Quan Trừng

Chương 47

“Không tin.”

“Tôi còn tưởng rằng anh sẽ nói nếu cô là học trò của tôi, như thế độ tin cậy sẽ lớn hơn một chút.”

Giọng điệu uể oải, dáng vẻ muốn nhanh chóng ra khỏi phòng học. A Âm đuổi theo, duy trì khoảng cách an toàn với anh sau đó dịu dàng nói: “Tôi có một người bạn họ La, con gái của anh ấy học ở trường này, anh ấy nhờ tôi đưa cái này cho con gái anh ấy nhưng tôi quên hỏi tên. Anh Phương, học trò của anh có ai họ La không?”

“Không có.” Học sinh đi hết rồi mới nói với anh những lời này, Phương Quan Trừng mặt không đổi sắc, không tập trung nghe cô nói.

“Vậy thì thật đáng tiếc, tôi lại phải đến một chuyện nữa. Anh Phương, chúng ta cũng xem như có quen biết, tôi có thể gọi anh là Quan Trừng, xem như là bạn bè chứ?”

Bàn tay đeo găng tay của anh thoáng siết chặt, chưa từng cảm thấy một cái máy tính bên trong chỉ có tài liệu bài giảng lại nặng đến vậy. Giọng nói có phần không rõ ràng, xung quanh đều là sinh viên tiết sau chạy ào ào vào phòng học.

“Hử?”

“Quan Trừng này.” Cô lặp lại, giọng nói mang theo vẻ dụ dỗ, không bận tâm đến cầu thang rộng rãi, nghiêng người nhìn anh.

Cô bước hụt xuống bậc thang, vô thức túm chặt người bên cạnh, lúc đầu anh hơi mất tập trung, thấy vậy vội kéo cô lại, anh trở tay đỡ lấy cô, hầu kết giật giật nhỏ đến mức không thể nhận ra.

“Ừm, Hàn Ẩn.” Ai bảo tên anh có ba chữ.

A Âm mượn hành động vừa rồi níu lấy một góc tay áo của anh, cúi đầu cẩn thận bước xuống cầu thang, cô thầm cảm thán một câu áo len mềm thật. Thấy anh không có phản ứng, bàn tay vẫn buông lỏng như cũ, cô cất giọng hỏi: “Kỳ thật tôi có nhũ danh, gọi là A Âm, anh có muốn gọi thế không?”

Sảnh lớn ở lầu một của tòa giảng đường, ở chính giữa có bốn cây cột trơ trọi đứng đó, học sinh gần như đã vào phòng học hết, lúc này ở đây trống trải không người.

Phương Quan Trừng vỗ vỗ cánh tay cô, ra hiệu cô buông ra được rồi, anh vẫn giữ nguyên biểu cảm như cười như không, giọng điệu rất chậm rãi.

“Cô gái nhỏ, cô có ý đồ rất rõ ràng.”

Giây phút này, A Âm như uống phải trà nóng, ấm ấp lại xúc động. Cô nghĩ thầm: tiểu hòa thượng của cô, quả nhiên đã trưởng thành rồi.

Cô muốn nói rất nhiều nhưng không thể nói hết trong một lần, cuối cùng vẫn chọn vấn đề quan trọng nhất.

“Tôi có ý đồ gì?” Trong lòng thầm trách anh dám nói mình là cô gái nhỏ.

“Ý đồ làm loạn.” Anh nói thẳng ra không chút khách sáo, đi về tòa nhà văn phòng, nơi có bãi đậu xe ở dưới.

Ánh nắng bên ngoài hơi rực rỡ, A Âm vội vàng bung dù che nắng, nhưng người đàn ông ấy chẳng hề quay đầu lại, cứ thế đi về phía trước. Hôm nay cô cố ý ăn mặc xinh đẹp còn đi giày cao 3 phân, bước chân vội vã đuổi theo, mặt hơi nóng lên. Với người bình thường thì ánh nắng này chỉ hơi rực đôi chút, mùa hè chưa đến, trong sân trường chẳng có ai bung dù, chỉ có một mình cô.

