Thẩm Yên Thanh tỉnh lại giữa sự xóc nảy, rồi nghe thấy mùi dược hương ngào ngạt. Y mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trong một cỗ mã xa rộng rãi thư thái, người đã thay y phục sạch sẽ, lại được đắp thêm cẩm bị mềm mại. Cả người y hư nhuyễn, nửa phần khí lực cũng sử không ra. Một hỏa lô nhỏ trong góc khoang xe đang sắc dược thảo, bốc lên những âm thanh tí tách tí tách vui tai.
“Tỉnh rồi sao?” Thanh âm trầm thấp vang lên từ bên trên, ngón tay ấm áp khô ráo lướt nhẹ qua hai gò má y, gạt những sợi tóc dài phủ rối sang bên. Sở Phong Ngâm ân cần kéo kín góc chăn cho y, vươn tay lên dò xét hơi ấm trên trán y, ôm nhu hỏi: “Còn váng đầu không?”
Thẩm Yên Thanh mơ màng ngắm hắn rồi lắc đầu, lại lập tức choáng váng đến nỗi phải nằm dựa lại vào trên sạp, miệng há hốc ra, thanh âm cũng khàn khàn đến kì quặc: “Ta trúng phải loại dược gì?”
Thẩm Yên Thanh đã tập võ từ thuở ấu niên, công phu dĩ nhiên không hề kém cỏi, chỉ là đối với các kiểu các loại mê dược phong phú trong chốn giang hồ là dốt đặc cán mai. Y không những không biết sử dụng mà thậm chí còn không biết đề phòng. Theo lý mà nói, thầy bói mù dù không thấy được voi cũng phải sờ được tai voi, nhưng lời này đặt vào y không chút linh nghiệm. Thẩm Yên Thanh vừa rồi trúng phải mê dược cũng như thể gặp phải vận xui rủi hay như bị trúng tà thế thôi, nên dù có bị ám toán hết mấy lần vẫn không hề có xíu xiu tiến bộ — nếu như có tâm muốn hạ dược y thì cầm như đã được lão thiên gia bảo kê, mê dược dù có tệ hại tới đâu cũng có thể hạ một cách chuẩn xác.
“Huynh bị bệnh, lại dầm mưa lâu như vậy nên nhiễm phong hàn.” Sở Phong Ngâm đỡ y ngồi dậy, rót một chén mật ong nóng ấm đưa đến bên môi y.Thẩm Yên Thanh bấy giờ mới hoàn toàn tỉnh táo, bèn vịn lấy tay hắn mà nhấp vài ngụm, cổ họng đau như thể bị dao cứa.
Sở Phong Ngâm đỡ lấy lưng y, ôm y ngồi bên cạnh mình, lại đút một viên đan dược cho y, nói: “Huynh ngậm đi, sẽ dễ chịu hơn một chút.”
Thẩm Yên Thanh bán tín bán nghi mà ngậm vào trong miệng, chỉ trong chốc lát, vị đạo ngọt thanh mát dịu đã lan khắp từ đầu lưỡi đến yết hầu, cổ họng cũng thư thái đi không ít. Y lười nhác tựa vào bên người Sở Phong Ngâm, khép hờ mí mắt, trầm giọng hỏi: “Ta đã trúng phải loại thuốc gì?”
Sở Phong Ngâm gõ gõ trán y một cách nuông chiều, nói: “Là Túy Tây Thi, có thể áp chế nội lực tạm thời, khiến thần khí người ta rối loạn, nhưng sẽ không làm tổn thương thân thể. Hắn ta dường như có âm mưu khác nên đã không hạ độc thủ.”
Thẩm Yên Thanh gật đầu mà không chút an lòng, y ngáp một cái, quẳng Trình Thu Viễn ra khỏi đầu mình, lại đột ngột nhớ đến một vấn đề khác: “Ngươi…muốn theo ta về Dương Châu ư?”
Sở Phong Ngâm bày ra nét mặt không vui: “Sao lại phải về Dương Châu?”
Thẩm Yên Thanh ứ nghẹn, không biết làm sao để đáp lời, y cau mày cố gắng suy nghĩ: ngoại trừ Dương Châu ra, y còn có thể đi đâu?
Dáng vẻ hoang mang nan giải của y khiến Sở Phong Ngâm buồn cười, xoa xoa gò má y một cách cực kỳ thân thiết, cười bảo: “Huynh theo ta về Tùng Nguyệt Môn.”
Thẩm Yên Thanh ngẩng đầu, thốt lên: “Ta không đi.”
“Không được, không cho huynh thương lượng.” Sở Phong Ngâm ôm đầu y vào trong ngực mình, thủ đoạn bá đạo, thái độ cương cường. Thẩm Yên Thanh trừng mắt nhìn hắn, tai y đã áp sát ào ***g ngực Sở Phong Ngâm, cách lần vải áo cũng có thể nghe thấy nhịp tim đập cuồng loạn của đối phương, y không khỏi trầm giọng bật cười.
“Huynh cười gì chứ?” Sở Phong Ngâm nâng cằm y lên, sắc mặt trông rất hung dữ, nhưng hai bên má lại ửng đỏ lên một cách mất tự nhiên. Thẩm Yên Thanh ngắm nhìn hắn, tiếu ý càng thêm sâu đậm. Y gật đầu, bảo: “Hảo, ta đi theo ngươi.”
