Sáng sớm hôm sau, Hàn Thính Trúc dựa người vào giường, tay nắm chặt một cái ly thủy tinh, bên trong đựng đầy nước nóng hổi. Ngày nào A Âm cũng đi lòng vòng trước tủ quần áo, cô không hay trang điểm nhưng mặc quần áo phải chọn lựa kỹ càng. Mặc xong cô đứng ở trước gương ngắm nghía, thấy Hàn Thính Trúc ở phía sau vẫn đang ngây người, chắc nước cũng đã lạnh.
“Anh ngồi im ở đó làm gì thế? Đường Tam đang chờ anh ở dưới, em đã chọn xong quần áo cho anh, mau thay đi nào.”
“Bộ này đẹp, vậy thì mặc bộ này.” Anh hỏi một đằng, trả lời một nẻo, thấy cô hiếm khi mặc sườn xám kẻ caro làm từ bông và vải lanh, chỉ cảm thấy cô rất giống với cô trong ký ức.
Đợi anh đứng dậy mặc xong áo trong, người hầu vào trong thu dọn, Đường Tam liền bước đến.
“Tiên sinh. . .”
Anh cúi đầu để A Âm sửa cổ áo giúp mình, “Chuyện gì?”
“Đêm qua cô Tô đã mất.”
“Ừm.”
A Âm không ngừng tay, vẻ mặt bình tĩnh như thường, Hàn Thính Trúc cũng thế, giống như chỉ đang nghe một tin tức bình thường.
Qua đầu thất của Tô Tiểu Mạn, Tô Ngọc Lương dẫn vợ về quê ở An Huy. Có tin đồn ông ta từng bí mật viết thư tố cáo Hàn Thính Trúc với phía Trùng Khánh nhưng không có tin tức gì nên chỉ xem là lời đồn nhảm mà thôi.
Bạn hỏi A Âm có suy nghĩ gì không, cô có nghĩ. Nghĩ đến Tô phu nhân đơn thuần kia, nhưng cũng chỉ là nghĩ một chút mà thôi, làm quỷ, chuyện này đâu có ít? Mọi chuyện đều xảy ra muôn vàn biến hóa, bạn đều phải thích ứng.
Nghĩ gì nữa, nghĩ đến Tô Tiểu Mạn. Cô là quỷ, không biết ở nhân gian có rất nhiều chuyện vụn vặt liên quan với nhau, chúng kéo dài vô tận, chết là chuyện dễ dàng nhất, còn sống mới là gian nan.
Giữa tháng Mười một, cuối cùng ở bến Thượng Hải cũng có một tin vui.
Cô Ba nhà họ Lương – Lương Cẩn Tranh lấy chồng xa ở Bắc Bình.
Lúc tin tức truyền ra, Hàn Thính Trúc đang ở nhà nghỉ ngơi, hai người thảnh thơi ngồi đó, A Âm còn ngủ gật. Máy quay đĩa đang phát kinh kịch y y a a, nhưng lại khiến mùa đông ở biệt thự to lớn này có phần ấm áp.
Đạo sĩ họ Trương hát: Nâng chung rượu vàng, lòng vui vẻ như đang nâng ly quỳnh tương trên cung vàng điện ngọc. Nàng là giai nhân duyên dáng yêu kiều, làm bạn với ta, chàng thiếu niên mỹ mạo là ta mới trưởng thành.
Trái lại cũng xem như hợp nhau, cùng bù trừ cho nhau.
A Âm hơi hé mắt, rút chân ra khỏi dép lê, dùng bàn chân trần chậm rãi thăm dò từ dưới vạt áo bào đi lên.
“Anh Hàn, người tình của anh lập gia đình, sao một chút biểu cảm anh cũng không có?”
Anh nhíu mày, không vui vì cách dùng từ của cô, “Anh và cô ta là người tình lúc nào? Miệng em toàn những lời vô vị.”
“Ồ? Lúc ông chủ Chu còn ở Thượng Hải, anh từng ăn cơm hẹn hò với người ta. Theo em thấy, cô Lương mới thật sự là người thắng cuộc, hai đầu hắc bạch, một người là mối tình đầu của cô ta, một người thì đã bàn chuyện cưới xin.”
“Không hề bàn chuyện cưới xin.” Hàn Thính Trúc ra sức phản bác.
