Vừa nghe đến hai chữ xuân dược, Lâu Minh Tuyết liền hận, muốn đẩy nam nhân ra nhưng lại hoàn toàn không có khí lực, hơn nữa trên thân nam nhân mát mẻ làm cho y vô cùng tham lam, ngoài miệng cứng rắn nói: “Thả cái tay bẩn của ngươi ra!”, Thân thể lại hoàn toàn không phải như thế, một lần nữa cọ đến bên người Tạ Ngự Khi. Hai ngày này Tạ Ngự Khi vẫn luôn bị dục hoả khó tiêu dằn vặt trong mơ, bị cọ như thế dục hoả càng được đốt lên.
“Ừm…” Lâu Minh Tuyết kẹp chặt hai chân, một bên nhẹ nhàng làm phiền nơi riêng tư đang khát khao, một bên nhịn xuống ý muốn khát cầu nam nhân chạm vào, đẩy hắn: “Đừng đụng ta… A… Đi ra…”
Tạ Ngự Khi ôm lấy Lâu Minh Tuyết không thể buông tay, đem người bế lên đến sau tấm bình phong. Lâu Minh Tuyết bởi vì hành động của hắn mà kinh ngạc thốt lên, ôm chặt cổ hắn: “Ngươi làm gì, mau buông ta xuống!”
“Ngươi như vậy sao là không có chuyện gì, nhanh chóng nằm xuống nghỉ ngơi một chút.”
Tạ Ngự Khi cẩn thận đem người phóng tới trên giường, nhưng là như vậy vừa đến, Lâu Minh Tuyết bị *** thủy làm ướt quần liền bại lộ tại trước mắt hắn, Tạ Ngự Khi đỏ mắt, nhẫn nại tâm tư đem người ta mạnh mẽ ấn tới mạnh mẽ thao làm, đứng dậy: “Ta đi ra ngoài gọi đại phu.”
Vừa nghe lời này, Lâu Minh Tuyết cơ hồ theo bản năng nhảy dựng lên nắm lấy quần áo Tạ Ngự Khi: “Không được!!”
Người này còn ngại nhục nhã mình không đủ sao, lại còn muốn tìm đại phu xem cho!
Hắn cúi đầu nhìn gò má y vì *** mà nhiễm đỏ, chỉ cảm thấy người này xinh đẹp không giống người phàm. Tâm lý giãy giụa mấy lần, cuối cùng cũng bắtt lấy tay y, đem người áp dưới thân: “Xin đắc tội!”
“Ngươi… Ngươi dám… Không nên đụng ta… Cút ngay… A…” Nếu như nói lần thứ nhất thất thân là y không có cách nào khống chế, nhưng là lần này y rõ ràng là tìm tới cửa giết người, nhưng tại sao cuối cùng lại biến thành như vậy, muốn bị nam nhân tiến vào, Lâu Minh Tuyết cảm thấy muốn tự sát!
Tạ Ngự Khi dường như có quyết tâm, thoắt một cái liền gỡ bỏ quần Lâu Minh Tuyết, ngoại bào đã sớm vì lôi kéo lúc trước mà hở ra. Quần áo đều bị nam nhân kéo xuống, y cảm giác mình giống con gà tế, cả người trần trụi hiện ra trước mặt người ta. Nếu như nói ngày ấy bởi vì quá tối mà không thể thấy rõ tất cả thì hôm nay tất cả đều hiện ra trước mắt Tạ Ngự Khi.
Chỉ cảm thấy Lâu Minh Tuyết da dẻ là bạch thịt chói mắt, đầu nhũ phấn nộn bởi vì dục vọng hoàn toàn đĩnh dựng đứng lên, hạ thân nơi riêng tư cũng đã tẩy đến dị thường sạch sẽ, một cộng lông chướng mắt đều không có, phấn nộn khả ái chảy dịch.
Nam nhân nhìn chăm chú khiến y xấu hổ muốn che khuất chính mình, nhưng chỉ lấy tay hoàn toàn không thể làm nên chuyện gì. Che mặt trên phía dưới lộ ra, che phía dưới mặt trên liền lộ ra, luống cuống không biết làm thế nào, càng làm cho y thêm mấy phần mê hoặc, cuối cùng chỉ có thể vô lực nói: “Đừng nhìn ta… Đi xem… Nha nha…”
Tạ Ngự Khi cảm thấy được dục vọng muốn nổ tung.