Sở Phong Ngâm tránh đi ánh mắt dường như muốn thấu suốt tất cả của y, ho khẽ một tiếng thầm nhủ: đừng khiến người ta phải nghĩ huynh là một tiểu quỉ ưa làm nũng quấn quít lấy người lớn mà!
Thẩm Yên Thanh nhìn nam tử tuấn đĩnh trước mặt, nụ cười của y đã có thêm mấy phần nuông chiều cùng tin tưởng, khẽ giọng nói: “Phong Ngâm à…”
“Sao thế?” Sở Phong Ngâm chỉ cảm thấy bản thân mình sắp say đến chết trong ánh mắt cùng biểu cảm của y. May mà, bộ dáng ra vẻ quân tử trước giờ khiến hắn có thể bảo lưu vài phần tỉnh táo, mới nhẫn nhìn được mà không thú tính đại phát.
“Đa tạ ngươi.” Thẩm Yên Thanh ngồi ngay ngắn trở lại, rời khỏi vòng ôm của hắn, thanh âm vương theo hơi thở gấp gáp. Sở Phong Ngâm vỗ vỗ sau lưng y, cố kềm nén lại sự trống trải cùng mất mát bất chợt nảy lên trong lòng. Hắn đứng dậy rót thuốc đã sắc xong vào môt chén sứ, thổi cho nguội bớt một chút rồi đưa đến trước mặt y, nói: “Nào, huynh uống thuốc đi.”
Thẩm Yên Thanh giật giật khóe môi, hừ một tiếng không chút đồng ý, ánh mắt y nhìn chén thuốc như thể đang nhìn thấy độc xà, trong sự căm ghét còn có e sợ. Hai mắt nheo lại, lộ ra mấy phần tính xấu. Sở Phong Ngâm ngắm nhìn y, thấy vừa thương vừa tội. Hắn chạm vào chén thuốc thấy không còn nóng nữa mới lấy quyết tâm đưa lên môi y, nói: “Thuốc đắng dã tật, đạo lý này ngay cả tiểu hài tử còn hiểu mà.”
Thẩm yên Thanh bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là nín thở nuốt trọn một hơi, vị đắng ngấm vào người khiến gương mặt y cau có không thôi, nếu không phải đang có Sở Phong Ngâm, chỉ e rằng ngay cả đầu lưỡi cũng muốn nhổ hết ra ngoài.
Sở Phong Ngâm nhìn y uống thuốc xong, mỉm cười một cái rồi rót một chén mật ong, bảo: “Uống đi cho hết đắng, đêm nay tìm một khách *** nào đấy trọ lại, huynh phải hảo hảo ngủ một giấc.”
Thẩm Yên Thanh muốn nói lời cảm tạ, lại bị đối phương điểm trụ trên môi uy hiếp: “Huynh nói “đa tạ” lần nữa đi, ta sẽ cắn rớt lưỡi huynh luôn cho xem.”
Nơi bị ngón tay hắn chạm vào tỏa lên một cơn tê dại khe khẽ. Sau khi hiểu ý nghĩa những gì hắn nói, gương mặt Thẩm yên Thanh đỏ bừng lên, im lặng đón lấy chén sứ trắng rồi từng chút từng chút một mà uống mật ong ngọt ngào ấm áp.
Sau một hồi lặng lẽ, nét mặt suy tư của Thẩm Yên Thanh mới thả lỏng ra, hàng mi thon dài khẽ rung động, đôi má vẫn đỏ ửng đến mang tai, khiến người ta yêu thương vô cùng.
Mỹ cảnh như tranh vẽ, Sở Phong Ngâm ngắm đến say mê. Bất đồ mã xa xóc mạnh lên một chút, mật ong vấy hết lên người Thẩm Yên Thanh. Tuy rằng không bỏng nhưng cảm giác ẩm ướt hổ thẹn kia tất nhiên vẫn khiến y khó chịu. Sở Phong Ngâm vội vàng lấy khăn ra lau cho y, luôn miệng hỏi: “Huynh có bị bỏng không? Có không?”
Thẩm Yên Thanh vẫn không lên tiếng. Hắn lau đến làn da trắng nõn mịn màng mới giật mình phát hiện ra chính mình tự nhiên lại giống một con quỉ háo sắc, đem toàn bộ từ ngoại bào đến lý y của đối phương cởi ra.
Mã xa không biết từ khi nào đã ngừng lại, tiếng thở nghe rất rõ ràng, chiếc xương quai xanh duy mĩ kia chỉ cần với tay ra có thể chạm đến, gò ngực bằng phẳng ấy thon gầy mà rắn rỏi, y phục lại chỉ phủ lên một cách hững hờ, khiến người ta phải suy nghĩ viễn vông đến lạ.
Sở Phong Ngâm âm thầm thở dài, chắc mẩm rằng bản thân mình sẽ bị mắng. Nhưng khi hắn ngẩng lên lại đối diện với một đôi ngươi trong suốt như nước, tĩnh lặng mà sáng trong, dẫu có đọng đôi phần phiền muộn, đôi phần ngượng ngùng, nhưng cũng có vài phần dịu dàng, mà không có lấy một chút ý trêu đùa.
