Biên tập: Mặc Nhiên
——————————————
Phượng Vũ mang theo hận ý cố tình chà đạp cho đến lúc Phượng Quân mất đi ý thức. Đợi cho Phượng Quân tỉnh lại đã là buổi trưa ngày hôm sau, nắng ấm dạt dào xuyên qua cửa sổ chiếu lên đầu giường.
Đỉnh giường quen thuộc làm Phượng Quân trong chớp mắt sinh ra hoảng hốt, tựa như hết thảy mọi việc trước đây đều là một cơn ác mộng, đến khi tỉnh lại hắn vẫn còn ngủ trong tẩm điện của chính mình.
Trên thực tế, quả thực hắn vẫn còn ngủ trong tẩm điện của hắn, chỉ là cả người đau nhức nhắc nhở hắn hết thảy đều không phải ác mộng mà là hiện thực.
Phượng Quân sau khi ngồi dậy thử vận khí, quả nhiên dù cho huyệt đạo trên thân đã được giải, nội lực vẫn không ngưng tụ được, có lẽ là thừa dịp hắn mê man mà hạ dược.
Hắn cười khổ, đại khái đây là cái giá phải trả để rời khỏi thiên lao đi, thân thể như vầy mới khiến người nọ cảm thấy không có uy hiếp.
Quần áo trên người đều đã được thay đổi sạch sẽ, thân thể cũng đã tẩy trừ qua, bất quá bộ vị khó có thể nói ra miệng vẫn như trước đau đớn, tựa như thứ nóng rực kia chưa từng rời khỏi thân thể hắn.
Làm sao cũng không nghĩ ra, hắn với Phượng Vũ lại đi tới tình trạng này…
Bọn họ đã không còn là phụ tử, ngay cả quân thần cũng không phải, chẳng lẽ thật sự muốn đao kiếm gặp nhau?
Không.
Phượng Quân bi thương lại bất đắc dĩ phủ nhận ý niệm này trong đầu, vô luận Phượng Vũ đối với hắn thế nào, hắn cũng không thể nào gây tổn thương cho Phượng Vũ, phản bội Phượng Vũ.
Người này là tính mệnh của hắn, từ ngày hắn trở thành nhi tử của Phượng Vũ, hắn đã quyết định mình sẽ vì vị quân vương mỹ mạo vô song này kính dâng tất cả, cho dù có trải qua một đêm khuất nhục, trong lòng hắn đối với Phượng Vũ cũng chỉ có yêu, không có hận.
Hiện nay chỉ còn mỗi cách là phải giữ thật chặt binh phù, đồng thời tìm cách cầu Phượng Vũ lượng thứ. Nếu không một ngày nào đó Phượng Vũ không kìm được hận ý, nói không chừng sẽ giết chết hắn.
Nhưng mà trong lúc này cầu xin Phượng Vũ lượng thứ, nói thật hắn một chút nắm chắc cũng không có. Từ lúc Phượng Vũ mất hết lý trí cưỡng bức hắn, y đã không xem hắn là hoàng tử nữa rồi, như vậy hắn làm sao khiến Phượng Vũ mềm lòng được đây?
Đau đớn từ hạ thể ẩn ẩn truyền đến, Phượng Quân không thể tập trung tinh thần, nhịn đau xuống giường, đi đến bên bàn trà tự rót cho mình một chung trà để uống.
Lúc này cửa điện mở ra, thái giám thị hầu bên cạnh Phượng Vũ đối với Phượng Quân hành lễ đơn giản, sau đó dùng cái giọng the thé nói.
“Tham kiến đại điện hạ.”
Phượng Quân hơi nheo mắt lại, thầm nghĩ, từ bao giờ mà tẩm điện của đại hoàng tử hắn thành chỗ nô tài có thể tùy ý tiến vào? Ngay cả một tiếng thỉnh báo cũng không có?
Bất quá nghĩ thì nghĩ, ngoài mặt hắn vẫn bất động thanh sắc hỏi, “Có chuyện gì?”
Thái giám nói: “Hoàng thượng phân phó nô tài đem ngự thiện đến cho điện hạ.”
Phượng Quân kinh ngạc một chút, sau đó lập tức hiểu rõ, xem ra Phượng Vũ tạm thời vẫn giữ lại tánh mạng này của hắn.
Một khi đã vậy, “ý tốt” này không thể từ chối.
