Quan Trừng

Chương 26

Mùa hè năm Dân quốc 29, Thượng Hải bị chiếm đóng đã lâu. Bạn tốt Chu Chi Nam, Lục Hán Thanh của Hàn Thính Trúc chuyển đến Anh, A Âm và anh ra bến tàu đưa tiễn. Giữa đàn ông với nhau chẳng cần nói những lời sướt mướt, mà đa số là nhìn nhau với ánh mắt ẩn chứa tâm tình phức tạp, trong tiếng thúc giục nắm chặt tay nhau, vỗ vai.

Mãi đến khi một đám người có đủ nam nữ già trẻ đứng trên boong tàu phất tay với bọn họ, lòng A Âm dần chìm xuống đáy.

Cuối cùng Hàn Thính Trúc vẫn ở lại.

Mùa hè năm đó cũng xem như là yên bình. Trong trí nhớ của A Âm, máy quay đĩa ở nhà lớn cứ quay mãi, trong nhà cũng chuyển vào rất nhiều đĩa thu xướng đoạn kinh kịch của Trình Nghiên Thu do Chu Chi Nam để lại, có rất nhiều đĩa Hàn Thính Trúc đã sở hữu.

Có lẽ do vết sẹo ở đuôi mày mà người khác luôn cảm thấy lúc nào gương mặt anh cũng lạnh lùng, không hề dịu dàng. Bây giờ người đàn ông cao lớn đang liếc nhìn chồng đĩa than được bao bằng giấy kraft nói, “Chọn vài đĩa, cái nào nặng cứ bỏ đó.”

A Âm kéo vạt áo sườn xám, ngồi xổm ở cầu thang, lật xem từng ký hiệu ở góc. Hàn Thính Trúc cởi cúc áo chặt nhất trên cổ trường bào ra, vốn định bảo cô chuyện này cứ để người làm làm là được nhưng cuối cùng lại dằn lại. Giày da giẫm lên bậc thang khiến cầu thang rung rung, A Âm không ngẩng đầu lên nhưng trong lòng biết rõ anh đã bước đến bậc thứ mấy.

Nhìn thì không nhiều nhưng đối chiếu lần lượt với những đĩa đã có trong ngăn tủ cũng mất chút thời gian. Cô tiện tay vén sợi tóc xòa trước trán ra sau tai, nghe thấy tiếng bước chân trên bậc thang liền nghĩ ngay là anh.

Dầu gì cũng đã lựa xong, A Âm đứng dậy nhưng bởi vì ngồi xổm quá lâu mà bị tê chân, đầu cũng choáng váng, Hàn Thính Trúc bước nhanh về trước đỡ cô. Cô ngửi thấy mùi sữa tắm quen thuộc, hương thơm mát lạnh, chắc anh đã tắm rửa thay áo ngủ xong.

“Anh chỉ nói chọn chứ không bảo em tự mình chọn.” Anh đỡ cô đến ghế sofa ngồi xuống còn mình thì đứng bên cạnh.

Cô nhắm mắt lại, bóp trán để làm dịu cơn choáng, “Sao anh lại xuống đây?”

“…”

Thấy anh không trả lời, bóng đen trong đầu cô cũng tan biến, A Âm ngẩng đầu nhìn anh, “Hử?”

Người đàn ông duỗi tay giữ cằm cô, không nói lời nào, gương mặt càng lúc càng lạnh lùng, vẻ sững sờ trên gương mặt ấy vừa giống hệt lại vừa khác với Quan Trừng của cô.

Anh đâu thể nói rằng, mình tắm rửa qua loa, vội vàng thay quần áo rồi đứng ở lan can lầu trên nhìn cô suốt 15 phút đồng hồ.

“Anh không ngủ được, sợ em lên lầu quấy rầy anh.”

A Âm đứng dậy nắm tay anh, bỏ mặc ấy đống đĩa nhạc cô đơn nằm đó, hai người cùng đi lên lầu.

Cô lấy lại tinh thần cười duyên, “Anh không biết em nhẹ thế nào sao? Nếu thấy trên lầu không có tiếng, chắc chắn sẽ bước đi nhẹ nhàng, nào dám chọc giận, làm anh không vui.”

“Ừm.”

Anh muốn nói tiếp cũng không nói được.

A Âm rửa mặt xong, cảm thấy thời gian còn sớm, cô nhìn đồng hồ để trong hộc tủ, vừa mới qua 9 giờ. Hàn Thính Trúc thấy cô nằm xuống, vòng một cánh tay lên đỉnh đầu cô. A Âm không hiểu anh làm vậy là có ý gì, nghiêng đầu nhìn anh với vẻ khó hiểu.