“Yên Thanh…” Như gặp phải ma quỉ, Sở Phong Ngâm cất tiếng thì thầm, không thể nào tin được cảnh tượng như thể đang trong mơ kia lại có thể vì hắn mà hiện hữu, nhất thời khó lòng kền nén. Giữa cơn mê, chậm rãi đến gần đôi môi mỏng mảnh nhạt màu kia.
Nhưng mộng đẹp đều rất dễ tỉnh. Khi Sở Phong Ngâm vừa chạm được đến khí tức ấm áp của đối phương, thanh âm mang theo tiếu ý truyền đến trong gió thu, thổi bay bầu phong tình ma mị chung quanh họ không còn lại chút gì —
“Ây dô — tiểu tử thối! Ta nói thế nào ngựa cũng dừng lại không chịu đi, té ra nhà ngươi đang thân mật với tiểu tân nhân ở bên trong, để lão nhân ta chờ ở bên ngoài sao!”
Thẩm Yên Thanh bỗng nhiên giật mình hồi tỉnh, mặt mày đỏ đến như sắp xuất huyết đến nơi, đẩy hắn ra một cái. Sở Phong Ngâm mắt nhìn mỹ vị sắp vào trong miệng lại bay mất, hắn uất ức vạn phầm mà kéo ngoại bào phủ kín y sam mất trật tự của Thẩm Yên Thanh, lại trông lão đầu đang bịt mắt bày ra bộ dáng “Phi lễ vật thị” nhưng miệng lại ngoác tận mang tai, không khỏi trong lòng bốc hỏa. Hắn cầm lấy cái chén không ném về phía sư phụ mình, cả giận nói: “Giả bộ đứng đắn cái gì?! Già rồi còn không nghiêm chỉnh!”
*
Trấn Đào Hoa, khách sạn Duyệt Lai.
Dùng bữa tối xong, Hạ trưởng lão đi đến phân đường Cái Bang ở địa phương tìm mấy lão gia hỏa uống rượu tán gẫu, để Sở Phong Ngâm ở lại chiếu cố bệnh nhân, lúc trước khi đi còn giả bộ vô cùng thành thật, chớp chớp mắt bảo: “Tiểu tử à, đừng lợi dụng lúc người ta đang gặp nguy nha.”
Rồi nhận được câu trả lời là một cái giẻ lau vất ngay vào mặt.
Hạ trưởng lão cười khanh khách, ân cần đóng cửa phòng lại cho họ.
Nét mặt Sở Phong Ngâm không được tự nhiên, phẫn nộ nói: “Xú lão đầu!”
Thẩm Yên Thanh tựa vào đầu giường, cười xong lại ho khan một trận, Sở Phong Ngâm hoảng hốt lao vụt qua, vừa vỗ lưng y vừa rót nước khiến y cảm thấy áy náy. Sau khi thông cổ, y nói: “Đừng khẩn trương như vậy, chỉ là nhiễm phong hàn mà thôi.”
Sở Phong Ngâm lau vết nước đọng bên môi y, cười bảo: “Huynh nếu bệnh thêm vài lần nữa, khinh công của ta cũng sẽ luyện đến trình độ không ai đuổi kịp.”
Thẩm Yên Thanh trong lòng run lên, giả vờ không nghe thấy điều y nói, bèn vỗ vỗ gối rồi nằm tựa lên, nhẹ giọng nói: “Ngươi… về nghỉ ngơi đi, mấy ngày nay vất vả cho ngươi rồi.”
Sở Phong Ngâm sắc mặt nghiêm túc mà nhìn y, nói: “Đêm nay ta ngủ cùng huynh.”
Thẩm Yên Thanh bị sặc một cái, ho đến nói không nên lời, gương mặt nhợt nhạt lại ửng lên đỏ lựng. Sở Phong Ngâm vắt chiếc khăn mát lạnh để lau lên trán y, nói: “Huynh nghĩ đi đâu vậy? Ta chỉ ở đây săn sóc huynh mà thôi, Yên Thanh.”
Thẩm Yên Thanh nhắm mắt lại, tức cũng không được mà cười càng không xong. Đôi ngươi Sở Phong Ngâm vừa chuyển, hắn lại gần tai y, ám muội nói: “Lẽ nào… huynh tâm tà bất chính?”
Trêu đùa người bệnh là một chuyện rất thiếu đạo đức. Mắt trông thấy Thẩm Yên Thanh ngay cả tai cũng chín đỏ, Sở Phong Ngâm mới thu lại tâm tư đùa cợt, trở về phòng mình lấy đệm chăn sang trải trên đất, cởi ngoại bào ra nằm xuống, từ bên dưới chăn mà khoát tay với y, bảo: “Ngủ đi, đừng suy nghĩ không đâu nữa.”
Thẩm Yên Thanh không khỏi chán nản, vốn trong lòng vẫn còn có điều suy nghĩ, một phen ầm ĩ kia càng khiến y không buồn ngủ chút nào, trơ người ra nằm trên giường hết nửa canh giờ bèn xoa thái dương ngồi dậy, giở chăn ra định xuống giường. Sở Phong Ngâm như thể đã mọc ra Thuận phong nhĩ, trở người qua nhìn thẳng vào y, hỏi: “Huynh sao thế? Muốn đi giải sao?”