Nghe thấy tiếng dù bung ra, anh quay đầu, vẻ mặt tràn ngập khó hiểu. A Âm sợ đụng vào anh nên nghiêng dù, đuổi kịp bước chân anh, “Anh xem mặt tôi có đỏ không. Từ nhỏ tôi đã sợ nắng, hôm nay tôi phơi nắng là để đến gặp anh.”

Nhóc lừa gạt. Phương Quan Trừng thờ ơ, nhìn A Âm vài lần, vì đi sát anh nên dù không che chắn được nhiều, lúc này một nửa gương mặt cô phơi dưới ánh nắng, đỏ rực lên như bị dị ứng với tia tử ngoại. A Âm không nhìn đường, chỉ nhìn anh, ánh mắt chân thành tha thiết, còn có chút đáng thương.

Có chiếc xe đi ở đằng sau, thấy đoạn đường đi thẳng đến cổng trường học vắng tanh nên không giảm tốc, tốc độ xe hơi nhanh. Anh kéo tay A Âm đi sát vào trong hơn chút, lại bước lên vỉa hè, ra hiệu cô đi lên. A Âm kéo váy nhấc chân, tay trái của anh vẫn nắm tay cô như cũ, tay phải mang găng tay lướt qua, dù của cô liền nằm trong tay anh. Anh chuyển sang cầm dù bằng tay trái, đàn ông cao hơn, một chút chênh lệch này che khuất toàn bộ ánh nắng, cô không còn bị nắng rọi vào nữa.

Anh không nói gì, cô cũng không biết nguyên nhân. A Âm cũng không nói gì bởi cô đang bận cười. Cuối tháng tư hoa đào nở rộ, tô điểm cho khóe môi đang cong lên của cô. Phương Quan Trừng nhìn thấy nhưng không nói gì.

Họ nhanh chóng đến bãi đậu xe, anh mở khóa, A Âm nghe thấy tiếng động, bị anh đẩy vào ghế phụ, lịch sự vô cùng. Anh thu dù lại, tùy tiện vứt ra chỗ ngồi ở sau. A Âm mở miệng trước: “Đến nhà tôi?”

“…” Ngón tay Phương Quan Trừng chỉ vào tay lái hỏi, “Đến nhà cô làm gì?”

“Đương nhiên là làm… khách.”

Anh không giấu được khóe miệng cong lên, khởi động xe, “Cô có biết mời đàn ông đến nhà là có ý gì không?”

A Âm chớp mắt, “Không biết.”

Cô bổ sung thêm một câu: “Nhưng đối tượng là anh, ý nghĩa gì tôi cũng chấp nhận được.”

Anh bình tĩnh lái xe ra khỏi khuôn viên trường, đi về phía cửa hàng sách trước, tóm lại không sai. Giọng nói vẫn chậm rãi khiến lòng A Âm xốn xang, “Cô đừng nói với tôi là vừa gặp đã yêu, tôi đã 36 tuổi chứ không phải 16.”

Cô nói: “Ai, Quan Trừng, quả thực tôi có ý đồ với anh, không có gì là không thể nói.”

Lời này khiến Phương Quan Trừng nhớ đến đầu năm 2013, lúc ấy anh còn ở Bắc Kinh, ngày hôm ấy gió rất to, anh và Tưởng Đường cùng đi xem một bộ phim. Trong phim Chương Tử Di nói: Anh Diệp, nói thật lòng thì trong lòng tôi từng có anh, tôi nói lời này với anh cũng chẳng có ý nghĩa gì, thích một người không hề phạm pháp.

Lời nói khá giống nhau nhưng giọng điệu của người nói hoàn toàn khác biệt. Cho dù hôm nay cô tết tóc mặc váy dài màu vàng nhạt sắm vai thục nữ thì vẻ mặt vẫn rất lộ liễu. Lúc cô nói câu này, anh thậm chí còn cảm thấy không hài hòa với trang phục cô đang mặc. Cô nên mặc sườn xám màu đen đẫm hơi thở cổ xưa đứng hút thuốc trước cửa sổ, hoặc là váy đỏ rực rỡ nhảy múa cả đêm trên ban công chứ không phải như thế này.