Không biết có phải do hoảng hốt hay không mà hôm nay cô thấy đèn bàn màu vàng ở đầu giường hình như có màu mới, lúc này đã chuyển sang màu vỏ quýt đậm, bởi vì lỗ tai của người đàn ông trước mắt đã đỏ bừng.

“Đến đây.”

Hóa ra là ý này.

A Âm cong môi, cố nén ý cười, hiển nhiên tất cả biểu cảm đều bị người bên cạnh thu vào mắt nhưng cô không sợ. Cô nghiêng người gối đầu vào tay anh, suy nghĩ một lát, cảm thấy hôm nay người này có phần “dịu dàng”. Ngày thường Hàn Thính Trúc đâu biết chủ động ôm cô, cả Thượng Hải này chẳng có ai khô khan lại lạnh lùng như anh.

Không phải là do muốn rồi đó chứ?

Bàn tay mảnh khảnh trượt đến hông anh, thuận theo vạt áo vẽ vài đi lên. “Bộp” một cái, bàn tay của đàn ông đặt trên tay cô.

“Em làm gì thế?”

“…” Cô dừng tay, ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt lém lỉnh mà đa tình, “Anh có ý gì?”

Người đàn ông nhíu mày, “Hôm nay anh hơi mệt, em nhịn chút, đi ngủ sớm đi.”

A Âm: …

Chăn mền dịch chuyển sột soạt, cô dứt khoát xoay người, chỉ để lại bóng lưng cho Hàn Thính Trúc, trong lòng không biết đã mắng anh bao nhiêu lần. Anh giảm bớt xã giao, tắm rửa sớm lên giường, còn chủ động ôm lấy cô, chẳng lẽ không phải như cô nghĩ?

Anh bây giờ và anh của ngày trước, ngoại trừ vết sẹo do đao chém ở đuôi mày thì không tìm thấy sự khác biệt, nhưng để ý kỹ sẽ thấy bây giờ trong mắt anh có thêm vài phầm thâm trầm và toan tính. Cô không thể nói mình không yêu anh như vậy nhưng lại luôn cảm thấy giữa hai người có vách ngăn.

Cảm giác được người sau lưng rất lâu không động đậy, thậm chí cô còn nghĩ anh đã ngủ say, cánh tay vẫn bị cô gối đầu. Lúc nhắm mắt lại, bỗng có một luồng hơi ấm dán vào lưng, anh ôm cô rất chặt, không biết bởi vì anh quá nóng hay do cô quá lạnh mà anh rất thích dán sát vào người cô.

Cánh tay của anh rất dài, vươn ra tắt đèn bàn, tấm rèm cửa dày dặn che khuất toàn bộ ánh sáng, cả căn phòng tối đen.

Anh nhớ A Âm sợ ánh sáng.

Ngày trước lúc họ còn ở bến tàu, sống trong khu dân nghèo rồng rắn hỗn loạn, có một nơi có thể che mưa chắn gió đã là tốt, trên cửa sổ ngay cả một tấm vải sa cũng không có.

Khi ấy cứ mỗi sáng thức dậy, A Âm lại nấu cơm giặt quần áo cho anh, dường như cô luôn bận đủ thứ chuyện vụn vặt. Anh hỏi cô, sao lại dậy sớm như vậy, cô chỉ lắc đầu bảo có ánh sáng không ngủ được. Anh nghe vậy thì mặt không đổi sắc nhưng ngày hôm sau anh từ bến tàu về, mang theo một tấm vải lớn dùng để che bụi cho hàng hóa. Họ cũng không đo cẩn thận mà cứ thế cắt thành miếng nhỏ, một mảnh treo trên cửa sổ, còn lại thì cất đi để dành.

Thực ra, dù anh đã đóng đinh trên tấm vải cũng không thể che hết ánh sáng. Với A Âm mà nói, một tia sáng và một cửa sổ đầy ánh sáng chẳng có gì khác nhau.

Sau này họ cũng không dùng đến những tấm vải kia, cô đã chuyển nhà từ lâu. Cũng không hẳn là lâu, với một con quỷ đã sống hai nghìn năm mà nói thời gian mấy năm đâu được xem là lâu. Ký ức của hai người giao thoa ở biệt thự này. A Âm suy nghĩ lung tung, sau tai vang lên tiếng hít thở trầm thấp ổn định, anh ngủ rất ngon, cô cũng ngủ.

Ngày hôm sau tỉnh lại, căn phòng vẫn đen kịt, cô không biết mình đã ngủ đến mấy giờ. A Âm đứng dậy lần đến góc cửa sổ, chậm rãi vén một góc rèm ra còn bản thân thì trốn sau rèm bởi vì cô cũng không chắc hôm nay mặt trời có rực rỡ không, nếu có thì nó sẽ làm cô bị thương.