Thẩm Yên Thanh lắc đầu, nói: “Ngươi cứ ngủ đi, ta không ngủ được.”
Sở Phong Ngâm cau mày, búng tay phụt tắt đèn, thanh âm trầm thấp vang lên trong bóng tối càng thêm mê hoặc: “Không phải đã bảo huynh đừng nghĩ lung tung ư? Mau ngủ đi.”
Thẩm Yên Thanh lười dây dưa cùng hắn, bèn tùy tiện viện một cái cớ: “….Có hơi lạnh.”
Lời vừa ra khỏi miệng y đã hối hận mất rồi, thầm mắng bản thân vì sao hết lần này đến lần khác lại cứ thích dùng lý do tệ hại này. Quả nhiên, chỉ trong chớp mắt, thân thể cao lớn rắn rỏi đã mạnh mẽ xâm nhập vào trong chăn, thân thể ấm áp kề sát vào người y, tay chân vòng quanh y, ôm lấy Thẩm Yên Thanh một cách sít sao chặt chẽ, còn vỗ vỗ mặt y tựa hồ như đang dỗ dành tiểu hài tử: “Ngoan, ngủ đi.”
Thẩm Yên Thanh cứng họng, từ chối được mấy lần cũng đành thành thành thật thật mà vùi vào lòng kẻ kia. Thứ nhất là tứ chi hư nhuyễn vô lực không thèm để ý mặt mũi chủ nhân. Thứ hai, Sở Phong Ngâm đã thở dốc ồ ồ một tiếng, kiên quyết giữ chặt lấy lưng y, khàn giọng bảo: “Đừng có lộn xộn!”
Rồi thì Thẩm Yên Thanh cũng lập tức nghe lời, tuy rằng phải mang lấy ác danh “Dùng sắc hầu hạ người” đã rất nhiều năm, nhưng đối với chuyện tình sự y vẫn chỉ là một đứa trẻ non nớt không hơn không kém, cũng đoán được vài phần kết quả nếu cứ sỗ sàng mà trêu đùa động vào sắc dục của đối phương, dĩ nhiên cũng không muốn nếm thử nữa.
Áp sát vào ***g ngực kia càng khiến tiếng tim đập của nhau có thể nghe thấy càng thêm rõ ràng. Thẩm Yên Thanh nhắm mắt, dẫu cho thân thể đang buồn ngủ nhưng trí não lại càng lúc càng thanh tỉnh. Cứ như thế, giằng co trong im lặng hết nửa canh giờ, Sở Phong Ngâm thở ra một tiếng thỏa hiệp, hỏi: “Huynh đang nghĩ gì? Nói ta nghe một chút đi.”
Thẩm Yên Thanh trầm ngâm trong chốc lát, thấp giọng bảo: “Sở đại ca sẽ không hãm hại ta.”
“Ừ.”
“Sáu năm rồi… không một chút tin tức, ta vẫn một mực tìm người, nhưng người lại không muốn gặp ta.”
Cánh tay đang ôm lấy y bất tri bất giác siết chặt lại, phía trên đầu y có tiếng hừ bật ra khó chịu. Thẩm Yên Thanh thở dài một tiếng, nói: “Nhưng ta biết rằng không phải người, sáu năm trước người từng đem tính mạng đặt vào tay ta, hôm nay nhất quyết sẽ không hại ta.”
Từ lúc y tỉnh lại, trong đầu toàn là chuyện của Sở Anh. Khi đó y quá đỗi khiếp sợ, mất đi sự bình tĩnh mới có thể khiến Trình Thu Viễn lợi dụng sơ hở. Giờ đây ngẫm lại có rất nhiều điểm khả nghi. Sở Anh khi xưa thu dưỡng y từng lập thệ rằng cho dù tan xương nát thịt cũng phải bảo hộ y bình an. Mà sáu năm trước khi y an bài cho người ấy đào thoát khỏi Kinh thành lại càng không cần suy nghĩ gì đã cậy tính mạng mình cho y, sự tín nhiệm cùng xem trọng như thế làm thế nào lại có thể sinh ra sát khí?
Sở Phong Ngâm cố nhịn sự ghen tuông khôn xiết, xoa gò má y mà nhẹ giọng hỏi: “Hắn rất thích huynh có phải không?”
Thẩm Yên Thanh có đôi chút không thấu hiểu ý tứ của hắn, y nói: “Người đối đãi ta như thủ túc, nếu không nhờ người luôn che chở cho ta, Thẩm Yên Thanh đã sớm thành một đống xương khô rồi.”
Trong bóng đêm, khí thức ấm nóng bắt đầu bao phủ, đôi môi Sở Phong Ngâm đã kề gần đến độ sắp dán chặt vào tai y, thanh âm trầm thấp phả ra khiến lòng người run lên như dây đàn: “Từ nay về sau, ta sẽ bảo vệ huynh.”