Lúc trước ông Lương cố ý lấy lòng anh nên trong nhà mới có một cô Ba Lương Cẩn Tranh mãi chưa lấy chồng, vừa quay về từ nước Anh, ông ta muốn hai người gặp nhau một lần. Hàn Thính Trúc thấy ngày thường A Âm hay ngẩn ngơ nhưng ở bên ngoài thì lại rất thân mật với anh, vừa nhìn đã biết lòng cô không đặt trên người anh. Từ lúc cô quay về, vẫn luôn như thế. Anh ăn cơm với Lương Cẩn Tranh, còn cố ý bảo Đường Tam nói cho cô biết nhưng không ngờ A Âm không thèm liếc mắt lấy một cái chứ đừng nói đến ăn dấm, cả cơm cô cũng chẳng thích ăn, nói chi là dấm.
Đĩa nhạc đang phát đến đoạn Tạ Chiêu Lang thán: Ai! Tương tư thế này làm sao sống được!
Cô vuốt cổ họng, chống nửa người trên sofa, nghiêng người về phía Hàn Thính Trúc, cất giọng quyến rũ, “Tương tư í a, phải làm sao đây?”
Vừa thốt ra lời này, Hàn Thính Trúc không nghe nổi hí nữa, giơ tay nhấc kim máy hát lên, tiếng y y a a ngừng tại đây. Anh rời khỏi ghế sofa đơn đến ngồi cạnh cô, thuận tiện vuốt ve đôi chân trần hơi lạnh lẽo kia, anh phất tay với người hầu, lại nhỏ giọng nói.
“Em ở cùng anh bao lâu nay, hí cũng nghe không ít, cảnh tượng này gọi là gì?”
Đôi mắt đầy oán trách của A Âm lườm anh, “Anh đúng là người vô vị, sau này em không nói đùa với anh nữa.”
“Lời nói đùa không có giới hạn, anh chưa thấy ai thích đẩy đàn ông của mình ra ngoài như em. Rõ ràng em hiểu bài hí đang nói gì, Vương Ngũ tỷ và Tạ Chiêu Lang sao mà giống anh với Lương Cẩn Tranh được? Bảo em nói mấy lời vô vị, em còn nổi cáu nữa.”
Người hầu mang thảm đến, anh giũ ra che chân và bụng của cô. Dù là người ngoài nhìn thấy cũng phải nghĩ thầm, xin bà Hàn hãy nhìn người thật lòng trước mắt, anh tuyệt đối không phải người nghiêm túc cứng ngắc, tất cả tình yêu của anh đều tập trung trên người cô, thì làm sao chịu được cảnh bị nghi ngờ?
Hôm nay trời âm u, A Âm biết, mùa đông càng lúc càng đến gần, không biết kế tiếp Thượng Hải có tuyết rơi không. Bây giờ trong phòng rất ấm, sắc trời chìm vào u ám, đang buổi chiều mà trong phòng khách cũng phải bật chiếc đèn treo màu vàng lấp lánh lên.
A Am nhìn Hàn Thính Trúc, vẻ mặt anh vẫn lạnh lùng như cũ nhưng bàn tay lại rất dịu dàng, rõ ràng trong con người anh đang che giấu trái tim “thuần lương”* như ngày xưa.
Thuần lương: thuần hậu, lương thiện
Phần thuần lương độc nhất này là vì cô.
Cô không nhịn được mở miệng, lời nói nhanh hơn cả suy nghĩ, hỏi một câu mà mình chưa bao giờ hỏi: “Anh có yêu em không?”
Đây là một vấn đề quá tầm thường.
Vừa hỏi ra miệng cô đã biết mình không còn đường lui, cô không muốn nghe đáp án. Bất kể là anh si tình nói một câu “anh yêu em” hay là lắc đầu nói “không yêu”, thì cô càng sợ nghe thấy đáp án đầu tiên hơn. Bởi vì đáy lòng cô bỗng nổi thê lương, cô và tiểu hòa thượng mặc trang phục màu đen ấy chưa từng nhắc đến chữ yêu, ngay cả câu mà cô hỏi nhiều nhất cũng là có vui không, không ngờ đến chết cũng chẳng nghe được đáp án của chàng.
Hàn Thính Trúc nhìn thấy tổn thương và đau đớn trong mắt cô, vẻ mặt căng thẳng vô cùng, hai mắt cũng nhìn thẳng vào cô. Anh cảm thấy, hình như kỳ thật cô không muốn nghe câu trả lời của vấn đề này, hoặc là sợ hãi với đáp án.
