Quân Vương

Chương 5

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Biên tập: Mặc Nhiên

——————————————-

Đêm khuya, gió bắt đầu nổi lên.

Trong ngự thư phòng hương lô lượn lờ khói mỏng, quân vương cả ngày vì nước làm lụng vất vả cuối cùng cũng cảm thấy một chút mệt mỏi, gió thu thổi vào khiến người lành lạnh.

Phượng Vũ buông tấu chương, ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa ấn mi tâm.

“Hoàng thượng, Thiệu quý phi ngoài điện cầu kiến.”  Thái giám tiến vào bẩm báo.

“Truyền.”

Thiệu quý phi yêu kiều nhập điện, nở một nụ cười mềm mại đáng yêu với quân vương, cúi người hành lễ.

“Nô tì tham kiến hoàng thượng.”

“Bình thân.” Thấy được phi tử gần đây mình sủng ái nhất, khuôn mặt tú lệ như tranh vẽ lại uy nghiêm bức người của Phượng Vũ lộ ra một chút ý cười, “Sao lúc này lại đến?”

“Hoàng thượng bộn bề nhiều việc, nô tì là đến dâng trà.”

Thiệu quý phi ra lệnh cung nhân mang chung trà dâng lên, bản thân thì bước đến sau lưng Phượng Vũ, vì y mà xoa bóp bả vai.

“Thoải mái không, hoàng thượng?” Nàng ôn nhu hỏi.

Phượng Vũ nở nụ cười, đem nàng túm đến bên người.

“Trẫm vốn định tối nay qua chỗ nàng, nhưng nàng đã đến đây, vậy cứ đơn giản ở lại tẩm điện của trẫm qua đêm đi.”

Thiệu quý phi vui vẻ ra mặt, cười nói.

“Có thể hầu hạ hoàng thượng, nô tì cầu còn không được.”

Phượng Vũ cho cung nhân lui, ôm lấy thân hình mềm mại của Thiệu quý phi đặt lên tiểu tháp (*) thường dùng để nghỉ ngơi.

“Nô tì xin thay hoàng thượng cởi áo.” Thiệu quý phi thẹn thùng nói.

Phượng Vũ cười, tâm tình tốt vuốt ve một bên má nàng.

Thiệu quý phi quỳ gối trên tháp, bàn tay trắng nõn giải khai thắt lưng của long bào hỏa hồng. Nàng ngước khuôn mặt kiều mỵ, ánh mắt trong suốt nhịn vị quân vương còn mỹ mạo hơn mình, trong mắt tràn ngập kính sợ cùng ái mộ.

Một loại ánh mắt khác chợt lóe lên trong đầu Phượng Vũ, khiến y không tự chủ nhíu lại đôi mày.

Thiệu quý phi đặt hai tay lên vai Phượng Vũ, nhẹ giọng gọi, “Hoàng thượng…”

Phượng Vũ phục hồi tinh thần, lấp kín đôi môi nhu nhuyễn trước mắt.

Thiệu quý phi trong lòng ngực Phượng Vũ phát ra tiếng rên khe khẽ, thân hình tựa như cành liễu kề sát vào người y.

Hương khí quanh quẩn nơi chóp mũi, bàn tay chạm vào da thịt bóng loáng nhẵn nhụi, nhưng trước mắt Phượng Vũ lại hiện lên một đôi mắt đen láy, xua cách nào cũng không đi. Đôi mắt đó kiệt ngạo bất tuân, toát ra ái mộ mãnh liệt, còn có khí phách trương cuồng ý đồ muốn thôn tính y.

Phần bất kính cuồng ngạo ấy khiến Phượng Vũ đột nhiên mất hết hứng thú, không thể tập trung vào việc gối chăn.

Phượng Vũ nhẹ nhàng đẩy Thiệu quý phi xiêm y không chỉnh tề ra.

“Hoàng thượng?” Thiệu quý phi khó hiểu nhìn quân vương.

“Nàng về cung trước đi, trẫm đột nhiên nghĩ đến có chuyện phải làm.” Phượng Vũ thản nhiên nói.

Quân vương luôn hỉ nộ vô thường, Thiệu quý phi dù có ủy khuất cũng chỉ dám cắn môi nói. “Vâng ạ, nô tì về đây.”

