Biên tập: Mặc Nhiên
——————————————
Phượng Quân không ngờ tới, trong khoảng thời gian ngắn như vậy sẽ lại đại giá quang lâm nhà ngục ẩm ướt này lần thứ hai. Lúc này đây bị bỏ tù với thân phận nam sủng, mặt còn đeo mặt nạ, đám canh ngục hiển nhiên sẽ không có vụ nể nang, đẩy mạnh hắn vào phòng giam, đóng cửa lại, trước khi bỏ đi còn khịt mũi hừ một tiếng tỏ vẻ khinh bỉ.
Ngục tốt mang cây đuốc đi xa, nhà tù lại rơi vào một mảnh hắc ám.
Phượng Quân ngồi xếp bằng xuống đống rơm rạ, lúc này cảm giác khóe môi đau nhức, tơ máu còn động lại bên môi, chỉ cần động nhẹ một cái cũng đau như xé rách.
Hắn đưa tay lau đi vết máu, sau một hồi tai họa dồn dập, lúc bấy giờ yên tĩnh lại mới thấy đau đớn như lan khắp tứ chi trăm hài.
Trước mắt hiện lên đôi mắt bi thương của Phượng Vũ, tâm liền thấy khó chịu, đau đớn vô pháp xua tan.
Phượng Vũ tức giận như vậy, bởi vì y đã mất đi thân sinh hài tử của mình trong tay một gã hoàn toàn không có quan hệ huyết thống như hắn, một cách quá đột ngột!
Phượng Quân nhíu mày cười khổ, chuyện này quả thật gây ra tổn thương rất lớn.
Ngoại trừ hắn ra, Phượng Vũ còn có hai người nhi tử, một là Phượng Lăng, một là một nhi tử đã mất lúc ba tuổi do bị đậu mùa. Có thể hài tử chưa kịp sinh ra kia sẽ là một hoàng tử xuất sắc, đủ để Phượng Vũ ký thác kỳ vọng, kế thừa giang sơn Hỏa Phượng quốc… Nhưng mà hiện tại, hài tử kia ngay cả một tia sáng mặt trời cũng không có duyên nhìn thấy.
Phượng Vũ chắc chắn sẽ xem hắn là thủ phạm đã giết chết hài nhi của y, hận thù có lẽ sẽ càng thêm sâu sắc.
Phượng Quân đột nhiên nhớ tới trước khi Thiệu phi rơi xuống nước đã nhỏ giọng biện giải một câu —
“Ta là bị bắt buộc, là hoàng hậu…”Lẽ nào hoàng hậu mới là kẻ chủ mưu đứng sau tất cả?
Phượng Quân tự thấy mình cùng nàng ta không cừu không oán, việc gì phải ba lần bốn lượt tìm cách hãm hại? Cho dù có vì sự kiện lần trước mà đối hắn có bất mãn, thì cũng không đến mức dùng loại thủ đoạn này, tổn hại uy nghiêm của một quốc gia chi mẫu?
Phượng Quân không dám tin hoàn toàn những gì Thiệu phi nói, bởi trong cung lời đồn đáng sợ, hoàng hậu tội gì phải khổ công đối phó hắn như vậy? Chẳng phải chỉ cần tùy tiện một câu, gán đại tội danh nào đó cũng đủ xử tử hắn rồi sao? Tựa như hiện tại, hắn không phải chỉ vì một câu nói mà bị định tội danh rồi sao?
Sự tình đến nước này, Phượng Quân biết cho dù có biện giải cỡ nào cũng vô dụng. Lúc này Phượng vũ vừa mất đứa con, cái gai chướng mắt như hắn có nói gì cũng là đốt lửa tự thiêu. Phượng Vũ đã cho rằng mọi chuyện là tại hắn, thì trừ phi Thiệu phi nói ra sự thật, bằng không hắn có oan cũng không giải nổi.
Trong bóng tối đột nhiên truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, một lúc sau đó, ánh sáng từ ngọn đuốc dần dần xuất hiện, chiếu sáng nhà tù chỗ Phượng Quân.