Trong yên tĩnh, bỗng có một tiếng mèo kêu vang lên phá vỡ cục diện bế tắc. Một giây sau, một bóng đen nhảy lên ghế sofa, nằm nhoài cạnh chân A Âm. Ánh mắt của hai người đều chuyển hướng sang mèo, anh không nói gì, cô cũng không thúc giục, giống như chưa từng hỏi vấn đề này, ngoại trừ ánh mắt thì chẳng ai nhớ trong khoảnh khắc ấy đã xảy ra chuyện gì.
Giống như vừa vẽ xong một bức tranh lò lửa nặn từ đất sét đỏ thì làm đổ mực, nét vẽ còn đó nhưng ý họa đã tiêu tan.
Chưa được mấy hôm, sau khi trải qua chuyện vui này, bộ trưởng Trần thuộc chính phủ Uông Tinh Vệ bù xác định thời gian tổ chức hội đấu giá. Ngày 20 tháng 11, Thượng Hải bị chiếm đóng đã bốn năm. Không phải ai cũng thấy thẹn trong lòng, bọn họ mời tất cả những người thượng lưu ở bến Thượng Hải đến. Trần Vạn Lương quả nhiên là một con chó bán nước ngoan ngoãn, làm việc đến nơi đến chốn.
Không thể không đi, nếu từ chối thì sau này người đó sẽ không được yên ổn, ngủ không ngon giấc. Sáng sớm mai, không, có lẽ là nửa đêm, sẽ có đặc vụ vào nhà, lôi người đó đi tra khảo: Có phải ông có tâm lý phản đối cứu quốc bằng biện pháp hòa bình không?
Kể từ ngày Thượng Hải bị chiếm đóng, chẳng ai sống dễ chịu hơn ai.
Hàn Thính Trúc vẫn giữ thái độ như bình thường, anh đã đồng ý đến với Trần Vạn Lương từ lâu. Người ngoài suy đoán anh thân Nhật, anh cũng không giải thích. Những ông chủ thông minh khác đều đã có đối sách, đi thì đi, không mua bất kỳ vật gì là được. Mang tiền đến nơi không đứng đắn nhưng có thể mang về toàn bộ, thậm chí còn có khả năng thu được đồ trong túi của người Nhật Bản, ai mà không vui vẻ.
Màn đêm ngày 20 buông xuống, ngày bến Thượng Hải gặp nạn, ai ai có mặt cũng ăn diện lộng lẫy trang trọng. Buổi chiều thợ cắt tóc họ Trần đến nhà làm tóc cho A Âm, cô mới nhận ra hôm nay là ngày gì. Hàn Thính Trúc chỉ nói: “Hôm nay dẫn em đi xem bức tượng gỗ kia.”
Vẫn là giọng nói hờ hững mà A Âm quen thuộc. Chắc chắn anh không biết, cô đã nhìn thấy nó vào đêm hôm kia.
Còn chém đứt nữa.
Hôm nay câu lạc bộ mà người Nhật hay tụ tập được bao trọn, chỉ có người Trung Quốc. Có phải tất cả đều là người Trung Quốc hay không thì khó nói. Trần Vạn Lương lên bục nói vài câu, không nằm ngoài chuyện toàn bộ tiền đấu giá hôm nay đều dùng để cứu nước bằng biện pháp hoà bình. Cứu nước bằng biện pháp hòa bình, đây là những chữ mà bây giờ Thượng Hải nghe đến phát chán, ngày nào radio cũng lặp đi lặp lại, tin tức báo chí cũng không ngoại lệ. Muốn vậy thì trước tiên bạn phải dẹp bỏ hết suy nghĩ phản kháng trong đầu, đồng thời làm những cái xác không hồn, sống chết mặc bay.
A Âm không nghĩ ngợi thêm nữa, chậm rãi ngồi xuống cùng Hàn Thính Trúc, lại thấy Đường Tam cũng ngồi xuống. Ngày thường anh ta đi theo Hàn Thính Trúc, toàn ngồi ở một góc khuất quan sát xung quanh, bất cứ hành động này cũng không lọt khỏi mắt anh ta, lúc nào cũng cực kỳ cảnh giác.