Hắn nói, “Vào đi.”
Cung nhân mang tới đều là chút thức ăn nhẹ, rất hợp với thể trạng lúc này của Phượng Quân. Dù sao lúc này hắn thật sự tinh bì lực tẫn (mất hết sức lực) cần bổ sung thể lực, thế là cầm bát lên tự nhiên ăn.
Ăn đến một nửa, gặp thái giám kia còn chưa rời đi, hắn nhân tiện hỏi. “Còn có chuyện gì?”
Thái giám nói. “Hoàng thượng dặn nô tài ở đây hầu hạ điện hạ.”
Phượng Quân không khỏi cười khổ, người nọ ngay cả thái giám thị hầu bên cạnh cũng đem đến bên hắn, quả nhiên là phòng bị hắn chặt chẽ. Chả trách cung nhân thái giám trong điện hắn biến đâu mất hết, hẳn là đã đến âm tào địa phủ hầu hạ chủ tử khác mất rồi.
Dùng cơm xong, thái giám kia lại đưa lên một vật, đó là một cái lọ nhỏ bằng bạch ngọc nõn nà. Phượng Quân có chút nghi ngờ tiếp nhận, khóe mắt liếc thái giám kia một cái.
Thái giám im miệng không nói.
Phượng Quân suy nghĩ một chút liền hiểu được, đây là dược cho hắn dùng ở chỗ-nào-đó, thái giám am hiểu bổn phận tự nhiên biết được đây là chuyện không thể nói ra miệng.
Chỉ tiếc đại nội bí dược này nọ cũng không trị hết thương tích thật sự của hắn, huống chi vết thương như vậy cũng không đáng để hắn hao tâm tốn sức bôi thuốc.
Làm người ta bất an chính là, quân vương đưa qua thứ này, không biết là đang muốn gì?
Phượng Quân siết chặt bàn tay, chiếc lọ bạch ngọc trong tay lạnh băng, tâm cũng trầm xuống.
Phượng Vũ chẳng những không giết hắn mà còn đối đãi khác thường, vậy thì chỉ có một khả năng — muốn cho hắn chịu trừng phạt còn đáng sợ hơn cái chết.
Hiện giờ mặc dù Phượng Quân đã ra khỏi thiên lao âm u, nhưng tẩm điện hoa lệ này bất quá cũng là một nhà giam khác mà thôi. Huống hồ Phượng Vũ sẽ không dễ tha thứ cho hắn như thế, trong chốn cung đình này thủ đoạn bức cung luôn không thiếu, tùy tiện dùng một cái cũng đủ khiến người thống khổ. Nhưng là theo tình huống trước mắt, Phượng Vũ hẳn là biết hắn không sợ nổi đau da thịt nên không tính toán tiếp tục tra tấn hắn kiểu đó nữa.
Phượng Quân suy tư nữa ngày cũng không đoán ra kế tiếp Phượng Vũ sẽ làm gì, loại tính huống mờ mịt này càng làm hắn tinh thần không yên.
Nhưng là, mặc kệ thế nào đi nữa, Phượng Vũ tạm thời sẽ không giết hắn, chỉ cần hắn nắm chặt binh phù không buông, Phượng Vũ nhất định phải kiêng kỵ.
Phượng Quân trong lòng thầm than, chuyện cũng đã rồi, giờ chỉ mong Phượng Vũ có thể sớm ngày minh giám nỗi khổ tâm của hắn, có như thế dù hiện tại phải chịu trừng phạt nghiêm khắc cỡ nào hắn cũng vui vẻ chịu đựng.
Hắn còn đang suy nghĩ, chợt nghe ngoài cửa có tiếng thông báo.
“Tam hoàng tử giá lâm.”
Phượng Quân trong lòng thoáng rùng mình, lại là tam hoàng đệ Phượng Lăng nơi nơi đối nghịch mình, lần trước ở thiên lao mỉa mai hắn, hôm nay không biết lại muốn gì nữa đây.
Bất quá hắn khẳng định một điều, chuyện đêm qua chỉ có mỗi Phượng Vũ và gã thái giám trung thành bên người y biết. Dù sao trên danh nghĩa bọn họ vẫn là phụ tử, hắn vẫn là đại hoàng tử, nếu truyền ra ngoài chẳng khác nào khiến hoàng thất mất mặt.