Hình như có người đứng ngoài cửa chờ đã lâu, nghe thấy tiếng động thì gõ cửa hỏi, “Phu nhân, hôm nay cô dùng cơm sáng chứ?”

Cô không phải phu nhân nhưng Hàn Thính Trúc không nhắc nhở nên người làm đều gọi vậy, cô cũng chẳng để tâm.

“Làm đại thứ gì đó là được, cơm trưa cũng nấu ít lại.”

Cô không nếm được mùi vị gì, để tránh bị lộ nên mỗi ngày chỉ cần ăn một bữa là đủ.

“Vâng, phu nhân.”

Ngồi xuống bàn ăn, cô chậm rãi ăn chén cháo, gần như là bỏ từng hạt gạo vào miệng, nghĩ đến chuyện gì đó cô hỏi, “Hôm nay có nhận được bức thư nào không?”

Người làm lắc đầu đáp, “Không có.”

A Âm nhíu mày, nghĩ thầm đợi chút nữa gửi thêm một bức, cô không tin người kia vẫn chưa quay về. Giữa lúc ngẩn người, chuông điện thoại bỗng reo vang, cô bé người làm đứng bên cạnh vội vàng chạy ra cầm lấy rồi đặt lên bàn, nói là tìm cô.

Cô nhận lấy, nhưng giọng nói ở đầu bên kia không phải là giọng nói quen thuộc, dù qua ống nghe hơi khang khác, nhưng tinh túy không hề suy giảm, “A Âm bé bỏng, cô giục gấp quá, những bức thư cô gửi tôi mà đưa cho tạp chí Lương Hữu* chắc chắn sẽ kiếm được một khoản nhuận bút kha khá đó.”

Tạp chí Lương Hữu được xuất bản lần đầu ở Thượng Hải vào đầu tháng 2 năm 1926, đây được xem là tạp chí mang tính biểu tượng của Thượng Hải cũ. Tạp chí ngừng xuất bản năm 1945, có tổng cộng 174 số báo.

Tạp chí Lương Hữu nhận mấy mẩu truyện ngắn màu hồng phấn này của anh ta?

“Anh, chỉ là mấy lời nói đùa thôi.” Cô ra vẻ thẹn thùng, đứng cạnh ống nghe diễn rất hăng say, Quỷ Sứ nghe mà lạnh gáy.

“Cô đừng thế được không… Mà này, gửi thư chậm quá, cô biến thành chim nhanh hơn hai cái cẳng người nhiều.”

Anh ta biết rõ cô không thể nói thẳng những chuyện này nên cậy mình đang ở trong buồng điện thoại công cộng, chọc tức cô. A Âm quăng thìa, cái thìa va chạm với chén sứ phát ra âm thanh giòn tan, tay cô siết chặt ống nghe hơn.

“Anh, bây giờ anh đang ở đâu, em đến gặp anh.”

Quán cà phê Kaisiling, chỗ ngồi gần cửa sổ. A Âm khuấy tách, lặng lẽ nhìn người đàn ông ngồi đối diện gọi ba bốn cái bánh ngọt, cái dĩa lớn trông rất long trọng nhưng chỉ bày mỗi một mẩu nhỏ, khiến mặt bàn không quá lớn chật ních. Trang bìa của tạp chí Lương Hữu in hình nữ minh tinh nổi tiếng nhất Thượng Hải hiện nay cũng bị dùng lót đĩa. Thời gian dần trôi, mỗi một miếng bánh ngọt đều bị chọc biến dạng.

“Nếm thử đi, A Âm. Nó có vị giống…”

“Anh không dám vào phòng bao với tôi là do sợ tôi đánh anh hả?” Cô mím môi cười, có phần nhẫn nhịn.

“Ừm… tiểu hòa thượng của cô xưa đâu bằng nay, tôi nào dám gặp mặt cô riêng tư, nếu bị bắt tại trận chỉ e sẽ bị mấy tên đàn em của anh ta chém chết trong ngõ hẹp rồi ném xuống sông Hoàng Phố mất. Chẳng lẽ kiếp trước anh ta là một hòa thượng thiện võ?”

A Âm bật cười, mấy câu châm chọc hòa thượng của anh ta đã khiến bầu không khí dịu xuống. Sau khi nhấp một ngụm café tượng trưng, A Âm đẩy cái vali xách tay để dưới bàn sang chỗ Quỷ Sứ.

“Tìm một con quỷ nhỏ đưa cái rương này về Âm Ti.”

“Cho ai? Lão già họ Thôi?”

“Tốt xấu gì ông ấy cũng là một trong bốn vị Phán quan, anh lễ phép chút đi.”

“Hứ, cô đã quên lúc giận cô gọi thẳng tên của ông ta rồi à? Tóm lại bây giờ cô đã tìm thấy anh ta, còn lấy lòng Thôi Giác làm gì?”