Thiệu quý phi rời đi không lâu, liền có một người bước đi thong thả bị thị vệ áp giải đến thư phòng, chân của hắn bị xiềng xích khóa lại, trên người chỉ có một mảnh áo đơn, chậm rãi quỳ xuống trước tháp của Phượng Vũ, cúi đầu.

“Phượng Quân khấu kiến hoàng thượng.” Thanh âm của hắn trầm thấp mà cung khiêm (cung kính + nhún nhường).

Phượng Vũ lạnh lùng nhìn hắn, trì hoãn không cho hắn đứng dậy.

Nếu không phải nhìn đến khuôn mặt hắn, ánh mắt hắn, Phượng Vũ chắc chắn sẽ cho rằng người này đối với mình chỉ có kính nể.

Trong thiên hạ, sợ rằng chỉ có mỗi Phượng Quân dám dùng ánh mắt cả gan làm loạn như vậy mà chăm chú nhìn bậc quân vương cao cao tại thượng.

Phượng Vũ hỏi, “Còn nửa canh giờ là hết thời hạn trẫm cho ngươi, ngươi suy nghĩ sao rồi?”

Phượng Quân đáp,”Nếu còn nửa canh giờ, vậy thỉnh hoàng thượng chờ thêm chút nữa rồi hỏi lại.”

Phượng Vũ nói, “Ngươi đã nghĩ suốt hai ngày, chẳng lẽ còn chưa ra kết quả?”

Phượng Quân trả lời, “Ta có, nhưng kết quả đó lại không vừa ý hoàng thượng ngài, cho nên ta đành phải nghĩ tiếp.”

Phượng Vũ cười lạnh, tính tình Phượng Quân quả là chết đến nơi cũng không thay đổi được. Lúc trước y nói cho Phượng Quân ba ngày suy nghĩ, kỳ thật là cho chính mình ba ngày.

Đến tột cùng phải nhân từ hay tàn nhẫn?

Trước lúc Phượng Quân hồi cung, Phượng Vũ thầm nghĩ mau giết hắn để phát tiết sỉ nhục trong lòng. Nhưng sau khi nhìn đến Phượng Quân, y thừa nhận chính mình đã do dự. Lúc kê đơn trong rượu Phượng Quân, y thậm chí còn có một ý niệm, chỉ cần Phượng Quân ngoan ngoãn giao ra binh phù, y sẽ để lại cho hắn một con đường sống.

Phượng Vũ thật sự muốn niệm tình phụ tử đã qua mà bỏ qua một lần, dù sao những năm gần đây Phượng Quân quả thật không hề làm chuyện gì có lỗi với y. Nhưng thật đáng giận! Phượng Quân lại dám dùng ánh mắt như nhìn nữ nhân mà nhìn y, vọng tưởng có được y. Chuyện này mà nói chẳng khác gì lửa cháy đổ thêm dầu.

Vừa nghĩ tới trong mắt Phượng Quân là sự nồng nhiệt như muốn thôn tính y, ngay cả tâm tình muốn sủng hạnh phi tử của Phượng Vũ cũng bị hủy hết.

Hôm đó Phượng Quân thần trí không rõ thổ lộ với Phượng Vũ, y thấy rất rõ ràng trong mắt hắn nảy lên dục vọng thâm trầm mà mãnh liệt.

Y thân là quân vương cao cao tại thượng, sao có thể tha thứ Phượng Quân đối y có vọng tưởng!

Tối nay, y cho Phượng Quân một cơ hội cuối cùng, vậy mà Phượng Quân lại tự tay đem cơ hội hủy diệt.

Phượng Vũ đột nhiên túm lấy Phượng Quân đang quỳ dưới đất ném lên tiểu tháp.

Phượng Quân vết thương chưa lành, tay chân có chút vô lực. Chuyện xảy ra bất thình lình khiến hắn trở tay không kịp, cho đến lúc thân thể ngã trên tiểu tháp mới cố nâng nửa người dậy, kinh ngạc nhìn Phượng Vũ.

Trong mắt Phượng Vũ chợt lóe qua một tia kinh diễm. Y chưa bao giờ quan sát kỹ Phượng Quân, không ngờ tới Phượng Quân cũng có vài phần tư sắc hấp dẫn mắt người.

Thanh niên trên tháp cũng không ý thức được lúc này đơn y của mình rộng mở, lộ ra một mảng lớn da thịt màu mật ong, lồng ngực phập phồng nổi rõ hai khối tròn nho nhỏ, thắt lưng rắn chắc tạo một đường cong rõ rệt, cảm giác mềm dẻo còn hơn cả nữ tử.

