Quan Trừng

Chương 51

Đầu tháng Bảy, tiết dạy cuối cùng trong học kỳ này của Phương Quan Trừng kết thúc, hai người đi trên con đường quen thuộc trong sân trường. Cô đi bên trong còn anh đi bên ngoài như cũ, anh cầm dù, cô cười vui vẻ. Bỗng anh hạ thấp dù xuống, nan dù hơi cọ vào mái tóc dài của cô, A Âm nhìn anh với vẻ khó hiểu.

Đến khi anh dịch dù ra chỗ khác, mái tóc cô bị nhiễm tĩnh điện dựng đứng lên rồi rũ xuống, bết dính trên mặt.

“… Phương Quan Trừng, anh đúng là ngây thơ.”

“Anh đang trừng phạt em.”

“Hử?” Cô vội vàng vuốt lại tóc , tiếc là hôm nay cô không đeo ba lô, lại đang ôm sách trong tay.

“Khi nãy Viện trưởng hỏi anh khi nào kết hôn, em…”

A Âm không vuốt tóc nữa, xích lại gần anh chớp mắt, mùi đàn hương nồng đậm át người, “Lúc nào em cũng có thể làm đám cưới.”

“…” Anh nhẹ nhàng kéo tay cô đi về trước, “A Âm đúng là người không cẩn thận.”

Khi đó A Âm không thể ngờ, cô tự nhận đây là một màn theo đuổi tình yêu đơn phương đầy đau khổ, cuối cùng lại có kết thúc lãng mạn như thế.

Giữa lúc mặt trời rực rỡ như muốn phá vỡ phòng tuyến cuối cùng của con người thì trời đổ mưa to.

Phương Quan Trừng đọc sách trong cửa tiệm của A Âm một buổi trưa, lúc mặt trời xuống núi, hai người đi ra ngoài kiếm gì đó ăn, hôm nay là ngày trời âm u mà A Âm thích nhất.

Ăn tối xong hai người tiện đường tản bộ tiêu thực, lúc những hạt mưa tí tách rơi xuống, cô còn khẽ cười đón nhận.

“Em thích trời mưa, hình như mùa xuân năm nay trời chẳng đổ cơn mưa nào.”

“Chúng ta tránh mưa trước đã, đừng để ngấm nước mưa sẽ bị bệnh.”

“Không có…” Cô vốn định nói là không sao nhưng nghĩ đến Phương Quan Trừng là người bình thường, sẽ rất dễ sinh bệnh, “Vậy chúng ta tìm quán nào đó ngồi… A…”

Lúc đang nói chuyện thì mưa nhỏ biến thành mưa to, cả quãng đường hai người không chạm tay nhau, lúc này tự nhiên nắm lấy, chủ yếu là anh kéo cô chạy vào mái hiên của một cửa hàng. Không nhìn thấy bảng hiệu, từ ngoài cửa nhìn vào thì thấy ánh đèn mờ mờ và các loại rượu bày trên kệ. Đi vào mới phất hiện, gọi chỗ này là quán bar cũng không đúng lắm, mà giống như một quán rượu nhỏ hơn, trong đó bày những chiếc bàn tròn phỏng theo kiểu cổ, chính giữa là một cái bục, trên đó treo một cái màn hình tinh thể lỏng màu xanh lam trong vắt.

Chắc là thời gian còn sớm nên bên trong chỉ có vài bàn lác đác, mọi người đang nhỏ giọng trò chuyện với nhau, thỉnh thoảng trên có người lên bục hát một bài hát không hoàn chỉnh. Dưới ánh đèn màu vàng sẫm, có những khoảng tối mờ mịt, bầu không khí đẫm vẻ mập mờ, lại có tiếng mưa rào vỗ vào cửa kính cửa sổ và vách tường văng vẳng bên tai, khiến cơn vội vã tiêu tan, trái tim cũng ấm lên.