A Âm nhíu mày trừng mắt với anh ta, “Mấy trăm nay tôi tốt với ông ta, chưa bao giờ là giả vờ.”

“Cô sợ bây giờ là thời đại loạn lạc, hòa thượng nhỏ của cô chết sớm, đến lúc đó cô vẫn phải đi tìm Thôi Giác hỏi tin tức đúng không?”

“… Anh không bớt nói được sao?.”

Những năm đầu thời Khang Hi, kỳ hạn của khế ước đã hết, dây trói quỷ trên cổ A Âm tự động biến mất, tuyên bố cô được tự do. Khi ấy cô đã đối xử tốt với Thôi Giác cả ngàn năm, đêm xuống cô chạy đến điện Phán Quan, túm vạt áo ông ta khóc lóc thê thảm, khiến Thôi Giác tuổi đã cao mà đường tình chưa mở cảm động.

Từ đó về sau năm nào cô cũng khóc thấu trời, mới đầu Quỷ Sứ tưởng rằng cô giả vờ, xưa giờ phụ nữ giỏi nhất là diễn kịch. Sau này cô vô vọng nhiều năm, khóc lóc càng dữ hơn, lần nào cũng khóc đến mức hai mắt sưng đỏ, cổ họng khàn khàn mấy ngày không hết.

Mãi đến một năm, anh quay về trong đêm thấy cửa sổ phòng cô không đóng, định đi vào đóng giúp thì nhìn thấy người phụ nữ cao gầy nằm co ro trên giường, ôm quần áp của hòa thường ngủ say, trông dáng vẻ càng thêm gầy gò yếu đuối, Quỷ Sứ mới biết, hóa ra lần nào cô cũng khóc thật.

Qua một trăm năm, Sổ Sinh Tử sẽ có ghi chép chuyển thế mới, Thôi Giác mềm lòng, chỉ bảo cô đến Thượng Hải năm Dân quốc 20 nhìn xem.

Quỷ Sứ giơ tay đến trước mắt cô, vỗ tay tạo thành tiếng, A Âm hoàn hồn, giữa mày phủ chút tâm tình không ai hiểu, nở nụ cười bi thương.

“A Dược, anh có thể đến đây, tôi rất vui.”

“Ở Bắc Bình đã lâu, chuyển sang nơi khác mà thôi. Ai bảo em gái tôi xin tôi đến.”

“Chướng Nguyệt đâu? Tôi thấy hai người các anh cứ như hình với bóng.”

“Nếu cô còn nhớ đến anh ta, có thời gian rảnh vác gương mặt tươi cười đến gặp anh ta thì anh ta lúc nào cũng khỏe mạnh hết. Cô đến Thượng Hải anh ta còn giận hơn tôi, tóm lại là tôi đã sớm biết cô cố chấp vậy rồi.”

“Thời gian rảnh thì thôi đi, bây giờ tôi làm gì…Hả?”

Quỷ Sứ ngả người về trước, đo vòng eo dưới lớp sườn xám, phán một câu trúng phóc, “Lại nhỏ hơn nửa tấc.”

Cô giơ tay đập tay anh, không giấu được vui vẻ, chế nhạo, “Anh mắt anh rất độc.”

Cô nhân cơ hội nắm chặt tay anh, hai người không nói gì chỉ cười, bầu không khí tràn ngập bình yên và vui vẻ vì gặp lại nhau sau thời gian dài.

“Nắm đủ rồi chứ?”

A Âm nghe tiếng nhìn sang, không nhịn được nhíu mày, đây không phải người nói trưa nay có buổi xã giao sao? Lại nhìn thấy Lương Cẩn Tranh phía sau anh, vẻ mặt thoáng chốc trở nên trầm lặng giống hệt Hàn Thính Trúc, so ra thì không biết ai giận hơn ai.

Cuối cùng Quỷ Sứ đứng dậy trước, cài nơ ở trước ngực, duỗi tay chào hỏi, “Chào anh Hàn, tôi là anh họ của A Âm, A Dược.”

Hôm nay anh ta mặc vest trắng, trên áo sơ mi còn kẹp khăn quàng có hoa văn thịnh hành nhất ở Thượng Hải bấy giờ, trông dáng vẻ hiển nhiên là một tên con ông cháu cha chơi bời lêu lỏng.

Hàn Thính Trúc rất quen thuộc với những cậu ấm đáng khinh này, bọn họ thấy súng còn khóc nhanh hơn người khác. Anh giấu kỹ nghi ngờ trong lòng, giơ tay bắt tay chớp nhoáng với anh ta, “Chào anh, tôi là Hàn Thính Trúc.”

Anh cười, nụ cười rất lạnh lẽo, chi bằng không cười còn hơn.

Bình Luận (0)
Comment