Phượng Vũ vừa lòng nở nụ cười, nếu Phượng Quân thế này thì y cũng có chút hứng thú.

“Ngươi nói ngươi yêu trẫm?” Y hỏi.

“Đúng vậy.” Tuy trong lòng đang hoang mang, cảm thấy tình cảnh có chút quỷ dị, nhưng Phượng Quân vẫn thành thật trả lời.

Phượng Vũ tiến lại gần. “Yêu đến bao nhiêu?”

“Ta không thể trả lời.”

“Vậy làm cách nào để chứng minh?”

“Ta nguyện ý kính dâng cho ngài tánh mạng của ta, hết thảy của ta.”

“Nhưng còn…” Ngón tay thon dài của Phượng Vũ lướt nhẹ qua lồng ngực của Phượng Quân, “Thân thể của ngươi?”

Phượng Quân thần sắc biến đổi, đáng tiếc lúc này muốn trốn cũng không còn kịp rồi, bởi vì Phượng Vũ đã đè trên người hắn.

Trên dung mạo xinh đẹp của Phượng Vũ là ý cười lạnh như băng. “Sao vậy? Cái gì cũng có thể cho trẫm, duy chỉ cái này là không được?”

“Ngài…” Khuôn mặt tuấn tú của Phượng Quân trong nháy mắt tái xanh, chuyện này hoàn toàn ngoài dự đoán của hắn. Hắn có thể chịu được dày vò hung hiểm, cũng có thể chịu được nhục mạ đay nghiến, nhưng có thế nào cũng không ngờ được rằng Phượng Vũ lại dùng biện pháp này tra tấn hắn.

Phượng Vũ bỗng nhiên xả hạ đơn y của hắn. Phượng Quân cả kinh, đưa tay muốn kéo lại, thốt lên. “Dừng tay!”

“Ngươi đang nói chuyện với trẫm?” Phượng Vũ nheo lại con ngươi, tỏ vẻ nguy hiểm.

“Hoàng thượng, ngài không thể làm vậy!” Thái độ của Phượng Quân ẩn ẩn tức giận.

“Vì sao trẫm không thể? Không phải ngươi yêu trẫm sao? Vậy thì chứng minh cho trẫm thấy ngươi yêu trẫm nhường nào!” Phượng Vũ chế trụ thân thể Phượng Quân.

“Không, không phải thế này!” Phượng Quân giãy dụa.

Phượng Vũ thoáng nhìn thấy chỗ vết thương băng bó dưới áo hắn, thình lình ác ý dùng sức ấn xuống, Phượng Quân lập tức kêu lên một tiếng đau đớn, đôi mày kiếm nhíu lại.

Mà có một khắc lơi lỏng này của hắn, Phượng Vũ liền nhân cơ hội xé rách y phục hắn, còn dùng phần vải rách ra trói hai tay hắn lại.

Vết thương bị chà đạp bắt đầu chảy máu, Phượng Quân không để ý đến đau đớn trên người, cố gắng đứng dậy tránh khỏi Phượng Vũ. Đáng tiếc xiềng xích trên chân hạn chế hành động của hắn, khiến hắn từ trên tháp ngã lăn xuống đất. Cú ngã này chẳng những tăng thêm thương thế trên người mà còn trì hoãn thời gian hắn đứng dậy, thế là dễ dàng bị Phượng Vũ túm lên ném trở lại tháp.

“Muốn chạy trốn?” Khóe môi của Phượng Vũ câu lên một nụ cười tuyệt mỹ đến tàn khốc.

“Không…” Phượng Quân đầu đầy mồ hôi, đôi môi mỏng run rẩy.

“Chẳng phải ngươi rất muốn ôm trẫm sao? Mỗi lần nhìn trẫm, trong đầu ngươi chẳng phải đều là loại ý nghĩ này?” Phượng Vũ kéo hai tay bị buộc chặt của Phượng quân lên trên, gằng giọng từng chữ một. “Hôm nay trẫm liền thỏa mãn ngươi.”

————

*Tiểu tháp: giường nhỏ dùng để nghỉ trưa hoặc các bác ngày xưa ngồi chơi đánh cờ.



Bình Luận (0)
Comment