Phượng Quân vốn đang nhắm mắt dưỡng thần liền hé mở mắt, nhưng do ánh sáng đột ngột khiến mắt bị chói, nhíu nhíu mấy lần cũng chỉ thấy được một bóng người toàn thân ẩn trong tấm áo choàng đen.
Phượng Quân nhắm mắt lại, đến lúc mở ra lần nữa, hai mắt đã khôi phục vẻ thanh lượng, bên môi cong lên một ý cười không rõ nghĩa.
“Hoàng hậu đại giá quang lâm, ta đây không kịp từ xa tiếp đón.”
Lời vừa nói ra, hắc y nhân liền chấn động.
Phượng Quân lẳng lặng nhìn đối phương, tiếu ý không giảm.
Hắn y nhân khẽ cười một tiếng, từ trong áo choàng vươn ra một đôi tay được bảo dưỡng vô cùng tốt, hạ mũ áo choàng xuống.
“Xem ra ngươi đã biết hết mọi chuyện.” Người đến quả nhiên là hoàng hậu.
Nhìn dung nhan đẹp đẽ ung dung, cho dù đang tính kế người khác vẫn bày ra vẻ mặt tươi cười hòa ái, Phượng Quân thật sâu cảm thụ được cái gọi là “khi man đạo thế”. (lừa dối người đời, chớ có trông mặt mà bắt hình dong)
Hoàng hậu vung tay, ngục tốt, cung nhân đều hiếu ý lui ra ngoài.
Phượng Quân mấp máy môi, nói, “Hoàng hậu thân phận tôn quý lại hạ giá đến tận đây, xem ra là có chuyện trọng yếu muốn nói với ta.”
Hoàng hậu cười cười, “Không phải trong lòng ngươi có điều muốn hỏi sao?”
Phượng Quân cười to, đi thẳng vào vấn đề, “Như vậy, quả thật là hoàng hậu bảo Thiệu phi đến tiếp cận ta?”
“Thiệu phi có khuôn mặt đẹp, ta cho rằng nam nhân cả thiên hạ ai cũng phải động tâm.”
Phượng Quân lắc đầu.
Hoàng hậu kỳ quái hỏi, “Không phải ư? Chẳng lẽ lẽ ngươi đã gặp qua nữ tử nào còn đẹp hơn Thiệu phi?”
Phượng Quân cười nói, “Y không phải nữ tử, nhưng trong lòng ta không ai có thể sánh được với y.”
Hoàng hậu sửng sốt, tựa như nghĩ đến chuyện gì đó.
“Ý ngươi muốn nói… hoàng thượng?”
“Đúng vậy.”
Hoàng hậu sau khi nghe xong liền cười ha hả, Phượng Quân cũng chẳng bận tâm, chỉ hờ hững nhìn nàng ta.
“Nghĩ không ra, thực sự nghĩ không ra a, hạng nghiệt chủng như ngươi cũng dám có tâm tư này với hoàng thượng!” Hoàng hậu đột nhiên nói ra câu khiến người kinh ngạc, ánh mắt độc địa bắn về phía hắn, “Chỉ bằng ngươi, xứng sao?”
“Ngươi…” Phượng Quân ngạc nhiên nhìn nàng.
Chẳng lẽ hoàng hậu đã biết thân phận của hắn?”
“Rất kinh ngạc à?” Hoàng hậu dừng lại một chút, lộ ra một mạt cười âm hiểm, từ tốn rõ ràng gọi ra hai chữ, “Phượng Quân.”
Nghe được tên mình phát ra từ miệng đối phương, Phượng Quân khó có thể tin được, mở to hai tròng mắt.
Sao có thể được? Hoàng hậu biết hắn là… Nếu đã biết, vì sao lại không ngăn cản lúc Phượng Vũ muốn đem một hoàng tử lập làm nam phi? Chẳng lẽ…
Phượng Quân nhíu chặt lông mày.
“Là ta đem thân thế của ngươi nói cho hoàng thượng biết.”