Nghĩ như thế, Phượng Quân cũng không lo lắng về việc vị tam hoàng đệ này tìm đến cửa nữa. Dù gì hắn cũng đã ra khỏi thiên lao, ngoài mặt vẫn là huynh trưởng của Phượng Lăng, Phượng Lăng có khó chịu cỡ nào cũng không dám làm càn.
Chỉ một lát sau, Phượng Lăng một thân cẩm y hoa phục đã bước vào trong tẩm điện của Phượng Quân, chưa vội ngồi xuống mà mở miệng chúc mừng.
“Hoàng huynh đại nạn không chết, thật đáng mừng a.” Lời nói rất hoàn hảo, nhưng ngữ khí nghe ra là không cam lòng.
Phượng Quân cười nhẹ. “Hoàng đệ đúng là tin tức linh thông.”
Phượng Lăng cười lạnh. “Phụ hoàng hạ chỉ, ta sao lại không biết?”
Phượng Quân vừa nghe, trong lòng có chút bất an, nhưng ngoài mặt tuấn dung vẫn không chút thay đổi. “Hoàng đệ mời ngồi.”
Phượng Lăng thấy Phượng Quân được thả ra, thần sắc chẳng tốt là bao, nghĩ muốn tìm cách làm khó để hắn lộ ra bộ dáng chật vật, hừ lạnh một tiếng ngồi xuống.
Phượng Quân đối với thái độ ngang ngược kiêu ngạo ương ngạnh của tam hoàng đệ vốn không hài lòng, nhưng lúc này cũng không phải lúc nhàn thoại việc nhà, vừa vặn thái giám kia không có bên cạnh, liền từ chỗ Phượng Lăng dò thám vài điều.
Hắn tự châm trà cho Phượng Lăng, hỏi.
“Hoàng đệ thu ý chỉ của phụ hoàng khi nào?”
“Hỏi cái này làm gì?” Phượng Lăng nâng mắt.
Phượng Quân thản nhiên, “Chỉ là có chút kinh ngạc thôi, phụ hoàng trước đó cũng không nói với ta.”
Phượng Lăng nghĩ thầm, sự tình đã xong xuôi, nói ra cũng chẳng trở ngại gì.
“Vừa rồi mới nhận được.” Nếu không Phượng Lăng cũng đâu biết mà chạy lại đây nghiệm chứng thực giả.
Phượng Quân khéo léo đẩy đưa, từ trong miệng Phượng Lăng thám thính ra đại khái nội dung ý chỉ của Phượng Vũ, thoạt nhìn chẳng có gì không ổn, nhưng bản thân hắn rõ nhất, sự tình không thể nào đơn giản như thế.
Trong khoảng thời gian này hắn bị bí mật giam giữ, trong cung rất ít người biết được việc này. Phượng Vũ ra ý chỉ đặc xá cho hắn, còn nghiêm cấm người trong cung không được nhắc lại chuyện này. Thiên vị rõ ràng như thế, Phượng Lăng căm giận bất bình cũng là chuyện đương nhiên, nhưng Phượng Vũ cần gì phải làm như thế?
Phượng Quân vô thức nhíu chặt lông mày.
Phượng Lăng ngồi một hồi không kiên nhẫn, nói. “Nếu hoàng huynh vô sự, ta liền cáo từ.”
Phượng Quân còn muốn từ chỗ Phượng Lăng dò thám thêm một số sự việc, nhân tiện nói. “Cũng đã trễ rồi, không bằng tối nay hoàng đệ cứ ở lại chỗ ta dùng bữa?”
Phượng Lăng nhìn Phượng Quân đầy cổ quái. “Đêm nay phụ hoàng tổ chức sách phi yến, đừng nói hoàng huynh không biết nha?”
(sách phi yến: yến tiệc mừng việc sắc phong phi tần)
“Sách phi yến gì?” Phượng Quân trong lòng nghi ngờ, sao hắn chưa bao giờ nghe tới?
Phượng Lăng đắc ý nở nụ cười. “Vậy ra hoàng huynh không biết thật à? Phụ hoàng vì nam phi đầu tiên của mình mà thiết yến khoản đãi quần thần, ngay cả các thuộc hạ của hoàng huynh theo về kinh thành cũng được đến dự.”
Chỉ một thoáng, trong đầu Phượng Quân cảm giác như có một tia sét đánh ngang, chấn động sững sờ.