Anh mở một chai rượu ra, lúc đầu anh tìm rượu Tây theo thói quen, nhưng suy nghĩ một lúc cuối cùng cũng lật menu, chọn rượu hoa đào. Bầu rượu phỏng theo phong cách cổ đại, ly uống rượu cùng màu, bên trên còn đề mấy chữ viết theo lối phác thảo nhìn không rõ, A Âm nhìn kỹ hơn chút, để mặc anh rót hai ly, trong ly có cánh hoa trôi lơ lửng.

Cô nói: “Trên ly viết Hoa đào nhúng nước.

Nhưng lúc này không phải là hoa đào nhúng nước, xem ra anh đã chọn đúng .

Bầu không khí ở đây rất thoải mái, có lẽ là để tiết kiệm không gian nên quán sử dụng ghế đơn đặt quanh bàn, không phân chia vị trí quá rõ ràng. Hai người ngồi sát bên nhau, thoát khỏi tình trạng ngày ngày ngồi ăn cơm đối diện nhau, họ gần nhau hơn rất nhiều. Anh ngửi thấy mùi đàn hương trên người cô, cô nhìn thấy ánh sáng trong mắt anh, tất cả đều vừa vặn.

Rượu rất ngọt, độ cồn không cao nhưng trôi xuống cổ họng sẽ cảm thấy ấm áp. Ở trên bục tiếng hát vẫn ngân vang như cũ, thỉnh thoảng sẽ dừng lại nghỉ ngơi, ánh mắt và mọi vật đều dịch chuyển không theo quy luật.

Hai người ngồi cạnh cửa sổ, tóc cô bị mưa thấm ướt, bết lại dính sát vào da đầu, không giống như đàn ông tóc ngắn, bị ướt thì tóc tai sẽ không ra hình ra dáng. Mặc dù ở trong lòng Phương Quan Trừng vẻ đẹp của cô chẳng mảy may thuyên giảm.

A Âm chống cằm nhìn cậu thanh niên trẻ tuổi đang đánh đàn ghi ta hát, là một bài hát cô chưa nghe bao giờ. A Âm cũng chưa từng nghe mấy bài hát hiện đại, trong điện thoại của cô chỉ có mỗi bài hát Duyên Tình Ngàn Năm tải dạo trước. Bây giờ cô cảm thấy, ở chung với Phương Quan Trừng, dù chỉ lặng im không nói gì như thế này cũng rất tốt.

Hóa ra cảm giác “nơi lòng bạn yên ổn chính là quê hương” là như thế này.

Anh nhìn chằm chằm bên mặt đang thất thần của cô, lặng lẽ điều chỉnh độ sáng của điện thoại rồi ấn mở Wechat, sau khi bấm vài lần lại khóa màn hình rồi bỏ vào túi. Sau đó A Âm nhìn thấy màn hình điện thoại của mình sáng lên, cô mở Wechat ra, đầu tiên cô nhìn thấy tên của người gửi, chỉ có một chữ “Quan”. Ngay sau đó cô nhìn thấy nhật ký chuyển khoản, cô lập tức nhấn vào, phát hiện là Phương Quan Trừng chuyển cho cô hai mươi vạn.

Cô rất mẫn cảm với con số này, năm đó Hàn Thính Trúc đấu giá Vĩnh Trừng hai mươi vạn, bây giờ cô bán Vĩnh Trừng với giá hai mươi vạn. Cô quay đầu nhìn anh, trong lòng tràn ngập khó hiểu, xét kỹ thì tận đáy lòng còn có chút kinh hoàng không rõ nguyên do.

Cô nghiêm mặt, im lặng không nói một lời. Cậu thanh niên trên bục hát một đoạn liền dừng lại, phảng phất như chỉ đang tìm cảm hứng mở cổ họng, cậu ta cầm ghi ta đi xuống dưới, ngồi ở bàn bên cạnh. Phương Quan Trừng nghiêng người mượn đàn, tùy tiện gảy hai cái, bắt đầu cất đàn hát. A Âm không biết, khi nãy cậu thanh niên kia hát bài tình ca Đều Tại Ánh Trăng Gây Họa của của Trương Vũ nhưng không hát theo phong cách si tình bộc lộ tình yêu sâu sắc, mà chỉ xem như là một bản tình ca da diết.