Lại là loại khẩu khí không cho người ta thương lượng. Thẩm Yên Thanh mỉm cười, liên tục bảo rằng không dám nhận, lại bị Sở Phong Ngâm cắn vành tai một cái, vừa ướt vừa nhột nhạt nóng hổi, khiến từng cơn run rẩy dấy lên. Còn kẻ chơi xấu kia lại cười đắc ý, vẻ tươi cười trên mặt còn chưa biến mất thì đã bị một gối thúc vào ***g ngực, tiếu ý dâng tràn hóa thành một tiếng la đau đớn.
“Đáng đời!” Thẩm Yên Thanh thấp giọng mắng một tiếng, rồi xoay người sang bên kéo chăn lại, không thèm để ý đến hắn nữa. Một lát sau, đôi tay kia lại bắt đầu vòng sang ôm y. Thẩm Yên Thanh điều chỉnh tư thế cho thoải mái, chẳng biết vì sao mà lòng đã nhẹ nhõm đi không ít. Y ngáp dài một cái, con sâu ngủ từng chút từng chút một bò ra ngoài.
Giữa lúc nửa tỉnh nửa mê, lại nghe thấy tiếng thì thầm của Sở Phong Ngâm: “Yên Thanh, ta sẽ bảo vệ huynh, hãy tin ta.”
Thẩm Yên Thanh đã mệt đến nỗi tinh thần chẳng còn được bao lăm, chỉ nhỏ giọng mà “Ừ” một tiếng, rồi chìm vào màn đen ngọt ngào, một đêm say ngủ.
Mà Sở Tam thiếu gia kia ôm ý trung nhân vào lòng lại rối bời đến nỗi cơn buồn ngủ tan biến cả đi, một mình trăn trở mãi đến hừng đông.
*
Càng về hướng Bắc, cỏ cây càng thấy tiêu điều.
Tùng Nguyện Môn ở Tề Châu nằm ở Liên Vân Cốc, giữa Triêu Vân Phong và Mộ Vân Phong, phong cảnh tú lệ bậc nhất, suối trong thanh khiết, cây cối ngút trời. Sương trắng sớm chiều vẫn thường phủ đầy trên rẻo núi, tràn xuống như cùng người đuổi bắt đùa vui. Đỉnh Triêu Vân là nơi để môn hạ đệ tử học nghệ luyện võ. Còn đỉnh Mộ Vân là từ đường của Tùng Nguyện Môn.
Môn chủ Sở Thừa Nghiệp còn đang bầu bạn với kiều thê ở Dương Châu, vui sướng quên cả lối về. Sở Phong Ngâm mang theo Thẩm Yên Thanh thúc ngựa phi nhanh lên núi thì trong nhà chỉ còn nhị ca Sở Mạc Từ cùng nhị tẩu Đường Nguyệt Thuyền. Một người là bạch diện thư sinh tư văn nho nhã, một lại là nữ tử giang hồ quyết liệt hào sảng. Phu thê hai người ra cửa nghênh đón, nhưng chưa mở miệng đã bị bộ dáng hổn hển của tiểu đệ làm cho hốt hoảng.
Sở Phong Ngâm ôm Thẩm Yên Thanh trong lòng, dùng áo choàng bọc kín y lại. Hắn nhảy xuống khỏi lưng ngựa, hấp tấp rống lên lao đến trước mặt Đường Nguyệt Thuyền, kêu lên: “Nhị tẩu, tẩu xem y là có chuyện gì?”
Đi được năm ngày, bệnh tình Thẩm Yên Thanh vẫn không thấy chuyển biến tốt lên, sáng sớm hôm trước tự nhiên lại bắt đầu ho ra máu. Trong phút chốc Sở Phong Ngâm sắc mặt hoảng hốt, tìm đến vài y quán đều được chẩn đoán rằng cảm nhiễm phong hàn, không có gì đáng ngại, uống vài thang thuốc là khỏi. Thẩm Yên Thanh dù có liên tục bị dỗ bị gạt mà ép uống hết vài chén thuốc đắng nghét, uống đến bụng dường như đã trở thành của người khác mà nửa điểm hiệu dụng cũng không thấy, bèn không thèm uống nữa. Sở Phong Ngâm thực sự không còn cách nào nữa, không thể làm gì khác hơn là bỏ mã xa lại, thúc ngựa phi nhanh trở về Tùng Nguyệt Môn.
Nhị tẩu là đại tiểu thư của họ Đường, vừa tinh tường dụng độc vừa thông hiểu dược lý, nhìn thấy cảnh tượng kia cũng không hàn huyên nữa, vừa phân phó tiểu tư nha đầu đi chuẩn bị nước nóng cùng cơm canh vừa đưa Thẩm Yên Thanh trở vào phòng.
Thẩm Yên Thanh trên đường vẫn cứ mê man bất tỉnh, khi được Sở Phong Ngâm đặt lên giường mới thoáng tỉnh táo đôi chút, gắng gượng muốn ngồi dậy lại bị Đường Nguyệt Thuyền ấn vai nằm xuống. Nàng nói: “Không cần đa lễ, ta là nhị tẩu của Phong Ngâm.”
