” Tiễn Tiểu Háo chọc chọc Sở Cố Hoài.
Sở Cố Hoài nhìn thoáng qua Sở Duy Tiêu đang nhìn chằm chằm Tiễn Tiểu Háo, hé miệng cười cười, cũng không có trả lời.
“ Hắn...... Gọi em hả?” Tiễn Tiểu Háo không thể tin nhìn Sở Cố Hoài hỏi.
“ Cục cưng à, hình như là vậy đó.” Sở Cố Hoài làm bộ bất đắc dĩ thở dài, âm thầm cười.
“ Con...... Kêu nhầm rồi, nàng mới là mẹ.” Tiễn Tiểu Háo đáng thương hề hề nói với Sở Duy Tiêu, còn tay thì chỉ chỉ cười trộm Sở Cố Hoài.
“ Mẹ......” Sở Duy Tiêu bất vi sở động. Kêu xong về sau còn giữ chặt y phục của Tiễn Tiểu Háo không chịu buông tay.
Tiễn Tiểu Háo bỏ qua, vẻ mặt buồn bực nhìn Sở Duy Tiêu.
“ Đứa nhỏ ánh mắt đúng là sáng như tuyết, em nha, vốn định mở miệng trước chiếm ưu thế, không nghĩ tới ngay cả ưu thế gì cũng chiếm không được.” Sở Cố Hoài cười hôn trán Tiễn Tiểu Háo.
“ Ê, đứa nhỏ và ông nội đang ở đây a, cẩn thận chút đi.” Tiễn Tiểu Háo không được tự nhiên xoay người lại.
Rất nhanh, đã về tới nhà, Sở ông nội cùng các nàng từ biệt xong liền ngồi xe về Sở gia, Tiễn Tiểu Háo lôi kéo Sở Duy Tiêu, Sở Cố Hoài ôm Sở Duy Thước tiến vào nhà.
Sở Duy Tiêu hiển nhiên chưa từng gặp qua phòng ở xinh đẹp như vậy, đứng ở cửa trừng lớn ánh mắt, không dám vào phòng, sợ làm dơ sàn nhà.
“ Duy Duy, tiến vào đi.” Tiễn Tiểu Háo kỳ quái nhìn thoáng qua Sở Duy Tiêu.
Sở Duy Tiêu lắc lắc đầu.
“ Ai, đứa ngốc, nơi này về sau chính là nhà của con, con sợ cái gì.” Tiễn Tiểu Háo quay lại phía cửa ôm lấy Sở Duy Tiêu vào phòng.
“ Tiểu Háo, không có giường trẻ con làm sao bây giờ, dường như cái gì cũng không có, chúng ta phải đi siêu thị một chuyến rồi.” Sở Cố Hoài nhíu mày.
“ Ai, việc này, chị gọi cho Quách Mỹ Mỹ, thiếu cái gì cứ nói cho nàng, bảo nàng giao tới đây, quần áo cũng kêu nàng giúp đỡ mua trước mấy bộ, em mang Duy Duy đi tắm rửa cái đã.”
“ Dù sao cửa hàng nhà nàng cũng mới khai trương, không lấy tiền đâu.” Tiễn Tiểu Háo lầm bầm lầu bầu.
“ Ờ.” Sở Cố Hoài lên tiếng, cầm lấy di động gọi cho Quách Mỹ Mỹ.
“ Mèo mập.” Bỗng nhiên, Sở Duy Tiêu chỉ vào Mặc Địch trên sô pha kêu lên.
“ Ách...... Nó không phải mèo mập, đây là tuyết điêu, kêu Mặc Địch, Duy Duy thích nó hả?” Tiễn Tiểu Háo ôn nhu hỏi han, Sở Duy Tiêu gật gật đầu, vì thế Tiễn Tiểu Háo ôm hắn ngồi ở trên sô pha, bắt lấy Mặc Địch vốn định chạy trốn.
“ Sờ nó một chút đi, nó không cắn người.”
Sở Duy Tiêu thật cẩn thận đưa tay, mới vừa đụng tới nó một chút đã thu tay lại, bộ dạng hơi sợ, khiến Tiễn Tiểu Háo ha ha cười to, Sở Duy Tiêu nhìn nữ nhân trước mặt đã và đang làm mẹ của hắn,hắn kiềm lòng không được cũng lộ ra nụ cười đầu tiên của mình.
Nghịch ngợm một lúc, Tiễn Tiểu Háo liền mang Sở Duy Tiêu vào phòng tắm, thề phải đem hắn biến thành một đứa trẻ đẹp trai.
Sở Cố Hoài thì đang chơi với em bé, hình như em bé đặc biệt thích Sở Cố Hoài, tỉnh cũng không hề khóc, chỉ cười, khi Sở Cố Hoài dùng tay đụng đụng khuôn mặt nhỏ nhắn ấy, nàng còn vươn bàn tay nhỏ bé bắt được một cái ngón tay của Sở Cố Hoài, không chịu buông ra.