Cô không dám nghĩ, Phương Quan Trừng còn da diết hơn.

Giọng anh vốn ấm áp, không có vẻ lạnh lùng và hung ác vì trải qua quá nhiều đau khổ như Hàn Thính Trúc, Quan Trừng vẫn giống như Quan Trừng mười chín tuổi, là Quan Trừng đang ở độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời.

“Anh thừa nhận mọi lỗi lầm đều do vầng trăng gây ra.

Cảnh đêm quá đẹp còn em lại quá dịu dàng.

Nên trong phút chốc anh muốn bên em đến khi đầu bạc.

Anh thừa nhận mọi sai lầm đều do lời ước hẹn.”

Lại ngọt ngào như mật đường, thốt ra rung động trái tim.

Trái tim dù có sắt đá thế nào cũng trở nên mềm yếu.”

Anh thích quy kết tình cảm dâng trào trong một vài tình huống cho một vài nguyên do, không phải bởi vì yếu đuối mà là vì tình này quá sâu nặng cắn nuốt tim anh. Với em, anh không thể nói ra những lời sến sẩm như “Tối nay ánh trăng quá động lòng còn em quá dịu dàng”, nhưng anh nói “Đều do ánh trăng quá động lòng, còn em cũng rất dịu dàng”.

Lời bào chữa là vô tận, giống như tình yêu dành cho em cũng kéo dài vô ngần.

Từ lúc Phương Quan Trừng gảy dây đàn, A Âm cảm thấy trái tim gần như khô cằn của mình cũng bừng lên sức sống.

Kiếp đầu tiên cô quấn quít quyến rũ anh, chấp niệm hóa thành yêu, đến cuối cùng yêu nhưng không được, vì yêu mà đau khổ. Kiếp thứ hai cô dùng ngàn năm chờ đợi anh, mười năm hai lầm đường, cuối cùng rơi vào người thương chết không yên ổn, hối tiếc không kịp. Đến tận bây giờ cô cũng không biết, cảm giác mình vì dăm ba câu của Phương Quan Trừng mà ngồi trên ghế sofa đỏ mặt, hay là sự chột dạ khó hiểu khi nắm dây an toàn thật ra gọi là rung động.

Giây phút này hai gò má cô nóng bừng, trái tim cũng như bị lửa thiêu đốt, cô không biết bài hát này nhưng cũng nghe hiểu vài ca từ anh hát.

Phương Quan Trừng trả lại ghi ta, thấp giọng nói cám ơn rồi quay đầu nhìn cô gái đang ngẩn ngơ trước mặt. Tóc cô đã có xu hướng thẳng xuống, bị dính nước mưa nên nhìn hơi luộm thuộm, nhưng trong mắt anh thì đáng yêu vô cùng. Hôm nay cô mặc áo đen váy đen, trước ngực lộ chút cảnh đẹp, anh đã đủ trưởng thành nên chẳng hề để ý, bên cạnh chỗ ngồi còn vắt áo khoác cardigan hở cổ của cô.

Hai người cách nhau rất gần, Phương Quan Trừng duỗi tay vuốt ve gáy cô, không rời ra nữa, bàn tay hơi ẩm ướt.

“A Âm ngây ngốc rồi sao?”

Cô mấp máy môi, cố nén khóc, “Anh có ý gì thế Phương Quan Trừng? Hát vài lời ca là… ưm…”

Cô không thể nói hết câu vì lời nói đã bị anh nuốt xuống. Bàn tay đang đặt sau gáy cô hơi dịch về trước, anh nghiêng đầu ma sát với môi cô, vừa đủ để A Âm hé môi, chiếc lưỡi nhiễm mùi rượu hoa đào trêu chọc chiếc lưỡi cũng có hương vị như thế, mùi rượu gia tăng, cảm giác say khướt càng thêm nặng nề.