Sở Phong Ngâm rửa mặt qua quít, thần sắc khẩn trương mà tiến qua, lặng lẽ nắm lấy bàn tay đang buông xuôi trên giường của y. Đường Nguyệt Thuyền trông thấy bèn hiểu được đôi chút. Nàng bắt mạch, rồi tỉ mẩn nghiền ngẫm mẩu vụn thuốc đã được mang về. Mày ngài cau lại, nàng nói: “Phong Ngâm, y trúng độc, may mà ngươi đến vừa kịp lúc, muộn ba ngày nữa ngay cả thần tiên cũng không còn cách nào.”
Sở Phong Ngâm cả kinh, nói: “Đệ biết y trúng phải Túy Tây Thi, nhưng loại dược này không phải chỉ cần qua một ngày là giải được sao?”
“Ngu ngốc!” Đường Nguyệt Thuyền quát lên, “Đâu phải Túy Tây Thi, mà chính là Vu Sơn Vân Vũ!”
“Gì cơ?” Không chỉ Sở Phong Ngâm, ngay cả Thẩm Yên Thanh cũng ngẩn người ra. Đường Nguyệt Thuyền thở dài, Túy Tây Thi cùng Vu Sơn Vân Vũ có mùi vô cùng giống nhau, không phải người rất tinh thông thì khó có thể phân biệt, Sở Phong Ngâm có đoán nhầm cũng là chuyện có thể hiểu được.
“Nhị tẩu… Vu Sơn Vân Vũ này lẽ nào chính là loại kia…” Sở Phong Ngâm không dám nhìn vào đôi mắt nghi hoặc không hiểu của Thẩm Yên Thanh, ấp a ấp úng mà “loại kia” cả nửa ngày trời mới bị Đường Nguyệt Thuyền phẩy tay ngắt lời, nói: “Chỉ là xuân dược mà thôi.”
Xuân dược? Lại còn mà thôi?! Thẩm Yên Thanh đỏ bừng cả mặt, hận không thể tìm được một cái lỗ để chui vào, xấu hổ đến tột cùng. Sở Phong Ngâm nín cười, thấp giọng hỏi: “Vậy vì sao y vẫn không phát tác?” Bằng lương tâm mà nói, hắn có đôi chút tiếc nuối a.
Đường Nguyệt Thuyền nhìn hắn một cái, tự tiếu phi tiếu mà nói: “Tất cả nhờ công lao của ngươi đó, nếu không phải ngươi cho y uống một đống dược liệu trị phong hàn, áp chế được dược tính của Vu Sơn Vân Vũ, trên đường đi chỉ e rằng…” Câu tiếp theo nàng không nói ra, nhưng hai người kia trong lòng đều hiểu rõ — Trên đường đi, chỉ e rằng sẽ được thụ hưởng diễm phúc bất tận, lại còn là mỹ nhân chủ động ôm ấp yêu thương.
Thẩm Yên Thanh ho khẽ một tiếng, cười thầm quãng thời gian mình nhiễm phải phong hàn kia. Còn Sở Phong Ngâm chẳng biết nên tức giận hay là lo lắng — tuy trong lòng hắn đã không còn nửa điểm tâm tư muốn suồng sã với Thẩm Yên Thanh, nhưng sắc tính vẫn có. Ý trung nhân trúng phải xuân dược, còn đêm đêm vùi vào lòng hắn mà ngủ, chính là thời cơ tuyệt vời để gạo nấu thành cơm, mà bản thân mình tự nhiên lại động lòng nhẫn nại, gắng sức kềm nén làm Liễu Hạ Huệ nhiều ngày như thế, thật là ngẫm lại tức muốn trào máu mà.
Sở Phong Ngâm không giấu được vẻ mặt ủ rũ, trong lòng lại có một tia hy vọng, bèn quay sang Đường Nguyệt Thuyền hỏi: “Nhị tẩu, tẩu có giải dược không?”
Đường Nguyệt Thuyền mặt lộ vẻ nan giải, lắc đầu nói: “Không có.”
“Thật sao?” Sở Phong Ngâm đại hỉ, Thẩm Yên Thanh thở dài một hơi, cố nén lại thôi thúc muốn đạp hắn. Đường Nguyệt Thuyền hết nhìn người này lại nhìn người kia, chậm rãi nói thêm một câu: “Nếu bây giờ phối dược, phải mất thời gian một ngày.”
Mặt mày Sở Phong Ngâm sầm xuống, khuôn mặt tuấn tú lúa đỏ lúc trắng, như thể đã ăn phải mười cân hoàng liên, khổ sở không nói nên lời. Thẩm Yên Thanh bị bộ dáng như thế của hắn chọc đến bật cười, hướng về Đường Nguyệt Thuyền chắp tay nói: “Như vậy, đành vất vả phu nhân rồi.”
“Khách khí với ta làm gì? Gọi nhị tẩu là được rồi.” Đường Nguyệt Thuyền sảng khoái mà vỗ vỗ vai y, gọi hai nha đầu tiến đến hầu hạ, tiện thể kéo Sở Phong Ngâm đang trơ như tượng đất ra ngoài cửa, dẫn đến nơi góc uốn khúc của hành lang, mới nheo mắt hỏi hắn: “Nói thật đi, ngươi đối với người ta là loại tâm tư gì?”