“Hôm nay Đường Tam cũng ngồi xuống, cậu muốn cướp bảo vật về về để cưới vợ sao?” Cô nghiêng đầu trêu ghẹo.
Hàn Thính Trúc không hề ngạc nhiên trước màn trêu chọc này của cô. Đường Tam chất phác hơi đỏ mặt, “Chị đừng trêu em, hôm nay em đấu giá giúp tiên sinh.”
“Không phải là đấu giá giúp vợ sao?”
“Tiên sinh xót chị, không muốn chị làm những chuyện này.”
“Ồ?” Cô không nén được ý cười nhìn Hàn Thính Trúc, đã thấy người kia giả vờ mê mẩn nhìn về phía cái bàn, chăm chú nghe Trần Vạn Lương nói mấy câu dối trá hơn hẳn người khác.
Đúng là chết còn sĩ diện.
Cuối cùng Trần Vạn Lương cũng vác cái cơ thể khô quắt xuống đài, dù sao công việc chủ yếu của hôm nay là nhổ lông trên người mấy kẻ vắt cổ chày ra nước này. Người làm nhanh nhẹ xếp bàn, trên bàn bày gậy gỗ và thẻ gỗ, người bán đấu giá lên đài. Chẳng ai quan tâm vật đấu giá là đồ cổ năm nào, bất kể người đấu giá ba hoa chích chòe cỡ nào thì cũng chẳng có ai mở miệng.
A Âm lơ đãng nhìn biểu cảm của Hàn Thính Trúc, anh vẫn thờ ơ giống như vết sẹo ở đuôi lông mày đang nói: tôi chẳng liên quan.
Nhưng cô thấy hôm nay Đường Tam đã ngồi xuống, hơn nữa Đường còn Tam đã nói là giúp Hàn Thính Trúc đấu giá, chắc chắn là anh muốn mua món đồ nào đó. Cô không nhịn được, thì thầm với anh: “Cái hộp khảm trai này xuất xứ đời nhà Đường, đáng sưu tầm.”
Hàn Thính Trúc như đã nghe thấy gật đầu đáp lời cô, nhưng Đường Tam lại không có hành động gì. A Âm nghĩ thầm, là đồ đời Đường thì em có thể xem giúp anh, những cái khác thì em không biết. Nhưng cô thừa nhận, ý định ban đầu của cô là xem trò vui, biết được Vĩnh Trừng rơi vào tay ai cũng không uổng công chuyến này.
Trần Vạn Lương thấy mọi người thờ ơ, cho là những vật này không lọt vào mắt họ. Ông ta cũng chỉ là kẻ nhận tiền không biết hàng, lập tức thông báo hậu đài đưa ra món quý giá nhất. Người bán đấu giá bối rối bảo món đồ quý giá nhất phải để đến cuối cùng nhưng Trần Vạn Lương lo lắng không yên, sợ nhất là chuyện này đổ bể, ông ta đạp người lắm mồm kia một cái, bảo người đó im lặng.
Không ngờ rằng, trời đất xui khiến dẫn Hàn Thính Trúc “mắc câu” .
Người bán đấu giá nới với giọng thần bí: “Xem ra những món đồ vớ vẩn khi nãy không lọt vào mắt các vị. Món đồ đấu giá lần này là món đồ quý giá nhất, mong các vị chú ý.”
Lúc người đấu giá nói lời này, A Âm đang chán nản ngắm hoa văn trên chén trà, sau khi bầu không khí yên tĩnh hẳn xuống, cô bỗng xúc động ngẩng đầu lên, thứ lấy từ trong hộp ra đúng là Vĩnh Trừng.
Cô không nhìn hoa văn nữa, dựa vào ghế, ôm áo choàng trên người, ánh mắt không di chuyển. Người đấu giá đang nói dông nói dài, kể lể một câu chuyện cũ nhuốm màu truyền kỳ nhưng một chữ cũng chẳng lọt vào tai A Â, còn có người hiểu rõ hơn cô sao? Một chùm sáng chiếu vào vật đấu giá trên bàn, thứ A Âm nhìn không phải là tượng gỗ, mà là tăng nhân ở Đại Đường thịnh thế.
Giọng nói vang lên rõ ràng nhất là của Đường Tam ngồi ngay bên cạnh. Tiếng trả giá đầu tiên của Vĩnh Trừng cũng là tiếng trả giá đầu tiên của buổi đấu giá đêm nay.
“Hai mươi vạn.”