Tim A Âm đập rộn ràng, thậm chí còn đoán mình dầm mưa nên phát sốt, nhiệt độ trên đôi gò má chẳng những không giảm mà còn tăng lên. May là cô nhớ ra phải nhắm mắt, hai cánh tay mảnh khảnh trên cổ anh. Khách uống rượu ngồi cách đó không xa nghe thấy tiếng hát của Phương Quan Trừng thì nhìn sang, còn có cậu thanh niên trẻ tuổi ngồi bàn bên cạnh phát ra tiếng hô hào…

Cô đã hơn một ngàn tuổi, đã chẳng còn những khoảnh khắc thét cao giọng như thế, cô muốn trách Phương Quan Trừng, anh đã hơn ba mươi tuổi, không còn trẻ nữa mà vẫn lỗ mãng như thế. Hôn đến khi sắp ngạt thở, hai người như tâm linh tương thông tách ra, ai sớm hơn một giây hoặc chậm hơn một giây đều là khinh nhờn với giây phút lãng mạn này, cả hai đều thở gấp.

A Âm nắm lấy tay anh đặt lên mặt mình, anh chưa từng thấy thứ gì lạnh hơn tay cô, bàn tay của anh bị điều hòa thổi đã rất lạnh. Bên ngoài cửa sổ mưa đã nhỏ bớt, nhưng tiếng va đập vẫn gấp gáp như cũ, cô chất vấn: “Anh có ý gì? Sao tự nhiên lại chuyển tiền cho em…”

Phương Quan Trừng nhìn thấy màu son môi hồng hào cô dặm lại sau khi ăn cơm đã trôi mấy, anh không nhịn không nhíu mày, chỉ miệng mình, “Anh thì có ý gì? Bây giờ trông anh có ổn không?”

Lúc này A Âm mới xích lại gần nâng mặt của anh, sau nụ hôn nồng nhiệt đôi môi anh hơi ươn ướt, vành môi dính chút son môi màu hồng nhạt, trông rất phóng đãng. Cô cười dùng ngón tay lau giúp anh, “Anh là người chủ động hôn, không được trốn tránh trách nhiệm.”

“Là anh chủ động.” Anh thừa nhận ngay, khoác tay lên hông cô, “A Âm đoán xem là có ý gì.”

Cô lắc đầu, chăm chú lau vết son cuối cùng, tựa lưng vào ghế ngồi nhìn anh bằng ánh mắt si mê, “Em không đoán.”

Bình rượu hoa đào hết sạch, bàn tay của Phương Quan Trừng thon dài, hai ngón tay cầm ly rượu nhỏ, cụng ly với A Âm, “Tượng gỗ anh mua, hời anh chiếm, sau này lúc nào em nhậm chức em có thể lấy lại.”

Xét kỹ thì đây là đêm lãng mạn nhất trong hơn một ngàn năm cuộc đời của A Âm nhưng cô lại chẳng rơi nước mắt, giây phút xúc động nhất lại được Phương Quan Trừng hôn đáp lại. Quả thật cô từng đau xót vì tình sử trong quá khứ của anh nhưng bây giờ ai mà chẳng muốn nói một câu, “Đây là sự sắp đặt tốt nhất”.

Tình cảm chân thành khó gặp, nên trân trọng.

Mưa đã tạnh, mười ngón tay đan xen quay về lấy xe, suốt quãng đường đi trừ bỏ tuân thủ luật giao thông thì chưa từng tách ra.

Lần này, họ cùng đến nhà của A Âm. Hai người chen chúc trên ghế sofa, điều hoà không khí để nhiệt độ cao mà hai người cũng ôm nhau thân mật. Cô quấn lấy anh hỏi han, cọ xát đến mức bốc cháy, anh ấn cô vào ngực chậm rãi mở miệng.

“Lần đầu tiên nhìn thấy em ở cửa hàng sách, anh không thấy phản cảm, huống chi em đã chủ động rất nhiều lần. Anh sống hơn ba mươi năm, đã không còn trẻ nữa nhưng em thì không. Anh muốn bỏ ra một chút thời gian để xác định xem chúng ta có nghiêm túc với nhau không. Động lòng rất khó, huống hồ em không muốn ngắn ngủi nhất thời.”