“Tẩu không nhìn ra sao?” Sở Phong Ngâm trừng mắt lườm nàng, từ nhỏ đến lớn hai người chơi đùa cùng nhau, thanh mai trúc mã. Tuy rằng đã trở thành tẩu đệ, thế nhưng thói quen không biết lớn nhỏ vẫn không hề thay đổi.
“Sao?” Đường Nguyệt Thuyền cười một cách thích thú vô cùng, quan sát Sở Phong Ngâm từ trên xuống dưới, thấy hắn cả người sợ hãi vội vã nói: “Tẩu đừng hiểu lầm, ta tuy thích y, nhưng… tuyệt đối sẽ không làm chuyện có lỗi với y.”
Đường Nguyệt Thuyền tấm tắc vài tiếng, trêu chọc: “Đừng giả bộ nữa. Ánh mắt ngươi nhìn y là hận không thể nuốt chửng người ta, muốn gạt ta sao? Hừ!”
Nữ nhân này muốn moi móc vết thương lòng của hắn đến khi nào a? Sở Phong Ngâm vẫy tay với nhị ca đang từ xa đi đến, to giọng nói: “Nhị ca, huynh cũng phải quản thúc tẩu tử đi!”
Sở Mạc Từ cười tủm tỉm đi đến, vài tiểu nha đầu bưng cơm nước đi theo phía sau. Hắn phân phó các nàng đưa vào phòng Thẩm Yên Thanh rồi vươn tay ôm lấy thắt lưng Đường Nguyệt Thuyền, nói: “Nhị tẩu của đệ chính là tính tình như thế, mặc dù lời nói rất thẳng, nhưng còn không phải là muốn tốt cho đệ sao?”
Sở Phong Ngâm liền vâng dạ mấy tiếng, tán gẫu cùng nhị ca mấy câu, đang muốn thoa mỡ vào chân chuồn đi thì Đường Nguyện Thuyền lại truy vấn: “Ngươi thực sự không muốn sao? Đây chính là cơ hội rất lớn nha.”
Mặt Sở Phong Ngâm đen lại như thể sắp nổi giông, bất đắc dĩ nói: “Không được, đại ca muốn ta cưới Ngọc Như.”
“Ngọc Như?” Sở Mạc Từ nhướn mày, kinh ngạc hỏi: “Đại ca muốn đệ cưới cô nương ấy?”
Sở Phong Ngâm gật đầu, quanh người mây đen mù mịt. Sở Mạc Từ chừng như định nói điều gì đó, nhưng bị Đường Nguyệt Thiền dùng ánh mắt ngăn cản, hỏi: “Phong Ngâm, chính vì thế mà ngươi vẫn chưa ra tay với y?”
Sở Phong Ngâm ném cho nàng một ánh mắt “Nói cũng bằng thừa”, Đường Nguyệt Thiền chưa từ bỏ ý định, có chút không yên lòng mà hảo tâm khuyên nhủ: “Người không vì mình, trời tru đất diệt. Phong Ngâm, lúc này mà bỏ lỡ sẽ không còn lúc khác đâu.”
Sở Phong Ngâm khoát khoát tay, tức giận nói: “Tẩu đi phối dược đi, dài dòng quá!”
Đường Nguyệt Thuyền không giận mà còn mỉm cười, lườm hắn một cái vô cùng quỉ dị, kéo cánh tay phu quân xoay gót rời đi. Sở Mạc Từ ngoan ngoãn im miệng, trước khi đi còn vứt cho y một ánh mắt “Tự cầu đa phúc”, chứa chan đồng tình vô hạn, khiến Sở Phong Ngâm lạnh hết cả sống lưng, không tự chủ được mà bắt đầu cảnh giác.
Trong không khí dường như có mùi của âm mưu xộc tới — có lẽ do hắn mệt mỏi quá độ mà sinh ra ảo giác cũng chưa biết chừng. Sở Phong Ngâm duỗi lưng ra, vứt nghi ngờ ra khỏi đầu, trở về phòng đánh giấc.
*
Thong thả ung dung tắm nước nóng xong, ăn chút điểm tâm qua quít, Sở Phong Ngâm ngả đầu xuống liền ngủ say, lúc vừa mới thức dậy thì ráng đỏ đã chăng khắp trời.
Hắn rời giường thay y phục, thần thanh khí sảng mà đi đến túc viện của Thẩm Yên Thanh.
Kiến trúc nơi Phương Bắc không thanh tú mỹ lệ như Giang Nam, nhưng lại có khí chất phi thường khoan hòa. Thẩm Yên Thanh được ban bài ở trong Tích Thủy Các, chỉ cách Thính Phong Viện của Sở Phong Ngâm một bức tường.
Hớn ha hớn hở bước qua khỏi vòm cổng, trên mặt phấp phới gió xuân mà vút nhanh đến cửa phòng, hắn đang muốn vươn tay ra gõ cửa thì cửa đã “kẽo kẹt” một tiếng mở ra. Trịnh Ngọc Như cúi đầu bước qua khỏi bậc cửa, hai người họ đối diện nhau, đều ngẩn người ra.
Thẩm Yên Thanh gọi nha đầu cùng Ngọc Như tới, ôn nhu phân phó: “Ngươi dìu nàng trở về.”