Trong không khí tràn ngập lãnh hương nhàn nhạt, Lâu Minh Tuyết khẽ run cuộn tròn lại, *** tròn cơ thể đang kêu gào làm không thể thanh minh. Liếm liếm đôi môi khô khốc, hai cái thịt huyệt hạ thân bởi vì hư không mà ngọ nguậy muốn được lắp đầy. Nước dịch chảy ướt ráp trải giường dưới thân, giữa hai chân là tính cụ đang ngẩng cao đầu. Y không nhịn được ma sát cọ cọ nơi riêng tư để cầu giảm bớt, nhưng là hoàn toàn không đủ, nhìn nam nhân gần trong gang tấc, Lâu Minh Tuyết đè nén dục vọng đang rêu rao: “Đi ra… Đừng nhìn ta… A…”
Tạ Ngự Khi hoàn hồn, trước tiên không nói đến Lâu Minh Tuyết có thể hay không bị dục vọng dằn vặt đến chết thì vật cứng trong quần cũng làm cho hắn không chịu được.
Khom người nắm chặt mắt cá chân trắng nõn tinh tế, đem người kia kéo tới dưới thân, Lâu Minh Tuyết kinh ngạc thốt lên một tiếng muốn che nơi riêng tư nhưng lại bị nam nhân trực tiếp đẩy ra, đại thủ thô ráp trực tiếp dán lên địa phương yếu ớt ma sát.
“A… Không muốn… Ân… Cút ngay… Đừng đụng ta… Hừ hừ… Không chịu được…” Hoa hạt bị ấn lại mạnh mẽ xoa nắn, Lâu Minh Tuyết hoàn toàn không chịu được lắc mông muốn trốn tránh, lại bởi vì thế mà đem toàn bộ nơi riêng tư đưa đến tay nam nhân.
Hai tay lung tung che đậy lại hoàn toàn không có khí lực, chỉ có thể mặc cho nam nhân đùa bỡn đến nước chảy tràn lan tay hắn.
“Nha… Không muốn đùa… Cầu ngươi…” Không chịu nổi khoái cảm như làn song tập kích thần kinh làm cho hắn run rẩy khóc khẩn cầu. Hắn đã bị y câu dẫn đến mù quáng, sao có thể bỏ qua cho y. Một tay chuẩn bị tiểu huyệt người dưới thân, một tay cởi quần chính mình lộ ra cự vật to lớn, gầm nhẹ một tiếng liền đè xuống đùi người ta, đỉnh tiến vào!
“A… Đi ra ngoài… Quá sâu… Muốn hỏng…” Lâu Minh Tuyết căng thẳng thân thể cong người lên, chỉ cảm thấy người này như muốn đâm xuyên mình.
Nhưng hoa huy*t tuy yếu ớt lại cắn chặt không tha, sâu sắc bao lấy nơi nóng rực nam nhân.
Tạ Ngự Khi nhẫn nại kích động muốn bắn tinh, bên trong khoang huyệt nóng rực cùng căng mịn, làm cho hắn tê cả da đầu. Hắn không nghĩ tới nơi đó của thanh niên đã bị hắn phá vẫn mỹ diệu giống như ban đầu, quả là hoa huy*t cực phẩm!
“Ừm…” Huyệt khoang căng thẳng dần thanh tĩnh lại, chủ động triền miên co rút, từng tầng vách thịt bai lấy an ủi cự đại.
Tạ Ngự Khi phát hiện thanh niên đã thích ứng cũng không nhẫn nại thêm, bắt đầu thẳng thắn thoải đè lên đùi trắng thao làm. Tuy không có kỹ xảo nhưng cường độ hung ác vẫn làm cho Lâu Minh Tuyết chịu không nổi kêu lên: “A… Quá nhanh… Không muốn… Nhẹ chút… Hừ hừ…”
Hai chân không tự chủ gác trên eo người phía trên, chủ động nghênh hợp động tác người kia, biểu tình trên mặt là *** đãng hưởng thụ. Hiển nhiên Lâu Minh Tuyết đã bị dục vọng ăn mòn lý trí.
“A… Thoải mái… Sờ sờ đầu nhũ ta … Nơi đó ngứa… A… Bị hút… Thoải mái… A… Không muốn đỉnh nơi đó… Muốn phá… Hừ hừ… Thọt tới… Cung… Cung khẩu bị thọt tới… A… Thật là lợi hại…”
Lâu Minh Tuyết ôm lấy đầu hắn, chủ động đem đầu nhũ đưa vào miệng đối phương như muốn gãi ngứa, hai chân gắt gao vòng lên eohắn, chủ động đĩnh eo phối hợp. Mà Tạ Ngự Khi cũng hung ác đỉnh lộng, âm thanh ba ba bộp bộp vang lên trong không gian tĩnh lặng.