“Vậy hôm nay tôi sẽ đến xem tượng gỗ kia.”

Câu nói không hề có ý đáp lại câu sau, nhưng cũng xem như là quyết định, A Âm thỏa mãn. Kỳ thật lúc đầu anh không định vậy nhưng không ngờ A Âm lại tìm đến trường học “thân mời” trang trọng quá mức, thịnh tình không thể chối từ.

Trên đường đi chẳng ai nghĩ đến chuyện dùng điện thoại dò đường. A Âm là người đến từ cổ đại, cô không nghĩ đến cũng là chuyện bình thường. Anh thấy cô không nói nên cũng không nhắc đến.

Thế là, họ sử dụng phương pháp chỉ đường nguyên thủy nhất, tiếng A Âm nói chuyện vang lên không ngừng, anh lẳng lặng nghe. Đến chỗ cua gấp cô vội mở miệng, thò tay định chạm vào tay anh nhưng chưa đụng vào đã kìm chế thu lại, nở cụ cười dịu dàng.

Vị trí của trường học cách trung tâm thành phố khá xa. Phương Quan Trừng ngồi trong xe có không gian kín mít, hơn nữa anh không sử dụng nước hoa, lúc này ngửi thấy mùi đàn hương trên người A Âm rất rõ.

Anh vốn không thích mùi đàn hương, cảm thấy mùi này quá trầm, trái lại nó khá hợp với vẻ ngoài của cô. Nhưng điều nay mang đến cho anh cảm giác quen thuộc, anh vô thức cảm thấy, mùi hương trên người cô từng không nồng đến vậy, cũng không biết là dựa vào đâu mà đoán thế.

Lúc A Âm đang chỉ đường lung tung, anh ngắt lời cô hỏi: “Cô rất thích đàn hương?”

“Ừm, anh không thích sao?”

Trên người tiểu hòa thượng cũng ngập mùi đàn hương, sao lại không thích? Cô tình cờ phát hiện mùi hương phù hợp nhất với mình là huân hương, vì thế mà vui vẻ vô cùng.

“Tàm tạm.”

Vậy có nghĩa là không quá thích, trong lòng cô xuất hiện một tia rầu rĩ nhưng không quá để tâm.

Mãi đến khi bước vào cửa nhà, Phương Quan Trừng mới nhận ra mùi đàn hương trên người cô không phải do dùng nước hoa, mà là do hoàn cảnh sinh hoạt chỗ nào cũng có lư hương, lâu dần bị nhiễm mùi. Cô vừa vào cửa đã theo thói quen ngồi xổm trước bàn trà nhỏ trên mặt thảm, dùng kẹp gắp một viên hương hình nón từ hộp hương bỏ vào lư hương. Dường như nhận ra Phương Quan Trừng không quá thích nên cô không châm lửa mà quay đầu nhìn anh, biểu cảm có vẻ do dự và chần chừ.

Anh không có phản ứng gì, đến gần ngồi xuống, “Không sao, không cần lo cho tôi.”

Sao lại không lo cho anh, anh là người trong đáy lòng của A Âm cô nương, không lo cho anh thì lo cho ai đây? Cô mở nắp lư hương, cuối cùng cũng không châm lên, đến bàn ăn rót nước ấm cho anh.

Phương Quan Trừng nhìn lướt qua xung quanh, không giống những cô gái mấy năm gần đây thích phong cách Bắc Âu, chỗ này của cô trang trí theo kiểu thuần Trung Quốc, không hề đúng với tuổi của cô. Anh nói thầm trong bụng, cô chỉ là một cô gái hơn hai mươi tuổi, sao lại khiến người khác có cảm giác đã sống trăm ngàn năm.

Nhận ly cafe A Âm đưa đến, có giây lát anh cảm thấy không chân thật. Họ mới gặp mặt lần thứ hai anh đã đến nhà cô, hình như hơi nhanh. Anh định nhanh chóng rời khỏi đây nên nói thẳng vào chuyện chính: “Chúng ta xem tượng gỗ chứ? Tôi không tiện ở lại chỗ cô quá lâu.”