“Là ngươi sao?” Đúng vậy, mọi chuyện lúc này đều đã rõ ràng. Phượng Vũ từ trước tới nay tín nhiệm hắn như vậy, tuyệt đối không có chuyện vô duyên vô cớ đi thăm dò hắn, chỉ có thể là hoàng hậu trước nay luôn xem hắn như cái gai trong mắt.
Hoàng hậu cũng không phủ nhận, “Ta đương nhiên phải nói cho hoàng thượng, chẳng lẽ phải chờ tới lúc ngươi ngồi lên ngai vàng sao? Nếu giang sơn rơi vào tay tên nghiệt chủng như ngươi, chẳng phải sẽ khiến cả hoàng thất hổ thẹn!”
Phượng Quân cười lạnh một tiếng, cho dù mục đích thật sự của hoàng hậu là gì, thì loại tâm lý ghen ghét ganh tỵ này của ả đều khiến ả trở nên xấu xí đến cực điểm.
Khi còn bé, hắn chỉ biết hoàng hậu đối với hắn không có hảo cảm. Mỗi khi Phượng Vũ ở trước mặt người khác tán thưởng khích lệ hắn, hắn đều thấy hoàng hậu dùng một loại ánh mắt lạnh lùng khó chịu nhìn hắn. Mẫu thân hắn mất sớm, Phượng Vũ từng muốn hắn có thể xem hoàng hậu như thân mẫu, hắn cũng rất cố gắng, nhưng định kiến của hoàng hậu đối với hắn quá sâu sắc. Càng lớn, hắn và hoàng hậu càng không hợp, nếu như không có chuyện thật cần thiết, hắn cũng sẽ không đến gặp, tránh cho bất hòa.
Nghĩ không ra hoàng hậu lại ghét hắn đến nỗi sử dụng mưu kế độc ác như vậy.
“Ngay từ đầu ngươi đã biết nam phi hoàng thượng muốn lập là ta?”
“Chuyện này thì ngươi đoán sai.” Hoàng hậu tựa hồ có chút thất vọng, “Ta nguyên tưởng rằng chỉ cần biết được thân thế thật của ngươi, hoàng thượng sẽ giết ngươi ngay tức khắc, ai ngờ ngài ấy lại không hạ thủ được. Còn chuyện lập nam phi lúc ban đầu ta không biết, sau đó biết ra, thật sự là cả kinh.”
“Như thế là nói, ngươi bởi vì biết được Quân phi là ta, nên mới muốn lợi dụng Thiệu phi nhằm loại bỏ ta.” Phượng Quân không khỏi cười nhạt.
“Mẫu thân của ngươi đã làm ra chuyện vô sỉ như vậy, nếu như ngươi cũng phạm cùng một sai lầm, ngươi cho là hoàng thượng còn có thể tha thứ cho ngươi sao?” Hoàng hậu tà nghễ nhìn hắn, tự tiếu phi tiếu mà châm chọc.
Phượng Quân nói tiếp, “Đáng tiếc tính toán của ngươi sai một bước, ta đối với Thiệu phi tuyệt không có chút hứng thú.”
“Chính xác.” Hoàng hậu có chút tiếc nuối, nhưng rồi chợt cười rộ lên, tựa hồ rất cao hứng, “Bất quá sự tình tiến triển so với dự định còn tốt hơn.”
“Đúng vậy.” Phượng Quân tiếp lời, “Không chỉ có thể loại được ta, tình cờ sao còn bỏ luôn được hài tử không biết có từ bao giờ trong bụng của Thiệu phi, trừ hết mọi uy hiếp đối với ngươi.”
Hoàng hậu đắc ý nói, “Này cũng không thể trách ta, Thiệu phi rơi xuống nước mất đứa con chỉ có thể trách nàng không may, ngươi bị nàng liên lụy chỉ có thể trách ngươi không may. Nói tóm lại, là trời giúp ta!”
————–
Mặc Nhiên: ai nha, hoàng hậu lật bài ngửa rồi =))