“Sở tam ca.” Trịnh Ngọc Như hướng về kẻ đang đứng trước cửa kia hành lễ, lại xoay người nhìn Thẩm Yên Thanh, nói: “Thẩm công tử không cần đưa tiễn, Ngọc Như xin cáo từ.”
Sở Phong Ngâm cau mày, nghiêng người qua nhường đường cho nàng. Trịnh Ngọc Như mỉm cười nhìn hắn một cái, cúi đầu, trên gương mặt tràn đầy e thẹn. Nha đầu Tiểu Song cũng vén áo lên thi lễ với Tam thiếu gia, dìu chủ tử đang mang thai sáu tháng rời đi. Sắc mặt Sở Phong Ngâm tối lại, nhìn theo đến khi các nàng đi đến vòm cổng mới đẩy Thẩm yên Thanh vào trong, thuận tay đóng cửa phòng lại, khẽ giọng trách cứ: “Huynh còn chưa hết bệnh, đứng ngoài cửa trúng gió thì làm sao?”
Thẩm Yên Thanh mỉm cười, rót một chén trà cho hắn. Sở Phong Ngâm nhận lấy chén trà đặt sang bên. Hắn bắt được tay y, cảm nhận hơi mát ngấm vào da thịt, đôi chân mày vừa giãn ra lại nhướn lên, vừa ủ bàn tay y vào trong tay mình nhẹ nhàng xoa nắn, vừa giả vờ hờ hững không quan tâm mà hỏi: “Cô nương ta đến tìm huynh làm chi?”
Thần sắc Thẩm Yên Thanh có chút bối rối, muốn nói mà lại thôi, do dự luôn mãi mới nói: “Chỉ là tán gẫu chuyện phiếm thôi.”
Đáp án này hẳn nhiên không làm Sở Phong Ngâm thỏa mãn, hắn kéo Thẩm Yên Thanh lại ngồi cạnh mình, khó chịu nói: “Huynh cùng một nữ nhân vốn không hề bước chân ra khỏi cửa trò chuyện được gì sao? Huống chi, hai người còn không quen biết nhau.”
Thẩm Yên Thanh nhìn hắn một cái, dời sự chú ý về làn hơi khói mờ ảo đang tỏa lên từ chén trà, ngón tay vô thức khẽ khàng cọ vào lòng bàn tay Sở Phong Ngâm, lay động chưa được vài lần đã có thể khiến hoài nghi đầy bụng của người kia tan đi không còn dấu vết, chỉ còn lại một bầu tình nồng ý đượm.
Hai người cứ thế im lặng mà ngồi yên không nói, mãi đến trà trong chén đã lạnh tanh, mà hai tay bị hắn giữ chặt không buông cũng đã ấm áp. Thẩm Yên Thanh trong lòng có chút bối rối, vài lần muốn mở miệng, lời đã đến đầu môi lại nuốt trở vào. Đôi mắt tĩnh lặng như đáy hồ gợn sóng khiến người mê say, khuôn mặt tuấn mỹ trắng ngần hiện lên sự thất thần ngập ngừng hiếm có. Hai bên má phủ lên một tầng hồng nhạt, càng khiến kẻ ngồi bên cạnh không nỡ rời mắt đi nơi khác.
“Phong Ngâm…” Mãi đến khi tịch dương bên trời đã lặn đi không còn vết tích, trong phòng đã nhá nhem đến không còn trông rõ mặt nhau, Thẩm Yên Thanh mới mở miệng, tiếng nhỏ như muỗi kêu, “Kỳ thực…”
Vất vả lắm mới đợi được y mở miệng, kết quả mới nói được nửa câu đã bị tiếng gõ cửa ôn hòa hữu lễ cắt ngang. Thanh âm trong trẻo của Tiểu Diệp Tử, nha đầu thân cận của Đường Nguyệt Thuyền truyền đến, “Thẩm công tử, Nhị gia cùng phu nhân thiết yến tẩy trần cho người ở Tích Vân Thính, bảo nô tỳ đến xem thân thể Thẩm công tử đã khỏe hơn nhiều chưa?”
Thẩm Yên Thanh giật mình, hoảng hốt đứng dậy phất tay thắp sáng đèn, cất giọng nói: “Vào đi.”
Sự ám muội nói không nên lời chỉ cần quét qua một cái đã tan biến. Thái dương Sở Phong Ngâm bạo gân xanh, trừng mắt nhìn tiểu nha đầu đang đẩy cửa vào trong. Nàng ta lại không nhột không đau, cười hì hì vén áo thi lễ, “Thì ra Tam gia cũng ở đây, Tiểu Diệp Tử thỉnh an Tam gia.”
Sở Phong Ngâm phất tay bảo nàng lui ra, lấy một tấm áo gấm lông tuyết điêu phủ lên người Thẩm Yên Thanh, dịu dàng nói: “Ban đêm ở đây rất lạnh, huynh mặc ấm một chút.”
Thẩm Yên Thanh miễn cưỡng cười đáp lại hắn, lộ ra dáng vẻ tâm sự ngổn ngang. Sở Phong Ngâm thở dài một tiếng, chỉnh lại thắt lưng rồi ôm lấy bờ vai của y mà đi đến Tích Vân Thính.