“Còn tối nay anh chỉ nghĩ, em theo đuổi anh lâu như thế chắc chắn rất mệt mỏi. Trong quá trình ấy em đã khiến anh rung động rất nhiều, anh nên đáp lại em. Anh vốn không định bày tỏ vào hôm nay, quá trình cũng không phải như vậy, chỉ có thể mọi thứ quá vừa vặn, giống như lời ca trong bài hát.”

Ánh trăng quá rung động còn em quá dịu dàng, anh muốn nói câu này.

A Âm cười híp cả mắt, còn tinh nghịch nói: “Thầy Phương, tối nay mưa dầm, không nhìn thấy mặt trăng đâu.”

Anh ôm người trong ngực, vùi đầu ở cần cổ cô, “Vậy sao? Anh thấy hơi sớm, nó biết mình làm bậy nên trốn đi rồi.”

“Anh đang nói gì kỳ lạ thế…”

Bàn tay anh siết chặt cổ áo chữ V của cô, “Mặt trăng đã trốn rồi, sao em không biết giấu mình đi?”

“…” A Âm bị đầu ngón tay của anh kích thích tê dại, cô đè tay anh lại, “Đêm nay anh ở lại đây có được không?”

Anh không chống cự mà gật đầu, còn đưa ra điều kiện: “Nhưng không thể làm gì khác.”

A Âm: “… ?”

Bề ngoài A Âm đồng ý nhưng ra dấu khó nói chắc. Phương Quan Trừng đi tắm cũng không hề đề phòng, cửa cũng không khóa, lúc cửa kính nhà tắm bốc lên mảng hơi nước lớn, cô chui vào trong, bị anh đặt trên tường dùng tay đẩy ra một lần mới xem như thôi.

Cuối cùng hai người đều lên giường, đã lâu A Âm không yên tâm như thế, nằm trong lòng anh rất lâu không muốn chìm vào giấc ngủ.

“Em không biết, anh còn biết đánh đàn ghi ta.”

Anh nhắm mắt mơ màng, lười biếng trả lời: “Mấy năm ở nước ngoài, bạn cùng phòng anh thích đàn nên anh học một ít, cũng không biết đánh mấy bài hát.”

“Em rất vui.” Cô nhỏ giọng nói, hơn nửa thế kỷ qua cô chưa bao giờ vui vẻ đến vậy.

“A Âm, anh buồn ngủ…” Anh lại chôn đầu ở cổ cô, giọng nói càng lúc càng nhỏ.

“Vậy chúng ta đi ngủ.”

“Ừm, dù sao anh cũng ngủ…”

“Anh hôn em.”

Trong bóng tối vang lên tiếng ‘”chụt” rồi sau đó chỉ còn lại khoảng không yên tĩnh ngọt ngào.

Đêm đó mùi đàn hương rất nhạt, bởi vì A Âm không đốt hương, không biết là quên hay là vì lý do khác, anh say giấc trước. Bên tai vang lên tiếng thở đều đều, A Âm chợt nghĩ đến lúc Hàn Thính Trúc qua đời, khi ấy cô đã mất hết can đảm, chỉ cảm thấy thế giới lụi tàn, không có hi vọng. Vậy mà bây giờ thế giới sáng bừng, hi vọng cũng có.

Cô dùng chút ý thức cuối cùng trước khi đi ngủ, lẩm nhẩm một câu: Mùa đông năm nay chắc chắn sẽ không lạnh.

Mà có lẽ A Âm sẽ mãi mãi không biết, ngày ấy bên ngoài chùa Hoành Sơn, anh tùy tiện mở một bài hát, vốn định rút tay ra nhưng nghiêng mắt nhìn thấy tên ca khúc, cuối cùng lại bấm nút phát.

Nhớ lại tình cảnh ngày đó, cô hỏi: Vậy bây giờ chúng ta xem như ở bên nhau rồi đúng không?

Anh đáp: Không đúng, là closer

Nếu như ngay từ đầu chưa từng rung động trước em thì sao có thể để em mặc sức đến gần?

Bình Luận (0)
Comment