Quân Vương

Chương 27

Biên tập: Mặc Nhiên

———————————————————-

Phượng Quân sau đó tự mình phân phó ngự thiện phòng.

Thức ăn được đưa tới đều là những món nhẹ như cháo trân châu, đậu xanh luộc, hương khí nghe vào nhẹ nhàng dễ chịu. Phượng Quân cầm lấy muỗng khuấy một chút rồi múc một muỗng, thổi thôi cho nguội bớt, đưa đến bên môi Phượng Vũ.

Hương cháo thơm lừng quanh quẩn nơi chóp mũi, thế nhưng Phượng Vũ vẫn vô diện biểu tình, nhắm chặt mắt.

Phượng Quân nói, “Nếu ngài không chịu ăn, ta đành phải mạnh tay.”

Phượng Vũ quả nhiên mở mắt, nhưng chỉ lạnh lùng hỏi, “Vương công công đâu?”

“Ta để hắn tạm thời nghỉ ngơi.”

“Bảo hắn đến.”

Phượng Quân có chút chần chờ.

“Sao? Bây giờ ngay cả quyền lợi muốn có một người nô tài hầu hạ cũng mất?” Phượng Vũ cười nhạt.

Phượng Quân thở dài, “Thôi được, ta sẽ để Vương công công đến.”

Nói xong hắn đặt chén cháo xuống, rút cánh tay chống đỡ thân thể Phượng Vũ về, cẩn thận tỉ mỉ giúp Phượng Vũ chọn một tư thế thoải mái dựa vào đầu giường.

Trên khuôn mặt lạnh lùng của Phượng Vũ không có một tia dao động, nhưng ánh mắt Phượng Quân nhìn y vẫn tràn ngập ôn nhu, có cả một phần áy náy.

Cảm giác cả người vô lực khiến tâm tình Phượng Vũ ác liệt tới cực điểm, hiển nhiên sẽ không thèm quan tâm nhãn thần Phượng Quân là như thế nào.

Phượng Quân rời khỏi không bao lâu sau, Vương công công liền tới. Vừa vào cửa nhìn thấy quân vương nằm trên giường sắc mặt bất thiện, Vương công công vội chạy tới quỳ xuống bên giường, liên tiếp dập đầu, “Nô tài đến muộn, khiến hoàng thượng chịu khổ, thỉnh hoàng thượng trị tội.”

Phượng Vũ đầu đau đến nhăn mặt nhíu mày, lúc này hắn ngay cả đưa tay xoa thái dương cũng không làm được, tức giận nói, “Được rồi được rồi, trẫm không có tâm tình nghe ngươi nói mấy lời này.”

“Hoàng thượng…” Vương công công nghẹn ngào gọi một tiếng, lặng lẽ dùng ống tay áo gạt lệ, nhìn thấy chén cháo trân châu còn nóng gần đó, vội hỏi, “Nô tài hầu hạ hoàng thượng dùng thiện nha?”

Phượng Vũ gật đầu.

Vương công công cẩn cẩn trọng trọng đút cháo, chỉ một chốc sau liền phát giác ra dị trạng, kinh ngạc hỏi, “Hoàng thượng, thân thể của ngài là…”

Tức giận đã qua, lúc này Phượng Vũ bình tĩnh dị thường, nói, “Trẫm bị súc sinh đó hạ dược.”

“Hoàng thượng…” Vương công công không khỏi một trận lão lệ sầu thương, nhưng hắn chỉ dám nuốt nước mắt vào lòng, không dám biểu hiện ra trước mặt quân vương cao ngạo.

Ăn chút cháo, cảm giác thân thể đã dễ chịu hơn, Phượng Vũ phất tay ý bảo Vương công công không cần đút nữa.

Vương công công buông chén cháo, lấy ra khăn tay nhẹ nhàng giúp Phượng Vũ lau miệng.

Phượng Vũ yên lặng một chút, đột nhiên hỏi, “Tình hình trong cung thế nào?”

Vương công công khựng ngươi một lúc, chột dạ đáp, “Trong cung… trong cung tất cả đều, đều tốt.”

Phượng Vũ híp mắt, “Ngươi ở bên người trẫm lâu như thế, nên biết trẫm ghét nhất bị người khác lừa dối.”

Vương công công vừa nghe, hai chân không khỏi mềm nhũn, nhất thời quỳ rạp xuống bên giường, khẩn trương hô hoán, “Nô tài đáng chết! Nô tài đáng chết!”

“Nói! Trong cung đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì!”

“Bẩm hoàng thượng, hiện tại toàn bộ người trong cung đều nghe theo lệnh đại điện hạ.”

Phượng Vũ tức giận nói, “Lẽ nào trong cung không ai biết được hắn đang mưu phản?”

Đem vua một nước giam lỏng, vậy mà cả hoàng cung to như vậy cũng không ai nghi ngờ?

Vương công công bất đắc dĩ lắc đầu.

Phượng Vũ đột nhiên nghĩ đến sự tồn tại của một người, hỏi “Hoàng hậu đâu?”

Hắn nghĩ, nếu hoàng hậu có ở đây, nàng ta cũng sẽ ít nhiều chế trụ được Phượng Quân.

“Hoàng hậu nương nương, người… người đã…” Vương công công vẻ mặt khó nói.

“Nàng ta xảy ra chuyện gì?”

Vương công công bi thống, “Nô tài sợ nói ra sẽ khiến hoàng thượng khổ sở.”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Đáy lòng Phượng Vũ nổi lên bất an.