A Âm ngồi bên cạnh, ghé gần anh chút, trực tiếp bỏ qua câu đầu tiên, “Có cái gì không tốt? Chẳng lẽ Quan Trừng không người độc thân à?”

Nam nữ độc thân ở chung, không phải đây là chuyện rất bình thường sao. Chỉ tiếc rằng bây giờ anh không còn là Quan Trừng kia, sẽ không vì A Âm đến gần mà đỏ mặt. Anh nhích lùi ra sau, nhìn cô nhiệt tình xích lại gần.

“Tôi phải, cô thì sao?”

Cô không tiến lên nữa, tay chống vào ghế sofa, duy trì một khoảng cách nhất định với anh, như gần mà không phải gần, như xa mà không phải xa.

“Tôi cũng vậy, thế không phải là rất có duyên sao?”

Căn phòng lớn như thế, ghế sofa cũng không nhỏ, hai người lại cách nhau rất gần, không hiểu sao bầu không khí thoáng hiện lên vẻ mập mờ. Phương Quan Trừng giơ tay, A Âm cười nhìn anh, nhưng anh hỏi: “Cô tin Phật?”

Cô nhìn theo hướng ngón tay anh chỉ, là bốn câu Kinh Sám Hối trong Kinh Hoa Nghiêm, cô đã chọn một bức không tồi treo lên tường.

Giống như trong nháy mắt có Phật quang bao phủ, bầu không khí mập mờ biến mất, vẻ mặt cô hơi hậm hực, “Bình thường tin.”

Tin chính là tin, không tin chính là không tin, cô lại nói bình thường tin, đúng là tinh nghịch. Anh nói: “Ở trong tiệm sách, tôi thấy cô đóng khung tranh chữ “Vui mừng đón nhận”, ở đây thì nhìn thấy Kinh Sám Hối, tôi còn tưởng rằng cô là Phật tử.”

Cô không muốn kể cho anh nghe những chuyện đã qua, rõ ràng cô ghét Phật, nhưng vì nghiệp nhân quả mà khuất phục, chẳng phải là để cầu cho người trước mắt có thể yên bình một kiếp sao?

“Quan Trừng, đến giờ cuộc sống của anh có tốt không?”

Vấn đề này hơi khó hiểu, chẳng hiểu sao bản thân anh cũng xúc động.

“Cũng ổn.”

Vậy thì tốt rồi, cô hơi cúi đầu, vén tóc ra sau tai. Phụ nữ đúng là giỏi thay đổi, vừa mới tiếp cận thăm dò đến bây giờ nổi gợn sóng đau thương, mọi chuyện chỉ xảy ra trong vòng chưa đến mấy phút.

Anh nói tiếp, “A Âm, chúng ta xem tượng gỗ chứ?”

Anh gọi A Âm, nhưng không câu nào rời khỏi tượng gỗ. A Âm đứng lên đi lấy nhưng không bước ra bên hướng của mình mà phải bước qua chân anh. Miệng lẩm nhẩm mấy câu thất vọng: “Anh đúng là chẳng hiểu phong tình, tôi khuyên anh, quá gàn bướng không phải chuyện gì tốt…”

Phương Quan Trừng bật cười trước hành động ngây thơ của cô, không hề giải thích. A Âm thấy anh trầm mặc, chỉ cảm thấy tiểu hòa thượng ở Đại Đường thịnh thế lại xuất hiện, lắc đầu đi lấy Vĩnh Trừng .

Hai người vây quanh bàn trà, anh được cô khẳng định thảm đều được vệ sinh định kỳ, ngồi cạnh cô cẩn thận quan sát tượng gỗ. Hai người nghiên cứu xem đây rốt cuộc là gỗ hoàng dương hay gỗ tử đàn, cả hai nói chuyện say sưa. Cảnh tượng này quá yên bình khiến anh không kìm nén được rung động.

Đương nhiên, đối tượng rung động là tượng gỗ.

Sau này Phương Quan Trừng không tìm người có hiểu biết đến xem mà trực tiếp thương lượng giá cả với cô. Kết quả là thương lượng không thành công.

Bình Luận (0)
Comment