Vương công công trộm nhìn ra cửa, nhỏ giọng nói, “Hoàng hậu… bị đại điện hạ giết.”

“Cái gì!” Phượng Vũ siết tay thành quyền.

Vương công công nói tiếp, “Đại điện hạ trở về, chuyện đầu tiên làm là đuổi tất cả các nương nương ra khỏi cung, ai không chịu đi sẽ xử quyết ngay tại chỗ.” (Quân ca làm tốt lắm =)))

Phượng Vũ nghe xong liền nghiến chặt răng.

“Hoàng hậu nương nương là người đầu tiên đứng ra bảo không muốn đi, hơn nữa người còn ở trước mặt mọi người chế nhạo đại điện hạ là nghiệt chủng, không xứng xuất hiện trong hoàng cung. Đại điện hạ liền rút kiếm, chính tay giết hoàng hậu…” Vương công công nhìn Phượng Vũ sắc mặt ngày càng khó coi, không dám nói thêm gì nữa.

“Thi thể hoàng hậu thế nào?” Nghe được những chuyện hoàng hậu gánh chịu, Phượng Vũ hiển nhiên cũng có chút thương tiếc. Vô luận thế nào, hoàng hậu cũng là thê tử của hắn, là mẫu nghi của Hỏa Phượng quốc, cho dù chết cũng xức đáng được tôn trọng.

“Nghe nói đại điện hạ có phân phó, nhất định phải hảo hảo an táng các nương nương không muốn rời cung bị xử tử.”

Phượng Vũ nhắm mắt lại, mệt mọi rã rời khoát khoát tay, Vương công công liền an tĩnh đứng cảnh giữ bên giường.

“Là trẫm có lỗi với các nàng…” Y thì thào, tự đáy lòng không khỏi cảm thấy áy náy.

Vương công công không thể làm gì khác hơn là khẽ thở dài một tiếng.

Một đêm không ngủ canh giữ cho đến sáng, Vương công công vẫn như cũ đi múc nước rửa mặt cho Phượng Vũ. Do được Phượng Quân căn dặn trước, các thị vệ trông cửa thấy Vương công công cũng không ngăn cản.

Trở về được nửa đường, Vương công công gặp phải Phượng Quân, ta cầm bồn đồng không khỏi run lên, suýt nữa làm đổ nước xuống đất. Vương công công ngay cả thở mạnh cũng không dám, nơm nớp lo sợ hành lễ.

“Nô tài tham kiến đại điện hạ.”

“Y tỉnh chưa?” Phượng Quân hỏi, thái độ ôn hòa.

“Tỉnh, tỉnh rồi.” Vương công công không dám nói thật là Phượng Vũ cả đêm không ngủ, rất sợ Phượng Quân sẽ trách tội.

Phượng Quân vươn hai tay nói, “Đưa ta.”

Vương công công không dám chần chờ, lập tức đưa bồn đồng qua.

Phượng Quân tiếp nhận bồn đồng, lập tức xoay người rời đi.

“Đại, đại điện hạ…” Vương công công không biết phải làm sao.

Phượng Quân dừng lại cước bộ, nói “Vương công công, nếu ngươi còn muốn tiếp tục hầu hạ hoàng thượng, ta khuyên ngươi tốt nhất là nói ít làm nhiều.”

Vương công công cả kinh đứng tại chỗ.

“Hiểu rõ chứ?”

Vương công công vội vãi quỳ xuống, vừa dập đầu vừa nói, “Vâng, nô tài hiểu rõ, nô tài hiểu rõ.”

Phượng Quân bước vào tẩm cung, Phượng Vũ ngồi trên giường nghe tiếng liền liếc mắt nhìn một cái, lập tức lạnh lùng nói.

“Ngươi tới làm gì? Không phải đã bảo sẽ cho Vương công công hầu hạ trẫm?”

“Hắn đã hầu hạ ngài suốt một đêm, ta để hắn về nghỉ trước, ngài cũng biết Vương công công đã lớn tuổi, vất vả quá cũng không được.”

Phượng Quân đặt bồn đồng xuống, nhún khăn vắt ráo rồi đi đến bên Phượng Vũ.

Lau mặt xong, Phượng Quân tiếp tục nhún khăn, ngồi vào bên giường, nâng tay Phượng Vũ lên, cẩn thận lau.

Ngón tay Phượng Vũ thon dài trắng nõn, mỗi một phiến móng tay đều hồng hào tựa cánh đào, Phượng Quân vừa lau vừa cật lực khắc chế xung động muốn đưa chúng lên môi âu yếm.

“Được rồi.”

Phượng Vũ nhếch môi, công khai tỏ ý không hài lòng, Phượng Quân không thể làm gì khác hơn là buông tay, đứng dậy cất khăn.

“Trẫm không ngờ tới lòng dạ ngươi lại hung hiểm đến mức này.” Phượng Vũ đột nhiên lạnh lùng cất giọng châm chọc.

Phượng Quân trong lòng buồn bã, nhưng thanh âm lại không chút dị trạng, nói “Ngài muốn nói tới việc ta giải tán hậu cung?”

Áp chế phẫn nộ cả một buổi tối, Phượng Vũ cuối cùng bạo phát, căm giận nói, “Các nàng là người của trẫm, ngươi dựa vào đâu giải tán?”

Phượng Quân trở lại bên giường, bình tĩnh nói, “Dựa vào hiện tại trong cung mọi việc là do ta định đoạt.”
Bình Luận (0)
Comment